Ngày Em Đến - Đam Mỹ

Chương 11: Chương 11: Kẻ đáng ghét




Sở Trầm Dương không biết từ bao giờ đã thoát ra khỏi đám đông kia, cả người lạnh lùng tiến về phía của Tạ Hướng Khải, khuôn mặt tuy rét lạnh khiến người ta kinh sợ, nhưng không khó có thể nhận ra được trong lời nói của anh chứa đầy sự ôn nhu!!

Anh bước đến đứng song song với cậu, trên tay vẫn cầm ly rượu vang đỏ, đôi mắt diều hầu nhìn thẳng mặt người đứng đối diện, hỏi

- Thiếu gia họ Lâm, xin hỏi cậu có gì bất mãn với người của tôi thế???

Hóa ra chàng trai có khuôn mặt xinh đẹp này lại là Lâm Anh, con trai cưng của nhà họ Lâm, nếu nhắc đến tình sự của tiểu hồ ly này, mọi người trong buổi tiệc liền xì xầm to nhỏ với nhau

- Con người Lâm Anh này là một kẻ lẳng lơ thiếu sĩ diện vô cùng, ai không biết hắn say mê Sở Trầm Dương như điếu đổ chứ!!

Có người còn thêm vào vài câu phản bác, để tố cáo sự lẳng lơ của hắn

- Hứ!! Tên nhóc họ Lâm này suốt ngày dựa hơi vào anh trai và cha mẹ của hắn, nghe đâu hắn đã từng ngủ với rất nhiều người rồi!! Thế quái nào lại muốn sáp gần đến Trầm Dương ?? Không bị ngài ấy đánh cho một trận là may rồi, còn ở đó mặt dày kinh khủng!!!

Lời bàn tán không tốt về họ Lâm đều được Tạ Hướng Khải thu hết vào tai, và tất nhiên hai người còn lại bảo đảm cũng nghe thấy hết. Nhưng tên kia cũng chẳng để ý thiên hạ đang nói gì về mình, thái độ hắn liền thay đổi một trăm tám mươi độ, từ căm ghét chuyển sang một khuôn mặt ngây thơ vô tội, bĩu môi tỏ vẻ đáng yêu, giọng điệu có chút hờn dỗi như trách mắng anh!!

- Dương à ~~ Người ta thật sự buồn anh lắm đó!! Hai ngày trước, em đích thân đến công ty để mời anh đi chung đến buổi tiệc này, thế mà anh lại từ chối, hóa ra là đã mang theo người khác à, điều này thật khiến Anh Anh tủi thân mà!! Tim em đau lắm đó

Tạ Hướng Khải nghe những lời đường mật, tủi hờn đó, bỗng chốc nhìn xuống dĩa thức ăn vẫn đang cầm trên tay, trong lòng thở phào nhẹ nhõm

- Thật may là mình còn chưa ăn!! Nếu không liền ói hết chỉ vì vài câu nói của tên này mất!!! Thật sự cảm tạ ông trời mà!!

Sở Trầm Dương nhếch khóe miệng cười đầy khinh bỉ, âm giọng lành lạnh toát ra đáp

- Cậu mời nhưng tôi không hề đồng ý, thì lấy quyền gì mà dám trách mắng??? Còn nữa, người của tôi thì chắc chắn có phẩm cách tốt hơn cậu nhiều!!!

Trong bụng đã bắt đầu kêu vang, lại vừa phải hứng chịu cảnh hàng trăm con mắt chĩa vào người, tai thì lắng nghe hai người này đấu khẩu khiến Tạ tiểu thụ muốn bỏ về nhà ăn mì gói cho khỏe thân, mang khuôn mặt đầy phần uất liếc nhìn ông chủ, ngụ ý

-Hai người có cãi nhau thì cũng phải thương xót cho cái dạ dày nhỏ bé này chứ?? Có muốn cãi nhau đến sáng cũng phải ăn một chút lấy sức chứ, bộ các người bị ngốc hết à??

Sở Trầm Dương nhìn là cậu bị cơn đói hành hạ thì có chút buồn cười, cũng chẳng thèm nhìn đến Lâm Anh kia một chút nào nữa, liền tự nhiên ở trước mặt đám đông nói

- Không cần quan tâm nữa!! Muốn gì cứ ăn đi!! Không ai cản cậu nữa đâu, tôi ở đây!!

Nói rồi liền khoát tay dẫn Tạ Hướng Khải đến một bàn ăn gần đó, trực tiếp ấn cậu ngồi xuống, mặc kệ thiên hạ có nhìn hay không, liền ra lệnh cho tên ngốc này ăn đi!!

Cậu thật sự là đói đến hoa mắt rồi, bây giờ cuối cùng cũng được giải thoát khỏi sự bức bách thì không kiêng dè gì nữa, trực tiếp xung trận ăn uống ngon lành, Sở Trầm Dương sợ cậu mắc nghẹn, còn tự động lấy nước uống để bên cạnh, mọi thứ đều dần ổn định như cũ, không khí của buổi tiệc đã hoàn hoãn đi, riêng chỉ có Lâm Anh bị Trầm Dương trực tiếp lơ đi liền sinh lòng tức giận hơn nữa, nỗi căm thù dành cho Hướng Khải tăng lên gắp bội, nội tâm ghim rõ khuôn mặt của cậu, hai mắt hắn hiếp lại một cách nguy hiểm, miệng thì thầm!!

- Tên khốn!! Nếu tao không có được anh ấy thì mày cũng đừng hòng mơ tưởng đến!! Trầm Dương là của tao!!!

--------****-------

Đêm hội từ thiện cuối cùng cũng kết thúc, Tạ Hướng Khải ôm một bụng được ăn thỏa mãn theo Sở tổng tài đi về, khuôn miệng còn toát lên nụ cười ngô nghê vô cùng!! Hai người cùng nhau đi xuống bãi đỗ xe, một khu rộng lớn như vậy nhưng ít người qua lại, bốn bề chỉ toàn là xe ô tô đắt tiền,cậu đi phía trước thì anh ở ngay sau lưng cậu, bỗng nhiên Hướng Khải nói

- Ông chủ!! Ngài biết không, thật ra ngài thật sự tốt tính vô cùng!! Tuy rằng có hay tức giận mắng chửi, luôn lạnh lùng ít nói, nhưng ngài luôn đối với tôi thật tốt, mặc kệ bản thân này có làm sai điều gì, có phá hư tài sản ra sao, thì ngài vẫn luôn bao dung, đối tốt với Hướng Khải. Ngài âm thầm quan tâm, chăm sóc, cho tôi ăn ngon, còn có mua quần áo, khiến bản thân tôi cảm động lắm!! Thật sự không hiểu rằng, người hầu ăn hại như thế này có điểm gì đặc biệt mà khiến ông chủ phải đối xử tốt như thế??

Sở Trầm Dương được Tạ Hướng Khải đặt câu hỏi, bước chân bỗng dừng lại, lưng anh đứng thẳng nhìn cái dáng người nhỏ nhỏ phía trước, không nhanh không chậm trả lời lại, từng chữ từng chữ nói ra thật rõ ràng

- Bởi vì tôi thích em!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.