Quả đúng như lời nói, thứ sáu vừa đến, Tạ Hướng Khải liền bận một bộ đồ cho là đẹp nhất lên người, hí ha hí hửng chờ ông chủ đẹp trai về đón mình, dì Hoa chiều nay không có việc gì làm, cho nên cũng đã ra về từ buổi trưa, cậu nhìn một chút đồ ăn trưa mà Dì đã nấu sẵn, cũng chỉ dám động đũa một chút, còn lại thì để dành bụng, chiều còn đi ăn ngon ≧﹏≦
Buổi tiệc từ thiện sẽ bắt đầu từ bốn giờ chiều, cho nên Sở Trầm Dương đã tranh thủ tan làm cách lúc đó một tiếng đồng hồ để về nhà chuẩn bị cho tên ngốc kia, họ Tạ đang ngồi xem ti vi bỗng nhiên nghe tiếng động cơ xe quen thuộc thì vui mừng khôn xiết, hai ba bước chạy nhanh ra mở cửa, sau khi đợi chiếc xe kia đậu ở sân vườn xong, liền đứng trước mặt Trầm Dương nói
- Ông chủ!!! Tôi đã chuẩn bị xong rồi, tắm rửa sạch sẽ luôn nè!!! Ngài thì sao?? Có muốn thay đồ không, tôi đi chuẩn bị ngay cho ngài !!
Anh không nói gì, chỉ thận trọng nhìn con người trước mắt này, hoàn cảnh cơ cực khiến cậu làm việc ở đây đã được một năm mà chẳng dám mua áo quần, chiếc áo thun cùng quần jean đã có dấu hiệu bạc màu. Trầm Dương lắc đầu đáp
- Không cần!! Bây giờ đi luôn!! Nhưng mà trước hết phải dẫn cậu đi mua một bộ quần áo cho tử tế!! Không thì lại làm mất mặt tôi!!
Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng Trầm Dương chỉ muốn cậu có thể vui vẻ ăn uống mà không bị dòm ngó, mặc dù anh biết Hướng Khải sẽ chẳng để ý gì, nhưng dù sao đây cũng là người mình thương. Không thể để cậu thiệt thòi được!!
Tạ Hướng Khải giật mình nhìn đến bộ đồ vest đắt tiền của họ Sở, rồi lại cúi xuống nhìn bộ đồ tội nghiệp của mình, cũng chẳng buồn bã gì, chỉ gãi đầu cười hì hì đáp
- Ông chủ đã nói thì ngài trả tiền luôn nhé, chứ tôi không có lấy một cắc trong người à!! Tiền lương bỏ vào heo con hết rồi ~^O^~
- Nói nhảm nữa thì ở nhà!! Mau vào mang giày rồi đi!!
-----------*****-----
Chiếc xe hơi số lượng có hạn của anh đậu ở trước cửa khu thương mại, sau đó lại chọn lựa một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần jean đen cho cậu, tiện thể còn sắm luôn một đôi giày thể theo màu đen, quần ôm sát chân, cơ thể nhỏ nhắn được bao bọc bởi chiếc áo trắng khiến hai tai anh nóng bừng bừng!! Nhìn tên ngốc này tóc cũng đã được cắt gọn, khuôn mặt ngây thơ lộ ra,làm ai kia hận chỉ muốn nhét cậu bỏ vào túi không cho ai chạm vào!!!
Một tiếng trôi qua, hai người loay hoay một hồi thì cuối cùng cũng đã đến nhà hàng Vạn Khang, bị hàng chữ to lớn đập vào mắt, cả người Tạ tiểu thụ run run xúc động nói
- Ông...chủ....tôi tôi được vào đây thật sao??
Nhìn Hướng Khải đang ôm lấy cánh tay anh, trong mắt như muốn bắn ra cả trăm hình trái tim để biểu thị sự phấn khích, khiến anh chỉ còn cách hắn giọng trả lời
- Ừ... Tôi cũng đang đứng ở đây, cậu còn không tin tưởng sao???
- Tin!! Tôi tin mà!! Ngài là tuyệt nhất
Cậu không tiếc lời khen ngợi tâng bốc Trầm Dương, miệng cười tủm tỉm vì sắp được ăn ngon, hai tay phấn khích đến nỗi siết cánh tay trái của anh, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, anh liền quay sang cậu, đoạn dặn dò
- Một lát nữa đi vào, không cần kêu tôi là ông chủ, chỉ cần gọi Trầm Dương là được!! Đặc biệt nhớ là tránh nói nhiều với mọi người có rõ chưa??
- Được!! Được đã nghe rõ!! Nhưng tại sao lại bắt tôi thay đổi cách xưng hô??
- Chừa cho tôi chút mặt mũi!!! Từ trước đến giờ tôi đi dự tiệc chưa bao giờ mang theo người, bây giờ không lẽ người ta thấy cậu xuất hiện liệu họ sẽ không hỏi thân phận cậu chắc?? Cứ đi theo sát tôi và ngậm cái miệng tào lao lại là được. Còn lại cứ để tôi lo, xong buổi đấu giá sẽ cho cậu ăn!!
Tạ Hướng Khải nghiêm túc gật đầu lắng nghe, cố nhớ kĩ từng lời từng chữ vào trong đầu, nhìn cậu ngoan ngoãn như vậy, Trầm Dương đưa tay xoa đầu tóc mềm mại kia, sau đó cả hai cùng bước vào
Tin tức tổng tài trẻ tuổi Sở Trầm Dương đến buổi lễ từ thiện khiến nhiều người không khỏi trông ngóng, một khu vực lớn của Vạn Khang được bao phủ để tổ chức cho sự kiện quan trọng này, khoảnh khắc anh cùng cậu sóng vai bước vào, liền không khỏi thu hút tầm mắt của nhiều người, những ông chủ, quý bà của những doanh nghiệp khác đều bất ngờ vì cậu trẻ tuổi lạ mặt đi bên cạnh anh, giới báo chí như được săn tin hot mà đưa máy ảnh lên, chụp liên tục hình ảnh hai người, Tạ Hướng Khải lần đầu tiên chịu nhiều ánh mắt như vậy thì có chút sợ hãi, vội vã nắm tay áo của Trầm Dương, nói nhỏ
- Ông chủ!! Sao ai cũng nhìn tôi như sinh vật lạ hết vậy!! Thật khiến tôi mất bình tĩnh mà!!
Anh dừng lại, gật đầu chào xã giao với vài người đang đứng ở gần đây, đoạn nói đáp lại với cậu
- Mặc kệ bọn họ!! Có tôi ở đây rồi!! Đừng sợ!!
Hướng Khải tự vuốt lồng ngực mình trấn an, vì còn chưa quen với tình hình cho nên cậu quyết định nắm gấu áo vest anh luôn, hình ảnh hai người nói to nói nhỏ, được một chàng trai đứng ở phía xa xa thu vào mắt, cậu trai kia tuy khuôn mặt xinh vẫn không có biểu cảm gì, nhưng bàn tay cầm ly rượu đã siết chặt lại như muốn bóp nát nó, cậu ta tức giận thầm mắng trong lòng
- Tên đáng ghét đó là ai?? Sao lại được đi với Trầm Dương?? Thì ra anh ấy không đồng ý đi chung với mình là vì tên kia??