Ngày Em Đến

Chương 22: Chương 22




Trương Tư Ninh về đến tiệm chưa được bao lâu đã thấy Chu Thúy Thúy chạy qua trưng ra khuôn mặt đen thui, đợi đến khi tiệm vừa vắng khách, liền âm dương quái khí nói: “Tư Ninh à, bình thường chị dâu đối xử với cô cũng không tính là xấu, năm mới trong nhà mua đồ tết cũng không thiếu phần cô, anh Lý cũng thường giúp cô dời hoa khiêng chậu, còn cô thì sao, hôm nay em họ tôi tới đây chưa được bao lâu, cô liền bỏ người ta ở lại chạy đi mất, sao cô lại xem thường người khác vậy chứ.”

Chỉ cần vừa nghĩ tới em họ trưng khuôn mặt thối lảo đảo ra khỏi tiệm, Chu Thúy Thúy lại tức không chịu nổi, bực mình Trương Tư Ninh không biết điều, trở về nhà càng nghĩ càng tức, thừa dịp ông xã không có ở đây, liền chạy tới tiệm khởi binh vấn tội. Hoàn toàn quên sạch chuyện mùa đông trước, cô gái này bất chấp nước lạnh xối ướt giúp chị ta tắt công tắc nước khi đường ống bị vỡ, khi đó chị ta đã cảm kích biết bao nhiêu, cũng đã quên vừa mới đây thôi khi gặp mọi người đều hết lời khen ngợi người ta là một cô gái tốt.

Trương Tư Ninh bị chọc giận đến bật cười, trước đây cô có ấn tượng rất tốt với người hàng xóm này, vừa nhiệt tình lại dễ sống chung, tuy bình thường thích chiếm những món lợi nhỏ nhưng cũng chẳng có hại gì. Chỉ có điều, lúc này lại bất chấp lý lẽ, ngang ngạnh đến mức khiến người ta không nói được lời nào, thật chẳng hiểu rốt cuộc trong đầu người này nghĩ gì nữa.

Hơn nữa, nói trắng ra chuyện hôm nay liên quan gì tới cô chứ, rõ ràng hôm đó cô đã từ chối rất thẳng thắn, bây giờ chị ấy làm như vậy, cho rằng mọi người đều là kẻ ngốc dễ bắt nạt sao! Vốn dĩ nên để mọi chuyện cứ thế nhẹ nhàng trôi qua, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra không phải tốt hơn sao, hết lần này đến lần khác muốn tới cửa phân tích đúng sai, là sao chứ? Cho dù bình thường Trương Tư Ninh rất dịu dàng nhưng cũng biết nóng nảy, cô cũng không phải là người hiền lành đến mức nhu nhược, bị người không liên quan tới tận nhà mình ức hiếp còn ấm ức nhận lỗi, cô đâu có ngốc vậy!

“Chị dâu, trước hết, em thật sự có hẹn ăn cơm với bạn, không thể tới trễ được; Tiếp theo, em và em trai chị không quen biết, cũng không phải người thân trong gia đình, em có lý do gì để không quan tâm bạn bè mà ở lại đây tiếp đãi anh ta? Hơn nữa, chị nói cái gì mà xem thường, chúng ta chỉ là hàng xóm cùng nhau làm ăn buôn bán, không thể nói ai cao ai thấp, sau này chị dâu đừng nói những lời như vậy nữa, sẽ khiến người ta cười đó.”

Khuôn mặt Chu Thúy Thúy hết xanh lại đỏ, ngực phập phồng, mắt trợn to, vẻ mặt dữ tợn, hiển nhiên không nghĩ tới Trương Tư Ninh lại có thể nói chuyện không chút nể mặt lưu tình như vậy! Hứa Dương và Trần Bình Bình nãy giờ vẫn đứng bên cạnh lắng nghe, thấy vẻ mặt chị ta giương nanh múa vuốt, Hứa Dương liền chạy đến che chắn trước mặt Trương Tư Ninh, Trần Bình Bình cũng tới gần đề phòng, cả hai đều sợ bà chủ nhà mình chịu thiệt, dù sao một người gầy ốm còn một người thì béo tròn như vậy, nếu đánh nhau thì bà chủ nhà mình chịu thiệt là cái chắc.

Trương Tư Ninh thấy hai nhân viên trong tiệm che chở cho mình như vậy, vừa buồn cười vừa cảm thấy ấm áp, tâm trạng trở nên tốt hơn rất nhiều.

Chu Thúy Thúy thật sự lửa giận công tâm, cắn chặt răng để không chửi ầm lên, lại nghe thấy Trương Tư Ninh bình thản nói tiếp: “Chị dâu, dù sao chuyện này em cũng không làm gì sai, nếu không em sẽ mời hàng xóm xung quanh đến để mọi người phân xử.”

Chỉ mấy câu đơn giản như vậy, nhưng đã khiến lửa giận trong lòng Chu Thúy Thúy lập tức tắt phụt. Không phải chị ta không biết đúng sai, chẳng qua thấy Trương Tư Ninh chỉ có một thân một mình, không có người thân bên cạnh nên dễ ức hiếp thôi. Hơn nữa bản chất con người, luôn dễ dãi với chính mình và hà khắc với người khác, chuyện Trương Tư Ninh không xem trọng em họ chị ta, khiến chị ta cứ canh cánh trong lòng.

Nhưng tức giận thì tức giận, nếu thật sự mời hàng xóm chung quanh đến, không nói tới chuyện chị ta chẳng còn mặt mũi nào để ra cửa gặp người, mà chồng chị ta sẽ xử đẹp một phát không thương tiếc.

Chu Thúy Thúy nghĩ trước nghĩ sau, biết không thể tiếp tục làm loạn được nữa, rốt cuộc không cam lòng, oán hận trừng mắt nhìn ba người Trương Tư Ninh, ưỡn ngực, nổi giận đùng đùng đi về.

Đợi chị ta vừa đi khỏi, Trần Bình Bình liền vỗ vỗ ngực nói: “Chị dâu Chu bình thường rất tốt mà, sao hôm nay lại vô lý vậy chứ.”

Trương Tư Ninh mỉm cười: “Cái này gọi là chỉ biết mặt chứ khó biết lòng người, sau này đừng để ý đến chị ấy nữa là được.” Người hàng xóm này, chắc chắn không có cách nào giao thiệp nữa rồi, cô cũng không để ý, vốn cũng chỉ là người xa lạ không có quan hệ, cùng lắm thì sau này chịu khó đi xa hơn một chút đến siêu thị phía trước mua đồ là được.

“Chị Tư Ninh, có khi nào chị ta sẽ đi khắp nơi nói xấu chị không?” Bình thường Chu Thúy Thúy rất nhiều chuyện nên Trần Bình Bình hơi lo lắng. Do vừa rồi, chẳng những Trương Tư Ninh không trừ tiền lương mà còn khen ngợi cô nàng, nên hiện tại Trần Bình Bình vô cùng cảm kích bà chủ của mình.

Trương Tư Ninh chẳng chút để tâm: “Chị ấy muốn nói gì thì nói, người nhiều chuyện cũng là chị ấy, chị không tin có người đến đây chỉ vào mũi mắng chị.”

Trần Bình Bình ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, vốn dĩ bọn họ cũng không quá thân thiết với những người chung quanh, cho dù người ta có nói một hai câu cũng chẳng mất miếng thịt nào.”

Chạng vạng hơn sáu giờ tối, Trương Tư Ninh và Hứa Dương đem xe đẩy hoa thường dùng trong tiệm dựa theo địa chỉ tìm đến nhà Mộc lão tiên sinh. Ông cụ ở lầu một, nên việc chuyển hoa rất thuận tiện, chưa đến nửa giờ đã chất xong hết mười mấy chậu hoa lên xe đẩy.

“Tiểu Trương à, mấy chậu hoa bảo bối này ta giao hết cho con, con nhớ chăm sóc tụi nó cẩn thận, chờ khi trở về ta sẽ mang đặc sản Tứ Xuyên cho con.”

Trương Tư Ninh nghe vậy liền mỉm cười: “Ông cứ yên tâm ạ, vì đặc sản Tứ Xuyên, con sẽ cống hiến hết sức mình.” Lời nói của cô rất tinh nghịch, Mộc lão tiên sinh cười ha ha, càng ngày càng cảm thấy cô bé con này thật thú vị.

Trở về tiệm, sau khi sắp xếp xong mấy chậu hoa, chưa tới bảy giờ Trương Tư Ninh đã cho Hứa Dương và Trần Bình Bình ra về, Vệ Cẩm Huyên nói buổi tối sẽ tới đây đưa điểm tâm, Trương Tư Ninh đợi mãi đến chín giờ vẫn không thấy người đâu. Nghĩ rằng có lẽ anh lại đến muộn, nhưng cũng không gọi điện thoại hỏi, đến chín giờ rưỡi thì đóng cửa tiệm.

Mãi hơn mười một giờ đêm, Vệ Cẩm Huyên mới tới. Trên tay cầm hai túi giấy có in logo Nam Viên, thấy Trương Tư Ninh vừa ngáp vừa mở cửa: “Ngủ rồi sao?” Anh hỏi.

Trương Tư Ninh nói không có: “Đang chờ điểm tâm của anh ạ.”

Vệ Cẩm Huyên mỉm cười, đổi dép lê Trương Tư Ninh đặt bên chân, vừa đi nhanh vào nhà vừa giải thích: “Gặp bạn nói chuyện ăn ý quá nên quên mất thời gian,” anh đưa túi giấy đựng điểm tâm cho cô, ngừng một chút, rồi nói tiếp: “Tôi dùng nhà vệ sinh.”

Trương Tư Ninh đã sớm ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh, cô nhíu mũi, bĩu môi: “Anh lại mới uống rất nhiều rượu đúng không.”

“Không uống bao nhiêu.” Anh nói bâng quơ, thấy cô nhíu mũi, vỗ vỗ nhẹ lên đầu cô rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh. Chỉ một lát sau, bên trong truyền ra tiếng nôn mửa. Trương Tư Ninh giận không chịu được, đập cửa nói: “Cứ uống như vậy sớm muộn gì cũng bị xuất huyết dạ dày cho xem,” lại có chút lo lắng: “Nè, anh có ổn không, mở cửa cho tôi vào đi.”

Vệ Cẩm Huyên không đáp lại, một lúc lâu sau anh mới mở cửa nhà vệ sinh đi ra, ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt, vài sợi tóc bị ướt, căn bản không nhìn ra dấu vết say rượu, anh vẫn chống gậy bước đi rất vững vàng.

Trương Tư Ninh ở phía sau hung hăng trừng mắt liếc anh, mặc dù đứng ở bên ngoài nhưng mùi nôn khó ngửi kia vẫn bay ra khỏi nhà vệ sinh chui vào mũi cô, hôi muốn chết.

Cô tức giận chạy vào phòng bếp tìm đàn hương đốt lên đặt vào nhà vệ sinh khử mùi, lúc đi ra thấy anh đang nhắm hai mắt nằm nghiêng người trên ghế sofa, Trương Tư Ninh nhìn mà phát tức, nhưng lại không thể bỏ mặc anh được, cô đi pha chén trà đậm đặt lên bàn, thấy anh vẫn không mở mắt, liền đến gần lay nhẹ: “Nè, ngồi dậy uống nước.” Vẫn không có phản ứng gì, lại nghe thấy từ miệng anh phát ra tiếng ngáy rất nhỏ, Trương Tư Ninh phát hờn nghĩ, ngủ gì nhanh dữ vậy, mới vừa rồi từ nhà vệ sinh đi ra còn rất tỉnh táo mà.

Thực tế anh đã say và ngủ thiếp đi, hơn nữa gọi cũng không tỉnh, cô bất đắc dĩ chấp nhận hiện thực, lúc này cũng không thể nào đẩy anh ra đường được. Trương Tư Ninh chạy về phòng ôm chăn mền lần trước anh đã dùng ra đắp lên người anh, rồi không thèm để ý nữa mà trực tiếp về phòng đi ngủ, nhủ thầm trong bụng ngủ đi ngày mai bị sái cổ cho biết!

Trong nhà, có con sâu rượu đang ngủ, thật khiến người ta không thể nào yên ổn mà ngủ được, đến nửa đêm nghe thấy tiếng động bên ngoài phòng khách, Trương Tư Ninh nhanh chóng bật dậy khỏi giường, mang dép lê vào rồi chạy ra.

Phòng khách chỉ bật đèn tường, dưới ánh sáng mờ nhạt, Vệ Cẩm Huyên đang muốn đứng dậy, nhưng có lẽ do trong tay không có gậy chống, hơn nữa đầu óc còn đang choáng váng, nên anh vừa đứng lên liền ngã ngồi xuống, hai lần như vậy, anh có vẻ chán nản thậm chí có chút chật vật, Trương Tư Ninh thấy vậy vừa buồn bực vừa xót xa, cô chạy tới giữ vai anh lại, khẽ hỏi: “Anh muốn đứng lên đi đâu?”

Vệ Cẩm Huyên vừa mới tỉnh rượu nên có chút mơ hồ không rõ ràng, anh nhìn Trương Tư Ninh đang đứng trước mặt khá kinh ngạc, dường như không hiểu tại sao mình lại ở nơi này, sau đó lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, sau khi suy nghĩ cẩn thận từ đầu đến cuối sự việc, khuôn mặt lộ ra nụ cười áy náy: “Tôi muốn rót ly nước.”

Trương Tư Ninh khẽ lên tiếng, nhẹ nhàng nói: “Để tôi lấy cho.”

Vệ Cẩm Huyên uống nước xong khá tỉnh táo, giơ tay lên nhìn đồng hồ đã gần ba giờ sáng, tối qua anh thực sự uống rất nhiều, hiếm khi có dịp bạn bè tụ họp đông đủ, nói chuyện cao hứng quá, rót rượu nâng ly liên tục, chắc chắn uống rất nhiều. Lẽ ra không nên đến đây, nhưng trong đầu cứ nhớ tới chuyện đã hứa với cô lúc sáng, không bỏ xuống được, liền bảo lão Trịnh lái xe tới.

“Có phải tối qua tôi lại làm phiền em không?” Giọng nói anh hơi khàn khàn, sắc mặt cũng không tốt lắm. Trương Tư Ninh vốn định trưng mặt thối ra khiển trách anh một trận, nhưng lời nói đến khóe miệng lại nuốt vào, chỉ bĩu môi: “Ngoài việc làm cho nhà vệ sinh bốc mùi, anh rất ngoan, không ồn ào.”

Vệ Cẩm Huyên nghe xong ánh mắt khẽ cong lên: “Không dọa em là tốt rồi.” Một người đàn ông như anh uống say chạy đến nhà con gái người ta nôn mửa rồi ngủ lại, thực sự hơi quá đáng. Chỉ là tối qua uống say quá, người khác chỉ cần nôn ra là có thể tỉnh rượu, anh thì ngược lại, nôn ra xong càng say nhiều hơn.

Trương Tư Ninh không nói gì, hình ảnh chật vật vừa rồi của anh khiến trong lòng cô cảm thấy khó chịu. Nên chỉ nói: “Tôi đi lấy gối, vẫn còn sớm lắm, anh ngủ tiếp đi.” Thấy anh gật đầu, cô liền đi lấy gối, cũng không cố ý đổi bao gối mới, lại rót thêm cho anh ly nước đặt lên bàn rồi đi về phòng.

Vệ Cẩm Huyên yên lặng nằm xuống, mùi hương nhè nhẹ trên gối cứ quẩn quanh mãi nơi chóp mũi anh, trong đầu là hình ảnh duyên dáng mong manh trong chiếc váy ngủ màu trắng vừa nhìn thấy, và hương thơm thoang thoảng tỏa ra khi cô đến gần đỡ vai anh, cổ họng anh khô rát, trong lòng nảy sinh khát vọng không thể giải thích được, anh có chút bực bội khó chịu, không hiểu được tâm trạng chính mình, không biết qua bao lâu, mới lần nữa tiến vào mộng đẹp.

Sáng sớm, Trương Tư Ninh đã chuẩn bị xong thức ăn sáng, cô ra phòng khách đánh thức Vệ Cẩm Huyên dậy, lần này anh không ngẩn người ra như trước mà vừa gọi đã tỉnh dậy ngay.

Lão Trịnh lần nữa vô cùng hiểu ý đưa quần áo sạch đến, Vệ Cẩm Huyên vào nhà vệ sinh tắm rửa, lúc đi ra ngoài đã nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều, có điều sắc mặt vẫn còn hơi nhợt nhạt.

Trên bàn ăn, hai người chỉ nói chuyện phiếm không đề cập gì tới chuyện say rượu tối qua, Vệ Cẩm Huyên hỏi cô đã từ chối chuyện giới thiệu đối tượng chưa, Trương Tư Ninh liền kể cho anh nghe chuyện hôm qua Chu Thúy Thúy đến tìm cô nói lý lẽ, sau đó thở dài: “Tôi thật không hiểu sao chị ấy có thể tự tin tìm đến cửa để tranh luận phải trái như vậy, chuyện này từ đầu tới cuối thật không hiểu ra sao cả, đây là lần đầu tiên tôi gặp một người bất chấp lý lẽ đến vậy.

“Còn nhiều chuyện em chưa gặp lắm,” Vệ Cẩm Huyên cầm quả trứng gà luộc cô đã bóc vỏ, cắn một miếng, rồi nói: “Người như vậy chính là mềm nắn rắn buông, trong lòng chị ta hiểu rất rõ, chỉ là bắt nạt em bên cạnh không có người thân, chị ta nói em coi thường chị ta, thật ra là ngược lại chính chị ta mới là người coi thường em. Hôm qua, chị ta thẹn quá hóa giận, vì em làm cho chị ta mất mặt trước người thân, lần trước em từ chối, cũng đã khiến chị ta mất mặt,” Nói xong, liếc nhìn cô một cái: “Hiểu không?”

Trương Tư Ninh chậm chạp ‘a’ một tiếng: “Thì là thấy tôi dễ bị ức hiếp chứ sao.”

Vệ Cẩm Huyên gắp bánh đậu xanh trước mặt vào đĩa cô, thấy cô không vui liền dỗ dành: “Hay là tôi trút giận dùm em, làm cho siêu thị của chị ta đóng cửa được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.