Ngày Em Đến

Chương 6: Chương 6




Hai ngày nay Trương Tư Ninh bị cảm nặng, nghẹt mũi, ho khan, amiđan bị nhiễm trùng, tắt luôn tiếng, nuốt nước miếng thôi mà cổ họng cũng đau rát. Đến hơn mười giờ sáng, thật sự không chịu nổi nữa, cô đành nghe theo đề nghị của chị chủ siêu thị bên cạnh, để Trần Bình Bình và Hứa Dương trông coi tiệm, còn mình thì chuẩn bị đi đến phòng khám phía trước tiêm một mũi thuốc.

Phòng khám cách cửa hàng hoa không xa, nằm trên cùng một dãy phố, chỉ cách khoảng hai trăm thước (khoảng năm mươi mét). Ra khỏi cửa tiệm, bên ngoài gió lạnh thấu xương, gió thổi vào mặt khiến mắt cũng thấy xót. Khi ra ngoài, Trương Tư Ninh quên không mang khẩu trang, đành cố chịu đựng gió lạnh, chậm rãi đi dọc trên đường, có mấy người bán hàng quen nhìn thấy hỏi cô đi đâu, mặc dù không muốn nói chuyện, nhưng cũng phải dừng lại nói vài câu ‘bị cảm sốt, phải đi phòng khám chích thuốc’.

Phòng khám không lớn lắm nhưng có khá đông người bên trong, nhìn sơ qua cũng hơn hai mươi người, ngoài bảy tám người nhà đi cùng thì dường như trên tay ai cũng gắn kim, bên cạnh là giá truyền dịch, bên trong có cả người lớn và trẻ nhỏ nên khá ồn ào. Trên sàn nhà màu xanh đối diện với cửa ra vào có một vũng dịch không biết là dịch nôn hay là gì, nhìn qua rất bẩn. Trương Tư Ninh đẩy cánh cửa kính phòng khám bệnh ra, nhưng không bước vào, chỉ đứng bên ngoài xem xét một chút rồi xoay người đi ra.

Đúng lúc có chiếc taxi chạy ngang qua, Trương Tư Ninh đưa tay vẫy xe trực tiếp đi đến bệnh viện gần đó.

Xếp hàng, đăng ký, vào phòng khám bệnh, sau khi được kê toa, đến phòng thu phí, đóng viện phí xong, nhận thuốc, truyền nước, cả một quy trình dài từ trên xuống dưới, Trương Tư Ninh có chút hối hận vì đã không ở lại phòng khám kia.

Khoảng hơn mười hai giờ, Trần Bình Bình gọi điện thoại hỏi có cần đưa một chút đồ ăn đến phòng khám cho cô hay không. Lúc bệnh tật là khoảng khắc con người ta yếu đuối nhất, nhận được điện thoại, Trương Tư Ninh cảm thấy trong lòng ấm áp liền nói cô không đến phòng khám mà đã trực tiếp tới bệnh viện, nói với cô ấy không có vấn đề gì lớn, truyền dịch xong sẽ về không cần đến đây.

Vừa cúp điện thoại, Trương Tư Ninh còn chưa kịp cảm thán trong lòng một tiếng nhân viên tốt, đã nghe bên cạnh truyền tới giọng nói đầy kinh ngạc: “Tư Ninh?”

Trương Tư Ninh chậm chạp quay đầu lại, sau khi thấy rõ người vừa gọi mình là ai thì lập tức khóc không ra nước mắt, hôm kia cô vừa dõng dạc từ chối sự ‘khuyên bảo ân cần’ của Kim Giai Di, hôm nay liền rơi luôn xuống hố đụng phải Tiền Thiệu! Đây nhất định là báo ứng mà, báo ứng việc cô chê bai không vào phòng khám nhỏ!

“Tư Ninh, thật sự là em sao?” Trong thoáng chốc, Tiền Thiệu đã bước nhanh đến, anh ta mặc một bộ âu phục màu xám thẳng thớm, giày da sáng bóng, tóc vuốt keo vào nếp, trên sống mũi là cặp kính gọng vàng, vẻ mặt cân đối anh tuấn, dáng người cao lớn vạm vỡ, toàn thân đều toát ra hơi thở tinh anh, đi giữa đám đông nhất định là nổi bật nhất.

Thật đúng như Kim Giai Di nói, so với thời đại học thì bây giờ người này chín chắn hơn nhiều, rất có sức cuốn hút.

Trương Tư Ninh cảm thấy rất bức bối, nhưng vẻ mặt vẫn tự nhiên hào phóng: “Đã lâu không gặp.” Giọng nói cô khàn khàn, tay trái vẫn còn cắm dây truyền dịch, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, đôi mắt to vô thần, giống như chú mèo nhỏ không chút sức sống, nhìn thấy rất đáng thương. Trên khuôn mặt anh tuấn của Tiền Thiệu hiện lên sự lo lắng đau lòng: “Là bị cảm sao? Thân thể em không khỏe, đừng vội nói chuyện,” sau đó nhìn xung quanh: “Chỉ có mình em thôi sao?”

Trương Tư Ninh cũng không muốn mở miệng nói chuyện, chỉ im lặng gật đầu, sự thương tiếc trên mặt Tiền Thiệu càng sâu hơn: “Anh ở đây với em nhé?”

Trương Tư Ninh lắc đầu từ chối: “Không cần đâu, anh có việc mới phải đến đây, tôi không sao.” Cho nên anh mau đi đi…Trương Tư Ninh đã có dự cảm không xong rồi, nếu hôm nay mà không thoát được miếng kẹo da trâu thành tinh này thì cuộc sống về sau của cô đừng mong yên ổn nữa.

Tiền Thiệu cúi người xuống, đưa tay sờ sờ đầu cô: “Ngoan, chỉ có mình em, anh lo lắng.” Giọng nói dịu dàng tựa như đang dỗ dành đứa trẻ.

Là đối tượng bị dỗ dành, Trương Tư Ninh cảm thấy hết sức phiền lòng, lại bị anh ta sờ sờ đầu, khỏi phải nói trong lòng cô khó chịu đến mức nào. Hai hàng chân mày nhíu lại, bực bội trừng mắt liếc anh ta một cái, làm cái gì mà cứ động tay động chân thế. Tiền Thiệu không thèm để ý hành động của cô, có thể thấy hiện giờ tâm trạng anh ta không tệ, khu truyền dịch cũng khá vắng vẻ, anh ta liền trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Trương Tư Ninh.

Hôm nay, Tiền Thiệu đến bệnh viện để lấy kết quả kiểm tra sức khỏe hai ngày trước của mẹ anh ta, vì bận việc ở công ty nên khi đến bệnh viện đã hết giờ làm, mọi người đã ra về, phải sau hai giờ chiều mới lấy được. Vốn dĩ anh ta định về công ty trước, buổi chiều sẽ tranh thủ chút thời gian đến lấy, không nghĩ tới khi đi ngang qua khu truyền dịch ở lầu một, chỉ vô tình đưa mắt lại thấy được bóng hình quen thuộc.

Đã hơn ba năm không gặp. Dáng vẻ Trương Tư Ninh vẫn như trong trí nhớ của anh ta, xinh đẹp như vậy, tinh xảo tựa búp bê trong tủ kính. Tiền Thiệu cũng không thể hiểu được tâm trạng của mình lúc này, vui mừng hạnh phúc kèm theo chút mất mát. Những năm tháng thanh xuân ngây ngô, anh ta đuổi theo, còn cô mãi chạy trốn, cứ như thế đến tận sau này, ngay cả Tiền Thiệu cũng không rõ bản thân cố chấp với cô như vậy là vì không được đáp lại tình cảm đó hay bởi vì yêu cô quá sâu đậm.

Ở nước ngoài ba năm, anh ta đã thay đổi bảy tám người bạn gái, khi ở bên những người con gái đó, anh ta cũng vui vẻ hạnh phúc, nhưng niềm vui ngắn ngủi tựa pháo hoa nở rộ, rực rỡ quá nhanh, đến khi ánh sáng tắt đi chỉ còn lại sự vắng lạnh. Thỉnh thoảng anh ta sẽ nhớ đến người con gái xinh đẹp mãi luôn kẻ trốn người tìm suốt ba năm đại học, từ những ngày đầu nhớ đến quắt quay rồi cũng phai dần theo năm tháng, anh ta chợt hiểu hóa ra ảnh hưởng của cô đối với anh ta cũng không lớn đến vậy. Sau khi về nước, anh ta có hỏi thăm về cô, biết được cô đã trở về nhà ở phương Nam, cắt đứt hoàn toàn liên lạc với bạn bè. Anh ta nghĩ rằng cô sẽ mãi mãi là ánh trăng sáng nơi đáy lòng mình, hai người sẽ không bao giờ còn có thể gặp lại, không nghĩ đến, anh với cô vẫn còn duyên.

Gần ba giờ chiều Trương Tư Ninh mới truyền dịch xong, cả quá trình đó cô đều nhắm mắt nghỉ ngơi để tránh ánh nhìn của người bên cạnh, Tiền Thiệu cũng rất im lặng, chỉ kêu y tá vào giúp cô thay thuốc, rồi chủ động rút kim truyền dịch cho cô.

“Cảm giác thế nào, có đỡ hơn không? Tiền Thiệu dịu dàng hỏi.

Trương Tư Ninh khẽ gật đầu, cô cảm thấy sau khi truyền dịch đã khỏe hơn nhiều, cổ họng không còn đau rát, triệu chứng cảm sốt cũng giảm đi. Bác sĩ kê toa thêm ba ngày thuốc, có lẽ sau khi uống hết thuốc sẽ khỏi bệnh hoàn toàn.

“Vậy bây giờ anh đưa em về nhà?”

Trương Tư Ninh không chút nghĩ ngợi lập tức từ chối: “Không cần đâu, tôi còn có chuyện phải làm, anh làm việc của mình đi, hôm nay cảm ơn anh.”

“Em muốn đi đâu, anh đưa em đi.” Tiền Thiệu thật sự không có chút tự giác nào, tựa như hoàn toàn không nhìn ra mình không được chào đón. Trương Tư Ninh khá mất kiên nhẫn: “Tiền Thiệu, anh có thể đừng như vậy nữa được không? Tôi không muốn anh đưa về, anh có hiểu không? Tôi không muốn dây dưa với anh, chúng ta xem như không quen biết nhau có được không, nhờ anh đó.”

Sắc mặt Tiền Thiệu trầm xuống: “Tư Ninh, anh không có ý gì khác, em bị bệnh, anh là bạn đưa em về thì sao chứ.”

Nói thì oai phong lẫm liệt lắm, có quỷ mới tin anh không có ý gì khác, Trương Tư Ninh âm thầm liếc mắt, thật sự cô không muốn có quan hệ gì với anh ta, ba năm đại học kia cô đã sớm chịu đựng đủ rồi! Nhưng cô biết người này rất cố chấp, có nói nhiều cũng chỉ lãng phí nước bọt mà thôi, nên dứt khoát đi thẳng ra khỏi bệnh viện, đón một chiếc taxi, sau đó lượn lờ loanh quanh mấy vòng rồi mới về tiệm.

Nhưng nếu có thể dễ dàng thoát khỏi Tiền Thiệu như vậy, thì anh ta không phải là Tiền Thiệu nữa rồi. Ba năm đại học, hai người anh đuổi tôi chạy, mặc dù không tu thành chính quả, nhưng cả hai đều hiểu khá rõ đối phương, Trương Tư Ninh đã suy tính kỹ càng, ngồi taxi đi vài vòng đánh lạc hướng, vốn tưởng thoát nạn rồi, không ngờ khi cô trở lại tiệm, lên lầu thay bộ quần áo khác, vừa bước xuống đã thấy Trần Bình Bình đang nói chuyện với Tiền Thiệu….

Quả nhiên dự cảm vô cùng chính xác mà… Trương Tư Ninh ảo não nghĩ, Trần Bình Bình thấy cô đi xuống, cười rất hồn nhiên: “Chị Tư Ninh, vị tiên sinh này tìm chị.” Cô bé ngốc này, chắc là đem cô bán luôn rồi.

Tiền Thiệu ngồi trên ghế sofa, tùy ý quan sát cửa tiệm. Trương Tư Ninh ủ rũ ngồi đối diện anh ta.

“Nghĩ thế nào lại mở cửa hàng bán hoa?” Từ đầu tới cuối, Tiền Thiệu vờ như không nhìn thấy sự mất hứng của người đối diện, khẽ mỉm cười hỏi cô.

Trương Tư Ninh lườm anh ta một cái, vốn không muốn để ý đến nhưng cảm thấy như vậy thật nhỏ mọn, không rộng lượng chút nào, nên nhỏ giọng trả lời: “Muốn mở thì mở thôi.” Nói xong dừng lại một chút, nhưng không nhịn được đành hỏi tiếp: “Sao anh tìm được tôi?” Không thể trách cô tò mò, lúc đó cô thừa dịp anh ta không chú ý, liền lên xe taxi bỏ chạy, khi đó anh ta cũng không lái xe, làm thế nào nhanh như vậy đã tìm được đến tiệm của cô?

Tiền Thiệu liền mỉm cười đắc ý: “Biết cậu ba của anh đang làm gì không?” Nói xong không để Trương Tư Ninh kịp suy đoán, đã nói luôn đáp án: “Một nửa số xe taxi ở Vũ Lăng này là do ông quản lý, chiếc xe mà em ngồi là xe của công ty ông ấy, trên xe có thiết bị định vị, anh ghi lại biển số xe, chỉ cần gọi một cú điện thoại là biết ngay em xuống xe chỗ nào.”

Trương Tư Ninh thật sự không còn gì để nói, chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo mà thôi. Ai bảo cô không có một người cậu như vậy! Ai bảo cô chê phòng khám nhỏ mà đi bệnh viện chứ! Không phải chỉ là cảm sốt một chút thôi sao!

“Bây giờ biết chỗ em ở, anh yên tâm rồi, chút nữa còn có việc nên anh phải đi trước đây.”

Trương Tư Ninh còn đang rối rắm, Tiền Thiệu đã đứng dậy khỏi ghế sofa: “Cho anh số di động của em.” Đoán trước cô sẽ không cho nên thả thêm một câu: “Đừng nhỏ mọn như vậy, chỉ là số di động thôi, anh có thể ăn em sao?”

Cả nhà anh mới nhỏ mọn!!! Trương Tư Ninh nghiến răng mắng thầm, cuối cùng vẫn đọc số điện thoại của mình ra, sau đó thấy di động trong túi quần rung rung, biết ngay là Tiền Thiệu vừa gọi tới.

Người đi rồi nhưng Trương Tư Ninh vẫn buồn bực không thôi, có điều chuyện đã đến nước này, cả cái tổ nhỏ cũng đã bị tìm thấy, tiếp tục nghĩ đông nghĩ tây cũng chỉ mệt thêm thôi, đành binh đến tướng chặn vậy.

Lúc này Hứa Dương đi giao hoa xong trở lại, cậu nhóc không biết tâm trạng bà chủ nhỏ không vui, hơi ngập ngừng nói với Trương Tư Ninh muốn về sớm một chút: “Ba mẹ em đi làm ở Thanh Đảo, sắp đến lễ mừng năm mới nên nhà máy cho nghĩ, năm giờ rưỡi xe lửa họ ngồi đến trạm, đợi em được nghĩ, ba người sẽ cùng về nhà.”

Đây là chuyện chính đáng, dĩ nhiên Trương Tư Ninh gật đầu đồng ý, chờ Hứa Dương đi rồi, Trần Bình Bình liền nói: “Nhanh quá, không đầy nửa tháng nữa là qua năm mới rồi.”

Đúng vậy, nhanh thật, cô trở lại Vũ Lăng cũng đã hơn nửa năm rồi. Lễ mừng năm mới năm nay, cô chỉ có một mình đơn độc, nghĩ đến lại thấy buồn.

Buổi tối trước khi đi ngủ, cô nhận được tin nhắn của Tiền Thiệu, hỏi cô đang làm gì. Trương Tư Ninh không muốn trả lời, nhưng cô sợ nếu không nhận được tin nhắn đáp lại, người này sẽ lập tức chạy tới gõ cửa nhà cô, trước kia người này cũng đã từng làm như vậy, nửa đêm nửa hôm chạy đến dưới sân ký túc xá nữ hò hét tên cô, lúc đó khỏi phải nói cô mất mặt đến mức nào 囧.

Nghĩ đến chuyện trước đây, Trương Tư Ninh mất kiên nhẫn trả lời: “Ngủ, đừng làm phiền tôi. Sau đó chuyển điện thoại sang chế độ im lặng rồi nhét luôn xuống dưới gối đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.