Trương Tư Ninh ngoan ngoãn trở về giúp đại gia thu xếp hành lý.
Cô ngồi xổm xuống đất nhét quần áo vào vali, ngẩng đầu hỏi đại gia đang ngồi trên giường: “Muốn em đi với anh không?” Việc anh không bảo cô chuẩn bị đi cùng đã nói lên suy nghĩ của anh, nhưng cô không nhịn được vẫn muốn hỏi thử một tiếng.
Không biết sao, trong lòng cô luôn cảm thấy lo lắng, anh còn chưa đi, mà tâm trạng cô đã không yên cứ nóng ruột nóng gan.
Vệ Cẩm Huyên đang kiểm tra hộ chiếu, chứng minh thư …., nghe cô nói nghiêng đầu mỉm cười, xua tay nói không cần rồi giải thích: “Anh về đó gây chuyện, em đi theo không an toàn.” Nói xong suy nghĩ một lúc rồi bổ sung thêm một câu trấn an cô: “Đợi mọi việc kết thúc, anh đưa em đến gặp ông ngoại.”
Trương Tư Ninh không chút để ý câu nói cuối cùng, mà toàn bộ tâm tư dồn hết vào việc suy diễn ba chữ ‘không an toàn’ này của anh.
Hiện tại, cô càng lo lắng hơn.
Muốn đi cùng …. Nhưng cô cũng rất hiểu chuyện, tự biết lượng sức mình, đi theo qua đó thật sự là gánh nặng của anh, đại não lại tiếp tục hư cấu những tình tiết trong phim ảnh, nào là bước vào hào môn huynh đệ tương tàn, giết người, bắt cóc, truy sát….đủ thứ. “Việc này…. bên kia sẽ không thuê sát thủ giết người phải không?” Khuôn mặt cô ngập tràn lo lắng.
Vệ Cẩm Huyên bỏ hộ chiếu trong tay xuống, chống gậy đứng lên, đi tới khom người gõ lên đầu cô một cái: “Đừng có tưởng tượng lung tung, cho dù Vệ Cẩm Thiệu có ngu xuẩn đi nữa cũng sẽ không nghĩ tới chuyện này, đều là dân làm ăn, không ai làm mấy chuyện lợi bất cập hại, hơn nữa anh cũng chỉ lấy lại Bác Lãng, không đụng chạm gì đến sản nghiệp của hắn bên Pháp, chỉ cần không động vào tài sản ban đầu của hắn, hắn sẽ không chó cùng rứt giậu.”
Chó......-_-
Cô biết lo lắng cho anh cũng vô ích, anh nhất định phải về Pháp, dù sao Vệ Khang bệnh tình nguy kịch, làm con, sao có thể không về. Trương Tư Ninh đành phải lùi một bước để tiến nhiều bước, cô ôm eo anh làm nũng: “Vậy anh phải đi bao lâu ạ?”
Vệ Cẩm Huyên tiện thể hôn lên môi cô, dịu dàng nói: “Ngoan, nhiều nhất một tháng anh sẽ về.”
“Một tháng sao......”
Thời gian không ngắn, ba mươi ngày đó.
Anh cũng luyến tiếc một tháng không được nhìn thấy cô, nhưng quả thật không thể nào đưa cô theo bên cạnh được, lần này trở về chắc chắn không có chuyện gì tốt, không thể nào tránh được xung đột, Trương Tư Ninh chính là điểm yếu của anh, mặc dù Vệ Cẩm Thiệu sẽ không làm mấy chuyện ngốc nghếch thuê người ám sát, nhưng người đàn bà Phương Y Chân kia chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn, người đàn bà đó am hiểu nhất chính là giở mấy thủ đoạn hèn hạ bẩn thỉu sau lưng, khiến người ta khó phòng bị.
Nghĩ vậy, nên anh có phần lo lắng.
Vệ Cẩm Huyên vỗ vỗ lưng cô, dặn dò: “Trong thời gian anh không ở đây, anh sẽ bảo tiểu Trịnh phụ trách đưa đón mỗi khi em ra ngoài, bình thường không được chạy loạn lung tung, cũng không được tiếp xúc với những người không quen biết, chuyện của nhà hàng anh đã dặn dò xong hết rồi, có vấn đề gì bảo tiểu Trịnh xử lý, cậu ta sẽ biết nên tìm ai, em phải nghe lời, ở nhà ngoan ngoãn đợi anh về.”
Lúc này, Trương Tư Ninh vô cùng ngoan ngoãn, anh nói gì, cô đều gật đầu đồng ý, cũng không hỏi lý do vì sao muốn tiểu Trịnh đi theo cô, nếu như không thể cùng anh qua Pháp, vậy ít ra cô muốn anh được yên tâm, khi đang xử lý công việc của mình không cần phải bận lòng về cô.
Điều cô có thể làm cũng chỉ vậy thôi.
Tiễn Vệ Cẩm Huyên đi rồi, trong lòng Trương Tư Ninh rất trống trải, luôn cảm thấy mất mát gì đó. Tuy hai người vẫn liên lạc với nhau qua điện thoại, nhưng không cách nào lắp đầy được khoảng trống trong lòng cô. Mấy ngày sau đó, cô vẫn không sao thích nghi được, ngay cả lá gan dường như cũng nhỏ lại, buổi tối đều đi theo thím Tào ở phòng khách dưới lầu.
Nhưng Trương Tư Ninh là một cô nàng mạnh mẽ, sau mấy ngày sa sút đã dần điều chỉnh cố gắng vực dậy tinh thần, lần nữa bắt đầu vùi mình vào công việc, hoàn tất trang trí nhà hàng giai đoạn cuối.
Buổi chiều, cô chạy đến cửa hàng vật liệu xây dựng của Khâu Đống Lương, xác định với anh ta thời gian thi công cụ thể, yêu cầu anh ta hỗ trợ sắp xếp nhân viên làm thật tốt. Dù sao dán giấy dán tường là công việc đòi hỏi nhiều kỹ thuật, tìm người chuyên nghiệp cũng an tâm hơn.
Rời khỏi cửa hàng vật liệu xây dựng, tiểu Trịnh hỏi cô có về tiệm không. Anh ta thật sự rất có trách nhiệm, dạo này vẫn luôn theo sát Trương Tư Ninh cùng vào cùng ra, vừa là lái xe kiêm luôn vệ sỹ. Hơn nữa, với vóc dáng cao lớn mạnh mẽ, tóc cắt húi cua, khuôn mặt vuông góc cạnh, chỉ cần đứng đó không làm gì cũng rất dọa người.
Trương Tư Ninh đáp lại về tiệm, sau đó nhíu mày cúi đầu nhìn điện thoại, hôm nay Vệ Cẩm Huyên vẫn chưa gọi điện cho cô. Paris và ở đây chênh lệch khoảng bảy tiếng đồng hồ, ngày nào cũng vậy cứ hai ba giờ chiều ở Vũ Lăng, khoảng bảy tám giờ sáng bên đó, anh sẽ gọi điện cho cô báo mọi việc vẫn ổn, rồi kể những chuyện đang diễn ra. Nhưng hiện tại đã gần năm giờ chiều, vẫn chưa thấy điện thoại gọi tới, Trương Tư Ninh khá lo lắng, không biết có xảy ra chuyện gì không.
Nhưng cô chủ động gọi cho anh cũng không ổn, trước đó hai người đã nhất trí, mỗi ngày anh sẽ chủ động liên lạc với cô, dù sao anh trở về Pháp để nạy tường nhà người ta, kích động gây chuyện, lỡ như anh đang tranh luận hay đối đầu gì đó với người ta, cô gọi điện đến, quấy rầy anh làm việc thì không tốt chút nào…..Nên mọi việc đều dựa theo tình hình bên anh làm chuẩn.
Trương Tư Ninh nhìn điện thoại một hồi lâu vẫn không nhận được tín hiệu thông báo cuộc gọi đến, lần nữa tắt màn hình, thở dài, thôi quên đi, đành đợi thêm chút vậy.
Cô cứ đợi như vậy, đến hơn tám giờ tối, điện thoại vang lên, Trương Tư Ninh đang nóng lòng loay hoay đi tới đi lui trong phòng khách lầu hai. Thấy hiển thị số của anh, cô thở phào nhẹ nhõm sau đó vội vàng nhận điện thoại.
“Em đợi sốt ruột lắm phải không?” Câu đầu tiên anh hỏi ở bên kia điện thoại.
Khóe mũi Trương Tư Ninh cay cay: “Em còn tưởng anh xảy ra chuyện gì rồi!” giọng nói mang theo chút nghẹn ngào vô cùng tủi thân, có thể thấy cô hết sức lo lắng.
Vệ Cẩm Huyên khẽ cười dịu dàng: “Tư Ninh, anh xin lỗi,vừa rồi ông già đã trút hơi thở cuối cùng, trước đó Vệ Cẩm Thiệu luôn canh chừng ông ấy, bây giờ anh mới có thời gian gọi điện cho em, yên tâm, anh không sao.”
Trương Tư Ninh: ......
Giọng điệu này như là trút được gánh nặng…..Có cần phải rõ ràng vậy không …..
“Vệ Cẩm Huyên, anh không sao chứ?” Cô dè dặt hỏi.
Anh lại cười khẽ một tiếng: “Anh thì có thể có chuyện gì, ông ta đã hấp hối bảy ngày, trước khi chết còn bày binh giăng bẫy anh một trận, đừng nghĩ ngợi nhiều, anh không sao.”
Cho dù anh không quá đau buồn, cũng đừng cười vậy chứ….rất quỷ dị đó.
Trương Tư Ninh không tin anh thật sự không đau lòng, nói gì đi nữa đó cũng là cha ruột mình, dù thù sâu oán nặng hơn nữa vẫn là quan hệ máu mủ gần gũi nhất. Cô cho rằng anh chỉ cố ra vẻ tự nhiên, chứ không biết Vệ Cẩm Huyên thật sự không dễ chịu, vốn dĩ lúc vừa trở về, nhìn thấy dáng vẻ gầy giơ xương của cha mình trong phòng bệnh, Vệ Cẩm Huyên thật sự đau lòng, nhưng khi biết được trước khi bệnh tình trở nặng, ông đã sắp đặt chuyện gì sau này, Vệ Cẩm Huyên không còn muốn quan tâm chút nào nữa.
Chết hay sống tùy mệnh trời.
“Chuyện kia……Anh vừa nói trước khi chết còn bày binh bố trận anh là sao ạ?”
“Cũng không có gì,” Anh hờ hững trả lời: “Trước đây, ông ta hứa sau này Bác Lãng là của anh, khi lập di chúc cũng đã viết rất rõ ràng, nhưng bây giờ ông ta lại đổi ý, bí mật sửa đổi di chúc, giao toàn bộ Bác Lãng cho con trai lớn bảo bối của mình, chỉ để lại cho anh mấy bất động sản ở Pháp.”
Trương Tư Ninh thực sự không còn gì để nói, làm cha như vậy cũng quá đặc sắc mà, thật sự khó tìm trong thiên hạ. Cái người này, chắc chắn đầu óc có vấn đề, đều là con cái do mình sinh ra, nhưng phân biệt đối xử quá mức! Trong lòng cô giận không chịu được, phổi cũng muốn nổ tung, nhưng không dám thể hiện ra sợ kích động anh, ngay cả bản thân cô không có tình cảm gì với Bác Lãng còn cảm thấy tức giận như vậy, huống chi anh dốc lòng dốc sức góp từng viên gạch để Bác Lãng có được thành tựu như hôm nay, tâm trạng còn đến mức nào nữa?
Khó trách Vệ Khang chết anh không đau lòng, một người cha như vậy……..Có hay không đâu khác gì nhau! Cô thậm chí nham hiểm nghĩ, phải chi ông ta cứ tiếp tục sống như vậy, chịu nhiều đau ốm bệnh tật mới phải!
Trước khi chết còn muốn cướp đi tâm huyết của con mình để đưa cho đứa con khác mình yêu thương…..Quả thật tuyệt thế mà!
Trương Tư Ninh thấy anh bị uất ức, gặp phải những chuyện không đáng, nước mắt lách tách lách tách rơi xuống, lại không dám để anh nghe thấy mình đang khóc, cố đè giọng ra vẻ thoải mái nói: “Vệ Cẩm Huyên, anh đừng khó chịu, còn có em mà, anh về đây, em nuôi anh.” Âm điệu không cao nhưng giọng nói vô cùng kiên định: “Em thật sự sẽ nuôi anh cả đời! Mãi mãi mãi mãi không rời xa anh.”
Như một lời tuyên thệ, vang dội mạnh mẽ.
Vệ Cẩm Huyên ngẩng mặt nhìn bầu trời âm u trên đầu, anh cho rằng anh đã rất kiên cường, anh cho rằng anh đã sớm không thèm để ý đến nữa, cho rằng anh không cần ai an ủi, cảm thông …..Nhưng lúc này, vang vọng bên tai lời hứa mạnh mẽ của cô từ bên kia bờ đại dương xa xôi, hốc mắt anh dần ẩm ướt: “Tư Ninh, anh nhớ em quá.”
Chỉ một câu như vậy, đã khiến Trương Tư Ninh không cách nào kìm nén được nữa, oa oa bật khóc, thật là khinh người quá đáng mà! Sao có thể ức hiếp anh như vậy!
Cô khóc nỉ non như con thú nhỏ khiến ngực anh như bị bóp nghẹt đè nén, rồi tựa như được truyền đến một sự an ủi lạ lùng, Vệ Cẩm Huyên im lặng trong chốc lát, sau đó cười nói: “Ngoan, đừng khóc, Tư Ninh, đừng khóc.” Anh cứ một lần lại một lần ‘đừng khóc’, không ngại phiền chán cứ lặp lại như vậy, từng chữ, không biết là vỗ về cô hay tự khuyên giải an ủi chính mình, dần dần, tiếng khóc cô từ từ nhỏ lại rồi im bặt , anh cũng lần nữa lấy lại tinh thần.
“Tư Ninh, Bác Lãng là của anh, anh sẽ không dâng cho ai hết, cho dù phá hủy nó, cũng sẽ không giao cho Vệ Cẩm Thiệu.”
Anh khẽ nói cô nghe quyết định của mình, Trương Tư Ninh dạ một tiếng: “Anh muốn làm gì cũng được, em đều ủng hộ anh, thất bại cũng không sao, nhưng anh nhất định phải chú ý an toàn, đừng vì những vật ngoài thân mà tổn thương chính mình, chúng ta cũng không thiếu tiền.”
“Đúng, chúng ta không thiếu tiền,” thanh âm nhẹ nhàng: “Dù không có Bác Lãng, anh vẫn còn những sản nghiệp khác, yên tâm đi, chuyện đả thương địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm ngu xuẩn như vậy anh sẽ không làm, em ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về, nhớ rõ đi đâu cũng phải có tiểu Trịnh đi theo, biết không?”
Hiện tại cho dù anh bảo cô hứa một tháng không bước chân ra khỏi cửa cô cũng đồng ý, huống chi chỉ là chuyện này.
“Dạo này, em đi đâu cũng có tiểu Trịnh đi cùng, anh đừng lo lắng cho em, phải chăm sóc tốt bản thân, chú ý đến sức khỏe, không được đứng quá lâu, không được đi bộ nhiều. Việc trang trí nhà hàng cũng gần xong, đợi sau khi hoàn tất em sẽ không ra khỏi cửa, để cho Hứa Dương và tiểu Trịnh thay em xử lý công việc, như vậy được không ạ?”
Trong lòng Vệ Cẩm Huyên mềm nhũn, tất cả những tổn thương sỉ nhục mà cha anh đã gây ra không bằng lời nói an ủi nhỏ nhẹ, trong trẻo của cô.
Trên đời này, ít nhất còn có một người là cô, ở bên kia bờ đại dương đợi anh về.
Cúp điện thoại, Vệ Cẩm Huyên nhìn những đám mây đen bao phủ khắp bầu trời lần cuối, đôi mắt khẽ nheo lại, bén nhọn như mũi tên, sắc cạnh tựa thanh đao vừa tuốt vỏ, không còn chút buồn thương do dự trước đó nữa. Anh xoay người, tựa như lần nữa khoác lên vai áo giáp tướng quân, ngẩng đầu ưỡn ngực, xông lên chiến trường thuộc về anh.