Trương Tư Ninh khóc một trận đã đời, Vệ Cẩm Huyên ôm cô vào lòng vỗ lưng dỗ dành, từng chút từng chút một, còn bất chợt hôn lên tóc mai, lên trán, lên khóe mắt cô: “Ngoan, đừng khóc, đừng khóc.” Hệt như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Đợi sau khi khóc xong rồi, bình tĩnh lại, Trương Tư Ninh cảm thấy khá xấu hổ.
Hai người đang chiến tranh lạnh đó!
Tuy nghĩ vậy, nhưng rốt cuộc vẫn tuân theo ý muốn bản thân, về phần mặt mũi gì đó…..đi chết đi!
Cô ở trong ngực anh cọ cọ, rầu rĩ nói: “Em nhớ anh lắm.”
Thật sự rất nhớ, nhớ đến đau cả tim gan, những giận hờn trước đó giờ đây dường như hoàn toàn biến mất chẳng chút dấu vết.
Khóe mắt Vệ Cẩm Huyên thoáng ẩm ướt, anh cũng không thể nào giải thích được, nhìn thấy cô khóc, anh đau lòng, nhưng khi nghe cô nói, ‘Em nhớ anh lắm’……Lại khiến anh xúc động rơi nước mắt. Một cảm giác phiền muộn và chua xót không nói nên lời ùa vào lấp đầy lồng ngực, khiến anh khó thở.
“Tư Ninh, Tư Ninh, Tư Ninh......” Anh khẽ gọi tên cô, thì thầm bên tai cô những lời dịu dàng, như gió xuân tháng ba vỗ về vùng đất hoang lạnh ngày đông. Trương Tư Ninh đáp lời, tay ôm bờ vai anh, ngẩng đầu hôn lên cằm, lên khóe miệng, lên môi anh….
Những ngày lo lắng, bất an gần đây, cuối cùng đã ở lại phía sau….Mọi thứ đã bình yên.
Vệ Cẩm Huyên hôn sâu hơn, lưỡi quấn quýt vào nhau, thân thể cọ sát mang đến những gợn sóng run rẩy, tay anh lần theo vạt áo chui vào bên trong, lòng bàn tay tiếp xúc với da thịt nhẵn nhụi mịn màng, lần lên trượt xuống, vuốt ve….Nếu không phải lo lắng cho sức khỏe cô, có lẽ anh sẽ phóng túng hơn nữa.
Đợi sau khi thở dốc tách nhau ra, Vệ Cẩm Huyên cài lại từng khuy áo trên bộ đồ bệnh nhân của cô, liếm môi dưới nói: “Có chút đắng.”
Hai má Trương Tư Ninh đỏ ửng lên, úp mặt vào ngực anh lầm bầm: “Truyền nước, uống thuốc, anh nói có đắng không.”
“Em thấy khỏe hơn chút nào chưa?”
“Cả người đều không có sức.” Cô yếu ớt nũng nịu trả lời.
Vệ Cẩm Huyên mỉm cười: “Vậy đợi em hết bệnh, chúng ta sẽ tính sổ tiếp.”
Trương Tư Ninh kinh ngạc, ngồi ngay ngắn lại nghiêng đầu nhìn anh: “Tính, tính sổ?!”
“Cúp ngang điện thoại của anh, kích động, tùy hứng, không phân rõ phải trái.”
Cô có chút khó tin: “Anh có lầm không vậy! Bây giờ em là bệnh nhân! Bệnh nhân đó! Không đúng, em làm gì mà không phân rõ phải trái chứ? Rõ ràng anh mới không phân rõ phải trái đó, được không!” Cô nhất thời kích động, nước mũi đều chảy ra, Vệ Cẩm Huyên thấy vậy rất buồn cười, rút khăn tay giúp cô lau sạch, sau đó vỗ vỗ lên khuôn mặt nhỏ nhắn: “Đừng kích động, chúng ta đang lý giải việc nào đúng, việc nào sai chứ không có so xem âm thanh của ai lớn hơn.”
Trương Tư Ninh 囧 ...... Thẹn quá hóa giận.
Nhưng Vệ Cẩm Huyên không nói tiếp nữa, anh vỗ vỗ vai cô, chống gậy đứng lên: “Việc này mai mốt nói sau, anh còn phải đến công ty một chuyến, em phải ngoan ngoãn dưỡng bệnh, buổi tối anh vào đây với em.”
Thấy anh chuẩn bị đi, mặc dù tức giận chuyện anh ghi nợ, nhưng cô thật sự không muốn xa anh chút nào, không nhịn được giữ chặt tay anh, hết sức đáng thương nói: “Vậy anh nhớ về sớm với em.”
Anh mới từ Pháp về, chắc chắn sẽ vô cùng bận rộn, nên cô không đề cập đến việc giữ anh ở lại, mà chỉ nói anh về sớm một chút.
Vệ Cẩm Huyên cảm thấy cô bé con này thật sự khiến người ta yêu thương, tuy đôi lúc tùy hứng nổi giận bướng bỉnh, nhưng lúc quan tâm chăm sóc hiểu chuyện thật khiến người ta vô cùng yêu thích. Ánh mắt anh dịu dàng, vuốt ve mái tóc cô: “Hiện tại chỉ cần chuyển giao rõ ràng với bên Pháp là xong, cũng không nhiều việc đâu, buổi tối anh ăn cơm với em được không?”
Nghe vậy cô lập tức gật đầu, đáp một tiếng đồng ý chẳng chút suy nghĩ hết sức trẻ con, khóe môi cong cong, lộ ra hai má lúm đồng tiền.
Đợi cửa phòng đóng lại, Trương Tư Ninh vỗ vỗ lên mặt mình mấy cái, ngốc người một chút rồi lấy điện thoại dưới gối đầu ra xem giờ, tám giờ rưỡi sáng, không ngờ cô đã ngủ lâu như vậy! Tối qua lúc phát sốt cô có biết, khi kim chích vào tay cô cũng biết, nhưng khi nào rút kim ra thì cô không rõ. Vừa rồi quên hỏi anh trở về lúc nào, có phải vừa về đã đến bệnh viện ngay không….Nếu vậy, bây giờ anh lại đi thẳng đến công ty, thân thể sao có thể chịu nổi.
Không lâu sau, thím Tào mang một hộp thức ăn vào phòng bệnh, bà nấu cháo táo đỏ, xào thêm chút rau xanh, bác sĩ nói, mấy ngày này nên ăn thức ăn nhẹ, loãng, đừng ăn những thứ quá nhiều dầu mỡ không tốt cho tiêu hóa.
Ăn cơm xong, Trương Tư Ninh đột nhiên nhớ tới bản thân mình đã ba ngày chưa tắm rửa, hôm qua và cả hôm nay còn không có đánh răng rửa mặt . . . . 囧. . . Vừa rồi cô còn hôn môi Vệ Cẩm Huyên. ......-_-
Mặc dù thím Tào hết sức ngăn cản, nhưng Trương Tư Ninh vẫn chạy vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, đánh răng rửa mặt xong, thơm ngát đi ra, thím Tào cũng hết cách, cũng may trước đó lúc thu xếp đồ đạc bà có mang theo máy sấy đến.
Đợi bác sĩ kiểm tra xong, trên tay Trương Tư Ninh lại gắn kim, cũng không biết có phải do Vệ Cẩm Huyên đã trở lại không, mà hôm nay tinh thần cô tốt hơn hôm qua rất nhiều, còn tranh thủ gọi điện thoại cho Hứa Dương, hỏi cậu tình hình trong tiệm. Hôm qua, Hứa Dương có đến bệnh viện thăm cô, khi nhận được điện thoại, cu cậu hỏi tình hình sức khỏe của bà chủ trước, sau đó mới nói tiến độ trang trí trong tiệm, cuối cùng nói: “Chị Tư Ninh, chị cứ yên tâm đi, lầu hai đã dán xong giấy dán tường rồi, bây giờ đang làm ở lầu một, nếu làm nhanh, có thể sáng mai sẽ xong hết, ngoài ra không có chuyện gì khác, chị cứ nghỉ ngơi cho khỏe là được.”
Trương Tư Ninh gật đầu ừ một tiếng, sau khi cúp điện thoại, cô liền lấy laptop ra xem phim truyền hình rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, khi nào rút kim cũng không biết.
Bảy giờ tối, Vệ Cẩm Huyên đến phòng bệnh, lúc đó cô đang xỏ dép lê đi tới đi lui trong phòng bệnh, đá chân, xoay eo, nằm trên giường mấy ngày, xương cốt muốn đông cứng hết lại.
Buổi tối, thím Tào chuẩn bị rất nhiều thức ăn ngon, có điều Trương Tư Ninh chỉ có thể ăn thức ăn nhẹ, rau quả, thức ăn của cô và Vệ Cẩm Huyên khác biệt hoàn toàn, hai người ngồi ăn ở bàn trà trong phòng khách, Trương Tư Ninh ngửi thấy mùi cháo gà nuốt nước miếng, cô muốn ăn.
Không có chuyện Vệ Cẩm Huyên sẽ nuông chiều cô, anh húp xong cháo gà, ăn gần hết rau cải, Trương Tư Ninh bất đắc dĩ, chỉ có thể ngoan ngoãn ăn cơm dành cho bệnh nhân của mình.
Đợi thím Tào dọn dẹp xong rời đi, Vệ Cẩm Huyên đến phòng tắm rửa mặt, anh từ Pháp trở về, vừa xuống máy bay đã đến thẳng bệnh viện, sau đó lại ở công ty làm việc cả ngày, lúc này thật sự rất mệt mỏi, mới nói chuyện với Trương Tư Ninh được mấy câu, đã nằm trên giường dành cho người nhà ở bên cạnh ngủ thiếp đi, hiện tại chỉ mới hơn chín giờ tối! Trương Tư Ninh từ chỗ thím Tào biết được sau khi xuống máy bay anh phải làm việc liên tục, đau lòng không chịu được, cũng không quấy rầy anh, bây giờ ngủ cũng tốt, khắc phục lệch múi giờ.
Ban ngày, Trương Tư Ninh đã ngủ quá nhiều, nên lúc này không buồn ngủ, cô không xem tivi cũng không nghịch máy tính, sợ làm ồn anh, cứ như vậy úp mặt lên gối đầu ngắm nhìn gương mặt anh, dùng ánh mắt phác họa đường nét khuôn mặt anh, dường như anh gầy hơn trước, đáy mắt còn có quầng thâm đen, có thể thấy anh nghỉ ngơi không đủ …..
Cô cứ nhìn anh như vậy, trong lòng mềm mại như nước, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Vệ – Cẩm – Huyên
Vệ – Cẩm – Huyên
Cô im lặng gọi tên anh, rồi vụng trộm che miệng cười, bản thân cô cũng không biết tại sao mình lại cười như vậy, chỉ là cảm thấy rất vui.
Sáng hôm sau, khi Vệ Cẩm Huyên tỉnh dậy, phát hiện Trương Tư Ninh nằm phía đối diện anh, đầu kề sát mép giường gần như sắp rơi xuống đất, ngủ rất say, vậy mà còn nắm một ngón tay anh…..Vệ Cẩm Huyên mỉm cười, đôi mắt lam đậm dịu dàng đến mức tưởng chừng có thể khiến người ta đắm chìm vào đó.
Anh nhẹ nhàng chậm rãi rút ngón tay ra, sờ trán cô thấy không còn nóng nữa mới yên tâm đứng dậy, mang chân giả vào, xỏ dép lê trong nhà đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Tuy hôm nay là chủ nhật, nhưng cán bộ viên chức của Bác Lãng đều phải đi làm, công việc của anh nhiều đến mức không thể nhiều hơn nữa, tối qua anh về sớm, nhưng có rất nhiều nhân viên thuộc đủ các bộ phận phải ở lại công ty tăng ca suốt đêm.
Sức khỏe của Trương Tư Ninh hồi phục rất nhanh, ở bệnh viện ba ngày, cuối cùng bác sĩ cũng nói đã hoàn toàn bình phục, có thể xuất viện! Trương Tư Ninh vô cùng phấn chấn, cho dù phòng bệnh có ấm áp thoải mái đi nữa, cũng không thể nào bằng ở nhà.
Vệ Cẩm Huyên phải đến công ty làm việc, không có thời gian làm thủ tục xuất viện với cô, Trương Tư Ninh cũng không để ý chuyện này, sau khi về đến nhà, thay quần áo xong, nhìn đồng hồ thấy mới hơn mười giờ sáng. Trương Tư Ninh đảo tròn hai mắt, kéo thím Tào vào phòng bếp, nói muốn làm cơm trưa tình yêu cho Vệ Cẩm Huyên.
Thím Tào hớn hở loay hoay giúp cô chuẩn bị mọi thứ mang đi. Sau khi lái xe đến cổng Bác Lãng, Trương Tư Ninh không vào ngay, mà gọi điện cho Vệ Cẩm Huyên trước.
Lúc đó, Vệ Cẩm Huyên đang phê duyệt giấy tờ, gương mặt nghiêm nghị hết sức lạnh lùng. Lúc di động rung lên, anh cau mày, nhưng khi nhìn thấy người gọi đến là Trương Tư Ninh, khóe miệng anh cong lên: “Alo.”
Trương Tư Ninh ở đầu bên kia trịnh trọng hỏi: “Vệ tiên sinh, không biết ngài có sẵn lòng hạ cố ăn trưa với tôi không ạ?”
Anh biết cô đã xuất viện, nghe vậy khẽ cười: “Tư Ninh, anh đang ở công ty, hơi bận chút việc, ngoan, buổi tối ăn cùng em được không?”
Trương Tư Ninh hứ một tiếng: “Biết trước anh sẽ nói vậy mà, nên em đã mang cơm trưa đến rồi, Vệ tiên sinh, bây giờ có hân hạnh được đón tiếp ngài không ạ?”
Vệ Cẩm Huyên nghe cô nói vậy ánh mắt sáng bừng lên, nụ cười trên mặt càng nồng đậm: “Em tới chỗ lần trước đi, bây giờ anh xuống đón em.”
Cái gọi là chỗ lần trước, chính là chỗ lúc trước Vệ Cẩm Huyên bảo cô tới đón anh, thang máy chuyên dụng dành cho tổng giám đốc và lối vào gara riêng, ở góc đông bắc cao ốc Bác Lãng.
Khi Trương Tư Ninh lái xe qua, Vệ Cẩm Huyên đã đứng đợi sẵn ở đó, đậu xe xong cô cầm hai cái túi để bên ghế lái phụ đi ra, Vệ Cẩm Huyên đưa tay nhận lấy hỏi: “Sao lâu vậy?”
Trương Tư Ninh nói: “Cổng chính đổi bảo vệ rồi, người này em không quen, nên phải đợi đăng ký chứng minh thư.”
“Chút nữa về, em sẽ chào hỏi người ta một tiếng,” hai người đi vào thang máy, Vệ Cẩm Huyên hỏi: “Sao tự nhiên lại nghĩ tới chuyện đem thức ăn cho anh?”
Trương Tư Ninh cười hì hì: “Quan tâm anh mà~”
“Vậy thì rất cảm ơn em.”
Trương Tư Ninh lầm bầm: “Không cần cảm ơn, chỉ cần sau này nhớ tốt với em thật nhiều là được.”
Đang nói chuyện thì thang máy đã đến tầng cao nhất, tầng này dành riêng cho tổng giám đốc, chỉ có một mình Vệ Cẩm Huyên sử dụng, đây là lần đầu tiên Trương Tư Ninh đến văn phòng anh, nên cô rất tò mò, hết nhìn đông lại ngó tây: “Phòng làm việc của anh lớn quá, buổi tối tăng ca không sợ sao?”
Vệ Cẩm Huyên đặt túi đang cầm trên tay lên bàn, cười trêu cô: “Em nghĩ anh cũng sợ ma như em sao? Anh là người theo chủ nghĩa vô thần.”
Trương Tư Ninh cắt một tiếng, tỏ vẻ không đồng ý.
Anh lấy bảy tám hộp đựng cơm ra, mở nắp từng cái một, thấy Trương Tư Ninh đang nhoài người trên tấm kính nhìn ra ngoài, anh gọi: “Tới ăn cơm nào.”
Trương Tư Ninh dạ một tiếng, sau khi ăn xong, Vệ Cẩm Huyên lại tiếp tục làm việc, Trương Tư Ninh thu dọn hộp cơm xong với tay lấy túi, vờ chuẩn bị đi về. Cô rất hứng thú với phòng làm việc rộng quá mức khủng khiếp này, đợi sau khi xem xong phòng nghỉ và nhà vệ sinh, liền đi đến trước bàn làm việc, gõ gõ lên mặt bàn, thấy Vệ Cẩm Huyên không để ý đến, cô liền uhm uhm mấy tiếng: “Em đi đó.”
Lúc này, Vệ Cẩm Huyên mới đặt bút xuống, tuy rất bận rộn nhưng vẫn thong dong ngẩng đầu nhìn cô, như cười như không: “Đi ngay bây giờ sao? Không muốn nói gì khác với anh à?”
Trương Tư Ninh câm nín, cô cảm thấy, chút trò mèo của mình trong mắt cái người cáo già này, có lẽ đã sớm bị phát hiện.
Thật bi thương.