Mặc dù biết Vệ Cẩm Huyên sẽ không hành động không có chứng cớ rõ ràng, nhưng Trương Tư Ninh vẫn cảm thấy thật khó tin! Đây chính là mẹ con ruột thịt! Hai người lại có loại quan hệ này……Đủ thấy tâm lý méo mó đến mức nào.
Vệ Cẩm Thiệu và Phương Y Chân, đúng là hai kẻ biến thái tuyệt đỉnh mà!
Vệ Cẩm Huyên vỗ vỗ vai cô: “Làm em sợ sao?”
Trương Tư Ninh lắc đầu: “Nếu chuyện này mà cũng làm em sợ, thì lá gan nhỏ đến mức nào rồi?” Chẳng qua cô bị kinh động, tuy nói thế giới rộng lớn không thiếu chuyện lạ, chuyện ly kỳ hoang đường cũng nhiều không kể xiết, mẹ con, cha con, ông cháu loạn luân gì đó không phải chưa từng nghe nói qua, nhưng nghe là một chuyện, còn nó thật sự xảy ra với mẹ kế và anh trai cùng cha khác mẹ của chồng sắp cưới mình lại là chuyện khác.
Giống như rất nhiều người tin rằng trên đời có ma quỷ, bạn cũng tin như vậy, nhưng chưa từng gặp qua, cho đến một ngày nọ, bạn trai của bạn nói rằng, trong nhà anh ta có hai con ma, nếu bạn muốn gặp lúc nào đều có thể gặp được…..chỉ khi nào chuyện xảy ra bên cạnh mình, sẽ thấy đồng cảm hơn.
Vệ Cẩm Huyên vén những sợi tóc mai của cô ra sau tai, dịu dàng nói: “Chuyện này em giữ trong lòng là được, dù sao cũng là chuyện xấu trong nhà, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, anh cũng sẽ không công khai.”
Trương Tư Ninh nghi ngờ: “Có phải anh có âm mưu gì không?” Trong tay nắm sẵn điểm yếu của đối phương lại không sử dụng, cho dù không công khai ra, cũng có thể dùng để uy hiếp, chuyện này an toàn hơn nhiều so với việc anh bí mật di dời tài sản khỏi Bác Lãng chứ!
Đến lúc đó một người ở Pháp, một người ở Trung quốc, hai người nước sông không phạm nước giếng thế là xong.
Vệ Cẩm Huyên khẽ cắn chóp mũi cô, khóe mắt cong cong: “Đây là con át chủ bài, tung ra quá sớm không tốt, anh giữ lại sau này sử dụng.”
Sau này?
Trương Tư Ninh nhíu mi tâm lại: “Ngoài Bác Lãng, anh còn muốn tranh chấp sản nghiệp bên Pháp hay….. Anh muốn hủy Vệ thị?” Chỉ điều này mới có thể giải thích lý do anh chấp nhận con đường khó khăn mà không chọn hướng dễ dàng hơn. Scandal kinh thiên động địa này thật sự có sức hủy diệt rất lớn, cho dù cô không hiểu nhiều về hoạt động của Tập đoàn, nhưng nếu scandal kia nổ ra, Vệ Cẩm Thiệu và Phương Y Chân chắc chắn sẽ tiêu đời. Công ty niêm yết rất nhạy cảm với các vụ bê bối, điều đó sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến thị trường chứng khoán, cổ phiếu giảm, không cách nào tránh khỏi thiệt hại nặng nề, đến lúc đó cho dù doanh nghiệp có tái hoạt động trở lại, anh không phá hủy được Vệ thị, cũng đã làm nó tổn hại gân cốt, thương tổn nặng nề.
Và cô biết rất rõ, người đàn ông Vệ Cẩm Huyên này, sẽ không kiêng dè danh dự gia tộc gì gì đó, anh hoàn toàn không có chút tình cảm nào đối với họ tộc bên nội.
Người cha bất công ngoại tình, ông bà nội ghét bỏ dòng máu lai của mình, anh trai cùng cha khác mẹ thì thường xuyên đánh nhau và ngáng chân khắp nơi, mẹ kế là người thứ ba phá nát gia đình mình….
Có tình cảm mới lạ, hơn nữa cha ruột, ông bà nội đều đã mất, anh càng không có lý do gì để kiêng nể.
Với lại, cho dù là scandal của gia tộc, nhưng anh và Phương Y Chân, Vệ Cẩm Thiệu hoàn toàn tách biệt, hơn nữa Trung Pháp cách xa, không ảnh hưởng nhiều đến anh. Đến lúc đó anh sẽ nhượng bộ rời khỏi Bác Lãng chỉ còn cái vỏ rỗng tuếch, trong mắt của những người không biết nội tình bên trong sẽ cho rằng Vệ Cẩm Huyên là kẻ đáng thương bị mẹ kế và anh trai cùng cha khác mẹ đuổi khỏi gia tộc, hai bên bất hòa, scandal nổ ra, thay vì cười nhạo người ta sẽ đồng cảm với anh.
Cho nên đừng thấy bình thường Trương Tư Ninh cứ ngốc người ra, thời điểm mấu chốt đầu óc vận hành cũng rất nhanh.
Vệ Cẩm Huyên khá ngạc nhiên với trực giác nhạy bén, sắc sảo của cô bé con, anh xoa đầu cô khen ngợi: “Tư Ninh, thật không thể xem thường em.”
Trương Tư Ninh: ......-_-
Trong mắt anh, chỉ số thông minh của cô thấp tệ vậy sao? Mấy tình tiết này thường gặp trong phim truyền hình, ân oán nhà giàu gì gì đó, xem mãi cũng sớm quen mắt!
Cho nên ngàn vạn lần không được coi thường phim truyền hình, phim ảnh và tiểu thuyết, đây đều là khởi nguồn của cuộc sống mà còn đi trước cả cuộc sống, là phương pháp tuyệt vời có thể giúp nâng cao chỉ số thông minh của con người!
Vệ Cẩm Huyên đang nghĩ ngợi bỗng nhiên quyết định: “Có một số việc anh vốn không định nói em biết lúc này, dù sao cũng không phải chuyện làm cho người ta vui vẻ, sợ em nghĩ ngợi lung tung, nhưng nếu hôm nay đã nói tới đây rồi, dù sao sớm muộn gì cũng phải nói, nên bây giờ nói rõ ràng một lần luôn.”
Trương Tư Ninh nghe anh nói vậy, lại nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, nháy mắt đại não bùng nổ, mở thật to đôi mắt hạnh nhìn anh suy đoán: “Có phải anh muốn nói, chân của anh là do mẹ kế hãm hại, em gái anh cũng bị mẹ kế anh làm hại và mẹ anh cũng là nạn nhân của mẹ kế anh? Sặc, không lẽ trước đây anh ly hôn cũng do bà ta gây ra sao?”
Lúc này, đến phiên Vệ Cẩm Huyên câm nín, đưa tay lên gõ vào đầu cô, bầu không khí vừa có chút trịnh trọng đã bị câu nói này của cô chọc cười không thể nào nghiêm túc nổi nữa.
Vệ Cẩm Huyên thở dài ôm cô vào lòng, nhàn nhạt kể cô nghe bắt đầu từ chuyện em gái mình: “Thật ra quan hệ giữa anh và Trân Trân rất bình thường, năm nó năm tuổi, ba mẹ anh ly hôn, lúc đó Trân Trân đi theo mẹ, sống với ông bà ngoại một thời gian ngắn, sau lại sang Mỹ, anh và con bé rất lâu không gặp mặt, mãi đến bốn năm trước, khi nó gặp chuyện không may, anh mới đưa nó về nước chăm sóc.”
“Chuyện của Trân Trân thật ra không có gì phức tạp, nó bị tổn thương tình cảm. Chồng ngoại tình, bị bạn thân phản bội, nó đang mang thai đứa bé được năm tháng thì xảy thai, nên bị đả kích rất lớn. Trân Trân từ nhỏ đã được bảo bọc quá tốt, rất được nuông chiều, sau khi cha mẹ anh ly hôn, chỉ có nó đi theo mẹ, có thể xuất phát từ áy náy, nên bà rất cưng chiều nó. Tính cách của Trân Trân cũng bị chiều chuộng quá mức trở nên khá cực đoan, khả năng chịu đựng rất kém, sau khi bị tổn thương tình cảm thì càng trầm trọng hơn, bị chán ăn, rối loạn ám ảnh cưỡng chế, trầm cảm rất nghiêm trọng. Bây giờ đã tốt hơn rất nhiều rồi, lúc anh sang Mỹ đón con bé, nó giống như người điên, tự làm tổn thương mình, hành hung người khác, khuynh hướng bạo lực hết sức nghiêm trọng, phải trói lại trên giường mới yên.”
Trương Tư Ninh lắng nghe tâm trạng có chút nặng trĩu, không còn tâm tư đùa giỡn nữa, mặc dù cô chỉ mới gặp qua Vệ Trân Trân, nhưng bất kỳ người phụ nữ nào nghe thấy những chuyện cô ấy gặp phải, cũng cảm thấy đồng cảm, thổn thức.
“Đàn ông! Hừ hừ!” Cô nghĩ đến ông ba nhà giàu mới nổi bụng bự của mình.
Vệ Cẩm Huyên khẽ dùng sức bẹo má cô, nghe thấy cô kêu đau mới hài lòng buông tay ra, nhìn cô đang trừng mắt thỏ, anh điềm tĩnh nói: “Không được xếp anh chung với loại người đó, anh tự nhận cả đời sẽ chung thủy với em trước sau như một.”
Trương Tư Ninh thầm nghĩ trong bụng, hứ, lời ngon tiếng ngọt~, nhưng không thể nào giấu được nụ cười trên khuôn mặt, trừng mắt liếc anh: “Biết rồi, để xem sau này anh làm thế nào.”
Phụ nữ đôi khi nói những lời dối lòng rất đáng yêu, Vệ Cẩm Huyên cười thầm trong bụng nhưng ngoài mặt không có biểu hiện gì, tiếp tục nói chuyện vừa rồi: “Bây giờ nói đến mẹ anh, bà qua đời sáu năm trước, chết trong một tai nạn máy bay, bà đi nghỉ mát ở Thụy Sĩ với chồng sau, máy bay bị mất liên lạc, mặc dù sau này tìm được xác máy bay nhưng không tìm được thi thể bà, nên ngôi mộ ở Vũ Lăng, thực tế chỉ chôn quần áo và di vật, hiện giờ anh ở Trung Quốc, là con trai bà, nên muốn chôn cất trong nước để tưởng nhớ.”
Bây giờ cô mới hiểu ra lý do, vì sao mẹ anh đã tái hôn, sau khi qua đời mặc dù anh là con ruột bà, nhưng cũng là con của chồng trước, Julie và người chồng hiện tại không phải không có con, lại là người nước ngoài, sao bà lại được chôn cất ở Trung Quốc. Thì ra là một ngôi chôn quần áo và di vật, như vậy đã có thể hiểu được, trước đây cô đã thầm nghĩ trong bụng, nhưng khi đó quan hệ của hai người rất bình thường, chỉ vừa quen biết không thân thiết, sau này khi đã gần gũi hơn, anh không chủ động nói đến vấn đề này, cô cũng không muốn hỏi nhiều, dù sao cũng không phải là chuyện khiến người ta vui vẻ.
Trước đây Vệ Cẩm Huyên không đề cập chuyện này với cô, việc này cũng tương tự như cô không kể cho Kim Giai Di nghe chuyện mẹ mình đã mất. Thật ra đó cũng chỉ là chuyện đã qua, có điều không muốn chủ động nói ra, dường như khi không nhắc đến nó, trong lòng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, đây là một trạng thái tâm lý rất kỳ lạ nhưng cứ buộc người ta phải làm vậy.
“Tư Ninh, trước đây anh không kể cho em nghe….”
“Anh không cần giải thích đâu ạ!” Cô giơ tay lên ý bảo anh không cần nói gì cả: “Em và anh giống nhau ở chỗ đều không còn mẹ nên em hiểu được tâm trạng của anh, anh không cần giải thích, mặc dù nơi đó hiện giờ chỉ là ngôi mộ chôn cất quần áo và di vật để tưởng niệm, nhưng sau này em sẽ nghiêm túc đi thăm mộ bác gái, anh đừng suy nghĩ nhiều, yên tâm đi ạ.” Nói xong cô còn vỗ vỗ cánh tay anh, hôn lên cằm anh một cái.
Hai người này, kỳ thực không có việc gì vẫn cứ thích đụng đụng chạm chạm, hôn hít đối phương, người ta nói, ‘Không giống nhau, không phải người một nhà’, thói quen hai người này chẳng khác nhau chút nào.
Vệ Cẩm Huyên rất cảm động, nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng rồi quay lại chủ đề chính, anh nói: “Bây giờ, anh kể về vợ trước.”
Không thể nghi ngờ, đây là chủ đề nhạy cảm, hết sức nhạy cảm, vì anh nhận thấy rất rõ cơ thể cô bé con trong lòng anh căng cứng lại, dường như sống lưng cũng vô thức thẳng lên hơn.
Vệ Cẩm Huyên thấy cô như vậy, trong lòng cảm thấy không dễ chịu, có chút chua xót, anh vỗ về hôn lên trán cô tựa như làm thế có thể khiến cô an tâm.
Trương Tư Ninh thật sự thả lỏng hơn, ít nhất cơ thể không còn căng cứng nữa. Ngón tay Vệ Cẩm Huyên vuốt ve nơi cổ cô, vô cùng bình thản bắt đầu tự thuật: “Cô ấy tên Elisa, người Pháp, anh và cô ấy là bạn thời đại học, nhiều năm sau tình cờ gặp lại ở Ý, lúc đó anh đã ba mươi tuổi, cũng muốn ổn định và có một gia đình, Elisa cũng thế, cả hai đều cảm thấy đối phương thích hợp, nên quyết định kết hôn. Cuộc sống sau hôn nhân rất vô vị, anh và cô ấy sống với nhau như hai người bạn. Elisa có công việc của riêng mình, cô ấy là nhiếp ảnh, thích đi du lịch khắp nơi, chụp lại tất cả những cảnh đẹp, công việc của anh cũng rất bận rộn, lúc đó Bác Lãng vừa mới bắt đầu gầy dựng ở Vũ Lăng chưa được hai năm, xã giao rất nhiều, nên cả hai luôn ở trong tình trạng gần nhau thì ít mà xa cách thì nhiều.”
Nói tới đây, không biết Vệ Cẩm Huyên nghĩ tới điều gì, anh hít một hơi thật sâu, mới nói tiếp: “Một đêm cách đây bốn năm, anh tăng ca về đến nhà, Elisa đột nhiên gọi điện thoại cho anh, nói cảm giác có người theo dõi cô ấy, cô ấy rất sợ hãi. Anh bảo cô ấy lập tức báo cảnh sát, nhưng cô ấy nói không thể, trong điện thoại nói rất mơ hồ, dường như cô ấy không thể nhìn thấy, lúc đó anh cũng không suy nghĩ nhiều, liền cầm chìa khóa vội vàng lái xe tới sân bay, lúc đó đã rất khuya, bên ngoài trời đang mưa,” Anh cúi đầu nhìn cô: “Em còn nhớ lần đầu tiên anh ngủ lại nhà em? Mưa rất lớn đúng không?” Thấy cô ngạc nhiên gật đầu, anh mỉm cười: “Đêm đó, mưa còn lớn hơn vậy, gió thổi mạnh, cây cối bên đường bị gãy đổ rất nhiều, anh lái xe, Elisa vẫn không ngừng gọi điện thoại tới, lúc đó anh rất sốt ruột, không biết lý do tại sao, chỉ cảm thấy phiền muộn, có thể lúc đó đã có dự cảm xấu, sau đó một chiếc xe tải đột nhiên lao về phía anh, anh hoàn toàn không kịp tránh ra, cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó bất tỉnh.”
“Đến khi anh tỉnh lại, chân trái đã bị cắt bỏ, bác sĩ nói may mắn là túi khí an toàn trong xe đã cứu anh, nếu không thì không chỉ mất đi một chân.”
Lúc này, Trương Tư Ninh cảm giác mình như bị người ta xiết chặt cổ họng, không sao thở được, tim loạn nhịp đập dồn dập, không cách nào khống chế nước mắt, cứ như vậy ào ào tuôn ra, đến khi cả khuôn mặt ướt đẫm, anh đưa tay lau rồi lại lau trên mặt cô, cô mới nhận ra mình đang khóc.