Ngày Em Đến

Chương 67: Chương 67: Chương67




Gần ba tháng rong chơi lêu lổng, nên Trương Tư Ninh đặt rất nhiều kỳ vọng vào nhà hàng này. Cô đầu tư phần lớn thời gian và sức lực vào nó, với mong muốn mọi thứ có thể đạt đến mức hoàn mỹ, nên khi trang trí, cô đã chi rất mạnh tay cho giấy dán tường và hệ thống ánh sáng, ngay cả thảm trải ở tầng hai cũng bỏ ra một khoản không nhỏ. Sau khi tổng cộng tất cả, chỉ tính riêng chi phí đầu tư giai đoạn này đã bằng một năm tiền thuê nhà, kiểu này tương lai mà làm ăn thua lỗ, Trương Tư Ninh chỉ còn nước ngồi khóc.

Sau khi Tiểu Trịnh dẫn người rời đi, phòng bếp vốn trống không lúc này đã được lấp đầy đồ đạc phân loại rõ ràng, tủ bát, tủ lạnh, lò nướng, các loại nồi, dao xẻng, mâm, đĩa, chén, muỗng nĩa, ly rượu, tủ khử trùng….đủ các loại, Trương Tư Ninh dẫn Hứa Dương đi xem qua các thứ, khi nhìn thấy bộ dụng cụ ăn bằng bạc, Hứa Dương có chút lo lắng: “Anh tiểu Trịnh nói những thứ này đều làm từ bạc nguyên chất, chị Tư Ninh, chúng ta sử dụng cái này trong nhà hàng có khi nào bị mất trộm không?” Cậu còn muốn nói chi bằng dùng đồ nhôm, tiện lợi hơn, cho dù bị mất cũng đỡ tiếc, Vệ tiên sinh ra tay thật hào phóng.

Trương Tư Ninh cũng thấy khá lo lắng, bộ dụng cụ ăn này không rẻ, nhưng mua cũng đã mua rồi, không lẽ bây giờ lại cất đi để bám bụi sao? Cô còn chưa tới mức nhỏ mọn như vậy.

Vì vậy cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Trong tiệm sẽ gắn camera quan sát, sau này tuyển hai người phụ trách quản lý dụng cụ ăn uống là được, hơn nữa khách tới đây dùng cơm có lẽ cũng không thiếu chút tiền đó mà trộm mấy thứ này dưới mắt nhân viên phục vụ đâu.” Bây giờ tiêu chuẩn sống bình quân đầu người đã được nâng cao, dù sao chỉ là bạc, cũng không phải vàng, tuy phải cẩn thận đề phòng nhân viên và cả người ngoài lấy cắp nhưng cũng không đến mức đa nghi như Tào Tháo, hơn nữa việc trộm cắp ở nhà hàng Tây cao cấp dường như rất hiếm khi xảy ra.

Hứa Dương vẫn không yên tâm nên đề nghị: “Hay là nói với người ta những thứ này đều làm bằng nhôm đi!”

Trương Tư Ninh vừa bực mình vừa buồn cười: “Dùng bộ dụng cụ ăn bằng bạc chính là mánh lới quảng cáo, vì đề phòng trộm mà nói bạc thành nhôm, vậy thì lẫn lộn đầu đuôi rồi, mất giá lắm!”

Hứa Dương nghe vậy cũng hơi ngượng ngùng, gãi gãi đầu tự cười nhạo mình.

“Đúng rồi, người nhà họ Trần có liên lạc với em không?”

Tối qua, Hứa Dương có nhận được tin nhắn của Trương Tư Ninh, biết ngày mai sẽ mở phiên tòa. Cậu lắc đầu: “Không có, bọn họ không có liên lạc với em. Hay là….em gọi điện hỏi thăm thử?”

Trương Tư Ninh không để ý chuyện đó: “Nếu em muốn hỏi, thì buổi tối cứ gọi điện hỏi thăm đi, dù sao người ta nhất định sẽ đến.” Ngày mai xét xử, không chỉ tuyên án phạm nhân, mà còn liên quan đến vấn đề bồi thường, người nhà họ Trần cho dù không quan tâm đến sự sống chết của tội phạm, thì ít nhiều cũng sẽ quan tâm đến tiền bồi thường, không đến mới là chuyện lạ.

Cô không có cảm tình gì với người nhà họ Trần, lúc trước vì việc làm của những người này…, Vệ Cẩm Huyên đã về nhà lên lớp cô mấy khóa. Hơn nữa, luật sư đã sớm sắp xếp xong mọi việc, trước khi hỏa táng Trần Bình Bình, người nhà họ Trần và luật sư đã thỏa thuận xong phạm vi bồi thường, về phần vụ án Trần Bình Bình, không có gì phải hồi hộp, chắc chắn sẽ thắng.

Chia tay Hứa Dương, Trương Tư Ninh không đi thẳng về nhà, mà lái xe đến Bác Lãng. Cô cũng không đi vào mà ngồi đợi trong xe, cô có gửi tin nhắn nhưng Vệ Cẩm Huyên vẫn chưa trả lời, có thể thấy hiện giờ anh đang bận, cô không nên đi vào quấy rầy anh làm việc.

Khoảng một tiếng sau, lúc Vệ Cẩm Huyên gọi điện lại, Trương Tư Ninh đang nằm úp mặt lên vô lăng nghe Bình thư* trên radio ngủ thiếp đi.

(*Bình thư: một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài dùng khăn, quạt làm đạo cụ.)

Cô nhận điện thoại, biếng nhác alo một tiếng. Vệ Cẩm Huyên nghĩ cô đang ở nhà, liền cười hỏi: “Còn đang ngủ sao?”

“Ngủ gì chứ, em đang ở dưới lầu công ty anh,” cô làu bàu: “Tiểu Trịnh không nói với anh em đến tiệm sao ạ?”

“Vừa rồi anh họp suốt,” Vệ Cẩm Huyên giải thích một câu, còn nói: “Em lên đi, chỗ cũ, anh xuống đón em.”

Trương Tư Ninh nhìn đồng hồ: “Gần năm giờ rồi, có phải hôm nay anh lại tăng ca đến khuya không ạ?”

“Ừ, sẽ làm rất khuya,” Anh cười trong điện thoại: “Đúng lúc em đến giúp anh.”

Khoảng trung tuần tháng sau, tổng công ty bên Pháp sẽ phái người sang đây, ngoài mặt là trao đổi công việc, thực chất chính là kiểm toán, thanh tra giám sát, dù sao vua nào triều thần nấy, hiện giờ Vệ Cẩm Thiệu đang tiếp quản, theo nguyên tắc, Vệ Cẩm Huyên phải đem hồ sơ sổ sách trước đây của Bác Lãng giải thích với ông chủ mới, cho nên thời gian của anh khá eo hẹp.

Trương Tư Ninh uhm một tiếng, cũng không từ chối, chỉ nói: “Vậy anh đừng xuống nữa, bây giờ có lẽ thím Tào đã bắt đầu nấu cơm, em về nhà chuẩn bị cơm, sau đó mang đến đây ăn tối với anh.” Cô đợi lâu như vậy, là để biết được tin chính xác, nếu anh về đúng giờ, thì cùng nhau trở về, nếu anh phải tăng ca, thì cô ở lại với anh, chuyện về nhà lấy thức ăn chỉ là ý định bất chợt nảy ra, vì đột nhiên cô nhớ tới chuyện hôm bữa sau khi anh ăn sườn cừu của nhà hàng Hoàng Gia bị buồn nôn.

Vệ Cẩm Huyên không nỡ để cô chạy tới chạy lui: “Không cần phiền phức như vậy, bảo nhà hàng Hoàng Gia mang thức ăn đến đi.”

Trương Tư Ninh: ......-_-

Cô vừa nghĩ tới chuyện ăn ở Hoàng Gia không tốt, anh lại bảo gọi thức ăn ở đó, đúng là thần giao cách cảm …chẳng chút ăn ý mà!

Trên đường về Trương Tư Ninh gọi điện cho thím Tào trước, lúc cô về đến nhà, thím Tào đã chuẩn bị xong năm sáu hộp thức ăn, tốc độ không phải nhanh bình thường. Đợi bánh trôi và xương hầm chín tới, Trương Tư Ninh dùng một cái túi to bằng vải bố đựng hơn mười hộp thức ăn vào, xách ra cửa. Trước khi đi còn không quên rửa sạch trái cây và cắt nhỏ ra.

Trương Tư Ninh vừa dừng xe ở chỗ cũ, đã thấy Vệ Cẩm Huyên đợi sẵn đó, thấy cô nhảy xuống xe, anh liền tiến lên ôm cô vào lòng hôn lên môi, sau đó hai người xách thức ăn vào thang máy lên văn phòng anh.

Hiện tại gần sáu giờ, đúng thời gian ăn tối. Trương Tư Ninh vừa lấy bát đũa vừa kể chuyện tiểu Trịnh mang đồ đạc đến nhà hàng, khi nói đến bộ dụng cụ ăn, cô liền kể cho anh nghe chuyện buồn cười cô và Hứa Dương lo lắng bộ đồ ăn bằng bạc bị mất, quả nhiên chọc anh cười không ít.

Vệ Cẩm Huyên cười nói: “Không hiếm nhà hàng Tây cao cấp dùng bộ đồ ăn bằng bạc, cho dù có người lấy cắp, cũng chỉ lấy một hai lần, không lẽ còn có thể lấy đến ba bốn lần? Hơn nữa cũng ít thấy nhân viên táy máy tay chân, nếu em thật sự không may gặp phải nhân viên như vậy, thì cho nghỉ việc là xong.” Hoàn toàn là dáng vẻ không có gì phải lo lắng, mục đích Trương Tư Ninh kể là muốn anh vui, nhưng thấy cái bộ dạng này của anh, lại có chút phát tức: “Vệ tiên sinh, xin phép cho tôi được nhắc nhở ngài, hiện nay tất cả tài sản đều là của tôi.” Nói xong, cái cằm nhỏ cũng nghênh lên, vô cùng đắc ý.

Anh không nhịn được cười, đưa tay véo mặt cô: “Được được được, đại tiểu thư giàu có, toàn bộ nửa đời sau của tiểu nhân xin được dựa vào ngài.”

Trương Tư Ninh bị anh trêu lại có chút ngượng ngùng, tức giận liếc anh một cái: “Miệng lưỡi trơn tru.”

Đã rất lâu Vệ Cẩm Huyên không còn nghe người khác dùng từ này nói về mình nữa, trước đây khi còn trẻ hăng hái, cuộc sống phóng túng, tự do quen biết phụ nữ, lời ngon tiếng ngọn đếm không hết, khi phụ nữ bị trêu đùa, dụ dỗ vui vẻ, cũng nói bốn chữ này, vừa có vẻ thân mật lại đáng yêu. Bây giờ nhớ lại, tựa như đã từ kiếp nào, Vệ Cẩm Huyên nhìn cô gái trước mặt, nếu thời gian trở lại mười năm trước, vào thời điểm anh hai mươi bảy tuổi, cho dù có quen biết Trương Tư Ninh, hai người cũng sẽ không có nhiều điểm chung, lúc đó anh vẫn như cũ dạo chơi nhân gian, phong lưu đa tình, mà cô, một cô gái thông minh ngoan hiền, nhất định sẽ không thích anh của khi đó.

Duyên phận là thứ vô cùng kỳ diệu, hai người gặp nhau đúng thời điểm mới có thể là người yêu và trở thành thân thuộc, nếu không cho dù hữu duyên đi nữa cũng sẽ không thể nào giao nhau.

Ý nghĩ đó xuất hiện khiến Vệ Cẩm Huyên hoảng hốt, anh bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi liền giơ tay ôm chặt cô vào lòng, thật chặt, tựa như sợ cô sẽ biến mất. Trương Tư Ninh bị anh siết chặt đến mức không thở nổi, tuy không biết người này đột nhiên bị sao vậy, nhưng cô có thể cảm nhận được tâm trạng của anh bất thường, nên mặc dù không thoải mái vẫn để anh tùy ý ôm, không giãy dụa, thỉnh thoảng còn đưa tay vỗ vỗ lưng anh, vỗ về giúp anh dễ chịu.

Một lúc sau, Vệ Cẩm Huyên mới từ từ nới lỏng tay ra một chút, Trương Tư Ninh thầm hít nhẹ một hơi, cô tựa đầu lên ngực anh cẩn thận hỏi: “Herman, anh sao vậy?” Đột nhiên lại như vậy, thật khiến người ta lo lắng.

Dĩ nhiên Vệ Cẩm Huyên sẽ không nói cho cô biết, anh bất chợt nghĩ đến mười năm phong lưu đa tình trước kia của mình, bởi vì quá để ý, sợ mất đi cô, cho nên lo được lo mất….Nói như vậy chẳng khác nào nhắc tới tình cũ…..Anh có bị gì cũng không hồ đồ mà nói ra chuyện đó, như vậy khác nào tự tìm phiền toái, cô bé con này sức ghen không nhỏ, anh không muốn tự chui đầu vào rọ, vì vậy chỉ nói qua loa mấy câu lấy lệ cho xong chuyện.

Bình thường ở trước mặt anh Trương Tư Ninh rất ít chú tâm, anh nói gì, miễn là không quá ngang nhiên rõ ràng chỉ hươu bảo ngựa, thì cô cũng không suy nghĩ nhiều, nên không nhận ra người bên cạnh đang nghĩ đến giả thuyết nào đó mà mồ hôi lạnh túa ra đầm đìa.

Sau khi ăn cơm tối xong, Vệ Cẩm Huyên tiếp tục làm việc, Trương Tư Ninh ngả người trên sofa nghịch điện thoại, đến gần chín giờ, di động trên bàn làm việc Vệ Cẩm Huyên rung lên, nhìn thấy số điện thoại, hai hàng chân mày anh nhíu lại, sau khi nhận điện thoại không biết đối phương nói gì mà sắc mặt Vệ Cẩm Huyên trở nên nặng nề, làm hại Trương Tư Ninh cũng không dám chơi trò chơi.

Vệ Cẩm Huyên vẫn yên lặng nghe bên kia nói chuyện, thỉnh thoảng đáp lại mấy tiếng ‘Ừ’, cuối cùng mới nói một câu: “Tôi lập tức qua đó.” Sau khi cúp điện thoại, thấy sắc mặt anh thật sự khó coi, Trương Tư Ninh cẩn thận hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy anh?”

Thấy cô hồi hộp khẩn trương, vẻ mặt Vệ Cẩm Huyên dần nới lỏng, không quá căng thẳng nữa, anh có chút mệt mỏi thở dài, bất đắc dĩ nói: “Là trại an dưỡng gọi tới, vừa rồi Trân Trân đột nhiên nổi điên, làm bị thương người khác, chặt đứt một ngón tay của thím Ngô.”

Thím Ngô, Trương Tư Ninh từng có duyên gặp mặt hai lần, lần đầu tiên là khi Vệ Trân Trân bị mổ ruột thừa phải nằm viện, lúc đó cô vừa mới quen biết Vệ Cẩm Huyên, có đi đến bệnh viện thăm, lần thứ hai là ở trại an dưỡng, thím Ngô năn nỉ cô giúp bà nói tốt mấy câu với Vệ Cẩm Huyên để không bị đuổi việc, Trương Tư Ninh còn nhớ rõ, thoạt nhìn đó là một người phụ nữ trung niên hiền lành khi bà nhắc tới người chồng đang bệnh nặng với dáng vẻ bất lực.

Bây giờ, Vệ Cẩm Huyên nói, Vệ Trân Trân chặt đứt một ngón tay của thím Ngô …… Trương Tư Ninh bị tin tức này làm cho chấn động, Vệ Trân Trân sao? một cô gái gầy yếu gần như chỉ còn trơ xương, cô gái dịu dàng nhỏ nhẹ khi nói chuyện với Vệ Cẩm Huyên, vậy mà lại chặt đứt ngón tay người khác, chuyện này cũng quá…..quá khủng bố mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.