Bây giờ sở thích đặc biệt của Vệ tiên sinh và Vệ phu nhân là ngắm nhìn con, chỉ cần nhóc con khẽ động đậy bàn tay bé xíu, mở to mắt hoặc chóp chép cái miệng thì trong mắt hai vợ chồng đều là chuyện mới lạ đặc biệt thú vị.
Bé con tiểu Vệ trước khi chào đời đã được bố mẹ chọn sẵn một cái tên, dù là trai hay gái cũng đều gọi là Vệ Ý, chỉ một âm duy nhất, Ý, nghĩa là tốt đẹp.
Đây là cái tên Trương Tư Ninh chọn được từ ba mươi sáu cái tên do Vệ tiên sinh nghĩ ra mang ý nghĩa tốt đẹp, phát âm cũng hay, trai gái đều thích hợp. Lúc ông cụ nghe qua liền nói: “Sau này chắt con đi học, lúc tập viết tên, ha ha, rất vui đây. (Chữ Ý tên em nó đây, quá trời nét 懿 :D)
Lúc đó Trương Tư Ninh thật sự câm nín, Vệ tiên sinh cũng nói không nên lời, cả hai đều không nghĩ xa như vậy, dù sao bé con còn chưa ra đời, nói gì tới đi học, hai người đều cảm thấy khoảng cách khá xa xôi.
Tuy ông cụ nói vậy, nhưng cả hai đã chọn cái tên đó, rồi nhìn lại mấy cái tên khác, đều cảm thấy không hay bằng, nên sau một hồi bàn bạc, hai vợ chồng quyết định vẫn gọi bé con bằng cái tên này.
Đối với bé con mà nói chữ ‘Ý’ khá khó viết, nhưng quen tay hay việc, dù sao cũng sẽ học được thôi.
......
Ngoài thím Tào, Trương Tư Ninh còn có sự giúp đỡ của thím Nguyệt và chị Từ, cô không chỉ học được cách ôm con khéo léo, ngay cả cách cho con bú cũng đã thành thạo hơn, mặc dù lúc đầu bé mút mạnh quá có hơi đau, nhưng cố gắng một chút cũng qua hết, cô muốn nuôi con bằng sữa mẹ để con được khỏe mạnh.
Bé con Vệ Ý sức khỏe rất tốt, ngay cả bệnh vàng da thường gặp ở trẻ con cũng không xuất hiện, vô cùng khỏe mạnh, nên Trương Tư Ninh chỉ ở bệnh viện ba ngày đã được bác sĩ cho xuất viện.
Đối với người nằm viện mà nói, hạnh phúc lớn nhất chính là được rời khỏi cái nơi mà bốn phía đều là mùi nước khử trùng kia, trở về ngôi nhà ấm áp tự do thoải mái của mình. Tính tổng cộng cả mấy ngày trước sinh, Trương Tư Ninh đã nằm viện hết một tuần một ngày, về đến nhà được nằm lên chiếc giường lớn êm ái mềm mại, thoải mái đến mức khiến người ta thở phào một hơi dài nhẹ nhõm.
Hiện tại cô còn đang trong tháng, nên tất cả mọi chuyện đều làm theo cách của ông bà xưa, không gội đầu, tắm rửa, không ra gió, không đụng vào nước lạnh, ba cái không, có thể đoán được với một người mỗi ngày đều tắm rửa sạch sẽ mà nói phải trải qua một tháng như vậy khó khăn đến mức nào.
Nhưng dù có khó hơn nữa cũng phải cố mà chịu đựng, cẩn thận không bao giờ thừa. Thật ra những chuyện khác đều có thể chịu được, chỉ duy nhất chuyện không thể gội đầu, cha mẹ ơi, thật sự tra tấn người ta đến chết mà. Nếu không phải hàng ngày chị Từ đều giúp cô dùng nước ấm xoa lên da đầu, thì chắc Vệ phu nhân sẽ phát điên.
Trong hoàn cảnh như vậy, Trương Tư Ninh liền đề nghị với ông xã chia phòng ngủ, không từ mà biệt, cô lôi thôi như vậy, thật sự không muốn tiếp xúc gần gũi với ông xã. Nhưng Vệ tiên sinh gần đây đối với rất nhiều chuyện vô cùng cố chấp, muốn chia phòng? Ha ha.
Cuộc sống của bé con Vệ Ý hiện tại chính là ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn. Chị Từ và thím Nguyệt cho dù là chăm sóc trẻ con hay chăm sóc phụ nữ sau sinh đều rất dày dạn kinh nghiệm. Như chuyện tắm cho Vệ Ý, bé con nhỏ như vậy nên khi tắm ngay cả thím Tào cũng không dám chạm tay vào vì bé nhỏ quá, thật sự không dám đụng vào, nhưng chị Từ cứ cách hai ngày là tắm cho Vệ Ý một lần, còn đổ nước vào bồn tắm, dùng cái phao bơi được thiết kế đặc biệt cho trẻ sơ sinh đeo vào cổ rồi cho bé con bơi lội ở trong nước.
“Trẻ con khi ở trong bụng mẹ mỗi ngày đều bơi qua bơi lại, chúng không có sợ nước, thường xuyên bơi lội như vậy, có thể rèn luyện cho tay chân bé được linh hoạt, thân thể giãn ra khoan khoái dễ chịu, rất có lợi cho sức khỏe.” Chị Từ giải thích như vậy.
Trong bệnh viện có nơi đặc biệt dành cho các bé bơi lội, Trương Tư Ninh từng nghe thím Tào nói qua nhưng khi tận mắt nhìn thấy con mình bơi tới bơi lui trong nước, phản ứng đầu tiên của cô chính là sợ hãi, lỡ như bị sặc nước thì biết làm sao? Vừa run sợ vừa nhìn thêm một lúc, thấy bé con hoàn toàn không khó chịu, mà ngược lại thỉnh thoảng còn duỗi duỗi bắp chân, động đậy cái tay bé xíu, dường như vẫy vùng rất thoải mái, Trương Tư Ninh nhìn thấy tim muốn tan chảy ra, lập tức bảo thím Tào lấy điện thoại di động cho mình, đồng thời gọi ông nội đến xem, khoảnh khắc có ý nghĩa thế này, sao có thể không gọi mọi người đến xem được! Sau đó cô gửi tin nhắn video qua cho ông xã mình, còn soạn cả một đoạn tin nhắn nói lợi ích của việc bơi lội để Vệ tiên sinh cập nhật thêm thông tin, tránh việc anh nghĩ cô ngược đãi con, tin nhắn gửi đi chưa đến năm phút sau Vệ tiên sinh đã gọi điện thoại về.
“Con còn bé quá, em bảo chị Từ chú ý một chút, chơi đùa trong nước một lúc là được rồi, cẩn thận không thôi con bị cảm lạnh.” Vệ tiên sinh thật sự rất lo lắng, nhất là khi xem tin nhắn video, nhìn thấy con trai mình nhắm mắt, ngọ nguậy tay chân bơi bơi trong nước, cái vòng phao trên cổ, cả khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, nhìn thế nào cũng thấy dọa người, mặc dù đã xem tin nhắn bà xã giải thích, nhưng Vệ tiên sinh vẫn cảm thấy, một bé con còn chưa đầy tháng chưa mọc tóc mà bơi lội như vậy thật là ngược đãi mà!
Nhưng anh cũng không nói những lời này trong điện thoại, sợ cô hiểu lầm anh trách mắng cô, nên trước hết chỉ có thể kín đáo nhẹ nhàng khuyên cô.
Trương Tư Ninh lúc này xem đã thỏa mãn, cô nói lấy lệ: “Anh cứ yên tâm đi, chị Từ rất kinh nghiệm, lát nữa chị ấy còn dạy em cách mát xa cho con, được rồi, không nói với anh nữa, anh yên tâm làm việc, tối về sớm một chút, bye bye.”
Cô nói xong liền cúp điện thoại, Vệ Cẩm Huyên ngó cái điện thoại đã bị ngắt, bất đắc dĩ lắc đầu, thôi quên đi, cô vui là được rồi.
Chị Từ chăm sóc bé con, còn chăm sóc cả mẹ, mỗi ngày đều mát xa bụng cho Trương Tư Ninh ba lần, giúp bụng cô săn chắc hơn, không để lại vết rạn da, nhanh chóng khôi phục lại vẻ trơn mịn như trước.
Chỉ cần một điểm này, Trương Tư Ninh đã cảm thấy mình chi một số tiền lớn để mời chị Từ hoàn toàn xứng đáng.
Thời điểm Vệ Ý đầy tháng, tiệc mừng vẫn tổ chức ở Thượng Nhược Hiên, ông chủ Dương Mộc kiên quyết không chịu nhận tiền, nói coi như là quà mừng đầy tháng cho con nuôi. Đúng vậy, không sai, hiện tại nhóc con Tiểu Ý mà tập hợp cha nuôi lại, trước mắt cũng đã có đến bảy người xếp hàng, đều là bằng hữu rất thân thiết của Vệ tiên sinh, cho dù từ chối thì người ta vẫn quyết nhận làm cha nuôi.
Có điều chuyện nào ra chuyện đó, tiệc mừng này Vệ tiên sinh muốn tự mình chi tiền. Con anh đầy tháng, tiệc mừng, đương nhiên dùng tiền của anh, sao lại để người khác chiếm tiện nghi. Dương Mộc nghe xong lý do của anh, khóe miệng co giật, vỗ vỗ vai anh: “Được, cậu yên tâm, anh mày tuyệt đối không giảm giá.”
Cha nuôi thì nhiều nhưng mẹ nuôi thì chỉ có Kim Giai Di.
Trước đó khi bé con vừa chào đời, cô nàng có đến bệnh viện thăm, sau đó Trương Tư Ninh về nhà trong tháng, cô nàng còn muốn đến, nhưng Trương cô nương không cho, nói dáng vẻ mình rất xấu, bảo cô nàng chờ đến đầy tháng.
Hiện tại bé con đã đầy tháng, qua một tháng cu cậu đã dài ra trắng nõn rất đáng yêu, nhất là ánh mắt của bé con, giống màu xanh đậm của cha nhưng không biết có phải do biến dị không mà màu xanh đậm này nhạt hơn màu mắt Vệ Cẩm Huyên một chút, vô cùng xinh xắn.
Chó con này nhìn có vẻ mũm mĩm, ăn nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn ú ụ, thật sự rất đẹp. Kim Giai Di yêu không chịu được, rất muốn ôm, nhưng lại sợ mình ôm không tốt nên chỉ có thể lởn vởn quanh xe nôi.
Khách khứa đến rất nhiều, hôn lễ lần trước mời những ai thì hôm nay cũng y như vậy.
Nhân vật chính bé con Vệ Ý cũng rất nể tình mọi người, bị nhiều người vây quanh nhìn ngắm như vậy, nhưng không khóc cũng không nháo, có khi còn chớp chớp đôi mắt to được di truyền từ mẹ và con ngươi dương lam di truyền từ cha nhìn trái ngó phải, hết sức đáng yêu.
Buổi tối dỗ con ngủ xong, Trương Tư Ninh và Vệ Cẩm Huyên lăn lộn vận động một trận trên giường. Sau khi sinh con xong, thân thể cô vẫn rất mẫn cảm hệt như khi mang thai, Vệ tiên sinh vừa đưa tay chạm vào nơi ấy liền ẩm ướt.
“Muốn anh sao?” Nhìn ngón tay còn vương ướt át, Vệ tiên sinh cười rất xảo quyệt.
Trương Tư Ninh trừng mắt: “Rốt cuộc anh có tiếp tục hay không!” Chỉ đưa có ngón tay như vậy đã muốn làm cô thẹn thùng sao, hứ, hiện tại da mặt cô đã sớm được tôi luyện rồi.
Vệ tiên sinh cong môi cười, cúi người cắn xuống môi cô, khẽ thì thầm bên tai: “Có muốn anh không, hửm?” Vừa nói, ngón tay lại chạm vào phía dưới thân thể cô, nơi nào đó không ngừng co rút lại.
Trương Tư Ninh không nhịn được, khẽ rên uhm uhm, cô biết rõ ông xã mình muốn nghe gì, liền vô cùng phối hợp vòng tay ôm cổ anh, khẽ cắn tai anh, giọng nói khàn khàn vô cùng nũng nịu: “Muốn, em muốn anh, được chưa nào~”
......
Bé con đầy tháng rồi, dáng vẻ mỗi ngày một khác, lúc bé con Vệ Ý tròn ba tháng đã biết lật người. Cu cậu mũm mĩm, lúc lật phải cố gắng hết sức, mỗi lần nhìn thấy con nghẹn đỏ mặt tía tai cố gắng lật mình lăn qua lăn lại, Trương Tư Ninh không nhịn được cười ha ha, cả ba ba của nhóc cũng hùa theo mẹ mà cười, có khi Vệ Cẩm Huyên còn trêu con, chờ cu cậu sắp lật được người qua liền giơ một ngón tay nhẹ nhàng ủn một cái, tiểu Vệ Ý đáng thương chít chít liền bị úp sấp về chỗ cũ, lúc mới bắt đầu thì không sao, nhưng Vệ tiên sinh quá hưng phấn không ngừng làm chuyện xấu, bé con tiểu Vệ không thèm động đậy nữa, chỉ oa oa khóc òa lên, âm thanh vang dội, vô cùng khí thế.
Thấy con khóc, Vệ Cẩm Huyên ngượng ngùng, mở to cặp mắt màu dương giống hệt con trai vô tội nhìn bà xã, Trương Tư Ninh câm nín, lườm anh một cái: “Ai bảo anh bắt nạt con!”
Mặc dù lúc nãy cô cũng cười rất dữ dội nhưng đầu sỏ gây chuyện là đức lang quân của cô, cho nên mẹ bé con không hề có chút cảm giác tội lỗi nào, cùng lắm cô chỉ là người đứng ngoài quan sát mà thôi.
Cũng may lúc này trong phòng chỉ có một nhà ba người họ, nếu có mặt ông cụ, chắc chắn đã bị la một trận rồi, bây giờ trong nhà chắt nhỏ tiểu Vệ Ý chính là trái tim nhỏ của ông cụ, kể cả Trương Tư Ninh từng là bảo bối giờ cũng không thể nào sánh được với nhóc con.
Buổi tối hai vợ chồng lại ân ái một hồi, sau khi xong việc, Vệ Cẩm Huyên ôm bà xã nói: “Sắp tới bên Pháp sẽ bơm tiền cho Bác Lãng, mấy ngày nữa có thể anh sẽ đi Paris một chuyến, có một số việc anh phải tự tay giải quyết mới được.”
Trương Tư Ninh nhíu hai hàng chân mày: “Vệ Cẩm Thiệu ở bên kia không có động tĩnh gì sao ạ?” Dù sao cũng ăn nhiều thiệt thòi như vậy.
Vệ Cẩm Huyên vuốt ve tóc cô, giọng điệu thản nhiên nói: “Đã gọi điện thoại qua đây, gào rống như heo cả buổi trời, có điều hắn không có chứng cớ nên không làm gì được anh, cũng chỉ có thể ra vẻ ta đây trên điện thoại mà thôi, ngu ngốc chết đi được.”
“Vậy anh qua đó có gì nguy hiểm không?” Cô chỉ quan tâm điều này. Dù sau hai mẹ con Phương Y Chân đã có tiền án, nghĩ đến quan hệ buồn nôn giữa hai mẹ con kia, chắc chắn thần kinh của hai người này không bình thường, nói biến thái vẫn còn chưa xứng với bọn họ.
“Yên tâm đi, không có việc gì, bây giờ có em, có con, đương nhiên anh càng quý trọng tính mạng của mình.”