“Sự thật cuối cùng cũng đến tai hai anh em họ, Akairi và Kerji đều là con của Canaria...
Kerji sẽ chấp nhận sự thật, còn Akairi liệu có như vậy ?!...
Katrina và Kerji đã đến được với nhau, mong rằng sẽ không điều gì có thể chia rẽ họ nữa...
Công chúa thật/giả lẫn lộn...vậy nàng công chúa Azuhad huyền thoại là ai?!...”
----------------------------------------------
Ngôi làng xinh đẹp trong những buổi sáng đầu mùa đông. Dưới chân người lợp một lớp thảm lá đỏ dày cộp, cố lưu giữ lại những nét mùa thu ảm đạm. Không khí trong làng thật yên bình, cảnh sắc lại nên thơ...khác hẳn với những gì mà mọi người thường thấy ở dinh thự.
-”Ai ngờ là cuộc chiến đột nhiên dừng lại giữa chừng như vậy...”-Tsuke than thở. Cậu đang ngồi câu cá ven sông cùng Gin.
-”Cũng đúng lúc mà, cậu boss đang bị thương. Chắc cũng đủ thời gian dưỡng thương đấy.”-Gin nói.-”Đây là lần đầu tôi thấy trùm cuối.”
-”Ý cậu là cha Kerji à?”-Tsuke cười hỏi.
-”Ờ, cậu boss trông chẳng khác gì cha mình cả!...”-Gin đảo mắt suy nghĩ.
-”Cậu nói ta hả?”
Đôi bàn tay đặt lên vai Gin từ phía sau làm cậu giật mình buông cần câu trong tay, xém chút nữa xô ngã Tsuke. Từ phía sau, cha Kerji mỉm cười thân thiện, làm Gin có đôi phần sợ hãi.
-”Cậu là người mới đúng không? Theo tôi mau.”-Cha Kerji mỉm cười, theo sau ông là Yunumi và Rikuto.
-”Đi...đi đâu ạ?!”-Gin sợ hãi hỏi.
-”Ta muốn xem mấy đứa thế nào thôi mà...”
-”Chia buồn, Gin.”-Tsuke cúi đầu thương tiếc.
Mấy người còn lại đang chơi đánh trận bằng súng nước vui vẻ ở rừng trúc. Khẩu súng to, đen bóng, nhưng bắn ra thì toàn là nước với nước, làm cho độ “ngầu” của nó bị giảm đi vài phần. Người nào bị ướt nhiều nhất sẽ thua cuộc. Katrina chơi khá hiểm, nhỏ ăn gian thì đúng hơn...
-”Kattha! Chị chơi kì quá đó, sao tại tạt xô nước vào người em?!”-Inoue nhìn xuống bộ đầm ướt sũng của mình, tay nâng khẩu súng.
-”Cho nhanh gọn!”-Katrina nói với vẻ đùa giỡn.
-”A, chị xấu quá đó!!”-Inoue nói lớn, nhỏ bắn nước vào mặt Katrina.
Katrina vội vàng chạy đi, vừa chạy vừa cười đùa vui vẻ, len qua những cây trúc thẳng đứng mà chạy. Nhỏ quay đầu lại, thè lưỡi chọc tức nhỏ Inoue.
-”Au!”-Katrina đập đầu vào cây trúc trước mặt. Inoue lựa thời cơ xử Katrina “tử trận“. Đáng đời con bé.
Chị già Tanaka cũng sớm tử trận dưới tay Haru. Không phải do kỹ thuật của chị ấy kém, mà là do body chuẩn đồng hồ cát. Vòng một và vòng ba của cô quá lớn, đến nỗi khó lòng len qua được những cây trúc thẳng đứng.
-”Yo, vây là trận chiến này chỉ còn em và anh thôi anh Haru!”-Inoue nhếch mép cười nói.
-”Ok Inoue! Anh không nương tay đâu.”-Haru nghiêm nghị nói.
Tanaka và Katrina tử trận thảm hại đang ngồi nhìn hai anh em chiến đấu dữ dội. Bộ dạng của hai người tả tơi hơn bao giờ hết. Tanaka cổ vũ nhiệt tình cho Haru, còn Katrina phản lại gay gắt.
-”Mà Kerji đâu?”-Tanaka ngạc nhiên hỏi.
-”Em nói cậu ấy phải ở lại nhà cú của mẹ cậu ấy dưỡng thương rồi.”-Katrina nói.
Trong khi đám người chơi vui vẻ như vậy, thì Kerji đang ngủ. Cậu mở mắt tỉnh dậy, nhìn xung quanh. Không thấy ai hết, cậu định ngồi dậy rồi đi tìm họ.
-”Gì, sao mình không dậy được?”-Kerji tự hỏi, cậu cố nhích khỏi giường.
Kerji nhìn chân và tay mình, tất cả đều bị khoá lại với thành giường như thể giam tù vậy. Cậu tức giận lắc mạnh, nhưng chiếc khoá khá chắc, hơn nữa cơ thể của cậu lại đang chịu nhiều đau đớn. Sau một hồi giãy giụa, Kerji mệt mỏi đành nằm ngoan ngoãn trên giường.
-”Kẻ nào cả gan nhốt mình ở đây chứ?!”-Kerji giận dữ nhìn sang chiếc bàn cạnh giường.
“Kerji à, nằm ngoan đó đi,
Em sẽ về ngay mà, đừng lo lắng...
Tốt nhất anh đừng cố gọi, vì chẳng có ai ở nhà đâu /hình mặt cười lè lưỡi/.”
-”Chết tiệt!”-Kerji nhắn nhó nằm yên đó. Cậu nhớ con bé ngốc nghếch đó. Chỉ xa một chút thôi cậu đã cảm thấy buồn bã, trống vắng.
-”Về rồi đây!”-Tanaka mừng rỡ đeo chiếc làn đan ở trên tay, trong đó là rất nhiều hoa rừng. Cô mở cửa chạy vào phòng Kẹi.-”Cậu có vẻ ngoan quá nhỉ?”
Tanaka cười đểu Kerji, tay ôm bó hoa cắm vào chiếc lọ cạnh đó. Kerji lườm Tanaka, cậu có vẻ rất muốn đánh người nhưng không được.
-”Kattha đã hái nó, chắc cũng làm em bớt giận nhỉ?”-Tanaka mỉm cười chỉnh lại lọ hoa cạnh giường Kerji.
Kerji nhìn vào lọ hoa đầy màu sắc mà Tanaka vừa cắm. Tất cả đều là những loài hoa thuộc về ngôi làng này, đều là một gam trầm nhẹ nhàng, ít rực rỡ, nhưng đủ để lòng người cảm thấy ấm cúng. Kerji mỉm cười, ít nhất là nhỏ không quên cậu lúc đi chơi.
-”Mà khoan, chị đã làm gì mà ướt hết từ đầu đến chân vậy?”-Kerji nhìn Tanaka vẻ nghi ngờ.
-”À, không có gì...”-Tanaka cố lảng tránh.
-”Các người không chơi gì ngu ngốc chứ?”-Kerji càng nghi ngờ hơn.
-”Súng...súng nước ý mà.”-Tanaka cười trừ.
-”Kattha sao rồi?”
-”Tử trận.”
Kerji ngồi trên giường thở dài chán nản. Trò này chắc chắn là con nhỏ đó nghĩ ra rồi. Tanaka gỡ khoá ra cho Kerji, cuối cùng cậu cũng như vừa hồi sinh sống dậy. Cậu định xuống giường đi tìm con bé...
-”Kerjiii!”
Katrina chạy vội vào phòng, dang hai tay ra và trèo lên giường ôm chầm lấy Kerji. Kerji đập đầu vào thành giường, ngực trái bị Katrina đè cho đau điếng.
-”Đau đó!”-Kerji nhắm mắt chịu đau đẩy nhẹ Katrina ra.
-”Em...em xin lỗi!”-Katrina vội vàng buông ra.
-”Gì đây?”-Kerji hết ngược tóc mái con nhỏ lên. Một miếng băng vết thương được dán trên đó.
-”Em đụng phải cây thôi...không có gì hết!”-Katrina mỉm cười.-”Bầm tím một chút...”
-”Ngốc!”-Kerji búng tay vào miếng băng trên trán Katrina.-”Có vậy mà cũng đụng!”
Đúng lúc đó, cha Kerji đưa ba đứa nhóc “vào sau” về. Trông Rikuto và Gin có vẻ như đã bị ăn hành rất nặng, còn Yunumi là con gái nên được nương tay nhẹ nhàng. Mọi người chỉ cười trừ trước cảnh thê thảm của Rikuto và Gin.
-”Cha, họ đều là người mới cả!...”-Kerji ái ngại nói.
-”Con vừa nói gì?”-Cha Kerji ngạc nhiên hỏi.
-”Nói...?!”
Tất cả đều sững sờ. Đúng vậy, đây là lần đầu sau bao nhiêu năm ròng rã, Kerji đã gọi cha mình một tiếng “cha” thâm tình như hồi còn nhỏ. Có lẽ Kerji đã hiểu cho cha mình, chấp nhận hành động của cha mình nhiều năm về trước.
-”Cứ coi như con nói nhầm đi.”-Kerji đỏ mặt quay đi chỗ khác.
-”Không, tốt lắm!”-Cha Kerji ôm cậu, vỗ vai khen ngợi.
Tất cả đều mỉm cười. Cuối cùng thì cha con nhà Ryohaku đã hoà thuận.
-”Kerji, tối nay đi ngắm đom đóm cùng em không?”-Katrina nghiêng đầu hỏi.-”Tất cả mọi người sẽ cùng đi.”
Buổi tối hôm đó, mọi người đều ra ngoài. Họ chia nhau ra, và đi tìm địa điểm phù hợp. Katrina đã Kerji ngồi lên một mỏm đá ven suối. Trời tối, chỉ có ánh đèn pin loang loáng đâu đây...
-”Kerji nhìn kìa!”-Katrina mừng rỡ quăng đèn pin rơi xuống vách núi.
-”Nè, quăng đèn pin rồi về bằng cách nào?”-Kerji hoảng hốt hỏi.
Katrina mặc nhiên, cô đang nhìn lên bầu trời. Có những đóm sáng nhỏ, lập loè, bay mơn man trong màn đêm. Nó lấp lánh, lấp lánh với ánh sáng xanh như những viên ngọc. Katrina ngước lên trời, thích thú, hạnh phúc đến nghẹt thở khi thấy đom đóm... Nhỏ nửa muốn bắt, nửa không...
-”Của em này.”
Kerji vòng hai tay từ đằng sau Katrina. Cậu mở tay ra, là một con đom đóm xinh đẹp đang lấp lánh. Katrina mừng rỡ mỉm cười, nhận lấy. Cô cẩn thận chụm tay lại và ngắm nghía ánh sáng từ chú đom đóm.
-”Em thích nó, đúng không?”-Kerji buông hai tay xuống, ôm eo Katrina từ đằng sau.
-”Vâng...”-Katrina hạnh phúc nói.
Kerji mỉm cười cúi đầu xuống, áp gần vào cổ Katrina. Cậu đang cảm nhận hơi ấm của Katrina từ đằng sau, từ cổ của cô. Katrina đỏ mặt cúi đầu, nhìn ngắm đom đóm, với cảm giác hơi nhột ở cổ...
-”Kattha này...”
-”Vâng?”
-”Anh chưa từng tỏ tình với em đàng hoàng đúng không?”
-”Không cần đâu Kerji, dù sao thì chúng ta cũng đã đến được với nhau rồi...”-Katrina thả cho đóm sáng bay lên trời, cô đặt tay lên đôi bàn tay đang ôm chặt lấy eo cô.
-”Cần chứ.”-Kerji hôn vào cổ Katrina rồi hôn lên má cô.
Cậu quay người Katrina lại rồi áp trán vào đầu Katrina. Khung cảnh thật hữu tình, với tấm giăng đom đóm lấp lánh. Nó đủ sáng cho một cặp đôi... Katrina không lộng lẫy, kiêu sa như lúc Akairi cầu hôn cô, nhưng trong mắt Kerji thì Katrina lúc nào cũng đẹp, đáng yêu quá mức cho phép...
-”Em thích cả anh nữa đúng không?”-Kerji nhắm mắt lại, mỉm cười nhẹ nhàng nói.
-”Là yêu!”-Katrina khẳng định.
-”Từ bao giờ nào?”-Kerji mỉm cười hạnh phúc khi nghe thấy từ “yêu” mà chính Katrina đã nói.
-”Từ lâu lắm rồi, nhưng em không nhận ra...”-Katrina lúng túng nói.
-”Còn anh thì là ngay từ lúc mới gặp em rồi.”-Kerji mỉm cười mở mắt nhìn Katrina.
Cậu cầm lên một chiếc hộp, chiếc hộp mà cậu luôn cất giấu bao lâu nay. Cậu nâng bàn tay ngọc ngà của con bé lên, quỳ xuống...
-”Không, Kerji! Không cần phải làm vậy!”-Katrina vội vàng cúi xuống.-”Em sẽ đồng ý, chắc chắn là đồng ý!”
-”Thế vội vã quá Kattha, vậy ít nhất hãy để anh đeo nhẫn cho em.”-Kerji nói, cậu mở hộp và lấy chiếc nhẫn ra.
Kerji cẩn thận cầm con công nhỏ nhắn tinh xảo đeo vào ngón áp út trên bàn tay trái của Katrina. Con công màu xanh lấp lánh, không kém gì những đóm sáng đang lập loè chung quanh. Katrina bật khóc, nước mắt nhỏ rớt xuống bàn tay mà Kerji đang nâng niu...
-”Sao thế Kattha?”
-”Không, em hạnh phúc quá thôi!”
-”Ngoan nào, đừng khóc.”
-”Vâng...”
Kerji gạt nước mắt trên má Katrina, lấy hai tay banh miệng nhỏ ra để nhỏ cười. Katrina nguôi đi phần nào, nhỏ không khóc nữa, mà thay vào đó là tiếng cười vui vẻ. Nhỏ ngắm nhìn chiếc nhẫn trong tay.
-”Nó là thứ còn thiếu trong bộ đầm dạ hội đó đúng không?”-Katrina mỉm cười. Cô nhớ lại hình ảnh cô với bộ đầm xanh quyến rũ đêm vũ hội trăng tròn đó.
-”Đúng, anh đã cố tình giữ lại nó.”-Kẹi nắm tay Katrina và nói.
-”Vậy sao...”
-”Kerji, Kattha! Muộn rồi, mau về thôi.”-Tiếng gọi của Tanaka vang tới.
Có ánh đèn pin le lói, chiếu thẳng vào cặp đôi đang đứng giữa rừng đom đóm. Tanaka và Haru đang vẫy gọi. Kerji mỉm cười, cậu nâng đôi bàn tay của Katrina và kéo cô trở về.
-”Đợi chút, em-...”-Katrina lúng túng, cô vấp phải cành cây vì bất ngờ bị kéo tay.
Kerji giật mình quay người lại. Con nhỏ ngã xô về phía trước, ôm luôn người Kerji mà ngã xuống. “Rầm”-Kerji nhắm mắt lại, đầu cậu đập ngửa ra đằng sau đau điếng, còn Katrina thì an toàn vì có người làm nệm đỡ cho nhỏ.
Có điều cả hai đều không nói gì được, vì môi của hai người đang đặt lên nhau. Trong tình huống này, Katrina giống như đang ở vị trí cưỡng bức, còn Kerji ở thế bị động vậy. Tanaka và Haru đỏ mặt che miệng cười. Kerji đỏ mặt bất ngờ trước tình huống trớ trêu...
-”A...a.... Xin lỗi anh...”-Katrina vội vàng ngồi dậy che miệng lại.
-”Đừng dừng lại, tiếp đi!”-
Kerji đè Katrina xuống. Cậu hôn con bé một cách quyến luyến không rời. Nụ hôn càng về sau càng ngọt ngào hơn, càng sâu hơn, càng mạnh mẽ hơn. Tất cả như đã dung hoà, không tể nào dứt ra được. Cho tới khi chiếc đèn pin trong tay Tanaka rơi xuống, cô đỏ mặt sững sờ nhìn hai đứa. Đến giờ Katrina và Kerji mới nhớ đứng ngoài kia có hai cái “bóng đèn“.
-”Kerji, cậu...”-Tanaka cười nham hiểm.
-”Làm sao?”-Kerji hờ hững hỏi, cậu nhấc con bé đang tê cứng cả chân tay vì ngượng đứng dậy. Katrina không nói gì được, không làm gì được nữa...
-”Chị sẽ tố cáo với thầy...”-Tanaka cười.
-”Tuỳ chị.”-Kerji nói.-”Ê, sao thế?”-Cậu quay sang nhìn Katrina.
-“...”
-”Về nhé.”-Kerji kéo tay Katrina đi, nhưng cô đứng yên đó. Kerji ngạc nhiên quay đầu lại.
Katrina chỉ lắc đầu nguây nguẩy.
-”Không đi được luôn hả?”
Katrina gật đầu lia lịa.
-”Vậy anh cõng em nhé?”
Katrina ôm cổ Kerji để cậu cõng về nhà. Cô không cả dám ngẩng mặt lên, nhưng vẫn mỉm cười hạnh phúc trên suốt dọc đường về nhà. Kerji nhìn xuống cổ, hai bàn tay của Katrina đang nắm trước ngực, với chiếc nhẫn cầu hôn của cậu. Kerji cũng cảm thấy mừng, vì những gì cậu muốn nhất nay đã thành hiện thực...
“Đom đóm bay chập chờn,
Lấp lánh thật đẹp làm sao...”
-----/////Hết Chap-51/////-----
Next: Chap-52
/Vote cho End: Happy ending or Sad ending?/