Ngày Em Trở Thành Ác Quỷ

Chương 54: Chương 54: Ngày Em Trở Thành Công Chúa




“Đương nhiên là Akairi sẽ không từ bỏ việc chiếm đoạt Katrina. Cậu càng ngày càng muốn lấn tới...

Sẽ không rời xa dù chỉ nửa bước!

Không nằm ngoài dự đoán, những kẻ bất ngờ xuất hiện sẽ là những người có mưu đồ ẩn giấu...

Misae-thiếu chủ của Ooganie đã lập một kế hoạch bỉ ổi, nhằm dùng Katrina làm con tin ức hiếp Horltias...”

----------------------------------------------

Một hang động tối đen như mực, với nhiều mỏm đá nhọn hoắt nhô ra. Trên trần hang động có đầy những con dơi treo mình lủng lẳng. Có nước rỉ xuống, tạp thành những vũng nước lênh láng nối tiếp nhau. Katrina đang tựa lưng vào một vách đá, nhắm mắt lại.

-”Katrina!....!....”

Âm thanh vang vọng xa gần. Katrina khẽ lay người, bừng tỉnh. Cô vội vã lùi lại sát vào vách đá ngay lập tức, vì trước mặt cô chỉ còn là bóng tối dày đặc.

-”Katrina!...!...”

Tiếng gọi man rợ vẫn chưa dừng lại. Là tiếng gọi của một cô gái, tiếng gọi ai oán, đau thương và thù hận. Dưới những vũng nước, thoáng bay lên những màn sương mỏng màu trắng. Để ý kí, thì xung quanh đây là các hồn ma.

-”Có...có ai không?!”-Katrina kinh hãi nói lớn.

-”Tỉnh rồi sao, Katrina?”

Một thiếu nữ tóc đen dài, che kín mặt, trên đầu cột một dải băng màu trắng, mặc đầm trắng thướt tha đi tới. Màu trắng nay thật bi thương, nó rực lên trong đêm tối-nó không phải màu trắng tinh khôi thuần khiết thường thấy. Cô gái đó vén tóc lên, loã xoã bưng chiếc đèn lại gần Katrina.

-”Nhớ ta không?”-Cô gái ngồi xuống trước mặt Katrina.

-”Cô...cô là?!...”-Katrina như chết lặng trước mắt. Đó là cô gái xinh đẹp, kiêu ngạo ấy...là Nora.-”Không phải cô chết rồi sao?!”

-”Chết? Cô mong ta chết lắm phải không? Nhìn này!”-Nora cười man rợ.

Nora đưa đôi bàn tay lạnh ngắt nắm tay Katrina, kéo nó đặt lên ngực trái của mình. Máu bắt đầu phun ra từ chỗ đó, nhưng không phải máu bình thường, nó giống một chất nhầy đen đặc. Nora đang muốn tái hiện những gì đã xảy ra đêm hôm đó, tái hiện lại vết đâm của Akairi.

-”Sao nào? Ta đã chết như thế đó!”-Nora nghiêng đầu cười.

-”Không...không...”-Katrina hoảng loạn rụt tay lại.

-”Vì sao ư? Vì một đứa con gái như ngươi tồn tại nên ta mới bị như vậy!! Nếu không ta đã tận hưởng một cuộc sống không thua kém gì tiểu thư đài các như người rồi!!”-Nora tức giận đáp chiếc đèn xuống sàn. Lửa bén ra và bắt đầu cháy.

-”Ta không làm gì có lỗi hết!”-Katrina ngẩng mặt lên, nhìn Nora bằng ánh mắt bất mãn tột độ.

Nora cúi xuống, nhặt một thanh sắt nhọn, lấy ngón tay vuốt nó và mỉm cười.

-”Đi theo ta, Katrina.”

-”Không!”-Katrina kinh hãi lắc đầu.

-”Theo ta!”

Thanh sắt nhọn đâm thẳng vào ngực Katrina, xuyên qua người cô ấy. Máu trào ngược lên miệng, rớt đầy xuống chỗ Katrina đang ngồi. Nora cười man rợ, cười như chưa từng được thấy thứ gì vui hơn...

“Cô đang cười, hay khóc đây?...”

Katrina giật mình tỉnh lại. Trên khuôn mặt cô đẫm mồ hôi, còn tay thì nắm chặt ngực áo và thở không ra hơi. Đôi mắt cô vẫn còn hằn sâu vẻ sợ hãi. Có lẽ Katrina vừa trải qua một cơn ác mộng khinh hoàng.

-”Gì...đây?”

Katrina thất thần nhìn xung quanh. Bốn bức tường, hai chiếc cùm sắt trói chân, một ô cửa sổ nhỏ bé khiêm tốn. Còn cô đang ngồi trên chiếc ghế, trước mặt là bàn được bày đầy đủ thức ăn.

-”Đây là đâu?... Cứu em với, Kerji!...”-Katrina sợ hãi rơi nước mắt.

-”Chào tiểu thư.”

Misae kính cẩn bước vào với một đoàn tháp tùng. Cô lại gần Katrina và vuốt má con bé, mỉm cười nhân hậu. Katrina tưởng rằng Misae tới để làm việc tốt.

-”May quá...cô Misae! Cứu em với!”-Katrina nói.

-”Sao ta phải cứu cô, trong khi chính ta đã bắt giữ cô?”-Misae hỏi.

-”Cô?!”-Katrina sợ hãi muốn tránh xa Misae, nhưng chiếc cùm sắt ở chân không cho phép cô làm điều đó.

-”Ăn đi! Và tốt nhất đừng mong chúng cứu cô. Chẳng ai có thể tìm được cô nếu cô ở đây đâu!”-Misae sầm mặt lại, trông cô đáng sợ hơn bao giờ hết.

-”Cô, cô là ai?”-Katrina run sợ nói.

-”Thiếu chủ của Ooganie, công chúa bóng đêm của vương quốc này!”-Misae mỉm cười lạnh nhạt.

-”Công...công chúa?!”

-”Tỉnh là tốt rồi, ta đi đây.”-Misae hất tà váy dài và ra khỏi phòng giam.

“Cô ta là công chúa ư?”-Katrina đứng hình. “Tại sao lại bắt ta chứ?“. Katrina muốn đứng dậy và đi, nhưng hoàn cảnh không cho phép cô. Cơ thể cô còn quá mệt mỏi sau khi bị súng điện đánh trúng. Và giờ thì là nỗi tuyệt vọng và sợ hãi vây kín.

-”Không phải bây giờ cậu đang học sao? Cậu để Katrina một mình ở trường à?”-Haru đang ngồi đọc sách, anh ngạc nhiên khi thấy Kerji vội vàng trở về với vẻ mặt rất lạ.

-”Tập hợp người lại mau!”-Kerji nhìn Haru và nói với vẻ nghiêm trọng.

-”Làm gì?”-Haru ngạc nhiên hỏi.

-”Mau lên!”

Nói tới đó, Kerji vội chạy lên lầu. Cậu không gõ cửa, vào thẳng phòng cha mình. Cha cậu đang thản nhiên ngồi ngắm lọ hoa Casablanca trong chiếc lọ đặt cạnh bàn.

-”Cha! Hang ổ của Ooganie là ở đâu?!”-Kerji hỏi.

-”Con định đánh nhau đó à? Phạm luật đấy!”-Cha Kerji cười và nói, tay ông nắn cành hoa Casablanca.

-”Nhưng Kattha bị bắt đi rồi!”

Bông hoa gãy cành rụng xuống. Nghe thấy vậy, cha Kerji có vẻ còn phẫn nộ hơn cả con trai mình. Nhưng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh trên gương mặt ấy, ông chỉ ngồi xuống ghế, chống tay lên bàn.

-”Mục tiêu của chúng là con. Nếu con manh động càng sớm thì Kattha sẽ càng nguy hiểm.”

-”Nhưng Kattha cô ấy...”

-”Kể cho ta nghe.”

Kerji tường thuật lại toàn bộ sự việc cho cha mình. Ông Ryohaku mỉm cười.

-”Chúng sẽ không giết Kattha nếu như chúng chưa thấy con đâu! Ta sẽ tới cung điện trình bày với Bernita.”-Ông Ryohaku lấy chiếc mũ trên giá treo, khoác áo khoác và đi ra ngoài.-”Cứ bình tĩnh.”

Ông Ryohaku bước vào trong cung điện. Ông kính cẩn ngả mũ, cúi xuống hôn lên tay Bernita và bắt đầu cuộc chuyện bằng những lời với nụ cười trên môi.

-”Cuối cùng là chuyện gì đây? Cuộc chiến đã dừng lại mà!”-Bernita thở dài, cô muốn đi thẳng vảo câu chuyện.

-”Tôi chỉ muốn tố cáo Ooganie về chuyện phạm luật trong cuộc chiến này.”

-”Ta đang bận rộn lắm, không có thời gian rảnh để chơi nữa đâu.”-Bernita chống tay lên bàn và thở dài.

Ông Ryohaku vẫn mỉm cười. Suy nghĩ không đâu một lát, Bernita quyết định đứng dậy.

-”Lệnh cho 500 người đi theo ta lên núi Ooganie vào ngày mai.”

-”Đúng là Bernita.”-Ông Ryohaku mỉm cười. Họ vội vàng rời khỏi cung điện.

Đường núi không dễ dàng gì mà leo lên được, vậy mà Misae ôm Katrina lên đây một cách dễ dàng. Con đường lở dốc, đá nhọn rất nhiều, đã vậy còn càng lên cao càng heo hút lạnh người. Kerji có vẻ rất vội vàng và lo lắng.

-”Bình tĩnh đi Kerji...”-Tanaka khuyên bảo cậu.

-”Em có linh cảm không lành.”-Kerji căng thẳng nói.

-”Linh cảm?!...”-Tanaka ngạc nhiên hỏi.

-”Em có cảm giác như...đúng là em đang tới gần Kattha, nhưng cứ như là đang xa hơn vậy.”

-”Coi kìa cô bé, hoàng tử của cô tới rồi kìa.”

Katrina nhíu mày tỉnh dậy. Misae đang đứng trước mặt cô, tay nâng cằm Katrina lên, đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn ngắm. Trông Misae giống như bị Katrina hút hồn vậy, cô ta cứ nhìn mãi mà không thôi. Katrina bắt đầu cảm thấy khó chịu. Nhỏ cắn vào tay Misae.

-”Khốn khiếp! Cô làm cái gì vậy hả?!”-Misae hét lên đau đớn.

-”Đừng nhìn ta như thế, đồ đê hèn!”-Katrina dù trong hoàn cảnh khó khăn này vẫn tỏ ra bướng bỉnh.

-”Ngươi có biết là một công chúa như ta không được để lại trên thân thể bất kỳ vết thương nào không hả?'-Misae tức tối nắm lấy cổ áo Katrina và kéo lên.

-”Kệ ngươi! Ngươi là công chúa ư?! Một cô công chúa hèn hạ! Nếu như người ra mặt, thì chúng tôi đâu phải chém giết lẫn nhau như vậy?!”-Katrina tức giận nói lớn.

Câu nói của Katrina làm Misae phải buông cô xuống ngay lập tức. Misae đứng hình một lúc, rồi bỏ ra khỏi phòng giam. Katrina hiểu, câu nói của cô đã tác động phần nào đến Misae xinh đẹp ngạo mạn kia.

-”Ooganie, ta ra lệnh cho các người thả Katrina Hatice ra!”-Bernita đứng trước cổng thành và nói lớn.

“Bernita? Đây là lần đầu tiên mình nghe cô ấy nói...”-Katrina nghĩ, cô cố áp tai vào tường để nghe những gì đang xảy ra bên ngoài kia.

-”Phải nhờ cô tới tận đây ư?”-Thiếu chủ Misae bước ra thật lộng lẫy và nói. Cô bới tóc phồng để lộ rõ ràng vết bớt trên trán.

-”Đúng là rất đẹp...”-Tanaka sững sờ trước ngoại hình của Misae.

-”Không đúng, lẽ nào lại...”

Trong khi đó, Katrina tìm mọi cách để ra khỏi nhà giam. Ngoài kia ồn ào, và Katrina biết Kerji đã tới đây vì nhỏ. Katrina nhìn vào chiếc xích đang khoá chặt hai tay cô, cứ với tình trạng này thì cô không thể chạy được. Katrina bỏ cuộc, cô cúi đầu bất lực trước bốn bức tường tối tăm.

-”Katrina!”

Tiếng gọi làm Katrina sực tỉnh. Tiếng gọi từ xa nghe rất quen thuộc, nhưng mãi mà cô không luận ra được là tiếng của ai.

Cửa phòng giam bị đạp đổ làm Katrina sợ hãi nép người vào góc tường. Là Akairi, cậu vội vàng lao vào và cầm theo chùm chìa khoá.

-”A...Akairi?!...”

-”Mau ra ngoài đi!”-Akairi tháo khoá cho Katrina rồi dơ tay ra để Katrina nắm lấy rồi kéo nhỏ dậy.

-”Không...”-Katrina cụp mắt xuống.

-”Mau đi! Em phải chạy khỏi nơi này! Sắp có hỗn chiến xảy ra đấy.”-Akairi nói lớn.

-”Tôi tự đi được rồi!”-Katrina vùng dậy và chạy ra ngoài. Akairi thất thần nhìn theo, cậu đã gây ấn tường không tốt cho Katrina sao?

Katrina chạy ra khỏi nhà giam. Cô bàng hoàng khi thấy mình đang ở trên lầu cao nhất của căn cứ trên núi Ooganie. Từ trên lầu cao nhìn xuống, cô thấy rõ ràng là có rất nhiều người, thủ lĩnh của họ đang đứng ra, không khí ngộp thở như sắp có chiến tranh vậy.

-”Không thể nào...chỉ vì mình thôi sao?!”

-”Ta sẽ không nương tay đánh Ooganie nếu người không thả cô ấy ra.”-Kerji bực tức cầm lưỡi hái chĩa vào Misae.

-”Không, dừng tay lại! Cô ta là công chúa!”-Bernita vội vàng hét lớn.

-”Chẳng phải em muốn trả thù sao, Bernita?”-Ông Sanjou ghé vào tai Bernita và nói.-”Hãy để cô ta bị giết chết đi.

Bernita trầm hẳn xuống, cô vừa muốn, vừa không muốn giết chết Misae. Chẳng đợi nói nhiều, Kerji chạy tới nhắm thẳng Misae mà đánh.

-”Cậu không nghe gì sao, ta là công chúa đấy!”-Misae cười đắc thắng, cô đỡ lấy lưới hái bằng cây gậy của mình.

-”Dù ngươi là ai đi nữa, thì ngươi không có quyền vi phạm điều luật chung!”-Kerji tức giận nói.

-”Nhìn đi, nếu bây giờ tất cả người của ta xông lên thì ngươi sẽ mất mạng như chơi đấy!”

Katrina thở dốc, đường đi trong toà dinh thự này cứ như mê cung vậy, đã thế mỗi lần đi Katrina đều phải tránh cho lính canh không nhìn thấy cô. Có tiếng vang xa của vũ khí cứa vào nhau, Katrina hiểu là mọi người đang chiến đấu. Cô càng vội vã hơn, không may đụng mặt một lính canh tay cầm kiếm.

-”Cô nương, cô nghĩ cô có thể trốn ư?”

-”Tránh ra mau!”-Katrina nhìn hắn với đôi mắt đầy máu lửa.

Một đòn đá từ chân Katrina giáng thẳng vào đầu tên lính. Hắn ta đập đầu vào tường thành rồi ngã xuống.

-”Đau chân chế đi được...”-Katrina cúi xuống ôm chân nén chịu đau. Nhỏ cầm thanh kiếm lên và chạy.

Cuộc đối đầu giữa Kerji và Misae ngày càng quyết liệt. Misae không hề khoan nhượng, cô bình tĩnh với từng đòn kiếm của mình, còn Kerji thì lại quá vội vàng.

-”Dừng tay!”

Katrina lê mũi kiếm chạy thật nhanh tới, nhắm mắt chém bừa vào không khí. Lưỡi kiếm của cô cắt sượt qua ngực Misae, làm Misae bị lộ...

-”Kattha!”-Kerji ôm lấy Katrina và kéo nhỏ ra sau lưỡi hái của mình.

Mọi chuyện nhanh tới mức Misae không kiểm soát được. Chiếc đầm bị cắt ra, và lộ body. Không, đó không phải là body của một người con gái, mà nó là body của một người con trai.

-”Misae, không lẽ...”

-”Con nhỏ chết tiệt, bí mật của ta...”

-”Misae, cô là con trai?!”

Misae điên cuồng lao lên đánh Katrina. Nhỏ vẫn còn đang bàng hoàng về chuyện Misae không phải là một cô gái. Misae đẩy ngã Kerji, tay túm tóc Katrina và hét lớn.

-”Cô có biết là cô phạm-...”

Misae thất thần nhìn thẳng. Trên trán của Katrina, có một vết bớt không khác gì của Misae, có điều nó ở trên cao hơn một chút. Mọi người cũng sững sờ khi thấy Misae đột nhiên yên lặng.

-”Vậy ta đã bắt nhầm công chúa thực sự ư?!”

----/////Hết chap-54/////-----

-”Cô nói gì?”-Katrina bàng hoàng.

-”Nó, ở trên trán của cô...”-Misae chỉ lên vết bớt trên trán mình, rồi đặt ngón tay vừa chỉ lên trán Katrina.

-”Không...ta là Katrina Hatice...”-Katrina sợ hãi lùi lại.

Katrina đưa mắt nhìn xung quanh, mọi người dều đang đổ dồn ánh mắt bàng hoàng nhìn Katrina. Katrina đưa tay cào vào mặt mình, đôi mắt mở to không chớp, rồi một mình chạy vào rừng sâu...

-----Next: Chap-55/Series Ngày em trở thành ác quỷ.-----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.