Ngày Em Trở Thành Ác Quỷ

Chương 29: Chương 29: Nhẫn Đính Ước




“Mọi người kịp tới để giải thoát cho Katrina, Horltias lấy được viên ngọc tiếp theo cho gia tộc của mình...

Kerji cõng Katrina trên vai, làm ký ức cô trở lại, nhưng trở lại một cách mờ nhạt...

Katrina muốn đi học, và Kerji hiểu tại sao cô lại khát khao tới trường như vậy, cậu hiểu và cảm thông cho cô mặc dù cậu không hề muốn...

Akairi đã thưa chuyện với cha, rằng cậu đã chọn người con gái đính ước với cậu, không ai khác chính là...”

----------------------------------------------

Tại dinh thự Horltias:

Tanaka thực sự bất ngờ. Dù cô có chọc, có nói móc để ghẹo Katrina, nhỏ vẫn vui vẻ cười và bỏ qua hết một cách nhanh chóng. Bữa trưa hôm nay, nhỏ ăn nhanh và ngoan ngoãn như một đứa trẻ, không phải giục giã, không cần hối thúc. Nhỏ vừa đi vừa hát và về phòng, đóng cửa lại.

-”Kerji, không lẽ chấn thương tối qua làm nhỏ không bình thường rồi?”-Tanaka ghé tai Kerji và hỏi.

-”Nhỏ bị thế từ sáng, em cũng không biết đâu...”-Kerji thở dài. Cậu vừa chán nản, vừa thất vọng, có lẽ cậu thừa biết những chuyện sáng nay.

Katrina nhìn lên đồng hồ. Còn nửa tiếng nữa mới tới 1h chiều. Nhỏ bồn chồn đứng lên ngồi xuống không yên. Nhỏ ngồi xuống trước bàn trang điểm, đánh một lớp trang điểm nhẹ nhàng nhưng nhìn cũng khá bắt mắt, mở tủ chọn phụ kiện phù hợp với mình. Nhỏ chọn tới chọn lui, rồi lấy ra một chiếc đầm bồng ngắn màu xanh. Katrina thử diện nó lên người, rồi cầm chiếc túi hàng hiệu trên tay, cột tóc lại đằng sau. Trông cô khá lạ lẫm nếu cột tóc như vậy, nhưng nhìn có vẻ chững chạc và thanh lịch hơn. Katrina ngó lên đồng hồ, vậy là vừa đủ thời gian đến nơi hẹn.

Katrina mở cửa phòng. Cô vừa đi vài bước thì bắt gặp Kerji đi ngược chiều cô trên lan can. Kerji mắt tròn mắt dẹt nhìn Katrina. Trông cô thật lạ lẫm, với mái tóc nâu được buộc gọn bằng một chiếc khăn màu xanh. Cậu chặn đường Katrina, nhìn cô một hồi lâu.

-”Đi đâu thế, quý cô thanh lịch?”-Kerji hỏi.

-”Hứ! Đi đâu kệ tớ!”-Katrina vượt lên đằng trước và xuống cầu thang. Trông cô có vẻ vội vã.

Kerji nhìn theo Katrina, ánh mắt đầy ngờ vực. Cậu biết Akairi đã hẹn gặp cô, nhưng để làm gì thì ngay cả Katrina còn không biết.

Katrina ngồi trên xe vẻ háo hức. Chiếc xe đỗ ở trung tâm thành phố. Akairi đã chờ sẵn dưới chân bức tượng đặt ở ngã tư thành phố. Cậu mặc một bộ đồ đơn giản nhưng thanh lịch, mỉm cười ấm áp khi thấy Katrina đến. Cậu cũng bất ngờ trước tạo hình lạ lẫm của Katrina hôm nay.

-”Nhìn cậu đẹp lắm Katrina! Đẹp theo một kiểu cách hoàn toàn mới...”-Akairi mừng rỡ nói.

-”Thật chứ?”-Katrina đỏ mặt hỏi với vẻ nghi ngờ.

-”Thật mà! À, ta đi ăn chút gì nhé!”-Akairi nói.

Katrina mỉm cười gật đầu. Katrina và Akairi bước vào một nhà hàng sang trọng được trang trí theo kiểu hiện đại. Hai người được nhân viên dẫn lên và mời ngồi ở bàn vip. Akairi kéo ghế cho Katrina ngồi, rồi cậu cũng ngồi đối diện Katrina. Ngay cạnh đó, ông Sanjou đang ngồi một bàn khác, đeo kính đen và nhìn qua chỗ Akairi. Ông cũng đang uống cà phê cùng quản gia Sumi. Hôm nay trông Sumi rất khác lạ, đảm bảo Katrina không nhận ra.

-”Katrina này, cậu muốn ăn gì không?”-Akairi hỏi.-”Cậu chọn luôn giúp tớ đi!”

Katrina cầm thực đơn lên, cô chọn cho mình một phần bánh kem chocolate và matcha. Akairi gật đầu và gọi phục vụ. Katrina nhìn Akairi và mỉm cười dịu dàng. Đôi môi được đánh son hồng nhạt trông thật thuỳ mị.

-”Tiểu thư ấy, nói về xinh đẹp thì không phải bàn... Và có một nét hiền dịu khó tả thưa ông chủ.”-Sumi nói nhỏ.

Ông Sanjou mỉm cười gật đầu. Ông quan sát cách Katrina nói chuyện, cách dùng bữa ăn, cách gấp khăn giấy... Tất cả đều được Katrina thực hiện rất đường hoàng, chuẩn phong thái của một thiên kim tiểu thư.

-”Katrina này, đồ ăn ngon chứ?”-Akairi cầm dao nĩa và hỏi.

-”À..ừm, có chocolate hơi đắng thôi!...”-Katrina lịch sự lấy khăn giấy che miệng lại khi nói lúc ăn.

-”Vậy sao? Của tớ không đắng tý nào hết...!”-Akairi nếm thử chocolate trên bánh của mình.

Katrina có vẻ hơi bối rối. Chắc chắn cha con nhà Sanjou đang muốn thử Katrina sẽ hành xử ra sao. Ông Sanjou đang đặt ánh mắt kỳ vọng vào cô tiểu thư trước mắt. Katrina mỉm cười nhìn Akairi.

-”Cùng là một thứ, đối với người kia có thể là tuyệt vời, đối với người khác lại có thể chỉ là một thứ đơn giản...nhưng hãy chọn cho mình cảm nhận mà mình thích. Vậy Akairi có thích chocolate ngọt không?”-Katrina cười tươi nhìn Akairi.

Không chỉ cha con nhà Sanjou mà Sumi cũng bị bất ngờ bởi câu trả lời vô tư nhưng ẩn chứa ý nghĩ sâu xa đằng sau nó. Ông Sanjou dựa lưng vào ghế, mỉm cười hài lòng. Còn Akairi có vẻ quyết tâm hơn, và tự tin với quyết định của bản thân mình, mặc dù cậu vẫn chưa ngỏ lời với Katrina.

-”Katrina, cậu đã suy nghĩ gì về tương lại lâu dài chưa?”-Akairi bất chợt hỏi.

Katrina buông dao và nĩa xuống, lấy khăn lau miệng. Cô đảo mắt suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười lắc đầu.

-”Vậy cậu đã từng có mối thanh mai trúc mã nào chưa?”-Akairi hỏi tiếp.

Câu hỏi làm Katrina bất ngờ đỏ mặt. Nhắc đến thanh mai trúc mã thì hỡi ôi! Đến cha mẹ Katrina còn lúc nào cũng gọi tên khốn đó là con trai, con rể một cách vô cùng thân mật. Katrina lắc đầu nguây nguẩy khi nghĩ tới chuyện đó.

-”Sao thế Katrina?”-Akairi thấy Katrina hơi lạ, lo lắng hỏi.

-”À...chưa từng!”-Katrina nói vẻ khẳng định.

-”Một tiểu thư quyền quý như cậu, vậy mà chưa có ai tới đính ước từ nhỏ sao? Lạ thật đó!”-Akairi nói.

Katrina đang nói dối. Cô cố gắng tránh đi quá khứ ngày xưa của cô. Cô sống ở nhà Ryohaku từ nhỏ, và có không ít cuộc thăm hỏi từ những dòng họ khác, nhưng có một người luôn đứng ra từ chối, hơn nữa còn có một thằng bé không bao giờ cho cô tiếp cận với thằng bé nào khác. Quá khứ cứ ồ ạt hiện về làm Katrina toát mồ hôi.

-”Vậy còn Kerji Ryohaku? Cậu ấy...”-Akairi chỉ nói tới đây rồi dừng lại, cậu có vẻ gờm Kerji.

-”Không đâu Akairi, cậu ấy chỉ là một người anh trai thôi! Như là một người anh trai ấy!”-Katrina xua xua hai bàn tay và phân trần, cố mỉm cười mặc dù rất bực khi nghĩ tới tên khốn đó.

-”Vậy tốt rồi!”-Akairi mỉm cười nói.

Katrina ngơ ngác nhìn xung quanh, cô có cảm giác như mình đang bị theo dõi. Đến lúc này, ông Sanjou mới nhìn được chính diện Katrina. Nét đẹp thanh tú và thuỳ mị làm ông Sanjou phải ngẩn người. Cô làm ông nhớ đến một người phụ nữ trước kia...

-”Ông chủ!”

-“...”

-”Ông chủ!”

Sumi gọi tới hai câu ông Sanjou mới giật mình sực tỉnh. Ông cầm tẩu thuốc lên và phút, rồi nhả khói vào không khí.

-”Chúng ta để thiếu gia và tiểu thư thoải mái hơn được rồi chứ ạ? Về thôi thưa ông chủ!”-Sumi lịch sự nói.

-”Ừ!”-Ông Sanjou đứng dậy và ra về. Akairi nhìn theo họ rồi thở phào nhẹ nhõm. Cậu nóng lòng muốn biết cảm xúc của cha cậu khi thấy Katrina như thế nào, và ông có hài lòng với quyết định này không.

Buổi hẹn chỉ kéo dài hai tiếng đồng hồ, tức là Katrina trở về dinh thự lúc ba giờ chiều. Xe của Horltias đến đón, Akairi cẩn thận mở cửa xe cho Katrina và chào tạm biệt cô. Katrina cũng mỉm cười chào lại.

Xe của Sumi và ông Sanjou cũng đang đợi ở phía trước. Akairi đi tới, mở cửa ngồi vào ghế sau, cạnh cha của mình.

-”Cha thấy rất phù hợp, không phải bàn cãi nữa rồi Akairi! Cũng may là cô bé ấy không dính líu nhiều với nhà Ryohaku.”-Ông Sanjou nói.

-”À, có lẽ vậy...”-Trông Akairi không được vui lắm khi nhắc tới nhà Ryohaku, cậu nghĩ tới Kerji.

-”Con có muốn ghé qua cửa hàng đồ trang sức không?”-Ông Sanjou mỉm cười hỏi.

-”Chắc chắn rồi thưa cha, sẽ là một chiếc nhẫn tinh xảo nhất!”-Akairi trả lời cha mình với giọng đầy quyết tâm.

Ông Sanjou vỗ vai Akairi nhìn với vẻ đầy hài lòng. Con trai ông đã lớn, và cũng sắp đính hôn như ông nhiều năm về trước.

Trong khi đó, tại thư phòng của dinh thự Horltias, Kerji đang đọc thư thông báo về cuộc chiến mà Bernita đã gửi cho. Đúng là cuộc chiến này đang giãn mạch, tối qua chỉ có 4 gia tộc bị tiêu diệt. Chiến đấu liền mạch quá, chắc chắn không gia tộc nào chịu được.

-”Cô trọng tài ấy, chăm chỉ thật đó! Với đôi mắt mù mà cô ấy viết ngần đó lá thư và gửi đi từng gia tộc...”-Tanaka đặt sách xuống bàn và nói.

-”Vâng, em cũng nghĩ vậy.”-Kerji gấp thư lại và nói. Đây là lá thư thứ ba được gửi từ cuộc chiến. Kerji đều cẩn thận cất những lá thư vào một ngăn kéo riêng biệt theo thứ tự.

-”Về-rồi-đây!!!~”-Katrina vui vẻ mở cửa bước vào.

Nhỏ quăng luôn đôi giày cao gót vào xó tường, bỏ chiếc túi xách xuống sàn và tháo chiếc khăn cột tóc ra. Nhỏ trở về hình ảnh tinh nghịch ngốc nghếch thường ngày. Nhỏ chạy tới kệ sách, vừa chạy vừa xoay vòng.

-”Em đang làm gì thế? Em có bao giờ đọc sách đâu!”-Tanaka ngạc nhiên hỏi, còn Kerji chỉ lặng lẽ lắc đầu.

-”Em rất thích đọc sách, chị Tanaka à!”-Katrina mơ màng nói, nhỏ đang đắm chìm trong hạnh phúc.

-”Kattha! Cậu nghĩ có nên cho mọi người nghỉ một buổi đêm không. Chúng ta sẽ không đi chinh phạt nữa mà sẽ ở lại dinh thự, nếu có gia tộc khác tấn công thì sẽ đón tiếp sau-...”

-”Được được!”-Không để Kerji nói hết, Katrina gật đầu đồng ý luôn. Kerji có hơi bực mình vì Katrina có vẻ không nghiêm túc, nhưng rồi cũng bằng lòng chấp nhận sự thật, là con nhỏ đang bay trên chín tầng mây, có gọi cũng không xuống đất. Cũng có thể tâm hồn nhỏ đang ở thế giới khác, còn thể xác thì lại đặt ở chốn này, thật là bi thảm !!

-”À Kerji, hợp đồng đã ký với ông bà Takahashi đó cậu giải quyết sao rồi?-Tanaka lật sổ sách và hỏi.

-”Cha mẹ Kattha sẽ thực hiện hợp đồng đó thay ông bà Takahashi...”-Kerji thở dài tiếc nuối.

-”Vậy còn cô tiểu thư xinh đẹp Aiko đó?”-Tanaka cười nham hiểm hỏi.

Nhắc tới đây, Katrina có vẻ không vui lắm. Tay nhỏ nắm chặt lấy quyển sách, cố tỏ ra bình tĩnh, lặng yên hồi hộp không biết Kerji sẽ nói gì tiếp theo.

-”À, thỉnh thoảng cũng có gặp cô ấy...”-Kerji mỉm cười nói.

“Thỉnh thoảng ư?! Nghĩa là có gặp! Mà cũng đúng thôi...”-Katrina tự nhắn nhủ trong đầu. Cô hiểu, Kerji sớm muộn gì cũng sẽ có bạn đời của mình. Rồi Katrina cũng sẽ có người đàn ông khác bảo vệ cô, nhưng cô cảm thấy không vui lắm...

Akairi về tới dinh thự Ileiser, cậu mừng rỡ cầm chiếc hộp nhỏ trong tay, về phòng và mở nó ra ngắm. Cậu đã đặt lấy ngay một chiếc nhẫn bằng bạch kim, và khi được hỏi đến hình dáng của nó, cậu đã nghĩ ngay tới buổi vũ hội hôm trước. Cậu đã khiêu vũ với Katrina, và cậu để ý trên những ngón tay mềm mại đó không đeo nhẫn. Vì vậy, cậu muốn hoàn thành bộ trang phục đẹp nhất mà Katrina đã cho cậu thấy, bằng một chiếc nhẫn hình công, với kim cương màu trắng. Có vẻ như Kerji và Akairi đã bị trùng ý tưởng...

Akairi lục ngăn bàn, lôi ra một chiếc hộp khác. Cũng là một chiếc nhẫn đính hôn, đẹp và tỷ mẩn không thua kém gì con công cậu cầm trên tay. Nhưng cậu lại cất chiếc nhẫn mới vào, còn chiếc nhẫn cũ kia, cậu chọn cách bỏ nó đi. Chiếc nhẫn cũ sẽ là của Nora, nếu nhue cô không lừa dối Akairi.

-”Thiếu gia tính sao với tiểu thư Nora đây?”-Sumi đẩy kính lên và hỏi.

-”Đừng để cô ấy biết, tôi sẽ giải quyết chuyện này thật thoả đáng.”-Akairi nói.

-”Vâng, xin theo ý thiếu gia.”-Sumi cúi đầu. Ngay từ khi gặp Katrina ở công viên, cô đã ấn tượng với nét hiền dịu và thuỳ mị ở Katrina.

Akairi mở sổ sách, tiếp tục nghiên cứu chiến lược. Cậu mở một quyển sổ ra, đọc chúng một lúc, rồi hỏi Sumi.

-”Cô có biết tại sao cha lại lùi 1 tuổi của tôi trong giấy tờ không?”-Akairi giơ tờ giấy kẹp trong quyển sổ lên, tay chống bàn và hỏi.

-”Ông chủ chắc chắn sẽ cho thiếu gia biết sớm, nên thiếu gia đừng lo nghĩ quá nhiều.”-Sumi cúi đầu trả lời.

----------------------------------------------

Trong cung điện của Bá Vương Claihamut.

Bernita đang ngồi viết thư. Có vẻ hôm nay cô viết và gửi thư đi hơi trễ so với hôm trước. Một tay cô cầm bút, một tay men theo dòng kẻ để viết cho thẳng. Công việc của cô nói thì đơn giản, nhưng với một người như cô thì thật là khó khăn.

-”Horltias cũng năng động lắm nhỉ... Thường thì các gia tộc đều có xu thế giãn mạch chiến.”

-”Em vất vả quá nhỉ, Bernita!”-Ông Sanjou vừa đến, ngay sau khi cuộc hẹn của con trai mình với Katrina vừa kết thúc.

-”Anh đang mỉm cười đúng không? Hôm nay có chuyện gì đã làm anh vui thế?”-Bernita đặt cây bút lông xuống bàn và hỏi.

-”Em biết đấy, Akairi đã mười tám tuổi, và thằng bé cần chuẩn bị cho lễ đính hôn sắp tới.”-Ông Sanjou cười lớn và nói.

-”Cô gái nào đã lọt vào mắt xanh của hai cha con nhà Sanjou thế?”-Bernita vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng hỏi.

-”Em sẽ biết sớm thôi! Anh chỉ mong là lịch sử đừng lặp lại...”

Ông Sanjou đưa mắt nhìn xung quanh thư phòng của cung điện. Có nhiều đồ dùng bằng vàng, bạc...nhưng tất cả đều bị niêm phong. Rồi ông nhìn ra cửa sổ, ông đang hy vọng một thứ gì đó, sẽ đừng lặp lại...

-----/////Hết Chap-29/////-----

Next: Chap-30

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.