Ngày Em Trở Thành Ác Quỷ

Chương 32: Chương 32: Nói Dối?




“Một khung cảnh tuyệt đẹp, bên hồ Lukkei lung linh, lối đi trải đầy hoa hồng dẫn vào một bàn tiệc nhỏ nhắn...

Lời tỏ tình ấy, liệu có phải những gì Katrina mong muốn nhất không?! Phải rồi, nó làm Katrina rất hạnh phúc...

Nhưng hạnh phúc chỉ đến với Katrina trong những phút đầu, cô phải đối mặt với sự thật, là hai người ở hai gia tộc khác nhau...

Yuuna đã đến thăm Horltias giữa đêm, và để lại những câu nói đầy ẩn ý...

Khi mặt trời đang dần ló dạng, Katrina sẽ làm gì với con dao trên tay khi tiến vào phòng khách?...”

----------------------------------------------

Có những tia sáng ở cuối trời. Màn đêm dần dần rút đi, sao và trăng cũng sắp lặn cả. Mặt trời đang lên để trị vì vạn vật. Giống như Katrina, mặt trời đang ở trước mặt cô. Cô đang cầm con dao hướng thẳng lên trời với một tư thế nghiêm túc. Không ai nói gì, tất cả chỉ sững sờ nhìn nhau. Không khí yên lặng đến rợn người.

Kerji nhìn Katrina, ánh mắt đầy khó hiểu. Hai người đang nhìn thẳng nhau, Kerji đang ngồi, còn Katrina đứng trước mặt cậu. Không nói một lời nào, Katrina quỳ gối xuống, giương đôi mắt đầy quyết tâm nhìn Kerji. Hành động của Katrina làm mọi người sửng sốt. Katrina đạt hai tay và con dao lên sàn, hướng mũi dao về phía người mình, rồi cúi đầu xuống chạm trán vào bàn tay. Cô đang quỳ xuống trước mặt mọi người, và là quỳ xuống dưới chân Kerji.

-”Katrina Hatice, chấp nhận sự ghẻ lạnh của mọi người. Katrina này cúi xin được chiến đấu cùng mọi người, trong thời gian một tháng, trước khi lễ đính ước được tiến hành...Katrina xin thề, sẽ trung thành với mọi người, sẽ trung thành với thầy...Nhưng hãy để Katrina này đi theo tiếng gọi của trái tim!”-Katrina quỳ rạp người ở dưới sàn nói.

-”Đó...đó là?!”-Yunumi vừa sửng sốt, vừa sợ hãi hỏi Tanaka.

-”Kattha, nhỏ đang hành lễ theo truyền thống. Nhỏ sẽ đặt cược tính mạng của mình lên con dao đó. Nếu nhỏ làm sai những lời thề đã nói, thì Kerji có quyền giết nhỏ bằng con dao ấy!...”-Tanaka lo lắng nhìn Katrina, rồi cô quay ra nhìn Kerji.

Tất cả mọi người đều ái ngại trước cảnh tượng tưởng chừng sẽ chẳng bao giờ xảy ra ở dinh thự Horltias này. Mọi người muốn tới và nâng Katrina đứng dậy, nhưng có thứ gì đó ngăn cản. Katrina, đối với cô, cô làm thế hoàn toàn không ép buộc, hoàn toàn tự nguyện, và hoàn toàn đáng cho một kẻ tội đồ, một kẻ ích kỷ như cô. Cô sẽ giành hết khoảng thời gian từ bây giờ cho tới khi cử hành lễ đính hôn, để góp sức cho Horltias chứ không phải Ileiser.

-”Đứng dậy!”-Kerji lạnh lùng nói.

Katrina ngẩng mặt lên. Kerji đang nhắm mắt lại, cậu không nhìn cô, vẻ đầy đau xót. Cậu không ngờ có một ngày, người còn gái cậu yêu lại phải quỳ xuống chân cậu và cầu xin cậu, trong khi cậu không thể làm gì khác ngoài việc để cô ấy hành lễ. Katrina đứng dậy, tới gần Kerji hơn, rồi quỳ xuống, cúi đầu nâng con dao bằng hai tay. Kerji đau đớn cầm con dao lên. Giờ đây, cậu lại là người mà Katrina dâng tính mạng mình, và là người phải giết cô ấy nếu cô ấy phạm phải lời thề trung thành...

-”Cậu vẫn sùng bái ông ta sao?”-Kerji nhìn Katrina và hỏi.-”Cậu vẫn sùng bái người cậu gọi là thầy sao?!”

-”Thầy là người tốt...”-Katrina lặng lẽ cúi đầu nói.

-”Chết tiệt!”-Kerji đáp con dao xuống sàn, văng vào chân Katrina. Trông cậu có vẻ giận dữ.

-”Bình tĩnh, Kerji!!...”-Tanaka vội vàng chạy tới ngăn Kerji lại, ấn chặt câu xuống ghế để cậu hạ hoả.

Katrina không nói gì. Cô lùi lại, rồi mở cửa trở về phòng mình. Chỗ đứng của cô trong Horltias có thể là không còn, nếu như cô không cúi đầu cầu xin boss của Horltias. Liệu đính ước này có làm cô hạnh phục thực sự không?

Katrina ngồi trên giường, thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ cho tới tận lúc mặt trời lên. Trời đã sáng, và cũng đã đến giờ đi học. Kerji không thấy Katrina cuống cuồng đi học như mọi ngày, cậu lo lắng lên phòng Katrina, nhìn qua khe cửa. Rồi cậu mở cửa phòng Katrina.

Con nhỏ đã không ngủ từ hôm qua tới giờ. Nhỏ ngồi cạnh thành giường, tựa đầu vào đó, tay ôm gối ngủ thiếp đi. Kerji lại gần nhỏ, ngồi xuống bên cạnh. Cậu vén tóc cho Katrina, rồi lấy tay lau vẹt nước mắt trên khuôn mặt con bé. Cậu đưa mắt nhìn chiếc nhẫn, cũng là một con công, nhưng nó khác với chiếc nhẫn mà cậu đã chuẩn bị bấy lâu nay... Cậu nhắm mắt cho qua những gì cậu không muốn thấy...

-”Tớ là một thằng hèn, phải không Kattha?...”

Chiếc rèm cửa bay lên, hất nhẹ những hạt nắng vương vào phòng Katrina. Khung cảnh buồn bã, tuyệt vọng và im ắng lạ thường. Kerji lặng lẽ nhìn Katrina ngủ, sau những ngày dài phải trải qua hạnh phúc song song với đau thương. Cũng phải thôi, trên đời này không có ai chỉ toàn nhận được hạnh phúc mà không có đau thương, cũng như chỉ toàn đau thương mà không có hạnh phúc...

-”Ngủ ngoan nhé, con ngốc của anh...”-Kerji nhẹ nhàng hôn lên má Katrina, nụ hôn buồn bã và đau đớn lạ thường. Cậu chỉ nói như vậy, nuối tiếc nhìn Katrina, rồi ra khỏi phòng.

-”Không đi học à Kerji?”-Tanaka hỏi.

-”Em đi thôi, còn cô ấy ở nhà...”-Kerji thở dài nói.

-”Cậu chấp nhận rồi à Kerji...?”-Tanaka nhíu mày buồn bã hỏi.

-”Chị nghĩ vậy à...tuỳ chị!”-Kerji lảng đi rồi quay lưng xuống cầu thang.

Kerji vẫn bận rộn như mọi ngày. Cậu đến phòng họp của hội học sinh. Dưới mắt nữ sinh trường này, cậu luôn giống như một ngôi sao nổi tiếng, thu hút ánh nhìn từ tận ngoài cổng vào lớp học, rồi từ lớp học ra tận cổng. Shinka là một trong số nhiều cô gái đã tỏ tình với Kerji. Kerji lên lớn, kéo ghế ngồi xuống bàn. Hôm nào cũng vậy, ngăn bàn cậu đầy thư tình.

-”Mất công thật đấy!”-Kerji thở dài. Cậu chẳng muốn đọc, chỉ thu gọn lại rồi đem bỏ đi.

-”Ker...Kerji! Katrina hôm nay không tới sao?-Shinka bẽn lẽn hỏi. Cô có vẻ hơi ngại khi phải đối mặt với Kerji.

-”Ừ...cô ấy hơi mệt chút thôi. Đừng lo lắng.”-Kerji nhìn vào ghế bên cạnh. Hôm nay con nhỏ nhoi nhoi đó không đi học cũng cậu.

Shinka vẫn bối rồi đứng gần đó. Hình như cô muốn nói điều gì, nhưng có vẻ hơi ngần ngại. Cô ấp úng nói không nên lời.

-”Có chuyện gì sao?”-Kerji quay mặt ra và hỏi.

-”À...à không! Tớ muốn hỏi một chút, không biết Kerji nghĩ sao...”-Shinka ấp úng đỏ mặt nói.

-”Nghĩ ? Về điều gì?”-Kerji ngạc nhiên hỏi.

-”Cậu nghĩ sao về Katrina?”-Shinka cố gắng nói.

Câu hỏi có vẻ mang tính riêng tư, nên Shinka ái ngại từ nãy đến giờ.

Kerji ngạc nhiên trước câu hỏi của Shinka. Nhưng cậu không lảng tránh nó. Cậu nhìn xung quanh, chỗ cậu ít có người, chỉ có mình cậu và Shinka. Cậu suy nghĩ một lúc, rồi đỏ mặt. Cậu cố tỏ ra nghiêm túc, nhưng Shinka đã hiểu...

-”Nếu khó nói thì tớ không ép đâu! Cảm ơn Kerji!”-Shinka tươi cười nói. Cô chạy ra khỏi lớp một cách mừng rỡ.

Shinka bắt gặp Akairi đang đứng gần cửa sổ nhìn vào với ánh mắt tìm kiếm. Có lẽ cậu đang tìm Katrina, nhưng hôm nay cô ấy không đi học.

-”Cậu tìm Katrina đúng không?”-Shinka mỉm cười, nghiêng đầu hỏi.

-”À...ừ!”-Akairi đỏ mặt gật đầu.

-”Kerji nói cô ấy mệt nên ở nhà nghỉ ngơi rồi.”-Shinka nói với vẻ tiếc nuối.

-”Vậy sao?”-Akairi lo lắng. Cậu nhìn vào lớp học của Katrina một lúc, rồi quay về.

Nghỉ giữa giờ. Kerji lang thang trên hành lang lớp học rồi bỏ lên tầng thượng. Tầng thượng tuy không có nhiều cây cối, nhưng lại là một nơi khá lý tưởng để thư giãn sau những biến cố xảy ra. Kerji ngồi xuống, tựa lưng vào băng ghế, thở dài rồi ngước mặt lên trời, vẻ đầy mệt mỏi.

Cậu đưa mắt nhìn xung quanh. Ở đây có khá ít người, nhưng họ đều có những người bạn bên cạnh để giãi bày tâm sự. Cậu chỉ có một mình, có thể là do trước mặt mọi người cậu là một coolboy... Đến cả người con gái tưởng chừng như chắc chắn trở thành người bạn đời của cậu, cũng bị người khác giành mất.

-”Akairi!! Em có cảm giác dạo này anh lạnh nhạt với em!”-Nora kéo tay Akairi và lay cậu.

-”Đâu có chuyện đó, anh sao có thể làm như vậy?!”-Akairi mỉm cười xoa đầu con nhỏ đang nũng nịu trước mặt cậu.

-”Thật không?!”-Nora mím môi nhõng nhẽo.

-”Thật!”-Akairi cúi xuống hôn vào má Katrina rồi hôn môi nhỏ.

Nora mỉm cười, cuối cùng nhỏ cũng đã yên lòng. Akairi cũng cười, cậu ấy trông có vẻ hạnh phúc, nhưng là vẻ hạnh phúc giả tạo. Hai người đang lừa dối nhau...

Akairi thong thả đi xuống hành lang. Cậu nhìn đồng hồ, vậy là đã đến nửa buổi sáng. Chuông báo giờ nghỉ kết thúc, cậu nhanh chóng vào phòng thay đồ thể dục. Trước khi vào học, cậu chạy ra vòi nước để rửa mặt.

-”Thằng khốn!”-Kerji kéo áo Akairi, đấm một phát vào mặt cậu. Akairi ngã xuống đất. Cậu nhìn lên, Kerji đang rất tức giận.

-”Ồ, có chuyện gì làm cậu tức giận thế hội trưởng?”-Akairi chống tay lên đất, ôm mặt đau đớn. Có máu chảy ra từ miệng cậu.

-”Đính hôn với một người, hôn một người. Rốt cuộc cậu muốn gì?!”-Kerji nổi điên , cậu xách cổ áo Akairi lên. Cậu đưa đôi mắt khát máu nhìn thẳng vào mắt Akairi. Akairi thản nhiên, không chút sợ hãi, cậu cố tỏ vẻ không biết gì.

-”Dù cậu có đánh chết tôi, Katrina cũng không yêu cậu đâu, hội trưởng-...”-Akairi mỉm cười nói.

-”Tại sao cậu phải lén lút sau lưng cô ấy ?!”-Kerji tức giận ngắt lời Akairi. Cậu buông cổ áo Akairi ra, cầm lấy cây gậy trên nền đất. Cậu sẽ sử dụng nó y hệt như cách cũng sử dụng lưỡi hãi của mình.

Akairi sợ hãi nhìn lên. Sự giận dữ-khi đã đeo đuổi ai, thì người đó đều sẽ trở thành giống với ác quỷ. Chiếc gậy vung lên cao, và nó chỉ trực chờ nhắm thẳng vào đầu Akairi.

-”Dừng lại, Kerji!”-Shinka hoảng hốt chạy tới, ôm chặt lấy tay Kerji để cậu bỏ chiếc gậy trong tay xuống.-”Cậu làm như vậy, Kattha sẽ ghét cậu đó! Mau đi đi, Akairi!!”

-”Kattha?...Kattha ư?”

Kerji như tỉnh lại. Cậu buông chiếc gậy trong tay xuống đất. Akairi ôm mặt bỏ chạy. Shinka thở phào, vậy là Kerji đã kiềm chế lại. Cô bỏ tay Kerji ra, đứng trước mặt cậu. Cô vừa lo lắng, vừa trách móc nhìn Kerji.

-”Sao cậu lại làm vậy?!”-Shinka hỏi.

-”Cậu ta... Chính mắt tớ thấy cậu ta hôn Nora Gamayo trên tầng thượng...”-Kerji nói với vẻ giận dữ.

-”Họ là người yêu mà! Sao cậu lại tức giận được chứ?!”-Shinka giãi bày. Cô không hiểu tại sao Kerji lại tức giận đến vậy.

-”Nhưng cậu ta đã đính ước với Kattha rồi-...”

Nói đến đây, Kerji nghẹn lại. Cậu cúi đầu, hai tay nắm chặt. Shinka tròn mắt, cô vừa nghe sự thật, sự thật là Kattha đã đính ước với Akairi. Cô bàng hoàng buông thõng hai tay, ngạc nhiên, bất ngờ không nói lên lời. Cô không hề tỏ vẻ vui mừng, mà vẻ mặt cô bây giờ là sự thất vọng, buồn bã.

-”Đừng để lộ chuyện này, Shinka!”-Kerji nói nhỏ.

-”Tớ có thể đến gặp Kattha không?!”-Shinka vội vàng hỏi.-”Tớ có chuyện cần nói với cậu ấy! Yên tâm đi, tớ sẽ nói nhanh thôi!...”

Shinka nhìn Kerji bằng ánh mắt xin xỏ. Kerji bối rối gãi đầu, nhưng cậu tin cô bé này là người tốt, hơn nữa cũng khá thân với Katrina. Kerji gật đầu đồng ý. Shinka tỏ vẻ mừng rỡ, nhưng cũng có đôi chút lo lắng.

-”Tớ sẽ đưa cậu về nhà. Chờ cậu xin phép và thay đồ xong rồi tớ sẽ đưa cậu tới chỗ Kattha. Lên xe đi!”-Kerji mở cửa xe cho Shinka. Shinka lúng lúng nhìn xung quanh rồi ngồi lên chiếc xe sang trọng của Horltias.

Ngồi trên chiếc xe đắt tiền, Shinka trông có vẻ căng thẳng, hơn nữa cô lại được ngồi kế thiếu gia nhà Ryohaku. Kerji thì ngồi chống tay ở mép cửa xe nhìn ra ngoài, trầm ngâm suy nghĩ. Đây là lần đầu tiên Shinka được gần Kerji như vậy, nhưng trái tim cô đã nguôi ngoai ...

-”Không phải căng thẳng quá đâu. Kattha rất vui nếu cậu đến đó! Chiều rồi tớ sẽ cho xe đưa cậu về.”-Kerji nói.

-”À...à... Cảm ơn cậu!”-Shinka lúng túng cúi đầu nói.

Chiếc xe nhanh chóng đưa hai người về dinh thự Horltias. Xe đỗ ở trước cổng. Kerji ra khỏi xe và mở cửa cho Shinka. Shinka bước ra, cô sững sờ khi đứng trước một dinh thự to lớn, không khác gì một lâu đài, làm cô khe khẽ thốt lên ngưỡng mộ. Shinka cứ ngẩn người đứng ở cổng ngước lên nhìn dinh thự.

-”Mau đi thôi, Shinka.”-Kerji thúc giục.

-”À...tớ xin lỗi!”-Shinka vội vàng chạy theo Kerji.

Shinka cảm thấy hơi ngại, vì con đường từ cổng vào đến đại sảnh dinh thự có rất nhiều vệ sĩ đứng ở hai bên, và họ luôn kính cẩn đặt một tay ngang ngực, rồi cúi chào Kerji và cô. Shinka chỉ dám bẽn lẽn đi đằng sau Kerji. Bước vào đại sảnh, những cô hầu đã đứng sẵn đó.

-”Mang một chút đồ ăn nhẹ lên phòng Kattha nhé. Cô ấy là khách quý của chúng ta.”-Kerji nói với những cô hầu.

Những cô hầu cúi đầu đi làm nhiệm vụ. Đúng lúc đó, Tanaka ra đón Kerji. “Bà chị già” với vẻ đẹp sắc sảo không tì vết, làn da trắng, mắt xanh, đường cong hoàn hảo tới mức Shinka nhìn thấy cũng phải đỏ mặt xao xuyến.

-”Bạn thân Kattha đó!”-Kerji giới thiệu với Tanaka.-”Cứ gọi cô ấy là Shinka được rồi.”

-”Dạ...à...chào chị ạ!”-Shinka cúi đầu nói.

-”Cô bé xinh quá nhỉ... Để chị dẫn em lên phòng Kattha nhé!”-Tanaka mỉm cười nói. Nụ cười làm Shinka cảm thấy thoải mái hơn.

Kerji lên lầu trên, vào thư phòng. Mọi người đều đang ở đó. Cậu để chiếc cặp cho Yasu đem về phòng, ngồi xuống ghế, thở dài...

-----/////Hết Chap-32/////-----

Next: Chap-33

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.