Ngày Gió

Chương 30: Chương 30: Cho tôi một lý do




Cúi xuống nhìn ngắm gương mặt xinh xắn đáng yêu đang ngủ vùi trên gối, môi Phong khẽ cong lên cười, anh đưa tay vuốt nhẹ những sợi tóc loà xoà ra sau tai cô, cảm nhận làn da mịn màng đầu ngón tay khiến Phong run lên. Cảm giác yêu thương mãnh liệt dâng lên trong lòng, giờ phút này anh thật sự xác định mình đã yêu cô rồi, ngày ngày nghĩ đến cô, từng giờ từng phút đều là hình ảnh của cô, ước muốn được nhìn thấy, chạm vào bờ môi của cô mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Phong cúi xuống chạm môi mình vào đôi môi Lam. Một dòng điện truyền khắp cơ thể, đôi môi cô có sức hút mãnh liệt, mềm mịn ấm áp như dải lụa buộc chặt trái tim Phong. Anh càng khát khao được chiếm hữu, cúi thấp xuống hôn sâu chiếm trọn môi lưỡi của nàng.

Trong cơn mơ màng Lam cảm giác có gì đó hơi lạnh áp vào môi mình, rồi sau đó là cảm xúc ấm áp truyền đến cánh môi, ngọt ngào nơi đầu lưỡi, đến khi có cảm giác không thở được mở choàng mắt ra. Cô hốt hoảng đẩy Phong ra.

“Tổng giám đốc, anh...?”

Phong nhìn cô đắm đuối si mê “Tôi thích em, rất muốn”

Nói rồi anh lại cúi xuống chiếm lấy môi mọng, luồn tay dưới đệm ôm gọn cơ thể mềm mại của cô khoá trong lòng. Đôi môi anh ấm nóng ngọt ngào khiến Lam mất đi ý thức, cô để mặc anh quấn lấy lưỡi mình, hơi thở dồn dập của hai người quấn quýt hoà quyện. Nụ hôn sâu và ngọt hơn bao giờ hết. Lam chưa bao giờ nếm trải cảm giác thỏa mãn và hạnh phúc đến từng giác quan như thế này...

Khi nụ hôn rơi vào cuồng loạn, Lam mới dần ý thức được mình đang làm gì. Cô hốt hoảng đẩy Phong ra.

“Đừng, tổng giám đốc, anh đừng...”

Chưa nói hết câu trận mưa hôn đã rơi vào cổ Lam rơi xuống xương quai xanh mà gặm mút. Lam sợ anh hôn một chút nữa cô sẽ không giữ được bình tĩnh.

“Xin anh, dừng lại, tổng...”

Phong nâng cằm Lam, nhìn sâu vào đôi mắt đẹp của cô.

“Cho tôi một lý do?”

“Tôi...tôi”

Phong lại cúi xuống hôn lên cằm cô.

“Đừng, anh dừng lại. Tôi...tôi chưa làm thế này bao giờ”

“Đó không phải lý do”

Phong cầm tay Lam hôn nhẹ lên cánh tay.

Lam gấp gáp “Đừng, đừng...tôi...tôi không yêu anh”

Nghe vậy mắt Phong đỏ rực. Cô ấy dám không yêu sao. Anh cúi xuống mạnh bạo hôn lên môi Lam.

Lam hốt hoảng đẩy mạnh Phong ra. Giọng nói đứt đoạn.

“Anh...đừng làm bậy, anh... có... vợ sắp cưới rồi”

Trong giọng nói của cô có sự uất nghẹn và tủi thân không thôi.

Câu nói của cô như gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu Phong, anh bàng hoàng thả Lam ra. Tất cả dục vọng cũng theo đó mà tắt ngấm. Anh lùi lại, trong tim dâng lên từng đợt đau đớn. Anh quên mất anh phải cưới một cô vợ không yêu, phải sống cả đời với cuộc hôn nhân thương mại. Phong căng người điều chỉnh cảm xúc, cắn chặt hàm lấy chăn đắp lại cho Lam.

“Tôi...xin lỗi em. Tôi không kiềm chế được bản thân. Em ngủ đi”

Nói rồi anh quay đi ra cửa. Được vài bước, Phong quay đầu lại nói với Lam.

“Em đừng lo, tôi sẽ không làm gì cả. Em khoá cửa trong cho an tâm. Ngày hôm nay em vất vả rồi”

Ánh mắt anh chứa đựng sự đau đớn tột cùng, Lam nhìn bóng dáng cô đơn của Phong rời khỏi cửa. Cô nhẹ nhàng khoá cửa lại, thở dài một hơi rồi đi đến tủ tìm quần áo.

Tủ của anh không có bộ quần áo nữ nào, chỉ có pijama và đồ mặc đi làm. Lam cắn răng lấy một chiếc áo pijama lụa thay bộ váy đang mặc rồi đi vào nhà tắm dùng kem đánh răng tẩy trang sau đó lên giường đắp chăn lại.

Vị ngọt trên môi và đầu lưỡi vẫn chưa tan hết. Hơi thở mùi bạc hà của anh vẫn quanh quẩn đâu đây. Cô hơi run nhẹ, nghĩ đến nụ hôn sâu lúc nãy trái tim đập không thôi. Lam đỏ mặt, vùi đầu vào chăn. Mùi hương bạc hà nhẹ dịu êm đưa cô vào giấc ngủ.

(Đọc tại facebook Lam Lam)

Đầu đau dữ dội, ánh nắng chiếu vào mắt khiến Lam bừng tỉnh. Cô ngồi dậy, nhìn xuống người mình. Quần áo vẫn còn nguyên, nhớ lại chuyện hôm qua, cô đỏ mặt. Cảm giác ấm áp hôm qua vẫn còn.

Đánh răng rửa mặt xong, Lam chần chừ đi ra mở cửa. Lúc mở cửa ra, Phong đã đứng bên ngoài từ bao giờ. Cô luống cuống.

“Tôi xin lỗi, tối hôm qua...”

“Không phải do em”

Lam đỏ mặt “Không phải, tôi...không có quần áo...mượn đồ của anh không xin phép”

Phong giờ mới nhìn trên người cô đang là áo ngủ của mình. Cổ họng anh khô khốc, chiếc áo pijama cũng dài nhưng vẫn không che được đôi chân thon, hình như cô ấy còn không mặc áo ngực. Lam giật mình, kéo cửa lại chỉ chừa khe hẹp.

“Tôi mang quần áo cho em”

Lam lại hé khe cửa ra, thì cánh tay trắng nõn qua khe cửa lấy quần áo.

“Cảm ơn anh” rồi đóng chặt cửa chạy vào nhà vệ sinh thay quần áo.

Diệp Anh vào đến cửa, thấy một đôi giày trắng. Cô ta nhíu mày, nhớ lại đêm qua giận phát điên. Con hồ ly kia đã về đây ăn nằm rồi. Thảo nào anh Phong tự dưng hôm nay không thấy đi làm buổi sáng.

Cô ta hồng hộc chạy vào nhà, đến chân cầu thang vừa lúc Phong đi xuống.

“Anh, anh dám đưa cô ta về đây sao?”

“Em nói linh tinh gì vậy?!”

“Em nói không đúng sao, để xem cô ta trốn đâu rồi”

Diệp Anh hùng hổ lên cầu thang.

“Diệp Anh, đừng phạm vào giới hạn của anh”

“Giới hạn sao? Giới hạn đây à”

Diệp Anh hét lên, mở hình ảnh điện thoại đưa cho Phong. Trong hình là Phong đang nắm cằm cô dựa vào xe ô tô.

Phong nhíu mày “Cô theo dõi tôi?”

“Cái loại cướp chồng người khác, tôi sẽ cho cả thành phố này biết cô ta là người thế nào. Tôi mà tung những hình ảnh này thì, cái ghế tổng giám đốc của anh còn chắc, cổ phiếu Avenue nguyên chắc?”

Phong gằn giọng “Diệp Anh, cô vẫn chưa phải là vợ chính thức của tôi. Đừng để tôi cho cả Sài Gòn biết mẹ con nhà họ Đặng là người như thế nào”

Nói rồi Phong rút trong túi bút ghi âm trong phòng hậu trường hôm qua và bật lên.

Diệp Anh mặt tái mét “Anh, làm sao anh có...”

Phong quắc mắt nhìn Diệp Anh “Về đi, khôn ngoan thì hãy làm một người phụ nữ ngoan hiền. Đừng động đến giới hạn của tôi”

“Anh yêu cô ta sao”

“Chuyện riêng của tôi, cô không có quyền can thiệp”

“Hừ, cuối cùng anh cũng phải lấy em thôi”

Diệp Anh đi ra khỏi nhà, Phong ngồi xuống sofa khẽ thở dài nhìn lên lầu.

Lam ngồi trên giường, tay nắm chặt góc áo. Lúc cô vừa bước xuống cầu thang đã nghe Phong và Diệp Anh cãi nhau. Lam thở dài, Phong và Diệp Anh là hôn nhân thương mại đôi bên cùng có lợi. Giai cấp vô sản như cô có gì để mơ đến một người như Phong?

Lam lấy hết can đảm mở cửa phòng ngủ đi xuống lầu. Phong đang ngồi ở sofa, cô không dám nhìn vào mắt anh, luống cuống.

“Cảm ơn anh cho tôi tá túc một đêm, tôi xin phép”

“Cơm trưa đã xong rồi, em vào ăn cơm trước đã”

“Không, cảm ơn tổng giám đốc. Tôi..tôi không đói. Chào anh”

Lam vội vàng đi như chạy ra khỏi nhà Phong. Phong nhìn bóng dáng vội vàng của cô, trong lòng bao nhiêu cảm xúc phức tạp, muốn đuổi theo nhưng chân như bị kéo lại, những hình ảnh trong clip cứ hiện ra trước mắt anh, rồi đột nhiên ánh mắt căm hận của Lam xuất hiện. Để có thể bình yên bên cô ấy, có lẽ anh còn phải làm rất nhiều việc, anh phải trở thành kẻ mạnh mới có thể mong bảo vệ được người mình yêu. Nhưng tiếc thay, hiện giờ trong tay anh không có gì cả, buồn bực trong lòng chỉ muốn phát tiết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.