Ngày Gió

Chương 46: Chương 46: Em ghen rồi




Phong và Lam bước vào sảnh khách sạn, bạn bè đã ùa ra.

“Phong, người đẹp phương Đông này là...?”

“Người yêu tôi”

Phong nhìn sang Lam đang hơi xấu hổ, cô ít khi xuất hiện ở chỗ đông người.

Những người bạn tóc vàng hào hứng hỏi dồn. Họ quen nhìn những cô gái phương Tây bốc lửa quyến rũ chứ không gặp nhiều những cô nàng phương Đông, là gái Việt càng thấy thú vị.

Họ ngạc nhiên khi Phong dẫn đến đây một cô gái, dịu dàng nền nã mong manh như một đóa hoa. Phong lại còn rất chăm sóc cô ấy, gần như không rời nửa bước, ánh mắt luôn dịu dàng trìu mến.

Phong nắm tay Lam đi một lượt chào hỏi bạn bè.

Anh ghé tai “Ở đây hơi buồn chán, em chịu khó một chút nhé, lát anh đưa em đi dạo xung quanh”

“Không cần đâu, anh lâu ngày gặp bạn bè, anh cứ nói chuyện thoải mái. Lát em tìm chỗ nào ngồi cũng được”

Một cô gái tóc vàng có vẻ đẹp bốc lửa đi lại “Anh Phong lâu lắm rồi không gặp. Đây là?”

Lam có cảm giác Phong hơi khựng người một chút, bàn tay đang nắm tay Lam hơi buông lơi.

“Chào Anna lâu rồi không gặp. Đây là Mạch Lam, bạn gái anh”

Cô gái quay sang nhẹ lướt qua Lam một lượt.

“Hi, tôi là...bạn cũ của Phong”

Lam gật đầu chào lại Anna. Phong đưa ly rượu lên uống một ngụm lớn.

“Anh Phong em có chuyện này muốn nói” ánh mắt Anna say đắm nhìn Phong.

Lam mỉm cười quay sang Phong “Anh nói chuyện với bạn, em lại chỗ Hân”

Phong nhìn Lam, vén nhẹ sợi tóc ra sau tai cô gật đầu. Lam xoay người bước đi, vẫn nghe tiếng Phong và Anna đằng sau nói chuyện vui vẻ.

Tú Hân hôm nay có lẽ nổi bật nhất buổi tiệc. Cô mặc bộ váy ren đen cổ chữ V đuôi cá ôm sát người. Làn da trắng hơi xanh và mái tóc ngắn cá tính lại càng nổi bật. Triết đi kè kè bên cạnh không cho Hân tiếp xúc với ai, anh thật sự sợ chỉ cần sểnh một cái là cô sẽ bị thằng khác cuỗm mất.

Hai cô gái nhìn thấy nhau là lại tíu tít “Bồ hôm nay đẹp quá”

“Bồ cũng vậy mà”

“Ha ha hai chúng ta xinh đẹp như nhau mà nhỉ”

Nói rồi lại châm hoa quả đút cho nhau ăn. Triết nhìn thấy vô cùng chướng mắt.

“Thằng Phong đi đâu mà cô lại đây vậy”

“Anh ấy đang nói chuyện với bạn cũ. Kia kìa!”

Triết nhìn theo ánh mắt của Lam, chột dạ. Trời ơi Anna, thằng Phong quả này chết rồi, sao lại cho tình cũ tình mới giáp mặt nhau thế kia.

Tú và Minh đi đến. Tú nhìn theo tay Lam chỉ thốt lên.

“Ôi trời ơi con Anna phải không. Ngon thế này mà thằng Phong ngu nó bỏ hả. Để đó tao”

Triết thật hận không thể đào mả thằng kia lên. “Thằng ngu này tao đã dặn mày câm cơ mà”

“Đúng con Anna người yêu cũ thằng Phong còn gì nữa. Hay mắt tao nhìn nhầm”

Triết kéo tai Tú đi ra xa “Cậu ấm đi cua gái đi đừng ở đây đốt nhà người khác nữa”

Hân nhìn Lam như đang mất hồn, định an ủi nhưng cũng bị Triết nháy mắt kéo đi.

Minh đưa một chùm nho cho Lam “Em ăn gì chưa, ăn nho nhé. Con gái ăn cái này đẹp da lắm”

Lam không nghe thấy gì. Trong đầu cô giờ đây chỉ có tiếng của Tú “Anna, người yêu cũ của Phong”

“Lam này!”

Lam giật mình quay sang cầm chùm nho cười trừ. Cô đưa mắt nhìn không thấy Phong và Anna đâu nữa. Trái tim bắt đầu trống trải hụt hẫng, đôi mắt vô hồn nhìn khoảng không vô định.

Minh nhìn cô lòng như xát muối. Cô ấy có thể không yêu anh nhưng vui là được, đằng này...

“Khách sạn này có một vườn nho nhỏ, em có muốn ra ngoài cho thoáng không?”

Lam gật đầu, rầu rĩ đi ra ngoài cùng với Minh. Hai người yên lặng đi bên cạnh nhau. Thật ra Lam không có tâm trạng đi dạo, chỉ là trong lòng đang rất buồn bực chỉ muốn thoát khỏi tiệc tùng ồn ào.

Cô thở dài ngồi xuống chiếc xích đu “Tôi chấp nhận ở bên cạnh Phong, có lẽ sai rồi”

“Em không làm gì sai cả”

“Tôi không hợp với thế giới của anh ấy đúng không? Thời nay làm gì có cô gái lọ lem. Anh không thấy cô ấy xứng đôi với Phong hơn tôi sao?”

Lam cầm ly rượu đưa lên miệng nhấp. Mùi vị rượu vang thơm nhưng đến đầu lưỡi lại đắng chát.

Minh yên lặng nhìn cô sầu não, một cô gái tốt thế này mà thằng Phong không trân trọng thì quá ngu ngốc.

“Em đừng uống nữa, say đấy”

“Say thì sao. Chẳng mấy khi được uống rượu nho trong vườn nho thế này. Anh không thấy nho đẹp sao? Chỉ là người...có chút không thoải mái”

“Uh rất đẹp. Em không thoải mái tôi gọi Phong đến cho em nhé”

“Không cần đâu, tôi ghét rồi. Không thương nữa. Buổi chiều còn nói yêu tôi ban tối thấy người yêu cũ là bỏ mặc luôn”

Minh thở dài, cô cười nói bên cạnh người khác tim anh đau thế này. Mà thấy cô buồn vì người khác anh lại càng buồn hơn.

“Được rồi, không yêu nữa thì thôi, không buồn nữa. Vui lên nhé”

Lam cười ngẩng mặt lên nhìn Minh. Minh nhìn cô ánh mắt ấm áp và nhu tình. Ước gì khoảng khắc này cô ấy thuộc về anh. Anh đẩy xích đu, cô gái mặc váy hồng thích thú cười nhẹ. Vạt váy và mái tóc bay bay trong gió.

Những năm tháng về sau mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc đó, khoảnh khắc cô cười ngọt ngào với mình thì tim anh lại nóng bừng lên.

Được một lát Lam ôm một bên xích đu nước mắt chảy dài.

“Anh Phong yêu Anna lắm đúng không?”

Minh nhìn cô “Không, đó chỉ là người cũ thôi. Hiện tại cậu ấy yêu cô nhất”

“Không phải đâu, yêu tôi thì đã tìm tôi rồi mà”

Cô lại lấy một ly rượu nho trên bàn lên uống “Anh uống đi, rượu ngon không có bạn hiền uống chán lắm”

Lại cười lại uống!

(Đọc tại Facebook Lam Lam)

***

Phong và Anna cũng đi ra vườn ôn lại chuyện cũ. Anna nhìn Phong, anh khác xưa nhiều quá, mấy năm cô không đi họp lớp không gặp anh. Chỉ 5 năm nhưng Phong đã thay đổi quá nhiều. Anh đĩnh đạc, thành công, chín chắn và có lực hấp dẫn hơn. Tiếc rằng anh đã có người mới, nhưng tình cũ không rủ không tới, Anna cảm thấy tiếc Phong, giá mà hồi đó cô bỏ Đan Mạch về Việt Nam với anh. Liệu giờ có còn cơ hội không?

“Em giờ làm gì?”

“Em làm tổ chức Phi chính phủ Đan Mạch. Anh là thương nhân sao”

“Uh, anh có buôn bán nhỏ”

“Cho em làm một chân thư ký được không? Dù sao chúng ta cũng học cùng ngành”

“Em chịu về một đất nước nhỏ như Việt Nam sao?”

Trong lời nói của Phong có chút chua xót, anh nhớ Anna đã từng nói cô không muốn theo anh về Sài Gòn vì quá lạc hậu. Họ sẽ tiếp tục yêu nếu anh chịu về Đan Mạch hoặc ở lại Anh.

Anna cười cười “Thời thế thay đổi mà. Nếu e còn tình cảm thì sao?”

Nói rồi cô ôm cổ Phong ghé sát môi anh. Phong hơi tránh nụ hôn của Anna.

“Anna, chúng ta kết thúc rồi”

“Chỉ hôm nay thôi, quý ông Phong lịch lãm mà em thương nhớ, được không”

Phong đưa mắt nhìn Anna. Anh nhớ lại những lời cô nói sau khi học tốt nghiệp thở dài. Mối tình đầu của anh, mối tình suốt 4 năm du học nhưng ngay khi tốt nghiệp Anna lại chọn đi một hướng khác. Mắt anh lơ đãng quét ra khu vườn.

Một hình ảnh thơ mộng kéo anh về với hiện tại. Cô gái nhỏ mặc váy hồng ngồi đu đưa trên xích đu, những sợi lông vũ nhẹ bay theo vạt váy, mái tóc cô bay bay, ngẩn ngơ cười. Trái tim Phong nóng lên. Môi anh không tự chủ được mà mỉm cười. Anh có lỗi với Lam rồi, để cô ra đây một mình. Rồi anh thấy Minh xuất hiện ngồi xuống nhìn cô. Hai người nói gì đó, Lam cười cầm cốc rượu đưa lên miệng...

Mặt Phong nóng lên, anh quên mất Anna bên cạnh vội vàng đi tới chỗ Lam ngồi.

“Anh đi đâu vậy” Anna níu lại.

“Xin lỗi Anna, người yêu anh ở kia, không nói chuyện nữa”

Phong không nhìn Anna vội vàng đi khỏi.

Phong lấy cốc rượu nho trong tay Lam “Ai cho em uống cái này”

Lam giận giữ giật lại “Đưa đây, uống ngon mà”

Phong phóng ánh mắt hình viên đạn sang Minh. Minh không nói gì, cầm ly rượu đi lướt qua. Phong nắm cánh tay lại.

“Cậu đưa cô ấy ra đây từ lúc nãy?”

“Ừ, thì sao? Cậu không chăm sóc được cô ấy thì để tôi”

“Cậu không có quyền. Cô ấy là người yêu tôi”

Minh gằn giọng “Hừ, người yêu cậu sao, nếu không toàn tâm toàn ý được với cô ấy thì để tôi”

Phong “...”

“Tôi nhắc lại. Nếu cậu để cô ấy buồn một lần nữa, thì dù cô ấy có là người yêu của ai tôi cũng tìm cách giành lấy, không nhường đâu”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.