Thịnh Uyển Nhu đến muộn, vừa vào phòng tiệc liền đi khắp nơi tìm Thịnh Tư Hạ.
Dưới sự dẫn dắt của người phục vụ, bà tìm thấy cô ở quầy rượu.
Cảm xúc của Hứa Nhân Nhân đã bình phục, nhưng cô ấy giống như cái đuôi nhỏ dính lấy Thịnh Tư Hạ, hỏi đông hỏi tây.
Dì nhỏ đã đến giải cứu cô.
Hứa Nhân Nhân không biết làm thế nào để ứng phó với trưởng bối, cũng không sợ mình bị hỏi đông hỏi tây, thuận miệng tìm bừa một lý do rời đi.
“Chúng ta cùng xuất phát, như thế nào mà muộn như vậy dì mới đến?” Thịnh Tư Hạ hỏi.
“Trên đường kẹt xe, chậm trễ thời gian, làm gì phải thẩm vấn dì quá vậy?” Dì nhỏ đeo vòng cổ kim cương trước ngực, chỉ là không lấp lánh như ánh sáng trong mắt bà.
Giờ phút này Thịnh Tư Hạ đang phân tâm, không rảnh bận tâm đến chuyện gì đang xảy ra, kể cả ánh sáng đang chiếu vào mắt cô.
Dư quang nhìn thấy có người đến gần, có lẽ là dì nhỏ lại lôi kéo cô đi hướng bên kia, cô phân vân không rõ, “vị nào” đang đứng trước mặt mình.
Chưa kịp uống ngụm rượu đã nghe tiếng dì nhỏ thốt lên kinh hỉ: “Phó tiên sinh? Thật hiếm có, gặp ngài ở đây.”
Phó Diệc Sâm mỉm cười khiêm tốn: “Tôi luôn tham gia các sự kiện từ thiện.”
“Nghe nói ngài gần đây sống ở Zurich*, hôm qua vừa thấy ngài trên tin tức, không nghĩ đến lại kịp thời đến đây.”
[*]: một bang ở Thuỵ Sĩ.
Hắn trả lời: “Mẹ tôi sống ở đó, tôi chỉ là đi thăm bà ấy.”
Thật tốt, hai người cứ tiếp tục nói chuyện, tốt nhất không ai chú ý đến cô, cô có thể nhân cơ hội trốn đi...
“Đúng rồi, đây là cháu gái tôi – tiểu Hạ, ngài còn nhớ chứ? Phó tiên sinh, từ trước đã cùng ngài quen biết.” Dì nhỏ không biết có phải hay không cố ý, một phen nắm lấy cánh tay của cô, hướng cô nói: “Tiểu Hạ, đây là Phó tiên sinh, lúc trước có ghé nhà dì làm khách, con sao lại không chào một tiếng, thật không quy củ.”
Thật bất hạnh, ông trời cũng không cho cô toại nguyện.
May mắn thay, cô còn ít dũng khí làm bản thân có thể ngẩng cao đầu tự nhiên mà nhìn Phó Diệc Sâm mỉm cười: “Xin chào, Phó tổng.”
Cô thừa nhận, xưng hô như vậy là vì muốn kéo giãn khoảng cách giữa cô và hắn, phủi sạch quan hệ, ít nhiều cũng có chút trẻ con.
Phó Diệc Sâm không cùng cô so đo, mỉm cười nói: “Xin chào, Thịnh Tư Hạ.”
Trước giờ giống nhau, hắn vẫn luôn gọi cô như vậy.
Khi mới gặp, hắn gọi cô “Thịnh tiểu thư”, cô cảm thấy xa cách khó xử, “Tiểu Hạ” lại quá thân mật, đơn giản kêu tên cô đầy đủ, trắng đen rõ ràng, không có liên hệ.
Vì thế, cô cũng thích mình kêu rõ ràng tên hắn “Phó Diệc Sâm”, mặc kệ dì nhỏ bảo cô không lễ phép.
Cô vẫn luôn đúng lúc hợp tình hợp lý lôi hắn ra: “Là Phó Diệc Sâm đồng ý cho con gọi như vậy.”
May mắn thay, giờ phút này, cô lấy thân phận là vãn bối, có thể yên lặng giả ngu uống rượu, tự mình đánh trống lảng.
Dì nhỏ và Phó Diệc Sâm cũng không quá thân thiết, bọn họ chỉ có thể bàn về thời tiết và bữa tiệc đêm nay.
Lúc này, cô chỉ cần uống một ngụm rượu, ánh mắt hơi lơ đãng là có thể nhìn hắn kĩ hơn.
Phó Diệc Sâm vẫn giống như trước đây, trên người không có thứ gì nổi bật, trên cổ tay chỉ đeo một chiếc đồng hồ, tóc và móng tay sạch sẽ đến mức không nhìn ra thiếu sót gì. Quần áo nhìn không thấy nhãn hiệu, phần nhiều vì là đồ thủ công, không có thứ gì quá quý giá, nhưng từng cái giơ tay nhấc chân đều có thể dễ dàng cướp lấy hô hấp của người khác.
Chỉ những người người đủ tự tin vào chính mình mới có thể trong tình thế như vậy chẳng hề để ý.
Xem một cái liền biết, khoảng cách an toàn giữa người với người là bí mật, lại có nhiều thêm hai mắt, liền sẽ muốn tìm hiểu nhiều hơn.
Ồ vâng, cô hẳn nên mau chóng tìm được tiểu nha đầu Hứa Nhân Nhân, nói cho cô ấy biết, gặp gỡ người đàn ông như vậy nên sớm biết rút lui để bảo toàn lấy tôn nghiêm.
“Dì nhỏ, dì và Phó tổng thong thả trò chuyện, con đi tìm bạn.” Cô buông ly rượu, đôi mắt nhìn chằm chằm Thịnh Uyển Nhu.
“Con gấp gáp như vậy làm gì?” Thịnh Uyển Nhu vội ngăn cô lại, vừa muốn nói điều gì đó, lại sực nhớ ra, bừng tỉnh nói: “Đúng rồi, con là muốn đi tìm cháu trai dì Lý, thế nào, vừa rồi trò chuyện hợp ý không? Dì thấy cậu ta cũng là một đứa trẻ hiểu chuyện hòa đồng, ở cùng với nhau...”
Ánh mắt Phó Diệc Sâm mang theo nghi vấn, lặng lẽ không một tiếng động dừng trên người cô.
Thịnh Tư Hạ giả vờ không thấy, mắt nhìn thẳng. Chưa bao giờ cùng dì nhỏ chuyên tâm nói chuyện như lúc này. Cô đáp “Tốt lắm”, sau đó chầm chậm đi qua hai người.
“Nghe nói gần đây Phó tổng đã quyên tặng một chiếc du thuyền.” Dì nhỏ cười nói.
“Chỉ là góp chút sức mọn mà thôi.” Giọng nói hắn vang lên, khiêm tốn nhưng xa cách, nhưng vì tiếng nói trầm thấp êm tai mà mang vẻ chân thành.
Thịnh Tư Hạ trong lòng biết rõ, điều dì nhỏ muốn nói không phải như vậy, mà là những việc ngày đó, về tin tức liên quan đến cuộc sống riêng tư của hắn.
Mắt bà lóe lên, muốn nói lại thôi, giống như những người vừa rồi vây quanh Phó Diệc Sâm.
Chỉ là không ai dám nói ra, vẻ điển trai của hắn khiến người khác dừng bước, sự giàu có của hắn khiến người khác nhìn thôi đã thấy sợ.
Phiên đấu giá đã bắt đầu, các vị khách quý tham gia tiệc tối ngồi ở trên bàn, người chủ trì phiên đấu giá đứng trên sân khấu.
Cô tìm một vòng khắp nơi cũng không thấy tiểu nha đầu, nhưng vô tình thấy cô ấy cùng tình cũ thân mật khăng khít.
Thịnh Tư Hạ kiềm chế, vừa vặn nghe thấy người chủ trì phiên đấu giá trình lên một viên một viên kim cương xanh, cô không để tâm nghe, nhấc chân đi mất, một mình đi lên sân thượng hóng gió.
Gió tháng 9 thật nhẹ nhàng thổi vào mặt cùng cảm giác ngà ngà say khiến cô cảm thấy như có lớp vải mỏng lướt trên khuôn mặt, làm cô không đành lòng bỏ đi, tận hưởng sự lãng mạn rẻ tiền này.
Cô hưởng thụ giây phút nhàn rỗi này, đôi mắt nhìn xuống dưới lầu, là một bãi cỏ trong đêm tối, điểm xuyết vài ngọn đèn, rải rác mà sặc sỡ.
Vừa rồi dì nhỏ còn cùng trò chuyện với Phó Diệc Sâm, giờ đã khoác khăn lụa đi bộ đến một chiếc xe hơi màu đen bên ngoài, người tài xế kéo cửa xe cho bà.
Thịnh Uyển Nhu do dự một lát, không biết đang muốn làm gì.
Thịnh Tư Hạ không nhìn rõ, từ trong ví lấy di động ra, gửi tin nhắn hỏi Hứa Nhân Nhân đang ở đâu.
Đối phương nhanh chóng trả lời: “tớ đã rời đi, cùng bạn học đi ăn BBQ.”
Cô không thể nhịn được cười.
Vừa rồi còn ở trong toilet khóc đến đỏ mắt, hiện tại chưa được bao lâu liền mặc chiếc váy dạ hội sang trọng mỏng manh đi ăn BBQ, đúng là người trẻ tuổi, dám nghĩ dám làm.
Chưa kịp tắt điện thoại, phía sau đã vang lên tiếng của một người đàn ông.
Đầu tiên anh ta ho nhẹ một tiếng, khiến cho cô chú ý, thấy cô quay đầu lại mới mở miệng nói chuyện.
“Tôi tìm em đã lâu, rất nhiều nơi đều không có bóng dáng, em đi rồi nên tôi lặng lẽ trốn ở đây.” Ánh mắt anh ta rơi xuống dưới, dừng trên di động cô, cười hỏi: “Ở đây nhắn tin cho bạn trai?”
Anh ta không che giấu sự nghi hoặc trong ánh mắt.
Thịnh Tư Hạ ngây người một chút, lấy nụ cười che đi sự bối rối.
Thì ra là cháu trai của dì Lý.
Anh ta họ gì nhỉ? Trương hay Dương?
Cô đơn giản chỉ nhìn anh ta cười một cái, lấy điện thoại cất vào trong ví, Thịnh Tư Hạ nói: “Là bạn của tôi.”
Không trả lời là nam hay nữ, với mối quan hệ giữa bọn họ, không cần phải nói rõ ràng, cố tình giải thích gì đều chỉ tăng thêm sự hiểu lầm.
Anh ta rất có chừng mực, cũng không hỏi nhiều.
Trong vài giây, anh ta chăm chú đánh giá cô, không chút nào che dấu đi sự kinh diễm trong mắt.
Làn da Thịnh Tư Hạ sáng bóng, giống như trứng ngỗng, cằm thon nhỏ nhô ra phía trước, phảng phất như từ nét bút mềm mại tự nhiên mà vẽ ra. Đôi mắt to tròn mà sáng ngời, lúc mới gặp khiến người khác cảm thấy lạnh lùng nhưng chỉ cần cười một cái, lại như đánh vào lòng người khác.
Thứ khiến cảm thấy hứng thú nhất chính là ánh mắt của cô, thẳng thắng đến phức tạp, lại không nhìn không ra chút dã tâm.
Anh ta nhìn ra được, Thịnh Tư Hạ căn bản không cảm thấy hứng thú với trường hợp này, lại có thể thành thạo đối phó.
Cô là một người bạn lý tưởng.
“Dì nhỏ của em nhờ tôi chuyển lời, bà ấy có chút chóng mặt, muốn về nhà nghỉ ngơi trước.” Anh ta đến gần hơn một bước, đứng yên trước mặt cô. “Ban đêm gió lớn, em không nhất thiết phải đứng gần lan can quá, lại gần đây chút.”
Anh ta vươn tay về phía Thịnh Tư Hạ, ánh mắt nóng bỏng.
Thịnh Tư Hạ nhìn anh ta, không thể tưởng tượng được hỏi một cách nghi hoặc: “Anh đang sợ tôi sẽ ngã sao?”
“Nơi này chỉ có tôi và em, em ngã xuống, tôi là người bị nghi ngờ lớn nhất.” Hắn chân thành bày ra khiếu hài hước, “Thịnh tiểu thư, phiền em nghe lời, lại đây một chút.”
Mặc dù cô không thích anh ta lắm, nhưng phần nào cũng bị sự hài hước này làm lay động, cô cho anh ta một con đường lui, “Giúp tôi lấy ly rượu, tôi sẽ bước xuống.”
“Không thành vấn đề, em muốn uống cái gì?”
“Vodka Martini, cảm ơn.”
Anh ta hành động mau lẹ, lúc trở về trên tay cầm hai ly rượu, Thịnh Tư Hạ đang cầm di động, kiểm tra tin nhắn trên Wechat.
Hiện tại trong nhóm chat đại học đều chia sẻ các loại thông báo tuyển dụng, còn Hứa Nhân Nhân lại gửi ảnh chụp BBQ, gà xiên que,...
Hứa Nhân Nhân còn đính kèm định vị, “Nhà hàng BBQ này thật ngon! Tỷ tỷ mau đến, tớ mời cậu!”
Thật là tiểu nha đầu vô lo vô nghĩ.
Tay trái Thịnh Tư Hạ nhận lấy ly rượu, tay phải trả lời tin nhắn, đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình, ngón tay thon dài cầm lấy ly rượu Martini lạnh lẽo, nhấp một ngụm, nếm được mùi vị của ô liu xanh.
Cô không khỏi ngạc nhiên mà ngẩng đầu: “Làm sao anh biết tôi thích thêm quả ô liu xanh.”
Giọng cô còn chưa dứt, nụ cười trên môi đã cứng đờ trong chớp mắt.
Đứng bên cạnh cô là cháu trai của dì Lý, dáng người cao ráo, đôi mắt nhìn cô đầy vẻ suy tư. Và... Phó Diệc Sâm, tại sao lại là anh ta? Anh ta đến đây lúc nào?
“Thật may khi nãy gặp Phó tổng, là anh ấy nói cho tôi biết, sẽ tốt hơn nếu thêm một quả ô liu.”
Thịnh Tư Hạ “Ừ” một tiếng, không quá nhiệt tình nở nụ cười với cháu trai dì Lý, mà không phải là dành cho Phó Diệc Sâm.
Cô thậm chí còn không nhìn đến hắn.
Vừa rồi tin nhắn còn chưa gửi đi, cô bình tĩnh lại và tiếp tục gõ bàn phím, không quá để ý đến người bên cạnh, đúng lúc này, cô đột nhiên nhớ đến anh ta họ Dương.
Mà vị Dương tiên sinh này lại bắt chuyện với Phó Diệc Sâm, thao thao bất tuyệt.
Thịnh Tư Hạ không hiểu việc kinh doanh, cũng không dụng tâm lắng nghe, toàn bộ cuộc nói chuyện đều là Dương tiên sinh tự biên tự diễn, anh ta miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt, biểu cảm phong phú, thậm chí nếu Phó Diệc Sâm đứng bên cạnh cũng sợ là sẽ đột nhiên bỏ đi.
Về Phó Diệc Sâm, hắn ta căn bản không quan tâm đến, có khi chỉ gật đầu cho có lệ.
Mỗi biểu tình trên mặt anh ta đều cho thấy anh ta với Phó Diệc Sâm căn bản không quá thân thiết.
Thịnh Tư Hạ nghĩ, thật may mắn khi cô không phải là bạn gái của Dương tiên sinh này, nếu không tình cảnh này thật khiến người khác chịu không nổi.
Ai sẽ vui vẻ tìm hiểu người khác, cố sức lấy lòng như vậy chỉ sợ là dáng vẻ sẽ thành quá mãnh liệt.
Nhưng Dương tiên sinh căn bản không để để tâm.
Anh ta làm sao không biết biểu hiện trên mặt mình đã ít đi đáng kể, nhưng so với người vừa gặp mặt là cô gái không có đối tượng yêu đương. Anh ta vẫn nên nắm chặt cơ hội, gắt gao bám lấy Phó Diệc Sâm vì lợi ích về sau.
Thịnh Tư Hạ cảm thấy thật nhàm chán, định sẽ uống một ngụm rượu, Phó Diệc Sâm bỗng nhiên lại nhìn thẳng cô, ánh mắt sáng ngời, “Đêm nay em định uống mấy ly?”
Cô theo bản năng chạm lên mặt mình, có lẽ còn chút hơi ấm. Cô không biết có phải hay không cồn trong rượu đã phát huy tác dụng, trả lời: “Đây là ly thứ ba.”
“Em không nên uống nữa.” Hắn lập tức lấy đi ly rượu của cô, hướng về phía người phục vụ đem ly rượu đi.
Thịnh Tư Hạ cau mày: “Tôi đã sớm trưởng thành, anh thật bảo thủ.”
Cô cho rằng hắn bày ra vẻ mặt cho có lệ, bận rộn ứng phó với Dương tiên sinh. Thế nhưng hắn còn tâm trí nhàn nhã đến chỗ cô lo việc.
“Nếu tôi là người bảo thủ, hiện tại đã lái xe đưa em về nhà.” Phó Diệc Sâm liếc đến bả vai lộ ra của cô một cái, cởi áo khoác xuống, mặt không cảm xúc khoác vào cho cô.
Hắn vẫn như mọi khi, luôn giữ mình rất sạch sẽ, không có mùi của thuốc lá hay xì gà, thậm chí không có mùi nước hoa, thứ duy nhất còn lại chính là nhiệt độ của hắn.
Dương tiên sinh kinh ngạc nhìn bọn họ: “Phó tổng, Thịnh tiểu thư, hai người biết nhau?”
Thịnh Tư Hạ bỗng nhiên chỉ về phía Phó Diệc Sâm, bảy phần đùa giỡn, ba phần ngà ngà say: “Không chỉ có quen biết, anh ấy là người giám hộ của tôi.”