“Hầu như mỗi lần tôi đưa em về, ngôi nhà này vẫn không có người.” Tần Duệ đút tay vào túi quần, ngẩng đầu nhìn lên ngôi nhà trước mặt.
Thịnh Tư Hạ cảm thấy thật buồn cười, “Tổng cộng anh đưa tôi về chưa quá 3 lần, kết luận như vậy cũng quá là tùy ý đi.”
“Về sau sẽ càng có nhiều cơ hội hơn để xác minh.” Anh ta nhìn khuôn mặt trắng trẻo của Thịnh Tư Hạ dưới ánh đèn đường, cô mặc một chiếc áo khoác kaki mỏng rũ xuống, có vẻ rất mỏng, khiến người khác chỉ muốn ôm lấy mà che chở.
Nhưng hôm nay chỉ có thể kết thúc ở đây, anh ta chủ động hẹn gặp mặt cô lần sau.
Cô dõi theo về phía Tần Duệ rời đi cho đến khi tiếng xe mất hút.
Lúc này, cô mới có thời gian lấy di động ra, xem nhật kí cuộc gọi nhỡ, không hiểu dụng ý của Phó Diệc Sâm khi gọi cho mình.
Vẫn không gọi lại, đến lúc này, nếu hắn không bận thì có lẽ đã đi ngủ.
Gió đêm mang theo từng đợt lạnh lẽo, cô siết chặt áo khoác, xoay người định đẩy cánh cổng sắt trước mặt. Nhưng ngay lúc này, cô nghe thấy cách đó không xa vọng đến tiếng giày cao gót cốc cốc, là dì nhỏ, bên cạnh hình như còn có một người đàn ông đi cùng.
Thịnh Tư Hạ bỗng nhiên khẩn trương.
Cô còn chưa có sự chuẩn bị tốt để gặp gỡ người yêu của dì nhỏ, thời gian gấp rút, muốn một bước tiến vào nhà cũng không kịp.
Cồn quấy phá, cô thấy một chiếc xe thể thao đang đỗ bên đường, không suy nghĩ, cô chạy đến, ngồi xổm bên cửa xe, lấy thân xe để che dấu chính mình.
Giọng nói của dì nhỏ càng ngày càng gần.
Thịnh Tư Hạ phát hiện bản thân đã phạm phải một sai lầm lớn, cô trốn ở chỗ này, lỡ như nhìn thấy hình ảnh dì nhỏ cùng bạn trai thân thiết, chẳng phải sẽ càng xấu hổ?
Hiện tại ra ngoài cũng không còn kịp.
Cô một mặt trong lòng mắng chính mình ngu ngốc, một mặt di chuyển chiếc gương chiếu hậu ở trên đỉnh đầu, dù sao cũng là nhàn rỗi, chi bằng nhìn vào gương sửa sang lại mái tóc đang bị gió thổi tung.
Sắc tối của cửa sổ xe có tính riêng tư thật tốt, hơn nữa ban đêm âm u, Thịnh Tư Hạ không biết rằng bên trong có người.
Cho đến khi Phó Diệc Sâm hạ cửa kính xe xuống, dùng ánh mắt bình tĩnh quen thuộc nhìn cô.
Sự thật chứng minh, thời điểm con người ta kinh hãi cũng sẽ không giống trong phim mà la hét chói tai, cô chỉ là ngây ngốc nhìn chằm chằm Phó Diệc Sâm, ánh mắt ngạc nhiên tột độ.
“Em ở chỗ này...”
Hắn mở miệng, Thịnh Tư Hạ lại nhớ đến không thể để dì nhỏ phát hiện cô trốn ở đây.
Phản ứng đầu tiên chính là dùng tay che miệng Phó Diệc Sâm lại.
Sự ấm áp khiến tâm trí tê dại.
Thịnh Tư Hạ xấu hổ mà nhìn hắn lắc đầu, chỉ một ngón tay vào cửa nhà mình, ý nói hắn không được nói chuyện, lúc này mới buông tay ra.
Ban đêm thực yên tĩnh, thậm chí còn có thể nghe được tiếng sóng vỗ vào chỏm đá cách đó không xa.
Ngẫm lại đêm nay, cô cảm thấy có điều gì đó kì lạ không thể diễn tả bằng lời.
Vốn dĩ định về nhà tắm rửa đi ngủ, đi vào mộng đẹp, như thế nào lại lưu lạc đến mức ngồi xổm trong bụi cỏ và gặp phải Phó Diệc Sâm trong tình huống đáng xấu hổ như vậy.
Quả nhiên là sai một li đi một dặm.
Trời lạnh, Thịnh Tư Hạ không nhịn nổi mà chà xát hai tay, hy vọng dì nhỏ bên kia mau chóng kết thúc.
Phó Diệc Sâm nhìn thấy, bật máy sưởi trong xe, dùng khẩu hình miệng nói với Thịnh Tư Hạ, “Đến gần đây một chút.”
Cô ngập ngừng, ngước lên nhìn Phó Diệc Sâm, ban đêm trời không có sao, trong mắt cô lại lấp lánh sáng ngời, có lẽ bởi vì mới uống rượu cộng thêm có chút mệt mỏi mà ánh mắt nhìn qua thực ngoan ngoãn, chỉ là phản ứng so với ngày thường chậm chạp hơn một chút.
Phó Diệc Sâm nắm tay cô, đưa tới bộ tản nhiệt trong xe, dừng lại 2 giây, sau đó mới buông tay.
Thời khắc tiếp xúc gần gũi kia trôi qua quá nhanh, cô không kịp tự hỏi mình liệu muốn hất tay hắn ra hay vẫn là nuông chiều chính mình, tận hưởng chút khoảnh khắc ngọt ngào này.
Nhưng ít nhất, với nhiệt độ trên tay, hơi nóng lan tỏa khắp cơ thể, cô không còn lạnh nữa nhưng cơ thể bắt đầu mệt mỏi rã rời, mi mắt có chút nặng.
Vẫn còn tiếng dì nhỏ nói chuyện bên kia.
Thật tốt, cô còn không nghe rõ cụ thể họ đang nói cái gì, nếu không bầu không khí lúc này sẽ càng xấu hổ thêm nữa. Truyện được đăng duy nhất tại vanniemcac1607.
Chân cô ngồi xổm muốn tê rần, lại nói tư thế này thật không phù hợp. Thịnh Tư Hạ rất muốn đứng dậy đi về nhà, nhưng chỉ nghe thấy tiếng cửa sắt kẽo kẹt bị đẩy ra, tiếng giày cao gót đi trước, theo sau là bước chân ổn trọng nặng nề.
Dì nhỏ đây là mang bạn trai về nhà?
Có lẽ là ở dưới lầu thấy trong phòng không sáng đèn, cho rằng cô đã ngủ, giờ này những người bình thường đều đang giấu mình trong ổ chăn, không giống như cô ở đây ngu ngốc ngồi ở nơi này.
Cứ như vậy, cô lại càng bị động, hiện tại nếu là về nhà chỉ sợ khiến ba người bất ngờ cùng lúc.
Phó Diệc Sâm xem không hiểu cô đang làm cái gì, dường như cũng không định hỏi đến, chỉ vỗ vỗ ghế phụ, nhẹ giọng nói, “Lên đây ngồi.”
“Hả?” Thịnh Tư Hạ hơi ngạc nhiên, lại không di chuyển, buồn ngủ đến mức không nghĩ ra được lí do để từ chối.
“Mặc ít như vậy, ngồi xổm ở đây để bị bệnh sao? Hiện tại hoặc là em lên đây ngồi xuống hoặc là tự bản thân về nhà.” Hắn hạ giọng, trên mặt không có chút biểu cảm.
Thịnh Tư Hạ rất ít khi thấy Phó Diệc Sâm như vậy, cô cảm thấy rất kì lạ.
“Hắt xì!” Trời lạnh đến mức khiến cô hắt xì một cái, cô thật mất mặt, còn nói được lí do nào để từ chối?
Đứng lên, cúi đầu, đi vòng qua thân xe xám xịt mà ngồi vào.
Thật ấm áp, vừa rồi ngồi xuống chân liền được thư giãn, dựa vào ghế tựa mềm mại, khắp người đều được thả lỏng, cô nhắm mắt lại, cảm giác có thể ngay lập tức ngủ thiếp đi.
Vào lúc này, Thịnh Tư Hạ mới có thời gian nhàn rỗi suy nghĩ, như thế nào Phó Diệc Sâm lại xuất hiện ở trước cửa nhà cô ngay lúc này?
Cô vừa rồi khẩn trương trốn dì nhỏ, chớp mắt liền thấy chiếc xe này, có thể thấy nó đã sớm được đậu ở đây, như vậy lúc nãy Tần Duệ đưa cô về nhà, Phó Diệc Sâm chẳng lẽ đều thấy tất cả?
Cô vừa rồi còn ngắt điện thoại hắn...
Cũng may, Phó Diệc Sâm chưa bao giờ biểu lộ cảm xúc trên mặt, vẻ mặt hắn vân đạm phong kinh*, dáng vẻ như thể không chút gì để ý đến.
[*]: thờ ơ, lạnh nhạt, không màng điều gì khác.
Điều này cũng cho Thịnh Tư Hạ có thêm dũng khí và lí do tiếp tục ở trong xe của hắn.
“Đi theo tôi sao?” Hắn nghiêng người, ánh mắt dừng trên người Thịnh Tư Hạ.
Không kịp hiểu ngữ khí bên trong lời nói của hắn, Thịnh Tư Hạ liền gật đầu, “Hiện tại tôi không thể về nhà.”
Phó Diệc Sâm không hỏi nhiều, lái xe trở về nhà của mình.
Hắn lái xe tiến vào gara, Thịnh Tư Hạ buồn ngủ cực kì, cằm không ngừng gật gù, bỗng nhiên sinh ra một loại ảo giác quay ngược thời gian, phảng phất như thể cô vẫn còn học cao trung.
Điện thoại vang lên, cô phản ứng chậm 2 giây trước khi nhận ra đó là điện thoại của Phó Diệc Sâm.
Hắn xem một cái liền nhìn cô nói, “Là chuyện công việc, em vào nhà trước, bật máy sưởi lên, tự mình kiếm chút gì để ăn.”
Ngữ khí thật giống như dỗ dành trẻ nhỏ, thật sự làm Thịnh Tư Hạ buồn bã, nhưng hiện tại cô buồn ngủ đến mức không còn sức để giận dỗi, như một con mèo bị rút móng vuốt đi.
Cô rầu rĩ không vui nói ra hai chữ, “Chìa khóa.”
“Có mã khóa, vẫn là dãy số như trước kia.” Nói xong, hắn liền mặc kệ cô đi nghe điện thoại, bắt đầu trạng thái tập trung vào công việc.
Sau khi ra khỏi xe, gió lạnh khiến cô dường như đi chậm hơn, khi đến trước của, hoàn toàn là phản xạ có điều kiện, không cần suy nghĩ liền ấn 6 chữ số quen thuộc.
Đi vào trong nhà, cô tùy ý ném túi xách lên sofa, nhìn xung quanh bốn phía, phát hiện hết thảy đều như trước giống như khi cô rời đi.
Bức tranh của Modigliani treo ở trên tường, Thịnh Tư Hạ đi tới, nghiêng đầu nói xin chào một tiếng, “Chào buổi tối, đã lâu không gặp.”
Người phụ nữ trong tranh không có chút biểu cảm, cô vẫn cảm thấy thân thuộc như xưa.
Bật máy sưởi, từ trong tủ lạnh tìm được đồ uống và trái cây, ở nơi ấm áp uống đồ lạnh quả thực là một kiểu hưởng thụ.
Thịnh Tư Hạ ngồi xuống trên sofa, không màng hình tượng, cả người nằm sát vào trong, mơ màng sắp ngủ, thoải mái đến mức không còn sức lực suy nghĩ thời gian còn lại của đêm nay phải vượt qua như thế nào.
Cả người thả lỏng, ngay cả khi Phó Diệc Sâm đi vào cũng không biết.
Hắn đi đến sofa, cởi áo khoác đắp lên người Thịnh Tư Hạ, đôi chân còn lộ ra một ít ở bên ngoài, hắn lên lầu lấy một cái chăn mỏng màu be đắp lên cho cô.
Trước nay chưa từng gặp qua tình huống như thế này, Phó Diệc Sâm đến một bên ngồi xuống, lặng lẽ nhìn vào góc nghiêng khuôn mặt của Thịnh Tư Hạ đang ngủ thiếp đi, hàng mi dài che rợp bóng, bất động như thể đang vô cùng mệt mỏi.
Hắn nhịn không được mà bật cười.
Cũng không đợi hắn vào nhà lại ngủ mất, thật đúng là không coi hắn như người ngoài.
Hắn suy nghĩ, liệu nên để cô ngủ ở đây, không cần lăn qua lộn lại gây phiền phức, hay là ôm cô vào phòng, có thể ngủ thoải mái một chút, nhưng đúng lúc này điện thoại lại một lần nữa reo lên.
Vẫn là của Phó Diệc Sâm.
Thịnh Tư Hạ thành công mà bị đánh thức.
Cô không chút chần chừ mà mở mắt ra, vừa thấy hắn ngồi đối diện mình liền vô cùng không vui mà lẩm bẩm, “Thật là, anh có thể lên lầu tiếp điện thoại của bạn gái mình hay không?”
Rượu quả thực có thể khiến con người ta can đảm hơn bội phần.
Nói xong, cô xoay người lại, đối diện với phần tựa lưng của ghế sofa, như là muốn đem đầu mình vùi sâu vào.
“Bạn gái?” Phó Diệc Sâm nghe thấy liền nhíu mày. . Chap mới luôn có tại * t rumtruyen.or g *
“Nếu không phải bạn gái, tại sao nửa đêm lại gọi điện thoại đến.” Giọng cô nghe thực khó chịu, nhưng vẫn cố để người khác không nghe ra mình đang không vui biết nhường nào.
“Là thư kí tôi gọi điện thoại đến, không tin em có thể xem.”
Tiếng chuông vẫn tiếp tục reo, Phó Diệc Sâm cũng không bắt máy, xem Thịnh Tư Hạ co người lại ở sofa như con đà điểu khiến hắn dở khóc dở cười.
Hắn cúi xuống, đưa điện thoại đến trước mặt Thịnh Tư Hạ, vỗ nhẹ đầu cô, “Em tự mình xem đi.”
“Không xem.” Tuy rằng cô nói như vậy, nhưng tiếng chuông ở ngay bên tai, ồn ào đến mức khiến cô phải nheo mắt lại, thấy người gọi đến tên là “Diêu Triển“.
Không rõ đó liệu có phải là thư kí của hắn hay không, nhưng nghe qua tên có vẻ là của một người đàn ông.
Thịnh Tư Hạ biết mình nói sai, nhắm mắt giả bộ ngủ, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Chỉ là có người không chịu buông tha cô.
Phó Diệc Sâm đi vòng ra phía sau sofa, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống cô, như bóng ma bao phủ trên đỉnh đầu Thịnh Tư Hạ, cô nghe thấy hắn nói, “Thịnh Tư Hạ, làm sai phải biết tự giác nhận lỗi, em vẫn còn là trẻ con sao?”
Ngữ khí hắn trầm thấp, khiến cho người khác cảm thấy căng thẳng, chỉ có Thịnh Tư Hạ một chút cũng không lo lắng, ngược lại vì hắn nói năng rõ ràng mà cảm thấy vui sướng.
“Không phải.” Cô mở mắt ra, “Được rồi, là tôi nói sai, anh không phải nói chuyện điện thoại với bạn gái.”
Dụi dụi mắt, che dấu sự chột dạ trong lòng.
Sau khi nhận được câu trả lời thỏa đáng, Phó Diệc Sâm mới tránh đi, đến phòng bên cạnh tiếp điện thoại.
Đã xảy ra vấn đề khi thu mua một công ty tại Ý, vì sự cố bất ngờ này mà cuộc điện thoại kéo dài gần nửa tiếng.
Khi Phó Diệc Sâm trở lại phòng khách, thấy ở trên sofa Thịnh Tư Hạ ngủ đến trẹo cổ, hắn không khỏi lắc đầu, tư thế ngủ như vậy, không biết ngày mai thức dậy cổ có còn dùng được nữa không?
Hắn cúi người bế cô lên lầu, đặt trên giường trong phòng ngủ.
Thịnh Tư Hạ ngủ đến mơ mơ màng màng cũng biết rằng trên giường là ấm áp và thoải mái nhất. Cô lăn đến giữa giường, một mình độc chiếm toàn bộ.
Cả ngày đều xử lí công việc, tan tầm còn bị người khác bất thình lình bắt làm tài xế, thật vất vả mới chờ đến khi Thịnh Tư Hạ về đến nhà, có rất nhiều điều muốn nói, lại một câu cũng không có cơ hội để nói ra.
Cách bình minh chỉ còn có vài giờ.
Hắn có chút mệt mỏi, nhìn cô yên lặng ngủ, lại có chút miễn cưỡng xuống lầu ngủ.
Xoa xoa thái dương, giúp cô đắp chăn, Phó Diệc Sâm chuẩn bị rời khỏi phòng.
Đúng lúc này hắn mới nhớ đến có chuyện gì đó không đúng.
Say rượu ba phần tỉnh, Thịnh Tư Hạ tuy rằng hồ ngôn loạn ngữ, nhưng lại có vài phần chắc chắn.
Nhưng tại sao cô lại nghĩ rằng hắn có bạn gái?