Lúc học năm 11, cô đã từng tham gia CLB nhiếp ảnh của trường.
Vốn dĩ cô không có hứng thú với nhiếp ảnh, nhưng lại bị ấn tượng bởi khẩu hiệu tuyên truyền của CLB nhiếp ảnh – Hãy dùng ảnh truyền tải câu chuyện xưa của bạn.
Tựa như nghe một sự kiện lãng mạng, qua những thứ đó hoặc là hình ảnh trắng đen hoặc là màu sắc rực rỡ, bởi vì chuyện xưa, không hề lạnh băng, mà trở nên có sức sống và suy nghĩ.
Thịnh Tư Hạ xin mẹ từ Mỹ gửi một chiếc máy ảnh DSLR đời mới cho mình, cô học theo giáo trình và lời chỉ dạy của học trưởng, đến sân thượng trường học chụp hoàng hôn lẫn cảnh mặt trời mọc bên bờ biển làm tài liệu.
Không một bức nào trong số đó khiến cô hài lòng.
Chúng đều rất đẹp, nhưng không phải là câu chuyện của cô.
Cuối cùng, Thịnh Tư Hạ lên kế hoạch chụp ảnh chân dung, người mẫu trong tâm trí cô chỉ có mỗi Phó Diệc Sâm là thích hợp.
Thịnh Tư Hạ gõ cửa nhà Phó Diệc Sâm, nói với hắn kế hoạch của mình, không nghĩ đến lại bị từ chối.
Lý do của hắn rất đơn giản mà súc tích, từ trước bị phóng viên đeo bám lì lợm chụp ảnh đã tạo cho hắn bóng ma tâm lí, vì thế mà đối với đời tư cá nhân, hắn không thích bị người khác chụp ảnh.
Uống nước ép đào mà Phó Diệc Sâm pha cho cô, cô chép miệng, dùng ánh mắt tha thiết mong mỏi nhìn hắn, “Cuối tuần này là sinh nhật tôi.”
Hắn hơi ngây người.
“Liền chụp một bức thôi...” Thịnh Tư Hạ tiếp tục làm nũng.
Đôi mắt cô rất xinh đẹp, lại vô cùng linh động, thời điểm ngửa đầu nhìn người khác, lông mi lay động, trong mắt có ánh sáng lóe lên, gần như là có loại thuần tuý động lòng người.
Phó Diệc Sâm ngầm đồng ý.
“Chỉ một bức.” Hắn nói.
Sau khi nhận được sự đồng ý, Thịnh Tư Hạ chuẩn bị rất nhiều thứ, lựa chọn khung cảnh thích hợp, ánh sáng thời tiết tốt, sử dụng góc nhìn nào để có thể làm thăng hoa chủ đề trong lòng cô.
Đối với bài tập về nhà, cô cũng chưa từng nghiêm túc như vậy.
Hôm đó chụp ảnh, cô đã chuẩn bị tốt đạo cụ, từ trong cái rương cũ ở nhà lấy ra chiếc kính gọng vàng có được từ chuyến du lịch nước ngoài.
Chiếc kính này, nếu không có vành tai chống đỡ, cần có sự phối hợp giữa sống mũi cao và xương mi* tinh tế mới có thể cố định trên mặt.
[*]: phần xương nằm bên cạnh chân mày.
Cô đã thử đeo nó một lần, không thể không chán nản mà thừa nhận từ nhỏ người khác khen cô xinh đẹp, đường nét sắc sảo đều là gạt người.
Ít nhất, phải giống như Phó Diệc Sâm, đeo lên nhẹ nhàng.
Hắn không còn lời gì để nói với cái đạo cụ này.
“Anh hãy xem như tôi không tồn tại, tự nhiên một chút, cứ làm việc của mình.” Thịnh Tư Hạ không thích tạo dáng, như vậy quá gượng gạo, thứ cô muốn ghi lại chính là khoảnh khắc tự nhiên nhất.
Lời Phó Diệc Sâm nói với cô, chỉ được chụp một bức, giờ trở thành lời nói suông.
Một ngày kia, cô không còn như cái đuôi nhỏ luôn đi theo hắn, mà là trốn trong góc phòng, từ phòng khách cho đến thư phòng, tận lực biến cảm giác tồn tại của bản thân ở mức thấp nhất.
Cô thu hoạch được rất nhiều.
Cô chụp được rất nhiều ảnh, mãn nguyện nhất vẫn là bức Phó Diệc Sâm ngồi trên sofa trong thư phòng, trên đầu gối đặt một quyển sách, hắn xem đến mệt mỏi, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ.
Trong giây lát, ánh sáng chỉ chiếu đến một nửa sườn mặt hắn, phần còn lại chìm vào bóng tối, ánh chiều tà biến chuyển, hắn đẹp như tượng tạc, một vẻ đẹp không ngắm sẽ hối tiếc cả đời.
Về chủ đề nghệ thuật bất biến theo thời gian, chớp mắt chính là thứ vĩnh hằng, cô trong giây phút ấy đã tìm ra được đáp án cho chính mình.
Đơn giản chính là biến những khoảnh khắc chóng vánh trong tầm mắt như một giấc mơ biến thành thứ có thể chạm đến, còn mãi với thời gian.
Sau khi bức ảnh được rửa, Thịnh Tư Hạ lấy cớ ảnh chụp không tốt, cẩn thận cất giữ, không đưa cho Phó Diệc Sâm xem.
Cô bị chính mình dọa đến nhảy dựng, sợ hắn thấy bức ảnh, sẽ nhìn ra được tâm sự trong lòng cô.
Không nghĩ đến lại bị người chỉ mới gặp qua một lần – Tần Duệ nhìn thấy.
Tần Duệ rủ cô đi xem phim, nhân tiện trả ảnh chụp cho cô, chờ cô đến, thì anh ta mới phát hiện mình đã quên mang theo.
“Thật xin lỗi, lần sau tôi nhất định sẽ đem cho em.”
Thịnh Tư Hạ hoài nghi, “Có phải anh đang cố ý hay không?”
“Bị em nhìn ra rồi.” Tần Duệ cười rộ lên, bộ dáng trông rất vui vẻ.
Thành thật mà nói, Thịnh Tư Hạ không chán ghét anh ta, cô thừa nhận khả năng nhìn người của bản thân rất kém, anh ta thẳng thắn như vậy, càng khiến người khác không thể cảnh giác.
Tần Duệ chọn một bộ phim gần đây nổi tiếng của Ấn Độ, cả rạp phim chật kín người.
Sau khi soát vé, đi vào phòng chiếu phim, Thịnh Tư Hạ nghiêm túc nhìn anh ta mà nói, “Nếu phim đột nhiên chiếu cảnh ca hát nhảy múa, tôi lập tức đi về.”
Anh ta cười rộ lên, “Đừng bỏ tôi lại chứ.”
Vui vẻ cười đùa, cốt truyện của bộ phim không tệ, cô xem đến chăm chú.
May mắn thay, Tần Duệ giống cô, đều là người thích yên tĩnh, không ở rạp chiếu phim ăn cái gì, càng không ríu rít thảo luận cốt truyện và không có hành động gì đi quá giới hạn.
Quá trình hẹn hò, không thể nói là không thoải mái.
Tần Duệ nhìn bề ngoài là người trẻ tuổi nhưng cách đối nhân xử thế lại rất chu đáo. Ăn tối xong, trên đường lái xe đưa Thịnh Tư Hạ về nhà, các bài hát được phát trong xe anh ta dường như cũng có chung sở thích với Thịnh Tư Hạ.
Anh ta đỗ xe trước cửa nhà dì nhỏ, trên nhà không sáng đèn, Tần Duệ hỏi, “Cha mẹ em chưa về nhà sao?”
“Đây là nhà dì nhỏ của tôi.” Thịnh Tư Hạ xem di động, mới 9h, dì nhỏ đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, rất có thể cả đêm sẽ không về, “Mẹ tôi ở Mỹ.”
“Vậy sao, thật trùng hợp, mẹ tôi cũng ở Mỹ, làm nghề buôn bán ở đấy...” Tiếp theo, Tần Duệ nói về gia đình của anh ta để Thịnh Tư Hạ biết được nghề nghiệp còn có tính cách của cha mẹ anh ta.
Thịnh Tư Hạ để ý, Tần Duệ là người rất tinh tế mà không đề cập đến cha cô.
Có lẽ vì cô không chủ động nhắc đến mà anh ta đã nhạy bén nhận ra điều gì đó.
Thịnh Tư Hạ chưa bao giờ gặp qua cha mình.
Mẹ cô Thịnh Uyển Văn cũng chưa gặp lại cha cô, hai người quen biết nhau khi học đại học, yêu nhau nửa năm liền kết hôn và ly hôn với tốc độ ánh sáng, mẹ một mình sinh cô và gánh vác trách nhiệm nuôi nấng.
Cô cảm thấy mẹ mình thật vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa lại rất vĩ đại.
Mẹ cô thậm chí đã từng nói qua, nếu Thịnh Tư Hạ cảm thấy tò mò, hoặc là muốn nhận lại cha, bà sẽ không ngăn cản. Bọn họ năm đó chia tay trong hòa bình, sau ly hôn đều có những thỏa thuận riêng dù là tình cảm hay kinh tế.
Thịnh Tư Hạ từ chối, cô một chút cũng không muốn.
Mối quan hệ không phải càng nhiều càng tốt, hiện tại cô quý trọng, hơn nữa lại rất thỏa mãn với những gì trước mắt bản thân đang có.
Thịnh Tư Hạ tháo dây an toàn, định xuống xe, lúc chào tạm biệt Tần Duệ, cô thấy anh ta có điều gì đó muốn nói rồi lại thôi.
“Có chuyện gì sao?”
Anh ta có chút khó xử, “Có một câu không biết có nên hỏi hay không...”
“Không biết có nên hay không thì tốt nhất đừng hỏi.” Thịnh Tư Hạ nghiêm mặt, lại nhịn không được mà bật cười, “Chỉ là đùa thôi, anh mau nói đi, tôi ghét nhất là người khác ấp a ấp úng.”
“Người đàn ông trong ảnh là gì của em?” Ngữ khí của anh ta thật thoải mái, có thể nhìn ra được đã ấp ủ trong lòng từ rất lâu.
Thịnh Tư Hạ suy nghĩ, nói, “Anh đoán xem...”
Thật ra cô nói như vậy là bởi vì muốn cho bản thân chút thời gian để suy nghĩ xem nên ứng phó vấn đề này như thế nào.
Nhưng cô quên mất, người trước mặt mình là một luật sư, cô ở trước mặt anh ta nói dối, quả thật không khác gì múa rìu qua mắt thợ.
“Chỉ với 3 chữ, lượng thông tin thật lớn nha.” Anh ta cười, tựa lưng vào ghế ngồi.
“Được rồi, nếu tôi nói là ảnh chụp của người nổi tiếng, anh sẽ tin sao?” Mắt cô cong lên, rõ ràng là bộ dáng đang nói giỡn.
“Không thể tin được, nếu là ảnh chụp của người nổi tiếng, không lý nào lại đến bố cục cũng không rõ ràng, bức ảnh này là tình cờ chụp được.”
Anh ta thấy sắc mặt của Thịnh Tư Hạ không tốt, rốt cuộc phản ứng lại, “Không lẽ là do em chụp?”
Thịnh Tư Hạ nheo mắt, “Thật ra là của bạn tôi chụp.”
Tần Duệ rất biết cách phối hợp, “ồ” một tiếng thật dài, rõ ràng biết rõ hàm ý “Bạn tôi chính là phiên bản khác của tôi”, anh ta nói, “Nhìn qua có vẻ là bạn của em...” Anh ta cố ý nhấn mạnh chữ “bạn”, “...giống như đang thích thầm người đàn ông trong ảnh vậy.”
“Cụ thể hơn một chút.” Cô có chút kinh ngạc, biết rõ không nên tiếp tục đề tài này, lại nhịn không được muốn nghe anh ta nói.
“Bức ảnh này, sườn mặt của người đàn ông đối diện với người chụp, từ góc độ ánh sáng, hơn một nửa khuôn mặt không thấy rõ, có lẽ bạn của em, đối với người đàn ông này tuy thích nhưng lại không hiểu rõ hắn, chỉ là đang mù quáng theo đuổi, đối với tình cảnh của bản thân hay người kia đều rất mơ hồ.”
Nói xong, anh ta không nhịn được cười, “Tôi tùy tiện nói, đừng nói cho bạn em biết.”
Cô rũ mắt xuống, trầm mặc một lát, sau đó bình tĩnh hỏi, “Bạn tôi nên làm thế nào?”
“Thời gian và khoảng cách có thể xua tan đi tất cả khúc mắc, chi bằng tôi giúp bạn em xem kĩ ảnh chụp, có lẽ sẽ giúp người đấy tìm ra được đáp án.”
“Có được không?”
Trong ánh mắt Tần Duệ có sự tự tin, “Không thử làm sao biết được.”
“Anh ta thật sự nói như vậy?”
Diêu Giai Đình nghe kể chuyện này, biểu hiện cực kì phấn khích, rõ ràng buồn ngủ đến mức ngáp liên tục còn không chịu cúp điện thoại.
“Anh chàng này rất biết cách làm việc, tớ đoán rằng anh ta không có 10 thì cũng từng có 8 cô bạn gái cũ, cậu mới bước chân vào xã hội, đừng chọn người cao tay như vậy. Hạ Hạ ngoan, chúng ta tiến từng bước một, người đàn ông này không thể một ngụm mà nuốt xuống được.”
Thịnh Tư Hạ đắp mặt nạ lên, nằm ở trên giường, loa ngoài di động truyền đến âm thanh, không chút để ý nói, “Anh ta lớn lên không tệ, có bạn gái cũ cũng là điều bình thường.”
“Có ảnh chụp không?”
Thịnh Tư Hạ từ bạn bè trong nhóm của Tần Duệ tìm thấy một bức ảnh anh ta chụp cùng bạn bè, gửi qua, Diêu Giai Đình liền thét chói tai.
“Là anh ta! Hạ Hạ, tớ vote anh ta một phiếu, ủng hộ cậu và anh ta ở bên nhau!”
“Hai ngày trước cậu còn ủng hộ Phó Diệc Sâm....” Hơn nữa, vừa rồi là ai đã nói Tần Duệ là một người cao tay không thích hợp với cô?
“Tớ cũng ủng hộ Phó Diệc Sâm nha, trẻ con mới đi chọn lựa, người lớn đương nhiên phải lấy cả hai!”
Cô nghe xong, cười đến mặt nạ cũng nhăn lại, gỡ xuống vứt đi, rửa mặt sạch sẽ, chìm vào một đêm không nằm mơ.
Trong 2 tuần tới, Thịnh Tư Hạ bị kín lịch trình, ngoài việc tìm nơi thực tập, cô còn phải tìm một căn hộ thích hợp cho bản thân, thời gian rảnh còn lại sẽ đáp ứng lời mời của Tần Duệ.
Sau khi ăn món Nhật, thấy thời gian về nhà còn quá sớm, Tần Duệ đề nghị tìm một nơi yên tĩnh, là của bạn hắn mở, không ầm ĩ, thích hợp để ngồi trò chuyện.
Thịnh Tư Hạ vốn dĩ có chút do dự, nhưng nghe anh ta nói, nơi đó có nhiều loại rượu không tồi, cô cảm thấy rất hứng thú. Sau khi đến bar, nhờ một nữ nhân viên phục vụ pha chế rượu, cảm giác không tệ.
Ánh sáng trong bar mờ ảo, bọn họ ngồi trên ghế sofa trong góc, Tần Duệ ngồi kế cô, khoảng cách so với ngày thường gần hơn một chút, lúc nói chuyện sẽ gần bên tai cô.
Thịnh Tư Hạ linh cảm có điều gì đó nhưng không giải thích được.
Có người gọi điện thoại cho cô, không khác gì đưa than ngày tuyết, cô vội vàng bắt máy.
Không ngờ, là video call, khuôn mặt của Clint trước màn hình có chút hơi bối rối.
“Sao xung quanh em lại tối như vậy?”
Anh ta ngồi trong xe, nheo mắt uể oải.
Thịnh Tư Hạ cầm điện thoại, xoay một vòng bốn phía, “Em đang ở bar.”
Ý của cô là không muốn để Clint suy nghĩ quá nhiều, nhưng trong lúc vô ý đã để Tần Duệ lọt vào màn hình.
Clint thấy được lập tức hét lên, “Em đi với ai? Mau để điện thoại lại để anh nhìn rõ.”
Cô nhíu mày, “Không tiện.”
“À, anh hiểu rồi.” Clint bỗng nhiên quay mặt đi, di động cũng di chuyển theo, dưới ánh đèn ấm áp trong xe, cô thấy tay Phó Diệc Sâm đang cầm vô lăng nhìn về phía màn hình.
“Phó, cậu nghe thấy không? Con bé bảo đang đi hẹn hò, không tiện, chúng ta vẫn là không nên quấy rầy!”