Ngày Hạ Khuynh Tình

Chương 1: Chương 1: Trở về




Cùng với tiếng sấm rền, bốn phía của chân trời được vẽ nên bằng những tia sáng bất thường.

Mưa to như trút nước mà rơi xuống, trên mặt đường nhựa hiện lên những bọt nước.

Người tài xế taxi nhìn bầu trời, tắt điều hòa, mở cửa sổ, để gió mát ùa vào.

Ông nhìn cô gái ngồi phía sau qua kính chiếu hậu. Cô mặc áo sơ mi, gò má trắng noãn, mái tóc dài thẳng xõa trước mặt, trên chân đặt một chiếc balo nhỏ.

Thấy cô không có ý kiến về việc này, người tài xế thoải mái trò chuyện: “Mưa rồi, cuối cùng trời cũng mát hơn.”

Thịnh Tư Hạ cong khóe miệng thành một vòng, không quá để tâm đến.

Tài xế được gió thổi đến, tâm tình sảng khoái, nói chuyện cũng nhiều hơn: “Mùa hè mặc dù không khác biệt lắm nhưng đã qua, đáng tiếc mùa thu ở Vân Thành quá ngắn, tận hưởng không được mấy ngày đã phải mặc áo lông.”

Thịnh Tư Hạ mím môi, khách khí đáp lại: “Tôi xem dự báo thời tiết, ngày sau có thể vẫn còn nóng.”

“Cho dù có nóng thì cũng không nóng nhiều đâu. Khó khăn lắm mới đến được đây, cô còn sợ nắng gắt cuối thu?” Tài xế một tay đỡ vô lăng, rẽ sang phía bên phải con đường.

Mưa như trút nước, ngay cả ven biển phía trước khu biệt thự đều dần trở nên mơ hồ.

Đến gần hơn, mắt cũng không thể thấy rõ ràng, chỗ này mưa mãi không dứt, bầu trời cũng phải nứt ra khe hở.

Gió thổi khí lạnh đến, ùa vào trong xe, phát ra tiếng rít khiến tài xế bị dọa nhảy dựng, vội vàng kéo cửa sổ xe lên.

Thịnh Tư Hạ dựa theo ký ức, xuyên qua tấm kính hướng ra ngoài nhìn xung quanh.

Đập vào mắt là một dãy biệt thự mang phong cách thuộc địa cũ. Thịnh Tư Hạ không kịp lấy mắt kính trong túi, tòa nhà của dì nhỏ đã xẹt qua tầm mắt, cô vội vàng lên tiếng: “Bác tài, dừng ở đây.”

Lời nói đã muộn, bánh xe trên đường trượt nước mưa vài giây mới phanh lại, rồi từ từ lùi về phía sau cho đến khi dừng ở cửa chính.

Thịnh Tư Hạ cảm ơn, lấy di động ra rồi quét mã.

Từ sân bay một đường đến đây gần 300 tệ, khi cô đẩy cửa ra, tài xế vẫn lẩm bẩm: “Có tiền như vậy còn đi taxi, tại sao lại không bảo tài xế....”

Thịnh Tư Hạ đi được vài bước, mặt bàn chân đã bị ướt sũng, cô cũng mặc kệ. Một mạch đi nhanh chạy đến cửa, vừa muốn gõ cửa, suy nghĩ lại thì chỉ nhẹ nhàng kéo cửa ra.

Được một lúc, cửa mở ra từ bên trong, vú Trần cười vui sướng, đưa cô vào nhà.

Bát canh gừng được đặt vào tay cô, Thịnh Tư Hạ vẻ mặt đau khổ, bịt mũi uống xong liền oán giận: “Thật cay!”

Vú Trần lấy cái bát, còn có balo của cô, chạm vào áo sơ mi cô liền nói: “Đều ướt cả, mau mau, lên lầu tắm rửa thay quần áo trước rồi mới xuống nhà ăn cơm.”

Cô đáp ứng, đổi giày và bước vào, nhớ tới lại hỏi: “Dì nhỏ đâu?”

“Bà chủ đang ở lầu hai đánh mạt chược, tiểu thư mau đổi quần áo rồi đi chào hỏi, đừng để bị cảm.”

Thịnh Tư Hạ vâng một tiếng, bước lên lầu. Khi đi qua cửa phòng thứ hai của hành lang, cô nghe thấy bên trong truyền đến tiếng đánh mạt chược.

Bước vào phòng, hết thảy đều như cũ. Đồ dùng trên giường đều là màu sắc tối giản cô thích, gối ôm, giấy dán tường màu vàng cam, sàn nhà không có chút hạt bụi, bàn làm việc dựa vào hiên nhà, bình hoa cổ dài trên bàn cắm một bó hoa hồng.

Có mùi thơm, nhưng lại không phải từ hoa hồng tỏa ra.

Tắm xong, cô lấy quần áo sạch ra, là của dì nhỏ chuẩn bị trước, sau khi suy xét Thịnh Tư Hạ quyết định mặc quần áo đơn giản, màu sắc chủ yếu là màu nhạt.

Từ giữa rút ra một bộ váy liền, màu hồng nhạt, cắt may tinh xảo, thắt lưng còn có một chiếc logo làm nổi bật sự sang trọng.

Thịnh Tư Hạ tìm thấy một cái thắt lưng, tinh tế vòng một vòng quanh hông, vừa vặn đem logo che khuất.

Chỉnh trang lại khuôn mặt rồi xuống lầu ăn cơm.

Vú Trần đã đem canh sâm gà ác xuống, không ai có thể kháng cự lại được.

Thịnh Tư Hạ thổi, cái miệng nhỏ nhấm nháp. Cả phòng ăn yên tĩnh, một chút thanh âm cũng không có, chỉ nghe được từ trên lầu truyền đến tiếng cười.

“Dì nhỏ dạo gần đây thế nào?”

Vú Trần đứng bên cạnh, liếc mắt lên lầu, nhỏ giọng trả lời: “Thân thể bà chủ khá tốt, trong khoảng thời gian này có bạn bè thường xuyên đến cùng bà ấy chơi bài, tinh thần so với lúc trước đã có chút tốt hơn.”

“Vú ngồi xuống đi, nơi này không có người ngoài.” Cô chỉ tay vào ghế dựa bên cạnh nói: “Vú cũng uống một bát đi, con uống một mình thật nhàm chán.”

“Tiểu thư vẫn giống như đứa trẻ, mặt lại gầy, một trận gió đến liền có thể thổi đi mất.”

Thịnh Tư Hạ không để bụng, xoa bóp khuôn mặt của mình, véo ra một miếng thịt, “Vú xem, nhiều thịt như vậy, làm sao có thể thổi bay con?”

Vú Trần vừa cười vừa giận liếc mắt nhìn cô.

Trong phòng bếp còn hầm hoa keo, dùng để dưỡng nhan, Thịnh Uyển Nhu cực kỳ chú trọng bảo dưỡng nhan sắc, đều đặn mỗi ngày một chén.

Cũng không phải là không biết món đó tanh như vậy, như thế nào lại có thể uống được.

Cô ngửi một chút, liền cảm thấy như có gì đó mắc trong cổ họng mình.

Dì nhỏ đã từng nói với cô đây là ỷ vào tuổi mình còn trẻ giàu collagen, chơi game cả đêm, ngày hôm sau tinh thần vẫn minh mẫn.

Thịnh Tư Hạ đi vào lầu hai thư phòng, liền nhìn thấy dì nhỏ.

Bà chỉ mới hơn 40, cơ mặt no đủ, cằm đầy săn chắc, thời điểm đến gần ôm cô mới có thể nhìn ra dấu vết của axit hyaluronic*, còn có khi cười rộ lên, khóe mắt đã hiện lên nếp nhăn.

[*]: còn được gọi là HA, là một dạng phân tử đường lớn tự nhiên trong cơ thể, có tác dụng dưỡng ẩm và phục hồi hư tổn cho da. Ở đây có thể hiểu rằng mặt của dì nhỏ đã không còn nhỏ HA nữa.

Thịnh Tư Hạ chỉ đảo mắt nhìn một cái, liền dời tầm mắt.

Kể từ khi dì li hôn, tâm trạng có chút không ổn định, thường xuyên lặp lại, người làm trong nhà cũng đuổi hết lần này đến lần khác, chỉ còn lại vú Trần.

Dù sao căn nhà to như vậy, hiện tại chỉ có chủ nhân là Thịnh Uyển Nhu, muốn có thêm người hầu cũng không lãng phí.

Mười hai căn phòng, Thịnh Uyển Nhu cố tình chọn gian phòng này đánh mạt chược, ào ào không ngừng.

Đây là chỗ ngày trước dượng ở nhà thích nhất, vừa tan tầm vào cửa liền đến thư phòng trước. Sau này hai bên tình cảm tan vỡ, dứt khoát ngủ ở nơi này suốt đêm.

Thịnh Uyển Nhu quyết định như vậy, đương nhiên là có ý trả thù.

“Trở về cũng không còn sớm không nói, tới sân bay mới gọi điện thoại, làm tài xế chờ con, một hai phải tự chính mình đi taxi.” Thịnh Uyển Nhu đánh ra một lần năm quân, đôi mắt nhìn Thịnh Tư Hạ, nói xong lại tiếp tục đối bài trên bàn.

Thịnh Tư Hạ vòng ra sau ghế dựa, giúp bà xoa bóp vai, thân mật mà cười: “Con lại không mang hành lý, di động cũng sắp hết pin, ngồi chờ lão Chu lâu quá thì nhàm chán.”

“Lão Chu đi rồi.”

Cô kinh ngạc: “Đổi tài xế?”

Dì nhỏ đuổi việc người làm, điều này không kì quái, nhưng lão Chu tính tình ngay thẳng, làm việc mười mấy năm, dì nhỏ đối với lão vẫn rất vừa ý.

Thịnh Uyển Nhu “a” một tiếng, sờ một quân bài, vừa vặn lúc đẩy bài xuống, đôi mắt lóe sáng.

Trên bàn còn có ba phu nhân khác, cô chỉ biết một người trong số đó, họ Lý, chồng làm công nghiệp, ông ta thời trẻ cùng dượng hợp tác ăn ý, sau khi ly hôn, phụ nữ lui đến không giảm.

“Đây là cháu gái của bà à? Lớn lên thật xinh đẹp.” Dì Lý nhìn cô từ trên xuống dưới, không dấu đi vẻ mặt kinh diễm, “Nếu không phải khi còn nhỏ đã gặp qua, tôi còn tưởng minh tinh nào bước vào.”

“Dì quá khen.” Cô cười cười với dì Lý, đồng thời quay sang chào hỏi những người khác trên bàn.

Cô đã quen nghe những lời khen ngợi, cũng quen với việc cư xử lễ phép đáp lại bằng một nụ cười khéo léo, tự nhiên.

Hai người phụ nữ ăn mặc trang trọng kia cũng phụ họa theo.

Thịnh Uyển Nhu càng có mặt mũi, vuốt bài, thần thái xán lạn. Bà đưa tay về phía sau, vỗ vỗ mu bàn tay Thịnh Tư Hạ, hướng cô giới thiệu thân phận với mọi người.

Chào hỏi qua, Thịnh Uyển Nhu lại nói: “Nhà ta cái gì cũng tốt, chính là con cùng mẹ con giống nhau, cao chạy xa bay, vừa đi đã là 5 năm.”

Thịnh Tư Hạ chớp mắt, làm nũng: “Con nào có? Rõ ràng vẫn thường xuyên trở về thăm dì.”

“Một năm nhiều nhất về một lần, cũng gọi là thường xuyên?”

Mọi người đều cười rộ lên.

Dì Lý đối với Thịnh Tư Hạ rất có hứng thú, bà hỏi: “Thịnh tiểu thư, ở đại học đã có bạn trai chưa?”

Dì nhỏ “săn sóc tỉ mỉ”, thay cô đáp lại: “Bạn trai? Mỗi ngày vùi đầu trong sách, học xong khoa chính quy lại muốn thi lên nghiên cứu sinh, thật giống với mẹ nó, lần trước gặp mặt, nó mang một cái kính, làm tôi sợ nhảy dựng!”

Phu nhân phía đối diện lấy một trương bài, ngẩng đầu nhìn Thịnh Tư Hạ nói: “Đôi mắt to và sáng như thế, chỗ nào giống cận thị?”

“Có thể là đeo trang trí, con gái của tôi chính là như vậy.” Một phu nhân khác nói tiếp.

“Không phải trang trí, Tư Hạ không phải là đứa thích đi theo trào lưu, con bé cận thị một chút, nhưng không nghiêm trọng. Ngoại trừ lúc đi học cần dùng đến thì không nhất thiết phải đeo.”

“Nếu đã không có bạn trai, vậy dì giới thiệu cho con một người có được không?” Dì Lý tiếp tục nói: “ Tôi có cháu trai, vừa du học Mỹ trở về, vừa tốt nghiệp Ivy League lập tức vào Goldman Sachs làm việc, một người tuấn tú tài giỏi như thế cùng Thịnh tiểu thư sẽ rất xứng đôi.”

“Cháu trai của bà tôi nhớ rõ, so với tiểu Hạ nhỏ hơn một tuổi?”

“Nhỏ hơn một tuổi, không đáng để tâm. Trong vòng 5 tuổi đều là giống nhau, Thịnh tiểu thư mau đến đây, dì cho con xem ảnh chụp của nó.” Dì Lý vừa nói, một tay đỡ bài, một tay định lấy chiếc túi da trên ghế.

Bà không thể bỏ bài rời khỏi, một tay hành động không tiện, Thịnh Tư Hạ do dự không biết có nên giúp bà hay không.

Thịnh Uyển Nhu nhắc nhở: “Không cần nhìn ảnh chụp, buổi dạ hội đêm mai là có thể nhìn thấy, cháu trai bà chắc chắn sẽ đến.”

“Đúng vậy, suýt chút nữa tôi quên mất.” Dì Lý nhìn Thịnh Tư Hạ, mỉm cười gật đầu: “Con nhất định phải đến nhé.”

Thịnh Tư Hạ rụt rè cười cười, xem như đã trả lời.

Điểm tâm trên bàn đã sắp hết, cô định đến phòng bếp lấy cho mọi người thêm một ít, vừa ra khỏi cửa phòng đã nghe thấy phía sau truyền đến tiếng nói chuyện: “Tôi nghe nói người nào đó sẽ đến vào đêm mai?”

“Đúng vậy, thư ký của cậu ta nói cậu ta sẽ đến.”

“Thật kỳ lạ, ai nấy đều biết cậu ta không thích tham dự tiệc xã giao, ngoại trừ việc từ thiện, thì không thường xuyên xuất hiện.”

“Không biết liệu lần này có mang theo bạn gái hay không, cậu ta thật đặc biệt, luôn đi một mình, cũng không có tin tức liên quan đến bạn gái cả.”

Không biết ai hạ giọng nói: “Miễn thấy xinh đẹp thì ăn sạch thôi, nào lại có đàn ông không chơi, cậu ta như vậy, chỉ có người khác vội vàng nhào tới.”

Mọi người cười rộ lên, “Dù sao cũng là vị nào đó...”

Thịnh Tư Hạ vô tình đi qua nghe thấy, cô chỉ là tò mò, hỏi: “Vị nào?”

Có vẻ giống như chúa tể bóng tối trong Harry Potter, “You – Know – Who”, không thể nhắc đến tên của người đó, nếu không sẽ gặp bất trắc.

Thực sự rất thú vị.

Vú Trần đã đem điểm tâm và nước trà lên phòng. Cô cũng trở lại phòng mình.

Trên bàn là một đĩa bánh quy việt quất, vẫn còn hơi ấm, là vừa từ lò nướng lấy ra, giòn rụm thơm ngon. Cô dùng tay đỡ lấy phía dưới, không có mảnh vụn rơi trên sàn nhà.

Cô ăn mấy cái, tạm thời bỏ xuống, lau tay xong mới nằm trên giường, ngây ngốc nhìn chằm chằm lên trần nhà, chậm rãi, buồn ngủ rồi nhắm mắt lại.

Trong không gian yên tĩnh thân thuộc, tiếng mưa rơi nhẹ nhàng như tiếng hát ru của thiên nhiên.

Khi Thịnh Tư Hạ sắp ngủ thiếp đi, cô nghe thấy tiếng phanh xe chói tai ở tầng dưới, hàng lông mi rung động, ở trên giường trở mình, lại đột nhiên ngồi dậy, mang giày, chậm rãi đi dạo đến bên cửa sổ.

Dưới lầu là một chiếc Lincoln màu đen đang đỗ, đây không phải là xe của dì. Thịnh Tư Hạ nghĩ, hẳn là của hàng xóm nào đó.

Cô chộp lấy một chiếc bánh quy, nhìn những hạt mưa mà sững sờ, máy móc cứng nhắc nuốt xuống, bánh quy mắc kẹt trong cổ họng khiến cô khó chịu mà ho khan một tiếng. Vừa vặn thấy cửa xe mở ra, một dáng người đàn ông xa lạ bước xuống, đi vào trong nhà.

Cô uống một ngụm nước, đem bánh quy về phòng bếp.

Vú Trần đang xem bếp lò, di động cầm ở trong tay, không biết bà đang xem cái gì.

“Vú đang xem cái gì thú vị sao?”

Cô đi đến phía sau.

“Chán quá, vú xem tiểu thuyết giết thời gian.” Vú Trần cho cô xem màn hình, phông chữ rất lớn, cô nhìn thấy cái tên trong nháy mắt – “Hào môn mua một tặng một: Lệ tổng quá bá đạo.”

Cô cười một cái, cùng vú Trần trò chuyện hai câu, tùy ý nhắc đến việc lúc nãy: “Vừa rồi con thấy có hàng xóm lái xe vào, là chủ của căn nhà đối diện sao?”

“Con nói Phó tiên sinh?”

Thịnh Tư Hạ ngẩn người, buột miệng thốt lên với âm lượng rất cao: “Phó tiên sinh nào?”

_____________

+_+ Hơn 2650 từ đấy mn ơi, rất rất là đuối luôn nên mn nhớ vote ⭐️ nhé!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.