Đối với Khương Vọng Thư yêu thích, Thang Tư Niên lấy một cái hôn để đáp lại.
Người trẻ tuổi hôn nhiệt tình lại thắm thiết, chỉ là hôn một hồi tình huống liền bắt đầu mất khống chế. Khương Vọng Thư vẫn cứ nhớ kế hoạch của chính mình, vội vã đẩy người đè ở trên người ra, kêu dừng Thang Tư Niên động tác.
Thang Tư Niên không tha thứ, cúi người hôn môi vành tai nàng, nhẹ nhàng hỏi nàng: “Chị chẳng lẽ không muốn sao?”
Khương Vọng Thư đương nhiên là muốn, chỉ là không muốn hình thức như vậy. Nàng trốn tránh Thang Tư Niên hôn, đẩy bả vai của đối phương run lẩy bẩy nói: “Chị không chịu được... Một hồi... Một hồi chơi xong trò chơi lại nói được không?”
Thang Tư Niên nhìn ra ngôn ngữ tay chân nàng đại diện chống cự, trong lòng tuy rằng rất mất mát, nhưng cũng thuận theo ý của nàng. Cô đứng dậy, quỳ ngồi ở trên giường rồi đưa tay lôi Khương Vọng Thư một cái, đưa nàng từ trên giường kéo lên.Khương Vọng Thư ngồi ở đối diện cô, đưa tay đem gối ôm vào trong ngực cảnh giác nhìn Thang Tư Niên, “Em tên ác bá này, ngươi không nên tới nha.”
Thang Tư Niên cười khúc khích, nghiêm mặt nói chuyện cùng nàng, “Em tiếp tục thì chị có thể như thế nào.”
“Vậy chị liền muốn kêu lên.” Khương Vọng Thư đem gối ôm vào trong ngực, vô cùng đáng thương nói chuyện. Thang Tư Niên nghiêng người tiến lên, nhìn xuống nàng nói rằng, “Vậy chị kêu a, kêu a, kêu rách cổ họng cũng không có tác dụng.”
Khương Vọng Thư thấy vẻ mặt cô đặc biệt nghiêm túc, thổi phù một tiếng nở nụ cười. Nàng đem gối, hướng về Thang Tư Niên trên người vỗ một cái, sẵng giọng: “Tiểu lưu manh...”
Thang Tư Niên một mặt vô tội, tiếp theo liền bị Khương Vọng Thư thoa cả người ngã ở trên giường.
Khương Vọng Thư ngồi quỳ chân ở trên người cô, hai tay nắm lấy Thang Tư Niên cánh tay, đưa nàng theo ở trên giường tàn nhẫn mà hôn cô. Hôn đến người trẻ tuổi phía dưới đỏ mặt, không thở nổi, Khương Vọng Thư mới dời môi cô rồi cầm lấy tay cô nhìn từ trên cao xuống mà nhìn, một mặt đắc ý.
“Tiểu lưu manh, em hiện tại biết chị lợi hại chưa?” Nàng ở lâu trên vị công tôn nghiêm, là không cho người khác xâm phạm.
Thang Tư Niên bị nàng gắt gao ấn lại, trên mặt còn hiện ra một tia động tình ửng hồng, rồi thở hổn hển một hồi lâu mới khẽ cười thành tiếng.
Khương Vọng Thư cúi đầu, nhìn xuống nét cười của cô, tựa hồ từ cặp mắt phượng đẹp đẽ, nhìn thấy nhỏ vụn ánh sao. Khẩn đón lấy, mà khoảng cách ánh sao đang cùng nàng rút ngắn, Khương Vọng Thư theo bản năng mà liền nhắm hai mắt lại.
Thang Tư Niên ngửa đầu, hôn lên môi nàng.
Trên môi mềm nhũn, eo Khương Vọng Thư cũng theo mềm yếu lên. Không có một hồi, liền một cách tự nhiên mà bị Thang Tư Niên thẳng lưng ngồi dậy ôm vào trong ngực, cho một hồi hôn dài cực nóng.
Tựa hồ có một trận nhiệt lưu dâng lên trái tim, hậu tri hậu giác Khương Vọng Thư phản ứng lại, ở thời khắc rời môi lập tức giơ tay, đem lòng bàn tay che ở trên môi Thang Tư Niên.
Khoé mắt Khương Vọng Thư ửng đỏ, kiềm chế lại động tình cùng Thang Tư Niên nói: “Được rồi, được rồi, không cho hôn nữa, bồi chị nâng ly uống xong rồi lại nói.”
Thái độ Khương Vọng Thư kiên quyết, ở trong lòng không ngừng cho mình ám chỉ, nàng chính là tiểu ni cô thanh tâm quả dục, tuyệt đối không thể trước tiên vi phạm lệnh cấm.
Ở trong mắt Thang Tư Niên, đêm nay Khương Vọng Thư đặc biệt là ra sức khước từ. Thấy nàng thực sự không muốn, Thang Tư Niên không thể làm gì khác hơn là thu tay lại, ôm nàng vào trong ngực trầm giọng nói: “Vậy cũng tốt, vậy thì tiếp tục chơi đoán số đi.”
Khương Vọng Thư liền từ bên trên chân cô xuống tới, lại cùng cô chơi trò chơi nhỏ.
Lần này là Khương Vọng Thư thắng rồi, Khương Vọng Thư liền trêu chọc cô.
“Khi nào thì bắt đầu yêu thích chị?”
Thang Tư Niên suy nghĩ một chút, hồi đáp: “Lần thứ nhất ý thức được chuyện này thì hẳn là vào kỳ nghỉ hè cao trung năm thứ nhất, em mười sáu tuổi.”
Khương Vọng Thư tương đương giật mình, hỏi cô: “Tại sao? Em khi đó còn nhỏ như vậy, liền trưởng thành sớm như thế sao?”
Thang Tư Niên cười nói: “Mười sáu tuổi đã là trưởng thành chút ít, làm sao được tính là trưởng thành sớm đây. Em như này đã là rất trì độn.”
Khương Vọng Thư khuếch đại oa một tiếng, “Em dĩ nhiên mơ ước chị lâu như vậy, Thang Tư Niên em thật sự thâm tàng bất lộ a.”
Thang Tư Niên cảm thấy có chút thẹn thùng, vội vã tăng cao âm lượng một chút, che lấp quá khứ, “Được rồi được rồi, em trả lời xong, tiếp một cái.”
Khả năng vận may của Khương Vọng Thư ngày hôm nay thật sự không tốt lắm, từ sau lần thắng này thì liên tiếp thua năm, sáu lần. Mà cứ thua như vậy, gần như là nửa bình rượu đỏ cũng đã vào bụng.
Thang Tư Niên cũng không có làm sao làm khó dễ nàng, chỉ hỏi chút câu hỏi không quan trọng lắm. Tỷ như yêu thích cái gì, thích làm cái gì.
Đã như thế, trên mặt Khương Vọng Thư liền nhuộm một chút ửng đỏ. Lại là nửa ly rượu đỏ uống xuống, Khương Vọng Thư giơ tay vỗ vỗ gò má của chính mình nói rằng: “Hỏi đi, em còn muốn hỏi chị vấn đề gì?”
Thang Tư Niên tiến lên trước, hỏi nàng có ổn không. Khương Vọng Thư liền nói mình không có chuyện gì. Thấy nàng thần trí rõ ràng, Thang Tư Niên mới ngồi thẳng thân thể, lấy hết dũng khí hỏi nàng.
“Chị Vọng Thư, có nghĩ tới đem chuyện chúng ta nói cho chị của em hay không?”
Thang Tư Niên lên tiếng hỏi, quỳ gối trước người Khương Vọng Thư thấp thỏm chờ nàng trả lời. Khương Vọng Thư tay phải chống đỡ ở trên trán, ngón tay xen vào sợi tóc của mình, cúi đầu trầm tư một chút mới ngẩng đầu nhìn hướng về Thang Tư Niên, nghiêm túc trả lời.
“Chị cảm thấy cần thời gian nhất định, chuẩn bị sẵn sàng mới có thể nói cho chị của em.”
Thang Tư Niên tâm có bất an, hỏi nàng, “Chuẩn bị cái gì?”
Khương Vọng Thư trả lời đến rất chăm chú, “Chuẩn bị trong lòng một ít, cùng với một cơ hội thích hợp.”
Nàng nhìn trước mắt Thang Tư Niên, trả lời đến kiên trì lại cẩn thận, “Tư Niên, nếu như chúng ta phải đem chuyện này nói cho chị của em, là phải ở một trường hợp vô cùng long trọng.”
“Từ ta góc độ của chị mà nói, cậu ấy là bạn thân yêu quý nhất của chị. Đối với bạn tốt, khi chị có một đoạn tình yêu mới thì chị phải cùng cậu ấy chia sẻ ngọt ngào vui vẻ của chị.”
“Thế nhưng bây giờ, bạn gái của chị là em.”
“Mà em, là em gái của chị em.”
Khương Vọng Thư chỉ chỉ Thang Tư Niên, than nhẹ một tiếng, “Vì lẽ đó sau khi cùng một chỗ với em, cậu liền không chỉ là thuộc về là bạn thân của chị, người thân của chị, người nhà của chị.”
“Mà cậu ấy còn có một thân phận khác, đó chính là người nhà của bạn gái của chị.”
Nói tới chỗ này, Khương Vọng Thư nhìn Thang Tư Niên, ánh mắt phức tạp, “Thân phận mới của cậu ấy, làm chị mâu thuẫn lại do dự.”
“Nếu như không nói với cậu ấy, chị cảm thấy đây là đanh lừa bịp ta bạn thân. Nhưng là bây giờ nói với cậu ấy, chị lại không thể bảo đảm chuyện hai chúng ta sẽ không để cho cậu ấy cảm thấy khổ sở.”
“Tư Niên, thời gian chúng ta cùng một chỗ còn quá ngắn. Chị vẫn không có lòng tin đến nói với chị của em, em cùng với chị, sẽ luôn vẫn hạnh phúc vui vẻ.”
Khương Vọng Thư vỗ vỗ hai gò má của chính mình, cuối cùng tỉnh táo nói rằng: “Vì lẽ đó, chị tạm thời dự định chưa nói cho cậu ấy, xin em tha thứ cho lựa chọn ích kỷ này của chị.”
Thang Tư Niên nghĩ thầm, tuy rằng Khương Vọng Thư xem ra so với cô thì uống rất nhiều, nhưng tựa hồ vẫn cứ duy trì một tia lý trí. Loại lý trí này, căn nguyên cho nàng tự mình ý thức tính chính xác, căn nguyên cho nàng ích kỷ.
Nàng có thể hiểu được cách làm của Khương Vọng Thư, nhưng trong lòng chung quy là có chút không thoải mái. Cô muốn cùng Khương Vọng Thư nói, quan hệ của cô cùng chị gái cùng Khương Vọng Thư hoàn toàn có thể tách ra.
Nhưng đây là một loại ý tưởng cực kỳ ngây thơ, bởi vì quan hệ giữa cô cùng Khương Vọng Thư vĩnh viễn không tác khỏi Thang Thuấn Hoa.
Thang Tư Niên chỉ là xoắn xuýt một hồi, rất nhanh sẽ tự thuyết phục mình. Dù sao Khương Vọng Thư nguyện ý thành đôi với cô, khả năng cũng là trải qua nội tâm giãy dụa không dung.
Mà liên quan với cô là vấn đề thân phận em gái của bạn thân nhất, sợ là sớm đã ở lên giường xoắn xuýt xong.
Thang Tư Niên hít sâu một hơi, nhìn Khương Vọng Thư rất thành khẩn nói: “Chị, cảm ơn chị nguyện ý cùng với em.”
Khương Vọng Thư đương nhiên biết cô đang nói cái gì, chống cằm nhạt nhòa nhìn cô một cái, mới nhẹ nhàng nói rằng: “Cám ơn cái gì a, lúc nào cũng cảm ơn ơn. Vậy chị có phải là nên cảm ơn em yêu chị như thế?”
Thang Tư Niên liền nở nụ cười.
Khương Vọng Thư thấy Thang Tư Niên cười, liền đưa tay xoa xoa lỗ tai của cô, trêu chọc cô, “Chị biết em muốn đem chuyện này chia sẻ với chị mình, trong lòng chị cũng điên cuồng muốn cùng cậu ấy biểu đạt chị đối với chuyện yêu đương với em là rất vui vẻ.”
“Thế nhưng đây, chị là quỷ nhát gan, không thể đang xác định chúng ta sau này sẽ vẫn tốt như vậy vẫn không dám cùng chị của em nói chuyện này.”
“Nhưng là một ngày nào đó, chị sẽ nói với chị em.”
“Coi như cậu ấy phạt chị uống rượu, thậm chí là đuổi chị ra khỏi nhà, chị cũng phải đoạt em về nhà làm cô dâu.”
Thang Tư Niên được nàng ôm vào trong ngực, gò má sượt trên ngực mềm mại của nàng, cười nói: “Nơi nào có khuếch đại như vậy, chị em trước đây không phải mỗi ngày nghĩ đem em bán cho chị sao, nói không chừng chúng ta cùng một chỗ thì cậu ấy còn cảm thấy phù sa không chảy ruộng ngoài đây.”
Khương Vọng Thư ôm đầu của cô, hào hiệp nói: “Cái này đúng nha. Ai nha mặc kệ, nói chung chị là rất yêu em.”
Nàng nói xong, ở trên trán Thang Tư Niên hôn một cái.
Thang Tư Niên nghĩ thầm, là rất yêu không sai nhưng không phải rất yêu rất yêu. Không có có vui vẻ đến loại nhìn thấy tương lai kiên định.
Nhưng là này đều không sao, miễn là Khương Vọng Thư yêu thích nàng liền được rồi.
Thang Tư Niên ôm eo Khương Vọng Thư, hít sâu một hơi lại chỉ cảm thấy chua xót cùng thất lạc lấp kín lồng ngực, làm cho hồn vía cô có chút lên mây.
Cũng không biết là làm sao, có lúc ôm cô gái này trong lồng ngực, cảm thấy chị ấy là như vậy gần, cũng lại cảm thấy chị ấy là xa như thế.
Thang Tư Niên nghĩ, khả năng này chính là tư vị lo được lo mất trong lúc yêu đương đi.
Đây là một tương đương với vấn đề thử thách tình cảm hai người, thậm chí sẽ làm người cảm thấy có chút khổ sở. Thang Tư Niên không muốn nghĩ những chuyện khổ sở này, cô không thể làm gì khác hơn là hít sâu một hơi, chỉnh lý xong tâm tình của chính mình.
Tiếp theo Thang Tư Niên đẩy Khương Vọng Thư trên người ra, ngửa đầu nhìn nàng, “Vậy chúng ta tiếp tục?”
Khương Vọng Thư nghiêng đầu lặp lại một câu, “Tiếp tục?”
Hai người tiếp theo khoa tay lên, Khương Vọng Thư lại thua. Nàng liên tiếp thua vài lần, hầu như một mình uống xong hơn nửa chai rượu đỏ.
Sau khi thua nhiều, Khương Vọng Thư lại có chút khổ sở. Lại lại sau một lần thua, nàng hỏi Thang Tư Niên, “Em làm sao toàn thắng, có phải là ăn gian không?”
Thang Tư Niên liền cười, “Làm sao ăn gian a, em chỉ là nhanh mắt mà thôi.”
Khương Vọng Thư nhìn ra trong vẻ mặt cô vấn đề, một mặt khó có thể tin.
Nàng thẹn quá thành giận, liền thoa vào Thang Tư Niên trên người, đưa tay đi cào cô, “Tốt lắm, trêu chọc chị đây, một buổi tối đều lừa chị.”
Thang Tư Niên nằm ở trên giường, trong thanh âm nàng kẽo kẹt kẽo kẹt, run thân thể ngứa lên.
Nàng một bên kêu, một bên cười ha ha, “Vậy a... Chị còn không phải rất quá đáng, lại nghĩ chuốt say em!”
Thang Tư Niên không ngốc một chút nào, chơi đến một nửa cô liền rõ ràng ý đồ của Khương Vọng Thư. Thế là tương kế tựu kế, xuất thiên mặc lên Khương Vọng Thư không ít.
Khương Vọng Thư cũng khua thua cô, ngồi ở trên bụng cô trừng mắt một hồi lâu mới lẽ thẳng khí hùng nói: “Chị liền cho em uống.”
Dùng trí không được, vẫn là mạnh hơn đi!
Khương Vọng Thư nghĩ như thế, đem rượu đỏ trên bàn với đến cầm trong tay, uống một cái liền cúi người hôn môi Thang Tư Niên.
Mái tóc đen nhánh của nàng buông xuống ở trên mặt Thang Tư Niên, mơ hồ chặn lại hô hấp. Rượu đỏ thuần hương từ giữa răng môi truyền đến, Thang Tư Niên theo bản năng rút lấy dịch rượu ngọt ngào, chỉ cảm giác mình bị bao phủ giữa hương rượu nồng nặc, một giây sau liền muốn say đến đầu óc choáng váng.
.............
Tác giả có lời muốn nói:
Văn ngọt viết thật tốt đến ríu rít ríu rít.
Gần đây sống rất không vui, đủ chuyện hết. Thế nhưng... Cuộc sống vẫn sẽ có một chút kinh hỉ nho nhỏ, tỷ như viết loại văn ngọt như đường. (đúng, tôi rốt cuộc biết bơi!!!!!!!!)
Xin mọi người nhảy nhót lên tiếng, để ta hài lòng chút đi cảm tạ.