Sau khi nghi lễ kết hôn kết thúc, Thang Tư Niên theo Khương Vọng Thư vào trong ăn cơm. Khương Vọng Thư là phù dâu không tránh được cũng bị uống rượu, bởi vậy Thang Tư Niên có chút bận tâm nàng sẽ uống nhiều.
Nhưng coi không nghĩ tới, dĩ nhiên Khương Vọng Thư qua toàn bộ quá trình cũng không uống rượu, cầm việc viêm dạ dày của mình mượn cớ, sau đó lần lượt từng người tới chúc rượu khuyên lui.
Thang Tư Niên ý thức được Khương Vọng Thư đây là đem lòi trước dó mình nói nghe vào, không khỏi mừng thầm trong lòng.
Sau khi ăn cơm tối xong, người trẻ vẫn chưa chơi đủ tuổi định làm sàn đêm, chen chúc với cô dâu chú rể thay cái sân tiếp tục chơi.
Thang Tư Niên không quá thích nơi như vậy, nhưng nếu như Khương Vọng Thư muốn đi thì cô cũng nhất định sẽ theo đối phương.
Nhưng bất luận nhóm phù dâu mời Khương Vọng Thư thế nào Khương Vọng Thư đều thờ ơ không động lòng, dứt khoát kiên quyết từ chối đối phương.
Thang Tư Niên biết nàng từ trước đến giờ thích náo nhiệt, thấy thế không khỏi nhìn hai mắt của nàng, “Chị thật sự không đi?”
Mới vừa phất tay cùng người chị em nói xong bye bye cô gái quay đầu, hai tay nâng mặt Thang Tư Niên, cười tủm tỉm nói: “Chị muốn bồi cô dâu của chị a ~ mới không muốn đi.”
Thang Tư Niên nở nụ cười, do dự hỏi nàng: “Sẽ sẽ không cảm thấy em quản quá nhiều?”
Khương Vọng Thư nâng lên mặt cô lên rồi hôn mạnh một cái, mới sẵng giọng: “Ước gì em quản nhiều chị nhiều một chút, được rồi được rồi, chị thật sự không có muốn đi chơi như vậy.”
“Ngày hôm nay bận bịu cả ngày, chị rất mệt cùng đi lấy xe đi, một hồi chúng ta quay về có được hay không?”
Thang Tư Niên nói tiếng được, nắm tay nàng đi bãi đậu xe.
Hai người cùng lên xe, Thang Tư Niên chậm rãi đánh tay lái để xe trực tiếp hướng về cửa sơn trang chạy tới.
Khi đi ra lối ra của hôn lễ thì Thang Tư Niên mơ hồ nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Đó là một cái cô gái có vóc người yểu điệu, mặc lễ phục được may khéo léo đứng dưới đèn đường dễ thấy. Tóc dài hơi xoăn của cô ấy phô tán ở trước ngực cùng phía sau lưng, giờ khắc này ôm ngực đứng còn đầu ngón tay kẹp điếu thuốc thơm, ánh lửa màu đỏ tươi được đèn chân không chiếu rọi lóe lên lóe lên.
Thang Tư Niên nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn về phía Khương Vọng Thư hỏi: “Chị, người kia có phải là Tiêu Uyển?”
Khương Vọng Thư ngồi tại ngồi kế bên tài xế chơi điện thoại, nghe được Thang Tư Niên nói chuyện, bừng tỉnh ngẩng đầu, “Cái gì, em nói cái gì?”
Thang Tư Niên một tay đánh tay lái, một tay hướng ở ngoài chỉ chỉ, “Em nói người kia, có phải là Tiêu Uyển không?”
Khương Vọng Thư quay đầu nhìn một chút liền nhận ra Tiêu Uyển, lúc này gật đầu nói: “Đúng vậy, làm sao?”
Lúc nói câu nói này Khương Vọng Thư còn nhìn đến vẻ mặt Thang Tư Niên rồi dò hỏi: “Em đột nhiên hỏi cô ta làm cái gì?” Nàng lấy cùi chỏ đụng vào Thang Tư Niên, hỏi như vậy trêu chọc cô, “Em ghen a?”
Thang Tư Niên cười cười, “Không có a. Em chỉ là cảm giác cô ấy một mình ở nơi đó chờ, có phải là không có lái xe lại đây.”
Khương Vọng Thư cảm thấy có chút không dễ chịu, khó chịu đáp lời, “Em muốn tải cô ta a? Vậy em liền đi hỏi một chút đi?”
Thang Tư Niên lại quét mắt nhìn Tiêu Uyển ngoài cửa sổ, cụp mắt nhẫn trên tay mình, nhẹ nhàng nói rằng: “Nào có chuyện này, em mới sẽ không đi.”
Cô nói như vậy, lái xe từ Uyển bên cạnh Tiêu nhẹ nhàng lướt qua. Khương Vọng Thư còn quay đầu, liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ thấy Tiêu Uyển còn ở tại chỗ chờ người, mấy giây sau mới thu hồi ánh mắt.
Khương Vọng Thư chuyển qua tầm mắt, đưa mắt một lần nữa rơi xuống trên người Thang Tư Niên, cuối cùng còn nhẹ giọng nói thầm, “Em cũng không có ghen.”
Thang Tư Niên nhất thời không nghe rõ nàng đang nói cái gì, quay đầu nghi ngờ nói: “Chị, chị vừa rồi nói cái gì?”
Khương Vọng Thư ôm điện thoại di động, che giấu nói: “Không có cái gì không có gì, em nhanh lái xe về nhà, chị mệt mỏi quá.”
Thang Tư Niên ồ một tiếng, đúng là không có hỏi lại nàng cái gì, chỉ là tăng nhanh tốc độ về nhà.
Tháng ngày thoáng qua liền qua, rất nhanh sẽ đã đến ngày quốc khánh đã hẹn cùng ba mẹ Thang. Nhưng Khương Vọng Thư vẫn lo sợ bất an chờ thấy ba mẹ chồng, nhưng trước ngày quốc khánh đến thì có được tin tức mẹ Thang Tư Niên được mời đi tới châu Úc, thế là ngày hai nhà gặp mặt liền bị nhỡ một cách tự nhiên như thế.
Ba mẹ Thang gi đối với này rất xin lỗi, không khỏi làm Thang Tư Niên suy nghĩ nhiều, còn gửi tin hỏi dò chuyện bạn gái của Thang Tư Niên, tỷ như gia cảnh các loại.
Thang Tư Niên đúng là một câu cũng không có tiết lộ, chỉ thần thần bí bí nói khi nào bọn họ tới gặp một chút liền biết rồi.
Kế hoạch quốc khánh gặp gia trưởng liền bởi vì chuyện bất ngờ này đương nhiên bị nhỡ.
Hiếm thấy có được bảy ngày kỳ nghỉ nhưng bởi vì Khương Vọng Thư cùng Thang Tư Niên trước cũng không có lên kế hoạch tốt, đột nhiên có ngày nghỉ nhất thời cũng không biết đi đâu. Thêm vào bà nội cũng vẫn hi vọng Khương Vọng Thư rảnh rỗi có thể ở nhà nhiều bồi bà nhiều một chút, nên quốc khánh Khương Vọng Thư liền ở trong nhà.
Nhà Thang Tư Niên cách biệt thự Khương gia rất gần, vì lẽ đó ngày nghỉ thứ nhất, Thang Tư Niên liền lái xe đi tìm Khương Vọng Thư.
Sau khi xong điểm tâm, Khương Vọng Thư nhận được điện thoại của Thang Tư Niên, nàng đã rất sớm ở cửa chính rừng rậm đạo bàng chờ cô.
Tại chỗ rất xa nhìn thấy biển số xe Thang Tư Niên thì Khương Vọng Thư liền hướng về đối phương vẫy tay, đồng thời được một tiếng minh địch đáp lại.
Thang Tư Niên đem xe dừng ở bên cạnh Khương Vọng Thư chậm rãi mở cửa sổ xe xuống. Khương Vọng Thư ló đầu, vô cùng phấn khởi cùng Thang Tư Niên chào hỏi. Kết quả Thang Thuấn Hoa ngồi ở chỗ ngồi phía sau liền nhô đầu ra, vẫy tay cánh tay cùng Khương Vọng Thư lớn tiếng gọi hàng.
“Này này, bạn thân yêu dấu, cậu không thấy bạn thân của cậu ngồi ngay ở phía sau sao? Cậu vừa đến đã chào bạn gái, trọng sắc khinh bạn!”
Khương Vọng Thư vừa nghe thanh âm của cô, vội vã nghênh đón, hôn nhẹ nóng nóng nói: “Ngươi không phải nói không tới sao? Làm sao ngày hôm nay vẫn là theo tới.”
Nàng đưa tay, kéo cửa ra, ngồi vào ghế sau xe.
Thấy nàng đem cửa xe đóng kỹ, Thang Thuấn Hoa rồi mới hồi đáp: “Oa, Bánh Trôi đến nhà của cậu, không biết muốn ở bao lâu!”
“Nó hiện tại chính là con dâu tới cửa nhà cậu, căn bản là không nhớ rõ trong nhà còn muốn một người chị gào khóc đòi ăn.”
Thang Tư Niên một lần nữa lái xe hướng về bãi đậu xe chạy tới, nghe chị cô nói như vậy đặc biệt bất đắc dĩ nói: “Chị, chị không cần nói khuếch đại như vậy đi.”
Thang Thuấn Hoa bĩu môi, “Em vốn là như vậy! Em chính là có vợ đã quên chị gái, kỳ nghỉ dài liền vứt một mình chị ở nhà bị đói!”
“Em không có.”
Thang Thuấn Hoa mới không nghe cô ngụy biện, chỉ lôi kéo tay chị em tốt, cùng nàng nói rằng: “Cậu yên tâm, mình chỉ đi tìm đồ ăn, tuyệt đối không trở ngại hai người ân ái.”
Khương Vọng Thư bật cười: “Được được, cậu muốn làm gì cũng tốt.”
“Mình sẽ kêu người đem thư phòng của mình thu dọn một hồi, cậu muốn viết cái gì có thể đến nơi đó viết.”
Thang Thuấn Hoa vội vàng gật đầu đáp lại, “Được rồi được rồi, cậu tốt nhất.”
Thang Tư Niên xem như là rõ hai mũi tên của chị mình. Đồng thời ở trong lòng hạ xuống định nghĩa Khương Vọng Thư quả nhiên mới là chị em ruột của chị mình.
Ba người một đường nói chuyện phiếm, rất nhanh đã đi tới Khương gia. Thang Thuấn Hoa kêu Thang Tư Niên chị đây còn có người bạn Khương Vọng Thư còn được chiêu đãi tương đối long trọng.
Cơm trưa chuẩn bị đến mức rất phong phú, trên căn bản là quy cách Khương gia mời tiệc khách quý. Thang Thuấn Hoa cũng nhìn ra bà nội Khương để tâm, ở trên bàn cơm liên tiếp nháy mắt cho Khương Vọng Thư, đại khái ý tứ chính là mình trước đây làm sao không biết bà nội cũng sốt ruột hôn sự của cậu vậy a!
Bởi vì thái độ như vậy, Thang Thuấn Hoa cũng hoàn toàn biết gì đáp đó với bà nội.
Bà nội Khương đem Thang Thuấn Hoa thành trưởng bối của Thang Tư Niên nên cũng nói thêm hơi chút. Tỷ như một ít kỳ vọng của người trong nhà đối với tương lai Thang Tư Niên các loại, đều dùng cách rất uyển chuyển mà hỏi dò.
Thang Thuấn Hoa liền biểu thị Thang Tư Niên đã là người trưởng thành mên người lớn trong nhà đối với quyết định của co từ trước đến giờ luôn ủng hộ. Hơn nữa cha mẹ cũng đồng ý chuyện này, đối với lựa chọn của Thang Tư Niên thì bọn họ cũng không nhúng tay.
“Vọng Thư rất tốt, ba mẹ con lúc trước gặp cậu ấy liền rất thích rồi. Còn nói trong nhà thích hợp có cậu ấy, đã sớm muốn cho cậu ấy tiến vào cửa nhà mình.”
Thang Thuấn Hoa nói câu này trêu ghẹo, dáng dấp vô cùng như là làm mai bà mối. Khương Vọng Thư nhất thời kinh ngạc, nghe vậy còn lặng lẽ đụng phải chọt Thang Tư Niên bên cạnh, tại bên tai cô nhẹ giọng nói: “Ba mẹ em còn nói quá lời nói như vậy a?”
Thang Tư Niên cố nén ý cười, cùng nàng thấp giọng nói rằng: “Là từng nói gần như vậy.”
“Năm ngoái lúc sau tết, mẹ em thấy chị của em cứ ở nhà viết kịch bản, còn không muốn ra ngoài liền bắt đầu phát sầu chuyện đại sự cả đời của chị ấy, thúc giục chị của em ra ngoài tiếp xúc.”
“Chị của em không muốn, mẹ em liền nói kêu chị ấy mau tìm đối tượng tốt đi, bất luận nam nữ cũng tốt hết.”
“Vừa nói còn một bên thở dài, 'con a người tính tình kỳ quái, sau này ai có thể quen con được'.”
“Sau đó chị ấy liền nói...” Thang Tư Niên học ngữ khí của Thang Thuấn Hoa, giống y như thật mà đưa thuật lại lời nói của chị mình một lần, “Con sau này còn có chị em của con, con mới không sợ.”
Khương Vọng Thư bị cô chọc cười, “Sau đó mẹ em liền nói nói như vậy?”
Thang Tư Niên gật đầu, “Ừm, mẹ nói Vọng Thư lại không thể cùng một chỗ với con cả đời, người cũng sẽ có bạn đời. Sau khi nói xong còn nhắc tới nói cái gì Vọng Thư cũng được, đứa nhỏ đó càng tốt hơn. Chị em cũng cảm thấy rất thích hợp, còn nói nếu như chị không có đối tượng, liền đem chị mang về nhà kết hôn luôn.”
“Nói tóm lại, khi đó mẹ em cảm thấy chị em chỉ cần có bạn, bất luận nam nữ đều tốt.”
“Hừ hừ ~” Khương Vọng Thư gật đầu, như là cực kỳ tán thành lời của mẹ Thang gia. Nhưng gật đầu xong, nàng lại nói: “Chỉ là chị của em kỳ thực có sáng tác là tốt rồi.”
“Có một chuyện nàng yêu quý, đồng thời si mê như vậy vĩnh viễn không bao giờ phai màu cảm tình đủ để trải qua tình yêu say đắm gì.”
Thang Tư Niên cũng là cảm thấy như vậy, “Cái này đúng.”
Hai người bọn họ ở trên bàn cơm lặng lẽ nói, rất nhanh sẽ bị bà nội Khương phát hiện. Thang Thuấn Hoa tai nhọn cũng chú ý tới các cô đang bàn luận, chỉ là đúng là không có bất kể các cô nói cái gì, chỉ tiếp tục cùng bà nội nói việc nhà.
Khương Vọng Thư thấy thế ở dưới bàn đạp đạp đang Thang Tư Niên đang bóc tôm, nhẹ giọng nói: “Tư Niên...”
Thang Tư Niên ngẩng đầu nhìn nàng, “Hả?”
Khương Vọng Thư nhỏ giọng nói rằng: “Chị hỏi em nha ~ lúc đó khi mẹ em nói chuyện này, em có cảm giác gì?”
Thang Tư Niên làm động tác không nghe thấy, chỉ quay đầu hết sức chuyên chú ăn cơm. Mà Khương Vọng Thư vẫn cứ không buông tha, ở dưới đáy bàn ôm lấy chân cô làm nũng, “Nói một chút mà, nói một chút đi mà ~ Tư Niên, em nói nói đi mà ~ “
Thang Tư Niên nghĩ đây chính là một yêu tinh, vì đạt được mục đích quả thực không từ bỏ thủ đoạn.
Thế là Thang Tư Niên ho nhẹ một tiếng, ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói rằng: “Thành thật mà nói, em còn thật lo lắng chị của em sẽ thích chị.”
“Hoặc là, chị sẽ thích chị gái của em.”
“Như vậy, em sẽ rất khó khăn.”
............................
Tác giả có lời muốn nói:
Nửa tháng từ Quốc khánh tới nay, tui vẫn không có dưỡng cho thân thể cho tốt, vì lẽ đó chương mới đứt quãng, đây là chuyện không thể giải quyết.
Công việc hàng ngày của tui rất nặng nề, cụ thể thì không nói được.
Viết văn mà nói có khó không, nói có dễ dàng hay không, thế nhưng hay là phải tập trung tinh thần đi làm việc. Tuy rằng bản văn ngọt văn này tui viết rất dễ dàng, nhưng này cũng chỉ là đối lập với mấy văn trước tui viết hoy.
Cho nên... Hi vọng mọi người đều là người trong xã hội, có thể thông cảm cho nhau một hồi đi.
............................