Khương Vọng Thư từ nhỏ đối với bệnh viện không có cảm tình gì, lắc đầu một cái từ chối đề nghị của Thang Tư Niên. Thang Tư Niên nâng điện thoại mở đèn pin cầm tay kiểm tra tình hình vết thương của nàng, cuối cùng đưa ra kết luận: “Vậy thì vẫn nên đi mua chút thuốc đi.”
Lái xe đi tiệm thuốc trên đường, Khương Vọng Thư gài đai an toàn ôm hai chân ngồi tại chỗ kế bên tài xế.
Nàng đem cằm gối lên trên đầu gối, nghiêng đầu đến nhìn Thang Tư Niên một bên. Ánh sáng trên xe phản xạ trên mặt của Thang Tư Niên, cùng với đèn neo đỏ ngoài cửa sổ lấp loé đã đồng thời đem mạch sắc khuôn mặt của cô gái này chiếu ra từng đường nét vô cùng gọn gàng. Thang Tư Niên hai tay đem cầm tay lái, ánh mắt chuyên chú nhìn về phía trước lái xe đến cực kỳ vững vàng.
Trong những người Khương Vọng Thư người quen biết, tựa hồ chỉ có Trương thúc người lái xe cho bà nội hơn hai mươi năm, mới có thể lái càng vững vàng cùng thư thích hơn so với Thang Tư Niên
Ngoan ngoãn hiểu chuyện, trưởng thành thận trọng, đây là ấn tượng của Khương Vọng Thư đối với Thang Tư Niên cho tới nay. Vì lẽ đó vừa cái ôm vừa rồi thực sự là vượt qua hiểu biết của Khương Vọng Thư. Có một tí tẹo hiếu kỳ đang ở trong lòng Khương Vọng Thư nổi lên, thế là lúc Thang Tư Niên suôn sẻ ngừng xe lại, ở ngã tư đường chờ đèn xanh thì Khương Vọng Thư mở miệng hỏi Thang Tư Niên một vấn đề: “Tư Niên, em biết người vừa đứng ở cửa a?”
Thang Tư Niên quay đầu nhìn nàng: “Biết a, ở buổi tối hôn ấy em cùng chị gái đưa chị về nhà đã nhìn thấy cô ấy đứng trước cửa nhà chị chờ chị.” Thang Tư Niên nói, lưu tâm vẻ mặt Khương Vọng Thư, “Chị rm... Không nói với chị sao?”
“Không có.” Khương Vọng Thư nghĩ, dựa theo tính cách của Thang Thuấn Hoa, đương nhiên sẽ không nói cho chính mình chuyện ngột ngạt như thế. Là đã chia tay, nàng cũng không muốn đi xoắn xuýt Tiêu Uyển vì sao lại xuất hiện tại ở cửa nhà mình còn vào lúc hôm nay gặp gỡ gọi nàng lại. Nhưng cho dù Khương Vọng Thư không có đáp lại, nhưng cái kia thanh hô hoán kia là làm cho nàng tinh thần không yên mất thái.
Khương Vọng Thư cau mày: “Cô ta ngày đó nhìn thấy chị em có nói cái gì không?”
Thang Tư Niên nhẹ nhàng nắm chặt tay lái, một mặt như không có chuyện gì xảy ra mà trả lời: “Không có. Đúng là chị em nhìn thấy cô ấy liền kêu em đem chị ôm lấy rồi đi qua trước mặt cô ấy.”
Khương Vọng Thư nhớ tới cái ôm công chúa vừa rồi, trong nháy mắt phản ứng lại: “Vì lẽ đó vừa rồi em mới biết...”
Thang Tư Niên gật gù, Khương Vọng Thư làm dáng vẻ khâm phục hai chị em, chống đỡ trán của chính mình bật cười nói: “Chị em gần đây là viết kịch bản phim thần tượng quá nhiều sao? Coi chị là cô bé lọ lem chán nản gì đó rồi còn muốn ngay ở trước mặt người cũ được ôm công chúa a.” Nàng nói, nhìn Thang Tư Niên một cái, bất đắc dĩ cười nói: “Còn có em, theo xem náo nhiệt cái gì chứ.”
Bóng đêm đen tối dưới ánh đèn, đôi mắt Khương Vọng Thư có vẻ rất sáng. Thật giống như là một ngôi sao xa xôi không thể đến, ở sâu trong con ngươi Thang Tư Niên lập loè ánh sáng mê người. Thang Tư Niên nhìn nàng, cười đến ngại ngùng: “Chị em nói, thua người không thua trận. Muốn đánh bại người yêu cũ, phải có một niềm vui mới càng tốt hơn.”
Khương Vọng Thư nhìn Thang Tư Niên một chút: “Chị lại không muốn đánh bại cô ta. Chỉ là...” Nàng đưa tay, xoa xoa đỉnh đầu Thang Tư Niên, cười đến ấm áp mềm mại: “Cảm ơn em, Tư Niên.”
Đây là lần thứ nhất Khương Vọng Thư chủ động tới gần Thang Tư Niên như thế, Thang Tư Niên thụ sủng nhược kinh đến vành tai dần dần nóng lên. Khoảng cách gần như vậy, trong hô hấp cô tất cả đều là mùi hương trên người của Khương Vọng Thư.
Khương Vọng Thư xoa nhẹ cô đến mấy lần, tán dương: “Tư Niên tóc em thật sự mềm mại a, chẳng trách chị em bình thường yêu thích sờ đầu em như vậy.”
Thang Tư Niên nghĩ thầm, chị mình yêu thích sờ đầu mình, là bởi vì vì chính mình lên cao trung về sau liền cao hơn chị ấy. Chị ấy sờ chính mình, chỉ là hi vọng mình không cao thêm quá nhiều so với chị ấy thôi.
Âm thanh Khương Vọng Thư chiếu vào bên tai làm Thang Tư Niên nở nụ cười, hỏi nàng: “Vậy chị còn khó chịu lắm sao?” Khương Vọng Thư suy nghĩ một chút, “Còn có chút. Tư Niên lại để chị xoa xoa, chị có khả năng liền không còn khổ sở.”
Thế là Thang Tư Niên méo xệch đầu, để tiện cho nàng bắt đầu: “Vậy chị xoa đi.”
Hành động nhỏ này thành công lấy lòng Khương Vọng Thư, nàng cười nói: “Tư Niên chào em ngoan a, trời ạ hiện tại em thật giống như Run Run.” Run Run là được Khương Vọng Thư nuôi dưỡng ở nhà bố, hiện tại lại theo bà nội của Khương Vọng Thư. Mà ở trong vòng bạn bè Khương Vọng Thư đăng nhiều nhất chính là Run Run.
Vậy bản thân Thang Tư Niên không chỉ muốn làm em gái, còn muốn làm sủng vật được không? Cô ngẩng đầu nhìn Khương Vọng Thư, nở nụ cười, nói rằng: “Nếu như chị có thể cao hứng, làm sủng vật cho chị nửa ngày cũng không phải không được.”
Khả năng là cái câu nói đùa này quá mức để Khương Vọng Thư bất ngờ, tay nàng ngừng lại ở giữa không trung, trong lúc nhất thời có chút không phản ứng kịp. Giờ khắc này đèn xanh sáng lên, xe phía sau bấm nhẹ kèn đồng giục. Thang Tư Niên ngồi ngay ngắn người lại, cầm tay lái nhìn về phía trước làm như không có chuyện gì xảy ra nói: “Chị, chúng ta trước tiên đi mua thuốc đi.”
Cô nói xong hướng về phương hướng đèn xanh sáng lên một đường thông suốt chạy tới. Còn Khương Vọng Thư ngồi tại chỗ cạnh tài xế đang nghĩ lời Thang Tư Niên mới vừa nói, lén lút nhìn nàng một cái. Như là phát hiện bí mật gì rồi, nàng có chút nóng lòng cùng mình bạn thân chia sẻ, đứa nhỏ ngoan ngoãn này tựa hồ cũng không phải thận trọng như vẻ ngoài vậy. Khả năng bề ngoài cô trưởng thành bề ngoài ở dưới đáy tựa hồ còn tàng một chút khiêu khích trong trái tim.
Nhưng Khương Vọng Thư nghiêm túc suy nghĩ một chút thì thấy lời nói như vậy tựa hồ lại không thể cùng Thang Thuấn Hoa nói được. Bao quát ở một cái ôm công chúa khi nảy, còn có thái độ thú vị của Thang Tư Niên, cũng không nói được là nên cùng Thang Thuấn Hoa kể ra.
Khương Vọng Thư có một loại trực giác, những chuyện này nên trở thành bí mật nhỏ của nàng cùng Thang Tư Niên.
Bởi vì Khương Vọng Thư trật chân, vì lẽ chuyện đi bờ sông tản bộ cũng bị bỏ lỡ. Thế là Thang Tư Niên lái xe, ở trên đường mua thuốc xong liền trực tiếp về nhà.
Đem xe lái vào bãi đậu xe dưới đất, Thang Tư Niên hỏi Khương Vọng Thư có cần mình cõng hay không. Khương Vọng Thư từ chối, Thang Tư Niên cũng chỉ lên đỡ nàng đi vào thang máy.
Vừa vặn là thời gian cao điểm buổi tối nêm khi thang máy đến lầu 1 liền có một nhóm người mênh mông tràn vào.
Bên trong đêm hè, nước hoa cùng mùi mồ hôi hỗn cùng một chỗ, chen lẫn thành một loại mùi vị khó có thể dùng lời diễn tả được.
Khương Vọng Thư được Thang Tư Niên bảo vệ ở phía sau, lướt qua bả vai của cô nhìn từng người từng người nhét chung một chỗ, sau đó cúi đầu đến gần rồi Thang Tư Niên thì ngửi được một mùi hương mới là mùi vị giống như chanh thanh.
Mùi hương rất là sạch sẽ, là mùi vị cho tới nay Khương Vọng Thư đều không có chú ý tới. Nhưng ở trong thang máy này chen chúc, nàng lại như kỳ tích chú ý tới mùi hương vẫn bị nàng lãng quên này. Nàng ngẩng đầu, mắt thấy vành tai của Thang Tư Niên đỏ chót, bốn phía náo động tựa như đã dần dần tản đi nhưng bên trong thế giới của nàng rõ ràng đến chỉ còn dư lại một bóng lưng của Thang Tư Niên.
Hương vị sạch sẽ của cô, hô hấp có hơi chút rối loạn, còn có vành tai đỏ chót, tất cả đều khiến Khương Vọng Thư chú ý. Tựa hồ trong nháy mắt như vậy Khương Vọng Thư có chút thất thần, đang suy tư mình và Thang Thuấn Hoa đến tột cùng đã quen biết bao nhiêu năm.
Mười ba năm, hay là mười bốn năm?
Thời điểm tâm tư đang lảng vảng, trong thang máy chậm rãi không lên. Thang Tư Niên hơi hơi dịch chuyển về phía trước, cho Khương Vọng Thư nhiều không gian hơn. Lúc này Khương Vọng Thư này mới lấy lại tinh thần, nhìn Thang Tư Niên trước người, thu lại tâm tình.
Sau khi đến tầng trệt, Thang Tư Niên bỗng nhiên đưa tay ra một bên nắm Khương Vọng Thư còn một bên đưa đầu ra ngoài để để rồi kéo nàng ra thang máy. Khương Vọng Thư nhìn hai người nắm tay, chỉ cảm thấy được Thang Tư Niên bao lấy tay như bị một luồng nhiệt khí bao bọc, ở bên trong đêm hè oi bức có chút khô nóng. Tuy rằng rất nóng, nhưng cũng không đáng ghét.
Khương Vọng Thư thấy cô nắm tay chính mình vẫn không có buông tay, cũng quỷ thần xui khiến không có mở miệng kêu đối phương nới lỏng tay mình ra. Hai người vẫn nắm, mãi đến tận khi đi vào trong nhà.
Thang Tư Niên đỡ Khương Vọng Thư ở cửa để thay giày dép, tiếp theo dìu nàng ngồi vào trên sô pha, sau đó mới đi nhà bếp lấy đá lại đây. Thang Tư Niên ngồi ở một đầu sô pha khác, cầm khăn mặt bao lấy đá, đặt ở trên mu bàn chân Khương Vọng Thư.
Cục đá rất lạnh, lạnh đến Khương Vọng Thư nhẹ tê một tiếng. Thang Tư Niên cúi đầu, nhìn thấy ngón chân nàng trắng như tuyết đều cuộn mình lên, ở dưới ngọn đèn những móng chân của sơn hồng nhạt mỗi một cái đều có vẻ khả ái như vậy.
Thang Tư Niên vội vã đưa mắt nhìn, lúc này mới một lần nữa ép tốt khăn mặt, nói rằng: “Vừa bắt đầu sẽ cảm thấy rất lạnh, thích ứng là xong là tốt thôi.” Cô nói, ngửa đầu nhìn Khương Vọng Thư, hỏi nàng: “Móng chân sợ màu hồng nhạt sao? Màu này rất dễ nhìn.”
Khương Vọng Thư cười, “Đúng vậy, hai ngày trước làm, em cũng cảm thấy rất ưa nhìn đúng không.”
Thang Tư Niên gật gù, đáp một tiếng này, tiếp theo lại nói: “Kỳ thực em cũng biết sơn móng chân.” Nàng lấy một cái đệm cho Khương Vọng Thư lót, chính mình thì lại đỡ khăn mặt ngồi ở một bên chân của Khương Vọng Thư, còn cầm điều khiển TV mở TV lên.
Khương Vọng Thư nghe được cô thoại có chút ngoài ý muốn, “Ai? Tư Niên cũng sẽ biết sơn sao?”
“Ừm.” Thang Tư Niên gật gù, một bên đốt tiết mục ti vi, một bên trả lời vấn đề của Khương Vọng Thư, “Có lúc chị em nhàn đến phát chán thì sẽ để em sơn cho chị ấy. Thường xuyên làm, em làm được.” Cô nói xong quay đầu nhìn về phía Khương Vọng Thư, “Lần sau có cơ hội, em sẽ sơn cho chị a.”
“Tốt tốt.” Khương Vọng Thư đáp lại một tràng, đồng thời cười nói: “Em đến cùng còn biết bao nhiêu kỹ năng chị không biết a.”
Thang Tư Niên trả lời nàng: “Cũng không có có rất nhiều.” Cô chỉnh chương trình ti vi, chọn một chương trình giải trí cho Khương Vọng Thư, sau khi mở xong thì nói với nàng: “Chương trình này kỳ thứ nhất chị vẫn chưa xem đi, chườm đá phải gần một giờ mới xong, chị Vọng Thư có thể xem TV giết thời gian.” . truyện ngôn tình
Khương Vọng Thư nhìn cô một cái, gật gù đáp một tiếng tốt. Thấy Thang Tư Niên đứng dậy, liền hỏi cô: “Tư Niên đi đâu?” Thang Tư Niên đáp, “Em đi gọt trái cây đem lại đây, trong tủ lạnh có dưa Cáp Mật cùng quả mỡ bò, chị muốn ăn cái gì?”
Khương Vọng Thư nghĩ, người này đúng là quá săn sóc. Nàng cười cười, nói một câu, “Tư Niên muốn ăn cái gì thì gọt cái đó được rồi.” Thang Tư Niên gật gù, lúc trở lại trong tay quả thực đại đa số là vài miếng quả bàn mà Khương Vọng Thư thấy tốt.
Khương Vọng Thư nhìn quả bàn, trong lòng nhưng đã không còn cảm giác bất ngờ gì. Hơn nữa có khoảnh khắc nàng càng cảm thấy kỳ dị, đây vốn là một chuyện nàng nên sớm biết.
Nhưng cho dù là sớm bao nhiêu, cũng ở bao lâu trước đó, nàng có lẽ đã quên đi rồi.
—-
Tác giả có lời muốn nói:
Thoáng hơi.