Ngày Hôm Nay Cũng Không Bá Khí Trắc Lậu

Chương 39: Chương 39: Không tức giận




Hải Đồ lắc đầu kỳ quái hỏi: “Không có mà, sao anh lại hỏi vậy?”

Sau khi biết mình hiểu lầm, Bảo An có chút lúng túng, anh gãi đầu, ho khan một tiếng: “Anh đoán mò, tại bình thường cậu toàn thích làm ổ ở nhà còn gì.”

Hải Đồ uể oải “ừm” một tiếng: “Thì thi thoảng cũng phải ra ngoài chút chút.”

“Thôi, nói cho cậu có khi cậu lại bảo anh phiền phức, anh đi có tí việc đây, cậu cứ từ từ xem kịch bản.” Bảo An nói xong liền đứng lên, đi một đoạn thì quay đầu lại nói với cậu: “Có khúc mắc gì thì cứ thẳng thắn với nhau một chút, cậu cú kìm nén như thế cũng vô cụng.”

Người ngồi trên ban công không hé răng, cúi đầu tỏ ra hết sức chăm chú đọc.

Hải Đồ ăn cơm tối ở nhà Bảo An, xem xong bản tin thời sự mới đi về.

“Thật sự không cần anh đưa về hả?” Bảo An cầm mũ với khẩu trang đưa cho cậu mang theo, lại hỏi một lần.

Hải Đồ đeo khẩu trang lên: “Không cần, tối om rồi còn ai nhận ra em chứ.”

Tám giờ, chính là giờ cao điểm của buổi tối, xe tắc xi bị tắc trên đường đến gần một tiếng rưỡi, rốt cuộc mới về đến biệt thự.

Khu biệt thự không cho phép xe từ bên ngoài đi vào, Hải Đồ dừng xe ngoài cổng khu, đi bộ vào nhà.

Bình thường lúc ngồi xe thì không có cảm giác gì, chờ đến lúc dùng hai chân đo đường mới phát hiện đường xá xa xôi.

Đi đến lúc mỏi chân mới về đến nhà, Hải Đồ mở cửa, bất ngờ nhìn thấy phòng khách đang sáng đèn.

Kỳ Khiêm đang ngồi ở ghế sa lông trong phòng khách, ngay lúc nghe thấy tiếng mở cửa bên ngoài liền đứng lên, Hải Đồ vừa mới vào cửa đã chui vào lồng ngực ấm áp cửa người kia.

Cậu bỗng nhiên cảm thấy rất không chịu đựng được, nước mắt trong phút chốc chực trào ra, rồi lại thấy thật mất mặt, nhắm mắt dựa vào bả vai người nào đó, ngửa đầu cố gắng làm cho nước mắt chảy ngược lại.

Kỳ Khiêm than thở một tiếng, hay tay đem người ôm thật chặt vào trong lòng, hồi lâu sau mới thở dài: “Về nhà muộn như vậy cũng không nói với anh một tiếng.”

Cuối cùng Hải Đồ cũng đem nước mắt nín trở lại, vẫn dựa vào bả vai hắn không nhúc nhích: “Điện thoại di động em hết pin.”

“Lại nói dối.” Trên đầu bị gõ một cái không nặng không nhẹ, Kỳ Khiêm đưa tay xuống dưới nâng mông cậu lên, như ôm đứa nhỏ mà ôm cậu đến ghế salon, đem người đặt lên chân mình, một tay từ trong túi cậu lấy điện thoại ra.

Hải Đồ nhìn thấy điện thoại di động thì có chút hoảng loạn, vươn tay muốn lấy lại thì bị tránh được, Kỳ Khiêm ấn nút mở máy, nhìn thấy máy khởi động lên màn hình thì ném điện thoại sang một bên: “Từ lúc nào lại thích nói dối như vậy?”

Hải Đồ không nói lời nào, hai tay ôm cổ Kỳ Khiêm, vùi mặt vào cà cà, cứ như con đà điểu vậy.

“Không muốn để ý đến anh sao?”

Bên dưới truyền đến âm thanh rầu rĩ: “Không phải, có muốn để ý đến anh.”

Kỳ Khiêm vỗ vỗ đầu cậu: “Vậy tại sao lại là bộ dáng này, trở về cũng không liếc mắt nhìn anh lấy một cái.”

Nghe được câu này, Hải Đồ rốt cuộc ngẩng đầu lên.

Lúc này Kỳ Khiêm mới phát hiện đôi mắt đỏ ửng của cậu, trong lòng phút chốc thấy đau, khắc chế gì đó đều quăng ra sau đầu, ngẩng đầu hôn một chút khóe mắt cậu: “Ở đâu chịu ủy khuất rồi?”

Hải Đồ dẩu miệng nhìn hắn: “Tại chỗ anh đấy.”

Cậu nhớ tới thái độ của Kỳ Khiêm mấy hôm trước đối với mình, khổ sở đến lông mày đều cụp hết xuống: “Có phải anh ghét em rồi không?”

Kỳ Khiêm ngạc nhiên, sờ sờ đầu cậu: “Sao lại nghĩ như vậy?”

Hải Đồ liếc mắt nhìn hắn, cùi đầu nhìn chằm chằm góc áo: “Em cảm giác được.”

Kỳ Khiêm thở dài, đem gương mặt đang cúi gằm của người kia nâng lên: “Nhìn anh.”

Nhìn thẳng vào mắt Hải Đồ, vẻ mặt hắn nghiêm túc, ngữ khí trịnh trọng nói với cậu: “Em phải nhớ kĩ, không cần biết là bao lâu, anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ chán ghét em.”

Kỳ Khiêm lại gần hôn lên thái dương cậu: “Anh thích em nhất.”

Hải Đồ dõi theo hắn, muốn nhận biết được câu nói vừa rồi kia là thật hay giả, chốc lát sau rốt cuộc mới khẳng định được.

Thân thể cậu nghiêng về phía trước, hai tay ôm lấy cổ Kỳ Khiêm, mặt kề sát mặt Kỳ Khiêm, mềm giọng nhuyễn khí mà chỉ trích: “Vậy mà hai hôm trước anh không thèm để ý đến em.”

“Anh nào có không để ý đến em?” Kỳ Khiêm dở khóc dở cười, chọc chọc gương mặt cậu: “Chính em nhớ lại xem hôm đó không phải anh quấn lấy em sao? Kết quả em lại chơi trò bỏ nhà trốn đi với anh.”

“Em không có bỏ nhà trốn đi, buổi tối em sẽ về.” Hải Đồ hơi nghiêng đầu, hôn lên khóe môi Kỳ Khiêm: “Anh chính là không để ý đến em, anh cũng không hôn em, em chủ động đến hôn anh dáng vẻ anh cũng rất là qua loa.”

Cậu càng nói càng tức giận, không nhịn được mà cúi đầu cắn lên cổ Kỳ Khiêm một cái: “Trên TV gọi cái này là bạo lực lạnh (1).”

(1)Bạo lực lạnh: bạo lực lạnh là một loại bạo lực được biểu hiện qua nhiều hình thức như lạnh lùng, coi khinh, bỏ mặc, xa cách và thờ ơ, khiến tinh thần người khác chịu xâm phạm và thương tổn, vv... (còn một đoạn cơ mà mọi người cứ hiểu nôm na là như vầy.) (Nguồn: Baidu)

Cắn xong Hải Đồ lại cảm thấy mình cắn nặng quá, liền duỗi đầu lưỡi liếm liếm hai hàng dấu răng.

Kỳ Khiêm bị cậu liếm một cái mà giật cả mình, nhịn không được hít một hơi khí lạnh, vội vã đưa tay đẩy đầu cậu ra: “Sao cứ như cún con vậy hả?”

Hải Đồ nghe hắn ví mình như cún thì có chút không vui, nhưng khi nhìn thấy hai hàng dấu răng đỏ sẫm, lại thấy có chút chột dạ, không dám nhìn người ta. Thực ra Kỳ Khiêm cũng không giận, hai tay đặt phía sau cổ cậu xoa nắn.

Hải Đồ được xoa bóp rất thoải mái, trực tiếp đem toàn bộ trọng lượng của cái đầu dồn lên bàn tay kia, nhắm hai mắt chỉ huy: “Xoa dịch lên trên một chút.”

Bàn tay kia rất nghe lời mà dịch lên trên, xoa bóp xong mới nghe thấy âm thanh của Kỳ Khiêm vang lên: “Em đó, cứ như đứa nhỏ vậy, cái gì cũng không hiểu.”

Hải Đồ mở mắt, không ủng hộ câu này: “Anh cái gì cũng không nói, nói cho em thì em mới biết chứ.”

Cậu vừa nói vừa quay lại đề tài ban đầu: “Lại như anh hai ngày trước ấy, đối xử với em rất là lạnh nhạt, em đều biết hết.”

“Là anh không đúng.” Kỳ Khiêm nói: “Chỉ là hai ngày trước anh đang suy nghĩ về một vài chuyện, bây giờ thông suốt rồi.”

Hải Đồ hỏi: “Liên quan đến em sao?”

Kỳ Khiêm gật đầu: “Đúng vậy, lúc trước anh đã nghĩ tại sao lúc đó em lại đồng ý anh, có phải chỉ là nhất thời hiếu kì hay không?”

Hải Đồ không vội vã tranh luận, muốn nghe hắn nói hết mọi chuyện, thực ra cảm giác không được tin tưởng này khiến cậu có chút tổn thương.

Thế nhưng Kỳ Khiêm nói xong cũng không tiếp tục nữa, trái lại tiến đến hôn cậu, Hải Đồ còn đang giận đây, liền muốn tách ra, nhưng đáng tiếc không trốn nổi.

Nụ hôn này rất dài, dường như Kỳ Khiêm cố ý kéo dài thời gian, môi lưỡi cũng không đi sâu vào, chỉ ngậm lấy bờ môi nhợt nhạt trêu đùa, thỉnh thoảng sẽ đưa đầu lưỡi vào liếm hàm răng của cậu.

Hải Đồ bị hôn đến ngất ngất ngây ngây, đến lúc nào được thả ra cũng không biết.

Kỳ Khiêm cũng không vội vã, chờ cậu định thần lại mởi mở miệng nói: “Anh mong từng giây từng phút em đều muốn anh, nhưng luôn có những món đồ mới mẻ chiếm đi sự chú ý của em.”

Nói đến đấy hắn bỗng thấy khó có thể mở miệng, dừng lại một lát mới nói tiếp: “Khi đó anh sẽ có chút ghen tị.”

“Nhưng mà anh không nói, em...”

Một ngón tay đặt lên môi cậu, Kỳ Khiêm đánh gãy câu nói dang dở của Hải Đồ: “Nghe anh nói trước đã.”

“Ừm...”

“Những lúc anh ghen anh sẽ nghĩ, liệu khi em ở bên anh có cảm thấy rất tẻ nhạt hay không? Em xem, đàn ông lớn tuổi như anh, trời sinh vô vị, không hiểu được sở thích của giới trẻ các em, đại khái cũng chẳng có chung đề tài nói chuyện, nếu bị chán ghét thì cũng là chuyện không thể đương nhiên hơn được nữa.”

Kỳ Khiêm nắm bàn tay cậu lên, mười ngón đân nhau: “Huống chi anh còn từng sinh bệnh, không biết liệu sau này có thể sống bao lâu, nếu anh chết rồi, chắc chắn em sẽ phải đau lòng.”

Hắn nói: “Anh không nỡ làm em đau lòng, lúc đó lại cảm thấy rằng thực ra em chán ghét anh cũng không phải chuyện quá tệ, chỉ là khi suy nghĩ này xuất hiện anh lại thấy không cam lòng.”

“Em xem, có phải anh thật là kém cỏi, vừa nhu nhược vừa ích kỉ.” Kỳ Khiêm đem người vòng lấy, ôm vào trong ngực, một phen trải lòng vừa rồi làm cho hắn có chút lúng túng, hắn không muốn để Hải Đồ nhìn thấy.

Hải Đồ đưa tay vỗ vỗ lưng hắn: “Em không phiền chán anh, trong tất cả mọi người em thích anh nhất, hơn nữa anh sẽ sống thật lâu.”

Hải Đồ từ trong lồng ngực hắn chui ra: “Em đã hỏi những người khác rồi, bọn họ đều nói thân thể của anh tốt vô cùng, còn tốt hơn cả người bình thường nữa kìa.”

Kỳ Khiêm bật cười: “Em nghe ai nói vậy?”

Là nhân viên quản lý nói.

Thế nhưng cậu không thể nói sự thật này, ngày đầu tiên Hải Đồ đi đến ban quản lý để đăng kí, nhân viên quản lý đã dặn dò cậu rất rõ ràng, tuyệt đối không thể để người phàm biết được sự bất thường của cậu.

Bằng không cậu sẽ bị ăn tươi nuốt sống, cho vào nồi luộc rồi ăn luôn.

Để làm sâu sắc thêm ấn tượng của cậu, nhân viên quản lý còn gửi cho cậu mấy đoạn phim, bên trong là các loại ảnh chụp, cái này mà xuất hiện trên mạng có khi còn phải làm mờ ấy chứ.

Chỉ cần nhớ lại cảnh tượng đó, Hải Đồ đã nhịn không được mà dựng hết cả tóc gáy lên, cậu run lên thân mình đã nổi đầy da gà, làm bộ rất hung ác mà nói: “Dù sao cũng nhất định là không sai, anh không cần quan tâm là ai nói.”

“Em còn chưa nói hết đâu, anh cũng không được ngắt lời em.” Hải Đồ giơ tay lên, ra vẻ chững chạc mà vỗ vỗ đầu Kỳ Khiêm: “Sau này không được suy nghĩ lung tung nữa, trong lòng có tâm sự gì thì phải nói ra ngay, anh xem em nghĩ gì đều nói hết cho anh nghe đó.”

“Được, sau này đều nói cho em.” Kỳ Khiêm kéo bàn tay cậu đang đặt trên đỉnh đầu mình xuống, nắm lấy rồi hôn lên lòng bàn tay: “Đây là lần cuối cùng.”

Hải Đồ bị hôn thấy có chút ngứa, cậu co tay lại nhưng không rút về: “Anh buông em ra, em muốn đi ngủ.”

“Không buông.” Kỳ Khiêm đem người kéo lại gần hơn một chút: “Không phải em trách anh không hôn em sao? Ngày hôm nay sẽ hôn đủ có được không?”

Hắn nói, ôm Hải Đồ xoay người, đè cậu xuống ghế sa lông, còn mình thì cúi người hôn lên, bàn tay cũng xấu xa mà luồn vào quần áo du tẩu.

Bàn tay Kỳ Khiêm như mang theo một ngọn lửa, chạm đến nơi nào là nơi đó bắt đầu nóng lên, cậu đỏ mặt tới mang tai mà nghĩ, có phải là do phòng khách không mở điều hòa hay không.

Trước kia Kỳ Khiêm luôn hôn cậu rất nghiêm chỉnh, chưa bao giờ táy máy tay chân, đây vẫn là lần đầu tiên.

Hải Đồ cảm nhận được sự khác lạ của bản thân thì cuống lên, cậu muốn kéo bàn tay trong quần áo mình ra ngoài, nhưng cả người lại mềm nhũn đến kì cục, không những không ngăn cản được, mà người kia lại còn ý đồ xấu xa véo ngực cậu một chút.

Hải Đồ bị bóp nhịn không được mà rên rỉ một tiếng, trong thanh âm ngập tràn hơi thở ngọt ngào, Kỳ Khiêm bị một tiếng rên này của cậu làm cho suýt nữa không kiềm chế được, hắn thở hổn hển buông cậu ra, đụng vào trán Hải Đồ, đôi mắt sáng rực như muốn đem người ta hút vào trong đó: “Cho anh, có được không?”

Hải Đồ không rõ: “Cái gì?”

Kỳ Khiêm tiến sát đến tai cậu thì thầm một câu.

Hải Đồ bị câu nói này dọa đến tỉnh cả người.

Kỳ Khiêm lại muốn giao phối với cậu! Nhưng kỳ giao phối của cậu còn chưa tới a, hiện tại cậu không có cách nào sinh em bé hết, nếu bị phát hiện ra nhất định sẽ bị khinh bỉ.

Vừa nghĩ tới hình ảnh Kỳ Khiêm chỉ vào mũi cậu, chê cậu là đồ thỏ biển vô dụng, cậu tức thì muốn khóc.

Kỳ Khiêm vốn tưởng rằng đây nên là chuyện đương nhiên như nước chảy thành sông, sau khi nói xong dù bân vẫn ung dung nhìn cậu, động tác trên tay không hề ngừng lại.

Trên người Hải Đồ mang lại cảm giác rất mát mẻ, làn da mịn màng, như là có thể hút người ta vào trong đó.

Mãi đến tận khi bị nhéo, Hải Đồ mới từ trong nỗi sợ hãi lai giống thất bại tỉnh lại, tìm về chút sức lực, tay chân kiên định đẩy người kia ra, lắp bắp ngập ngừng nói: “Không... không được.”

Trong lòng Kỳ Khiêm có chút thất vọng, nhưng thấy cậu từ chối vẫn là nghe lời mà buông tay, cúi đầu xuống hôn lên trán cậu một cái: “Được rồi, đều nghe em.”

Tác giả có lời muốn nói: Cái kỳ gì gì đó của thỏ biển là vào mùa xuân cơ, cho nên các bạn cũng hiểu được đi.

Hết chương 38.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.