Ai đó nhìn vào nó và chị lúc này có lẽ chỉ nhìn thấy hình ảnh hai con người đang nói về những chuyện vui một cách nhẹ nhàng, chẳng giống đang kể về chuyện chia xa một ai đó tí nào. Câu chuyện kết thúc, nó ngừng nói, nhấp ngụm caffe còn lại trong ly rồi im lặng. Chị không nói gì gọi phục vụ thanh toán xong kéo tay nó đứng dậy.
- Mình về nha nhox? Trễ rồi
- Ừ
Nó đưa xe ra ngoài đường, cài dây nón bảo hiểm cho chị rồi cho xe chầm chậm lăn bánh trên đường. Lâu lắm rồi nó mới thấy chị im lặng và mĩm cười giống như nó lúc này vậy, có lẽ cuộc sống sinh ra chị để làm chị của nó vậy, tiếc là không phải chị em ruột, không ruột thịt nhưng lại hiểu nhau rất nhiều. Hiểu về suy nghĩ, cảm xúc thôi nhé chứ cuộc sống của chị vẫn là một màn bí mật với nó, ít nhất đến giờ nó cũng chưa có quan tâm lắm đến cuộc sống của chị. Con đường vẫn như hôm qua, gió lạnh buốt, tiếng côn trùng, tiếng xì xào trò chuyện của những hàng thông hai bên đường, vài chiếc xe chầm chậm lao đi rồi mất hút dưới phía xa. Chị ngồi nép sát vào người nó, cảm nhận rõ hơi thở nhẹ sau lưng, cả nụ cười mĩm của chị nửa. Chợt nghĩ nụ cười mĩm đặc sản riêng của nó có nguy cơ bị chị cướp bản quyền.
Vòng vèo mấy con đường phía ngoài thành phố, im lặng và ít xe cộ nhưng về đến trung tâm thì lại khác, vẫn là hình ảnh nhộp nhịp nhưng chẳng quá xô bồ như Sài Gòn…tiếng xe, tiếng người, tiếng nhạc, tiếng rao hòa lẫn vào nhau như một bản nhạc dài trong đêm. Nó dừng xe trước cửa khách sạn, chị bước xuống cho nó cởi nón rồi đứng chờ ngoài cổng chứ không theo nó vào trong. Hình như cả hai có chung suy nghĩ là chưa nên về khách sạn để nghỉ ngơi ngay bay giờ, đi dạo dưới cái trời se lạnh này luôn là một đặc sản không thể bỏ qua mỗi khi có dịp ghé Đà Lạt mà…
Cất xe xong nó đi ra cổng, chị đang ngồi bên vệ đường tay nghịch nghịch cái mũ len màu hồng. Vừa thấy nó chị đứng dậy choàng tay chị vào tay nó, hai đứa song bước từ từ hướng về phía bờ hồ. Ghé qua một hàng bán kẹo bông nó mua cho chị hai cây kẹo bông, một màu xanh, một màu hồng. Chị vô tư lè lưỡi thưởng thức món kẹo bông ngọt ngào ngay giữa đường, một tay cầm kẹo tay còn lại vẫn vòng vào tay nó, riêng nó chẳng ăn gì cả, hai tay vẫn cho vào túi quần…Nó thích Đà Lạt đêm vì lúc này nó có thể cho hai tay vào túi quân chậm bước giữa đường chẳng phải lo xe cộ, chẳng phải nghĩ cách để sang đường, chẳng phải nghĩ cách đi thật nhanh…
Khi hai cây kẹo bông của chị hết thì cũng vừa lúc hai đứa ra đến bờ hồ. Đêm khuya nhưng người vẫn còn ngồi rải rác bên bờ khá nhiều, một số ăn uống, một số trò chuyện, ca hát, đùa giỡn hoặc đơn giản là vài cặp đôi ôm chặt lấy nhau tâm sự…Chọn một chỗ khá sạch, tách xa những người xa lạ khác chị kéo tay nó ngồi xuống để gia nhập đội quân đang bao vây mặt hồ.
- Trời lạnh ghê ha nhox. Mặt chị sắp đóng băng luôn rồi nè.
- Ừ lạnh thiệt
- Hihi nhox chịu lạnh giỏi không?
- Hên xui
- Chị chịu lạnh giỏi lắm đó.
- Biết rồi
- Tin không?
- Có nói gì đâu
- Pleeee…nhưng chị vẫn thấy lạnh lắm
- Gì ngược đời vậy
- Uhm chịu lạnh giỏi nhưng đâu có nghĩa hổng bị lạnh đâu. Nè coi tay chị đi…lạnh cóng luôn nè
Chị vừa nói vừa tháo găng tay ra áp hai bàn tay lên mặt nó. Đúng là tay chị lạnh thiệt.
- Rồi biết rồi đeo găng tay vào đi không chút thành kem luôn giờ
- Hihi đồ khùng kem đâu ra
- Thì lạnh tay đóng băng thành kem
- Èo! Vậy cũng nói. Mà kem nay ăn không được đâu mà đòi
- Ai đòi hồi nào
- Chứ nói tay chị đóng thành kem chi. Ý đồ đòi ăn kem chứ gì
- Thôi đừng có xuyên tạc. Nhox chẳng thích ăn kem đâu
- Kem ngon mà
- Ờ nhưng không thích cho lắm
- Xì…mấy người không thích kem là những người ngốc nhất
- Sao mà ngốc
- Vì kem rất ngon
- Ờ thì ngon. Người gì lớn rồi mà tối ngày cứ kem kem kẹo kẹo như con nít
- Hihi chị thích làm con nít mà
- Ờ…thôi nhox thua. Nói gì cũng nói dc hết
- Hì
Chị cười. Nó cũng cười. Cười vì câu chuyện không đầu không đuôi ngộ nghĩnh như con nít.
- Nhox sẽ làm gì nếu bây giờ nhox là con nít
- Chưa biết! Nhox cũng chưa lớn lắm nên chưa có nhu cầu hồi xuân như chị
- Quýnh phù mỏ giờ. Ý nói chị già đó hả
- Haha cái này tự chị nói nha
- Xí! Tại nhox có ý đó chứ bộ
- Ờ ờ! Hehe (nhún vai)
- Nhưng chị đâu có lớn lắm đâu..chị còn trẻ mà đúng không
Chị dựa đầu vào vai nó
- Ừ thì còn trẻ mà…y như con nít như bây giờ đây nè
- Hì chị thích làm con nít lắm
- Chi?
- Vì con nít mới được chiều chuộng, mới được người khác chăm sóc, bảo vệ….
Chị ngừng một lúc…rồi tiếp lời
- Vì con nít sẽ không bao giờ phải lo nghĩ, phải đau nhiều như nhox của chị bây giờ nè.
Bất giác nó giật mình khẽ nhói, nhưng bàn tay chị cũng kịp siết nhẹ bắp tay nó.
- Ừ…cũng đúng!
- Nhox đau nhiều lắm đúng không?
- Ờ
- Vậy sao nhox thích cười
- Ờ không lẽ khóc
Hình như chị không bận tâm đến lời nói của nó, chị chỉ thích hỏi theo ý của chị thôi.
- Vậy sao nhox cứ giả bộ không bị đau hoài vậy?
- Giả bộ hồi nào
- Vì nhox cười với chị suốt nè
- Ờ…thì hôm kia chị đâu có cho nhox buồn
- Không cho nhox buồn chứ đâu có nghĩa bắt nhox giả bộ cười
- Vậy giờ chị muốn sao?
- Hihi chị muốn nhox cười nửa cơ
@@ Nói vòng vòng chẳng biết chị muốn gì (haha)
- Thì đang cười nè
- Tốt…
Nó thề là nó chẳng biết chị đang muốn nói gì, muốn nó làm gì. Từng câu chữ của chị cứ như đứa trẻ trò chuyện một mình, không quá nhiều nội dung nhưng cũng không dễ để bất cứ người lớn nào hiểu được.
- Chị ghét làm người lớn lắm. Nhox có ghét không?
- Ừ nhox hok ghét nhưng cũng hok thích
- Sao vậy?
- Có ghét hay thích thì cũng như không, cuối cùng vẫn phải lớn. Cứ tự nhiên cho khỏe khỏi lo nghỉ mệt óc.
- Uhm…phải chi có thuốc gì uống vô xong làm con nít hoài nhox ha
- Ờ…chị bị cuồng làm con nít rồi đó
- Kệ chị! Chị sợ làm người lớn lắm…thật đó…cực kỳ sợ luôn!
Chị lè lưỡi rùng mình như để tăng thêm tính thuyết phục của sự sợ làm người lớn.
- Ờ thôi sợ thì đừng có làm người lớn
- Hix đang ráng làm con nít nè…cũng mệt lắm chứ bộ
- Mệt thì đừng làm…để mọi thứ tự nhiên cho khỏe
- Xí…không tự nhiên được đâu…Nói chuyện với nhox tức muốn chết! Ghét quá!
- Ờ…(haha)
Chị im lặng…sau một hồi nói lung ta lung tung với thằng ngố như nó, có vẻ chị bỏ cuộc thì phải. Giờ có 100 thằng như nó ngồi đây cũng chưa chắc hiểu được chị nói chi là nó. Một người kỳ lạ!...
- Chị cảm thấy ganh tị với nhox
- Vụ gì nửa?
- Vì nhox sắp thành người lớn
- Là sao?
- Chị cũng cảm thấy ganh tị với bé Thy!
Lại nói chuyện chẳng thèm để ý người khác nói gì @@.
- Tại sao?
- Vì bé Thy chọn đúng người để yêu. Rất xứng đáng. Thật đó! Chị rất ganh tị!
- Không tốt như chị nói đâu
- Không! Chị cảm thấy tốt. Nhox yêu hết mình, nhox làm tất cả vì bé Thy. Ít nhất nhox tốt nhất đối với bé Thy.
- Có lẽ vậy.
Chị từ từ ngả đầu nằm lên hai chân nó, hai tay đan trước ngực.
- Nhox có hối hận khi để bé Thy đi không?
Nó đưa mắt nhìn ra phí mặt hồ
- Nhox chưa biết. Từ trước giờ nhox chưa bao giờ hối hận bất cứ việc gì nhox đã làm dù đúng dù sai, tốt hay xấu. Nhưng lần này thực sự nhox chưa biết mình có hối hận hay không nửa
- Nhox sẽ không hối hận đúng không?
Chị xoay đầu nó nhìn vào mặt chị.
- Ừ. Có lẽ không
- Chị biết mà ^^
- Hay ta
- (cười) Papa chị nói làm đàn ông thì phải chịu trách nhiệm lời mình nói. Đàn ông không được hối hận vì việc mình đã làm mà phải tìm cách để làm điều tốt hơn. Chị muốn nhox không được làm trẻ con nửa. Nhox phải nhanh nhanh làm người lớn như papa chị
- Có vẻ papa chị là người tốt nhất phải không
- Tất nhiên rồi. Papa chị là good men!
- Vậy chị kể về papa chị cho nhox nghe đi?
- Hihi sau này chị sẽ kể.
- Sao vậy?
- Vì chị không chắc về nhox
- Về điều gì?
- Về lòng tin
- Lòng tin về cái gì
- Lòng tin nhox sẽ thực sự trở thành một good men! Chị phải tìm hiểu kỹ mới được.
- Coi bộ khó ha
- Uhm…một good men rất khó. Khi nào nhox sẵn sàng để học làm good men như papa chị sẽ nói với nhox
- Rồi…ok luôn
Chị cười, đưa hai tay vỗ vỗ nhẹ vào má nó.
- Còn bây giờ nhox nên học cách quên bé Thy
Nó hơi bất ngờ…chẳng lẽ chị bỏ quen lời hứa của nó và em sao?
- Nhưng…
- Nhox nên quên. Thật đó…nếu nhox muốn làm một good men như papa nhox nên học cách quên bé Thy. Bởi vì một good men của gia đình khác với làm một đàn ông “tầm thường”. Sau này nhox sẽ hiểu.
- Nhox không chắc hiểu được chị…nhưng còn lời hứa…chị từng nói chị ghét nhất thất hứa mà
- Ừ! Chị ghét người thất hứa lắm. Nhox vẫn sẽ giữ lời hứa với bé Thy. Nhưng chị muốn nhox quên để làm một good men. Vì một good men mới đủ sức giữ đúng lời hứa của mình.
- Hơi khó hiểu
- Hihi chị cũng chưa hiểu nửa
- Hix…lời của chị nói mà
- Chị không biết. Chị chỉ cảm thấy nên vậy thôi. Nhưng chị sẽ cùng nhox tìm hiểu.
- Ờ…vậy cũng được.
- À còn nửa đó
- Chuyện gì?
- Nhox sẽ làm một người mạnh mẽ đúng không?
- Ừ…thì ai cũng muốn làm người mạnh mẽ mà
- Hì…vậy chị sẽ làm người yếu đuối
- Sao vậy?
- Vì nhox sẽ là em trai. Em trai nghĩa là con trai, con trai thì phải mạnh mẽ hơn con gái. Vì chị là chị gái mà
- Trời! Tưởng gì…ờ chị muốn sao cũng được.
Chị của nó là vậy đó. Những lời chị nói luôn mang điều gì đó trẻ con nhưng không dễ để hiểu. Cách sống và cách cảm nhận cuộc sống qua lời nói của chị luôn mang nhiều màu sắc bí ẩn, kỳ lạ nếu không muốn nói có gì đó hơi xa rời với thực tế cuộc sống.
- Nhox ơi!
- Sao chị?
- Khi nào nhox làm người lớn…nhox đừng khác nha?
- Là sao
- Nghĩa là nhox đừng như những người lớn khác. Nhox hãy làm người lớn nhưng đừng quên cách sống của nhox như giờ nè…giống như cách nhox đối xử với bé Thy ấy.
- Để làm gì?
- Để chị còn kiểm tra nhox có thích hợp làm một good men như papa không đó?
- Haha…rồi ok…nhox sẽ cố gắng
- Hihi hứa nha.
- Uh!
- Chị vẫn ganh tị với bé Thy lắm!
- Lại ganh tị nửa @@
- Chứ sao! Chị vẫn là con gái mà
- Ganh tị chi không biết…chị nên hài lòng vì có người tốt gấp cả trăm lần nhox kìa
- Ai?
- Papa chị!
- Papa chị không tính vô đây
- Vậy còn một người
- Ai
- Anh Phong chứ ai
- Hả
- Hả cái gì…lo ganh tị với Thy…chị quên anh Phong cũng đối xử rất tốt với chị sao
- Hok dám…hắn rất đáng ghét…
- Ghét thiệt hok
- Ừ…ghét thiệt. Mà ý nhox đang nghĩ gì đó
- Nghĩ về mối quan hệ của chị với anh
- Trời…ra là vậy…hihihi
- Cười cái giề…biết mắc cỡ nửa hả
- Hok dám…hihi sau này nhox sẽ biết…
- Biết gì?
- Bí mật. Mà nhox đừng nhắc tới hắn nửa. Lo cho nhox kìa. Nhox vẫn phải giữ lời hứa với chị đó. Không được buồn nửa.
- Ừ…hứa rồi mà.
- Uhm…ngoan!
Chị ngồi dậy vươn vai
- Oa oa chị buồn ngủ rồi. Mình về đi nhox….Mệt ghê nói chuyện với nhox mệt muốn chết. Chị phải suy nghĩ đau cả đầu
- Ờ thì về (cười) Ai mượn suy nghĩ nhìu rồi than.
- Không suy nghĩ sao được. Tự nhiên nhox kể quá trời…tự nhiên vướng vô tên nhox con như nhox…mệt thiệt…
- Ờ thì sorry…tự nhiên lôi chị vào chuyện của nhox
- Nhưng không sao…cũng thú vị lắm. Ít nhất nhox không như những người khác chị biết. Haizz…lỡ rồi..đành chịu thuiiiiii
- Lèm bèm gì nửa đó
- Hihi Chị nói lỡ làm chị nhox rồi phải lo cho nhox thôi
- Ờ ờ…cái này tự chị lo nha. Lo mệt đừng có than
- Hihi chị cứ than làm gì chị. Lo là lo mà than sẽ than. Lúc đó nhox phải chịu trách nhiệm
- Có vụ này nửa
- Chứ sao. Ai bỉu nhox là em chị. Nhox phải có trách nhiệm vì làm chị gái lo…
- Thôi mệt quá…rồi..coi như xui bị làm em chị dc chưa…tự nhox biết số mình rồi
- Hihi Quýnh phù mỏ giờ. May mắn lắm mới dc làm em chị đó nha nhox con
- Thôi nha…nhox dc rồi thêm chữ con chi nửa
- Hihi nhox con nhox con nhox con….
Chị vừa trêu vừa quay lưng chạy đi. Nó cũng mĩm cười đuổi theo chị….Mang giày cao gót mà chạy cũng nhanh ớn, làm nó đi kế bên mà cũng phải làm bộ đang chạy thiệt nhanh (haha). Chạy được một lúc tự nhiên chị ngồi thụm xuống đất. Nó đành dừng lại ngồi kế.
- Gì nửa vậy cô hai
- Hix chị mệt…chị đói bụng với chị buồn ngủ.
- Sax…thì đang đi về nhà nè
- Chị đi hết nổi rồi
Nó chống cằm suy nghĩ
- Chứ muốn sao?
Chị hổng nói gì, đưa hai tay ra phía trước, đôi mắt nhắm nghiền, miệng mĩm cười (ghét thật). Nó lắc đầu…hiểu rồi.
- Biết rồi cô hai…Hix hix
Nó xoay lưng lại. Chị hí hí mắt nhìn nó xong vui vẻ đứng dậy leo lên lưng cho nó cõng. Cõng chị thì nổi nhưng mà cõng từ đây về tới phòng chắc đem chôn nó luôn quá. (mình thấy tào lao thiệt haha). Nó cõng chị đi trên đường…mệt thì mệt nhưng vẫn vui vì sau lưng chị đang vui vẻ ngả đầu lên vai nó. Đi ngang hàng bán cá viên chiên, chị chỉ tay, nó dừng lại mua cho chị hai xâu cá viên chiên sau đó lại tiếp tục cõng chị đi về. Vật vả, thở hỗn thở hễn, than thở, cười đùa, thậm chí nằm lăn ra cả giữa đường (ở đúng dơ) cả chục lần hai đứa mới về được tới khách sạn. Rụng rời tay chân…ai nói cõng con gái đi giữa đêm Đà Lạt thế này lãng mạng lúc này là nó bẻ răng đứa đó liền…cực kỳ dở hơi và lãng nhách thì có…mệt điên cả người đây nè >.
Chị thì sung sướng lắm, giỡn cả đoạn đường về giờ mệt nằm ngủ ngon lành trên vai nó, tay vẫn cầm cây cá viên chiên chưa ăn hết, mắt nhắm nghiền mặc cho nó xấu hổ với nhỏ tiếp tân trực quầy. Lấy chìa khóa, cười trừ với nhỏ xong nó lấy hết sức tàn còn lại cõng chị lên phòng mở cửa xong nhẹ nhàng để chị xuống giường, cởi giày, cởi nón, đắp mền xong mới bò qua sô-pha nằm uống trà. Giờ trà nóng hay lạnh gì nó cũng quất tuốt@@ Hix sao trong phim tụi nó cõng nhau coi bộ lãng mạng, nhẹ nhàng lắm mà còn nó cõng chị phải nói là thừa sống thiếu chết, quên cả cái lạnh của đêm Đà Lạt luôn….Mệt..giấc ngủ đến vội vàng khi trên tay nó vẫn chưa kịp đặt ly trà hết nước xuống bàn. Đôi khi ồn ào như vậy cũng tốt, đôi khi khó hiểu trẻ con như với chị cũng tốt..không phải suy nghĩ nhiều về chuyện đã qua…như thế giấc ngủ sẽ đến nhanh chóng và đêm Đà Lạt sẽ bớt lạnh hơn ngay cả trong mơ.