Ngày Mai Liền Hòa Ly

Chương 57: Chương 57: Lương thực trắng bóng




Giang Nhã Phù đi xa chỉ có một số ít người biết, dù sao phu nhân thế gia một năm xuất môn chỉ vài lần, và việc đó rất cần phải đi ra ngoài, còn là trụ tại gia mà thôi.

Lần này nàng không chỉ muốn làm tốt chuyện vận chuyển lương mà còn một việc quan trọng khác muốn làm. Trước đó vài ngày nàng đi bái phỏng gia tiểu thư Trương Nhị một chuyến, trước mắt thân thể lão thái gia còn khỏe, nàng hướng lão hỏi dò độc Ly mộng kiếp trước mà Thời Phái trúng phải và xin cách điều chế giải dược. Hai ngày trước nàng vừa điều chế xong, muốn cầm đi phòng ngừa chuyện kiếp trước lại tái diễn.

Rời nhà, điều nàng bận tâm nhất chính là tiểu Đầu nhất, tuy linh hồn nhi tử đã trưởng thành, nhưng thân thể còn quá nhỏ, vạn nhất con ốm đau mà nàng không ở bên thì phải làm sao?

Nàng ôm tiểu Đầu nhất lưu luyến không rời, Tôn mụ mụ nói rất nhiều điều trấn an nàng, nói là trong phủ có nhị lão tọa trấn, có bọn hạ nhân trông giữ, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì, không cần nữa điểm vướn bận chuyện nhà, ngược lại nàng mới cần cẩn thận, phải tự bảo vệ bản thân thật tốt.

Nhéo thịt trên tay tiểu Đầu nhất, nàng nói “Đầu nhất ở nhà phải ngoan, chọc cười gia gia vui vẻ, nương sẽ mau trở về, con còn nhỏ không cần lo lắng cho chúng ta biết chưa?”

Đầu nhất đầy mặt ủy khuất, không cam lòng gật đầu, hôn lên mặt nàng “Con sẽ ngoan.” Tuy không muốn mẫu thân mạo hiểm, nhưng biết rõ việc này rất quan trọng, không thể mặc kệ phụ thân ở bên kia.

Quốc công phu nhân từ bên ngoài trở lại mặt đầy ý cười “Vấn đề người đồng hành cùng con ta đã giải quyết xong.”

“Ngài giải quyết như thế nào ạ?” Giang Nhã Phù khó hiểu, chẳng lẽ bà tìm hai nữ cơ bắp đi theo mình?

Nhìn nàng, bà còn muốn thừa nước đục thả câu nói “Đừng có gấp, chờ người đến con sẽ biết thôi.”

Thấy bà thần thần bí bí, nàng không hỏi sâu hơn, việc bà bà làm vì mình đều rất đáng tin cậy.

Giang Nhã Phù cũng giống Thời Phái, nàng xuất phát lúc đêm khuya, nàng thay nam trang, dùng vải nịch chặt ngực lại. Trước khi đi, nàng cuối xuống hôn tiểu Đầu nhất đang ngủ say, nhận lời chúc phúc của cả nhà mới lên xe ngựa chậm rãi rời khỏi phủ Quốc công.

Đi được một đoạn thời gian trời bắt đầu hửng sáng, trên đường mới có vài người dậy sớm làm việc, nội tâm Giang Nhã Phù thật bình tĩnh, chưa rời khỏi kinh thành mà tâm đã sớm bay khỏi nơi này rồi. Mấy tiểu nhị tiệm gạo đều được chọn lựa kỹ, đều là người tuyệt đối đáng tin, hai chiếc xe ngựa đều được giản lược cho nhẹ bớt, dễ dàng tiến lên phía trước.

Tới cửa thành, tia nắng ban mai tỏa sáng khắp nơi, cửa thành vừa mở xe liền đi qua, đi được một quãng hai xe ngựa Giang Nhã Phù bị một chiếc xe ngựa khác ngăn lại.

Ngồi đánh xe là hai hán tử, một béo một gầy, từ bên trong thùng xe nhảy xuống một công tử có hai chòm râu trông rất là lưu manh.

Hắn đi đến bên xe Giang Nhã Phù nói “Biểu ca! Rời nhà đi chơi vui như vậy lại không mang theo biểu đệ sao? Ngươi thật không có nghĩa khí đó nha!”

Ở trong xe, vừa nghe tiếng Giang Nhã Phù liền vui vẻ, vội vàng kéo cửa ra “Như Vân? Như thế nào là muội? Nhanh lên đi!”

Trần Như Vân để Trương Tam cùng Lý Tứ ngồi một xe, nàng nhảy lên xe ngựa Giang Nhã Phù “Dì đến nhà tìm muội, muội mới biết được việc này. Lá gan tẩu cũng thật lớn, làm muội lau mắt mà nhìn đấy.”

“Ta cũng không có biện pháp, nói nhanh lên, sao cha mẹ cho muội ra khỏi cửa?”

Nhớ tới Trần Như Vân liền cười “Tẩu không biết đâu, dì làm trò nháo khóc thảm thương trước mặt nương muội, còn khen muội thành một đóa hoa nữa, sau còn hứa hẹn dượng sẽ làm chỗ dựa hỗ trợ đại ca muội đổi một chức quan.”

“Như vậy nương muội liền đáp ứng sao?”

“Sao có thể chứ? Ngoài việc đó, nương còn bức muội bảo đảm, chờ sau khi trở về phải ngoan ngoãn nghe lời bà gả đi.”

Giang Nhã Phù băn khoăn “Thật là ủy khuất cho muội.”

Ngược lại Trần Như Vân không thực để ý “Việc này không sao cả, đến lúc đó muội tự có đối sách, việc cấp bách lúc này là có thể bồi tẩu đi ra ngoài một chuyến, muội sớm muốn nhìn thế giới vô biên ngoài kia một chút, đáng tiếc không phải là nam nhi, khó được cơ hội chính đại quang minh thế này, muội thật không kịp cao hứng nữa chứ á!”

Xem vẻ mặt nàng chờ mong không giống giả bộ, Giang Nhã Phù yên lòng “Sao muội đem theo hai huynh đệ kia tới nữa?”

“Bọn họ tẩu không cần lo lắng, đều là tiểu đệ vào sinh ra tử của muội, thêm nữa họ còn biết chút công phu, bàng môn tả đạo trên giang hồ thông thạo khó ai sánh bằng, có bọn họ chúng ta an toàn thêm một chút.”

“Vậy thì tốt.” Giang Nhã Phù quay đầu phân phó tiểu nhị ngồi ngoài đánh xe, nói hắn xem bọn Trương Tam, Lý Tứ như người một nhà.

Có Trần Như Vân gia nhập mọi người vui vẻ nhiều hơn, ước định hai kẻ nhập môn là hảo huynh đệ. Trần Như Vân thấy Giang Nhã Phù đổi nam trang không đủ giống, còn tự mình giúp nàng cải biến một phen, lấy ra một đống lớn chai lọ, vại bình, lăn lộn không trong chốc lát, biến Giang Nhã Phù từ một công tử trắng trẻo thành một nam tử mặt đầy tàn nhang, mắt nhỏ.

Giang Nhã Phù nhìn người trong gương đồng lập tức bị dọa hét lên “Trời đất, sao lại xấu thế này?”

Trần Như Vân rất vừa lòng kiệt tác của mình, thổi thổi râu giả trên mặt “Bằng không muội dán cho tẩu thêm mấy dúm râu thế nào?”

“Ách ~ vẫn là thôi đi.”

Dọc đường đi xem như thuận buồm xuôi gió, ở khách điếm gặp mấy bọn đạo chích lòng mang ý xấu đều bị Trương Tam, Lý Tứ phát hiện, còn trêu đùa bọn chúng một phen, tịch thu luôn bạc bọn chúng, xem như hữu kinh vô hiểm.

Trên đường không có dừng lại nhiều, đoàn người thực mau tới hai cái tiệm gạo của nhà, bọn tiểu nhị làm việc so với dự đoán của Giang Nhã Phù còn tốt hơn, gạo thóc sớm được an trí ở địa phương thích đáng.

Giang Nhã Phù bỏ ra số tiền lớn mướn tiêu cục địa phương có thương hiệu lâu đời, tự mình dẫn người đi trước vận chuyển một ít, nàng sợ một lần vận chuyển sẽ gây ra mục tiêu quá lớn, với lại phải tới biên quan rồi, xem tình hình cụ thể mới làm tiếp, sự tình đầy trọng đại, không thể không cân nhắc cẩn thận cùng an toàn.

Phó tướng Thiệu Xuân mang theo huynh đệ nhất ban tuần thành, bỗng một tiểu binh thủ thành tới báo, nói có một đội tiểu thương kéo mười mấy xe lương thực vào thành.

Thiệu Xuân đào đào lỗ tai, cho rằng mình nghe lầm, cả nước trên dưới mất mùa, mấy tiệm gạo trong thành phụ cận đều đóng cửa không tiếp tục kinh doanh, từ đâu ra tiểu thương kéo lương đến? Lúc này nếu ai có thể lấy ra lương thực, so với vàng còn quý giá hơn chứ nhỉ?

“Thiệu tướng quân, ngài không nghe lầm đâu! Là ta tận mắt nhìn thấy, đều là lương thực trắng bóng, có gạo, còn có bạch diện, đậu nành…”

Thấy hắn không giống nói dối, tinh thần Thiệu Xuân tức khắc chấn động, hét lớn một tiếng “Còn nói lời vô nghĩa gì nữa? Nhanh Chạy ngăn bọn họ lại!” Nói xong liền leo lên khoái mã, dẫn người chạy nhanh như bay về phía cửa thành.

Binh thủ thành sớm đem Giang Nhã Phù cản hàng lại, còn khách khí với bọn họ, cũng không nói là vì chuyện gì, chỉ nói chờ Thiệu tướng quân tới định đoạt.

Thực mau Thiệu Xuân liền tới, thân hình hắn cao lớn, tướng mạo anh đĩnh, do dãi nắng dầm mưa nên làn da mang màu lúa mạch, trông rất có khí phách.

Trên đường hắn còn nghĩ mình sẽ thấy một thương nhân đầu hói bụng to, không nghĩ tới đi đầu lại là hai nam tử gầy yếu, trong đó một kẻ nhìn qua như là người chính trực, còn kẻ có hai ria mép kia trông thế nào cũng rất giống một người xảo quyệt.

Hắn ngồi trên cao lập tức hỏi “Các ngươi là người từ phương nào? Lương thực từ đâu mang tới? Muốn chuyển đến nơi nào?”

Giang Nhã Phù đang muốn tiến lên trả lời, Trần Như Vân tiến lên chặn nàng lại, khinh thường trả lời “Vị tiểu tướng quân này hỏi thật không ít vấn đề, xin hỏi chúng ta phạm vào điều luật gì? Phải bị người đề ra nghi vấn vô lễ như vậy.”

Mặt Thiệu Xuân nóng lên, hắn ở trong thành ngay thẳng rõ ràng, đây là lần đầu có bá tánh dám nói lý với hắn như vậy.

Hắn hậm hực từ trên ngựa xuống, tức giận nói “Cái này có thể nói được không?”

“Hừ! Cũng không tệ.” Trần Như Vân liền thu tính khí lại, bởi không quen nhìn bộ dáng hắn ở trên lưng ngựa ra vẻ này nọ mà thôi.

Giang Nhã Phù trả lời “Bẩm tướng quân, chúng ta tới chỗ khác tiện việc bẩm báo, còn thỉnh tướng quân lắng nghe một chút nguyên do.”

Thiệu Xuân nhìn thoáng qua nam tử tàn nhang trước mắt, trong lòng sinh ra hảo cảm, đây mới giống bộ dáng người làm ăn nên có, đâu giống cái tên ria mép kia chứ? Quả thực đúng là phường du côn mà.

“Không biết nên xưng hô các hạ như thế nào?”

“Tại hạ họ Giang, danh Đại bảo.”

Thiệu Xuân hiểu rõ “Giang công tử, vị kia chính là?”

Giang Nhã Phù biết con người Thiệu Xuân này, như bây giờ cùng hắn vòng vo cảm thấy thực buồn cười “Vị này chính là biểu đệ ta, Trần…”

Trần Như Vân xen vào “Đừng vòng vèo, gọi ta là Trần nhị.”

Thiệu Xuân mời hai người vào doanh trại thủ thành, thỉnh các nàng ngồi xuống.

Giang Nhã Phù lúc này mới nói rõ ý đồ đến “Chúng ta là thương khách vân du bốn bể, nhân duyên xảo hợp trước thiên tai thu được một ít lương thực, vốn định lúc loạn thế thu chút tiền của phi nghĩa, sau lại nghe nói chiến sự biên quan khẩn cấp, liền nghĩ lấy ra một phần lực. Nếu Quân doanh chịu thu phần lương thực này, chúng ta nguyện ý giảm giá thấp nhất, nếu không cần, chúng ta đem lương thực vào trong thành bán.”

Trước nàng có nghĩ qua, lương thực có thể tặng không nhưng không hợp lý, nàng không để người ta bắt được sơ hở, bên ngoài nàng dùng tên giả, các hạng mục giao dịch ký tên đều không phải nàng.

Hơn nữa còn phòng ngừa vạn nhất, nàng sớm thay đổi mọi người ở cửa hàng vì Quách chưởng quầy. Quách gia chịu nhiều ân tình từ quốc công phu nhân, cha mẹ quách chưởng quầy góp chung bạc cũng là từ Quốc công phủ ra.

Nàng không biết làm sao mới có thể mười phần ổn thỏa, bởi vậy càng thêm cẩn thận, ở ngoài trừ bỏ Thời Phái, nàng không nghĩ để bất luận kẻ nào biết nàng là tướng quân phu nhân. Sau khi trở về chắc chắn Thiệu Xuân sẽ bẩm báo cho Thời Phái biết, nếu chàng có lòng, tự nhiên sẽ biết là nàng tới.

Thiệu Xuân vui mừng, nhưng trên chiến trường khó tránh khỏi phải đa nghi người, trời hạn đột nhiên mưa tới đúng lúc? Đói bụng liền có người đưa lương thực không khả nghi sao?

“Đương nhiên cần! Nhưng ta còn phải trở về bẩm báo một tiếng. Không biết Giang công tử có chỗ đặt chân chưa? Hiện tại lương thực là hàng hóa rất hút, ở khách điếm sợ sẽ không tiện.”

“Xem tướng quân có vẻ rất vội, vậy người kéo trước một ít lương thực đi, ta giữ lại một phần chờ cùng bàn lại sau. Nghe nói ở Nguyệt thành này, khách điếm Vân Lai là khách sạn tốt nhất, chúng ta đến đó nghỉ ngơi.”

Thiệu Xuân đứng dậy ôm quyền “Công tử cao thượng, tại hạ bội phục. Vậy ta đem lương trở về trước, sẽ mau chóng cho ngài một hồi đáp.”

“Được.”

Thiệu Xuân nhanh chóng rời đi, Giang Nhã Phù cùng Trần Như Vân chậm tản bộ trong Nguyệt thành thưởng thức phố phường cùng dân tình, phát hiện nơi đây so với kinh thành thật là khác xa nhau. Nơi này dân phong cởi mở hơn nơi khác, có thể dễ dàng gặp mặt thương nhân dị tộc mắt nâu mũi cao, các cô nương hầu hạ cũng nhiều mặt, vòng eo thật nhỏ, để lộ nhiều da thịt ở vùng cổ và cánh tay, nhìn mà mặt hai người nóng cả lên. Lại nghĩ các nàng ấy sao có thể ăn mặc đồi phong bại tục như thế, sau lại cảm thán, y phục các nàng mặc thật là đẹp mắt, cũng muốn mua mấy bộ như vậy để mặc.

Trần Như Vân nhớ tới chuyện vừa rồi nhịn không được oán niệm “Cái họ Thiệu kia là đồ ngốc không não, hắn có thể làm tốt công việc được sao? Muội thấy hắn chẳng khác nào tên quan tuần thành.”

Giang Nhã Phù cười nói “Muội đừng xem thường người ta, Thiệu tướng quân không phải là người bình thường đâu. Biểu ca muội lợi hại đúng không? Vậy mà còn có vài thứ phải thỉnh giáo qua hắn đấy.”

“Thật hay giả đó? Muội không tin.”

“Thật sự! Cô nương ria mép, chúng ta đến khách điếm thôi.”

Trần Như Vân bĩu môi đi theo lẩm bẩm “Lúc trước cũng nên dán cho tẩu hai cái mới phải.”

Rốt cuộc đem nhóm lương thực đầu tiên đến được biên quan, thần kinh Giang Nhã Phù căng chặt mấy ngày liền rốt cuộc lơi lỏng, kê đầu vào gối liền ngủ ly bì, nếu có sét đánh bên tai nàng lúc này cũng không dễ dàng mà tỉnh lại.

Trương Tam, Lý Tứ cùng ngủ một phòng bên cạnh, vốn dĩ hai người đã ngủ, bỗng lỗ tai đồng thời vừa động, không hẹn mà cùng đứng lên, lặng lẽ nhìn nhau một cái, rón rén đi đến cạnh cửa nhìn.

Hành lang có người!

Đã trễ thế này, bước chân kia phóng đi sao nhẹ thế, tuyệt không phải khách nhân ở trọ. Nghe bước chân như là hướng tới chỗ hai nữ nhân ở, không phải là kẻ to gan lớn mật nhìn ra chân thân các nàng, mà là tiểu nhân ngửi thấy mùi tiền nổi máu tham lương thực đây!

Hai người lấy dụng cụ trên người ra, cùng đồng lòng đẩy cửa phòng, đồng thời vọt lên phía trước!

- -- ------ ------ ------

Tác giả có lời muốn nói: Quá độ chương quá khó viết, viết đến đầu trọc ~ thổ bát thử thét chói tai!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.