Ngày Mai Liền Hòa Ly

Chương 61: Chương 61: Một trăm con nai đâm loạn (1)




Từ khi rời tửu lầu, thần sắc Giang Nhã Phù liền luôn nghiêm túc. Trong lòng nàng cân nhắc tâm tư công chúa Hoa Anh, cũng không phải nàng nhỏ tuổi hơn mình mà coi khinh, cảm thấy nàng giống như những tiểu nữ hài hồ nháo khác. Nói về tâm kế cùng tàn nhẫn, nữ hài này tuyệt không thua kém bất luận kẻ nào.

Ly tửu lầu rất xa, Trần Như Vân mới thấp thỏm hỏi “Biểu tẩu, người nọ vừa rồi tẩu biết sao?”

Tuy rằng bốn bề vắng lặng, Giang Nhã Phù như cũ cẩn thận “Trở về lại nói.”

Trở về tiểu viện, trong phòng chỉ còn người một nhà, nàng mới đem chân tướng nói ra “Vừa rồi người nọ chính là công chúa Hoa Anh.”

“Cái gì?” Không ngoài Trần Như Vân, tất cả mọi người đều kinh hãi.

“Biểu tẩu, vậy vừa rồi sao tẩu không nói? Họ có hai người, chúng ta có Trương Tam và Lý Tứ, khẳng định có thể bắt được nàng.”

Lý Tứ nhanh nhạy lắc đầu “Nhưng ta không đánh được…”

Giang Nhã Phù bất đắc dĩ thở dài “Xem muội kìa, còn không chu toàn bằng Lý Tứ nữa, ba người các ngươi không phải đối thủ của Thiệu Xuân, thì công chúa Hoa Anh liền miễn bàn đi. Nàng không giống các nữ tử khuê tú khác, nếu nàng giống ta, muội có thể đánh ta một trăm cái. Hơn nữa, mắt chúng ta thấy chỉ có hai người, còn cơ sở ngầm thì sao.”

Trần Như Vân bừng tỉnh “Là muội quá mức nóng vội, nhưng lá gan nàng thế nào mà lớn như vậy? So với lá gan muội, nghĩ tới là không muốn sống nữa rồi.”

“Chuyện này không được tỏ ra sợ hãi, các ngươi không được nhắc tới với bất luận kẻ nào biết không?”

“Đã biết biểu tẩu. Mà sao tẩu biết nàng là Hoa Anh? Đã gặp qua nàng trong thành rồi sao?”

Giang Nhã Phù thuận miệng bịa một lý do “Là ta nghe biểu ca muội nói qua bộ dạng nàng, kết hợp cử chỉ cùng diễn xuất nàng liền có chút hoài nghi. Thời điểm nàng ngồi xuống, không cẩn thận để ta thấy được tộc huy đeo trên cổ tay, lúc ấy mới xác nhận là nàng.”

“À, thì ra là thế, vẫn là biểu tẩu thận trọng.”

Giang Nhã Phù nhẹ nhàng thở ra, kỳ thật căn bản không có tộc huy gì gì cả.

Thực mau, nàng liền gọi hai tiểu binh Thiệu Xuân lưu lại vào gặp, nhờ họ nhanh chóng đưa tin nàng viết tới đại doanh giao Thời Phái.

Nàng đem tình huống cùng đối thoại với Hoa Anh báo cáo chi tiết, còn tả tỉ mỹ bộ dạng nàng cùng tỳ nữ cho chàng biết.

Thời Phái thấy nàng phái người hấp tấp đưa tin tới, còn tưởng nàng xảy ra chuyện gì.

Đọc xong nội dung tin, chàng nhẹ nhàng thở ra đồng thời tâm bị nhắc lên, thân phận công chúa Hoa Anh phức tạp, địa vị ở vương đình Ti tộc có chút xấu hổ, chàng thấy được, lần trước mình nói với nàng đã có chút tác dụng, nhưng không có tự đại cho rằng nói mấy câu là có thể đánh mất ý niệm tấn công Đại Hạ của Hoa Anh.

Đại Hạ cùng Ti tộc gần nhau, cùng sinh hoạt trên một khối đất bằng, vốn dĩ tình trạng sinh hoạt bọn họ so với Đại Hạ ác liệt hơn, hiện giờ Đại Hạ gặp thiên tai, mà cuộc sống bọn họ không được tốt. Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, xem Hoa Anh đánh chủ ý lên lương thảo, có lẽ còn có dò hỏi mặt tình báo khác.

Thời Phái lập tức phái một tiểu đội tinh nhuệ, cải trang trà trộn ở tửu lầu hẻm phố trung, âm thầm nghe ngóng hành tung công chúa Hoa Anh.

Nhưng công chúa Hoa Anh không phải là kẻ ăn chay, việc Thời Phái cho người bí ẩn làm vẫn bị nàng nhạy bén cảm nhận được, nhanh chóng xác nhận liền trực tiếp chặt đứt liên hệ cùng Giang Nhã Phù, lặng lẽ rút khỏi Nguyệt Thành.

Giang Nhã Phù vì phối hợp với Thời Phái, cố ý đến gian tửu lầu kia gặp Hoa Anh, trước sau cũng không thấy bóng dáng nàng xuất hiện, như là bạch vô âm tín. Nghĩ đến động tác bị nàng phát hiện, giao dịch lương thực cũng không có tiếp tục.

Rốt cuộc lương thực được chuyển dời toàn bộ đến đại doanh trong năm, tảng đá lớn trong lòng Giang Nhã Phù cuối cùng đặt xuống, trải qua một phen suy tư, nàng quyết định đem chi nhánh tiệm gạo Vĩnh Hưng đến Nguyệt Thành, ngày thường đã có chuẩn bị, tương lai nếu lặp lại sự tình này cũng không giống lần này không có đối sách.

Ngoài Quách chưởng quầy cùng hai người kế thừa lưu lại thiết lập chi nhánh, tiểu nhị còn lại đều được Giang Nhã Phù cho về quê nhà, năm mới sắp đến, cho bọn họ về cùng ăn tết với gia đình.

Thời Phái nhìn tờ tin trong tay nhìn ngây người, đem ra đọc đi đọc lại vài lần, còn có một chiếc khăn nàng để vào. Từ hôm từ biệt ở khách điếm nay đã hơn hai tháng không gặp, trong lòng tràn đầy tưởng niệm, không biết nàng ở đây có khổ sở gì không? Nàng béo hay gầy rồi?

Tiểu tử Thiệu Xuân này còn gặp qua nàng vài lần, mình như bị bán cho đại doanh này, không thể dễ dàng rời đi.

Thiệu Xuân từ bên ngoài tiến vào “Đại ca, mấy ngày ăn tết trong thành ta đều an bài hảo, so với ngày thường còn nghiêm hơn, không bởi vì ăn tết liền thả lỏng cảnh giác.”

Thời Phái đem tin cùng khăn cất vào “Vất vả cho ngươi, làm không tồi. Bên này đại doanh đều an bài thỏa đáng, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, người Ti tộc biết người Đại Hạ xem trọng Tết Âm Lịch, sợ là bọn họ cố ý mấy ngày này lại đánh lén, nói cho các huynh đệ mấy ngày này cần nâng cao tinh thần, thức ăn cũng làm phong phú một chút.”

“Đó là đương nhiên, các huynh đệ đều minh bạch đạo lý này, ai cũng biết sóng to gió lớn đều là lúc này, lơ đễnh sẽ lại lật thuyền trong mương.”

“Như thế rất tốt.” Thời Phái thở phào nhẹ nhõm, một cổ mệt mỏi nảy lên. Nếu nơi này không phải là quân doanh thì thật tốt, chàng ở cùng Giang Nhã Phù tuy thỉnh thoảng cãi nhau, khuôn mặt nhỏ nàng tức giận phình ra, mà mình không hề có biện pháp với nàng, tiểu Đầu nhất đứng một bên cười bọn họ…

Thiệu Xuân biết rõ chàng phiền não gì, đánh bạo đề nghị “Đại ca, chỗ ca và tẩu cách không xa, ca không tính toán hồi tiểu viện ăn tết sao?”

“Ừ, mấy ngày này ta tuyệt không thể rời quân doanh nửa bước, cho dù cha mẹ ta tới cũng không thể rời trấn thủ, vạn nhất đại quân Ti tộc đánh lén, tội này ai có thể gánh vác được đây.”

“Đại ca, ca có nghĩ tới? Ca ra không được, nhưng chúng ta có thể cho tẩu tử tiến vào! Ngài cùng tẩu tử đoàn tụ ở quân doanh, chẳng phải…”

Hắn còn chưa nói xong đã bị Thời Phái đánh gãy “Nói bậy! Quân quy Đại Hạ nghiêm minh, quân quy rõ ràng quy định, không được cho nữ tử tiến vào quân doanh. Lại nói nơi này có hàng ngàn hàng vạn binh lính, không chỉ một mình ta có người thân thích, làm sao có mình ta đoàn viên cùng người nhà được? Nếu mỗi người đều đem người nhà vào quân doanh, vậy quân doanh kia thành bộ dáng gì?”

Thiệu Xuân không phục “Nhưng ngài là đại ca, cùng mọi người không giống nhau, ca là thống soái một quân, nếu tâm không yên sẽ ảnh hưởng sĩ khí. Hơn nữa mình đại tẩu ở mười mấy dặm ngoài kia, tẩu chỉ tiến vào nhìn ngài, ta cam đoan các huynh đệ không có một người ý kiến gì.”

Nhưng lập trường Thời Phái thập phần kiên định “Ta nói không được là không được, không thương lượng. Gần đây tinh thần tiểu tử ngươi có chút lo ra, không thiếu suy nghĩ bậy bạ rồi đó?”

“Đã biết.” Thiệu Xuân rầu rĩ đáp ứng, sau đó cái não oai oán chuyển động thật nhanh.

Thực mau hắn tới tìm Vương Đại Khánh, hai người cùng lẩm nhẩm lầm nhầm nửa ngày, cân nhắc ra một cái kế sách.

Từ khi trước mặt Thiệu Xuân rớt râu, Trần Như Vân cảm thấy giống như thật lâu chưa gặp lại hắn, đồng thời cảm thấy có thứ gì tựa như không bỏ xuống được. Người khác tiện như vậy, chân nhanh như vậy, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi đi?

Mấy ngày nay nàng đem ria mép cất đi, ở trong viện khôi phục nữ trang, từ ngày đó liền dưỡng thành yêu thích xấu, dùng màn thầu bói toán.

Nàng đang ngồi trước bàn bẻ màn thầu, trong miệng lầm bầm “Đây là đồ tiện nhân, đây là cánh tay xấu, đây là cái chân xấu…”

Bỗng nhiên ‘đồ tiện nhân’ bị một bàn tay to gom đi, bỏ vào trong miệng.

“Ria mép đang hận ai thế? Không phải là tại hạ chứ?”

Trần Như Vân đứng phắt dậy, từ khi nào hắn đến bên người mình vậy? Một chút gió nàng cũng không phát hiện ra “Ngươi!”

Thiệu Xuân nhai nhai màn thầu trong miệng, đột nhiên xuất hiện gương mặt nữ nhân trước mặt làm hắn nhìn ngốc lăng, không có râu, làn da không cố ý bôi vàng như nến, trơn bóng như ngọc, hai má ửng hồng, cặp mắt lớn lung linh, vẻ duy nhất không được hoàn mỹ chính là đang hàm chứa lửa giận.

“Này! Đăng đồ tử, chưa thấy qua nữ nhân sao? Đừng nói nhìn ta rồi choáng váng nhé?”

Thiệu Xuân đỏ mặt, nhanh đem màn thầu nuốt xuống “Khụ, chỉ là đột nhiên nhìn thấy chân dung ngươi có chút ngoài ý muốn thôi, không nghĩ tới ngươi lớn lên so với ta còn xinh đẹp hơn.” Đương nhiên nửa câu sau hắn nói rất nhỏ.

Dù vậy cũng đủ để Trần Như Vân nghe được, hô hấp nàng cứng lại, gia hỏa này, quả nhiên lần trước rớt nửa chòm râu bị hắn nhìn thấy. Nhìn thấy cũng không rõ nói, làm hại nàng mất ăn mất ngủ mấy ngày.

“Ngươi lại tới làm gì?”

Nếu nàng là nam nhân, Thiệu Xuân cùng nàng hồ nháo thế nào cũng được, nhưng chợt cùng một nữ hài tử nói chuyện, tức khắc cảm thấy cả người không được tự nhiên, đầu lưỡi như bị cứng lại.

“Trần tiểu thư.”

“Ta không thích người khác gọi ta như vậy.”

“… Trần cô nương?”

“Quê mùa chết, gọi ta là Trần Như Vân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.