Edit: Méo
Thư Trinh không hiểu vì sao Hoắc Trầm lại có thể rảnh rỗi đến vậy. Cậu ta theo dõi cô cả đoạn đường nhưng lại chỉ đợi bên ngoài, cho đến khi cô ra ngoài mới bắt đầu chế nhạo.
Đúng là đáng sợ.
Giống như Đường Tăng sợ đồ đệ mình lẻn ra ngoài ăn thịt.
Thư Trinh vẫn có chút xấu hổ, mặc dù cô chỉ ra ngoài ăn thịt mà thôi, chứ không phải chuyện kinh thiên động địa gì.
Đợi đã! Cho dù cô có yêu đương vụng trộm thì sao? Hoắc Trầm cậu ta có quyền gì mà quản?!
Không đúng, nếu cô muốn yêu đương, sao lại có thể gọi là vụng trộm!
Chắc chắn phải là quang minh chính đại.
Nhưng mà đây cũng không phải chuyện đáng nói bây giờ.
Thư Trinh nhếch cằm, chớp chớp mắt, cố tỏ ra đáng yêu nói: “Anh Hoắc Trầm, em cũng không vui chút nào khi trốn anh đi ăn thịt đâu.”
“Sở dĩ em đến đây ăn thịt nướng.”
“Thật ra, em cũng không muốn.”
“Hửm?” Hoắc Trầm hơi cao giọng, đáy mắt lộ vẻ không tin, cậu đứng thẳng lưng sau đó thu chân lại, không chút để ý mà nhìn Thư Trinh.
“Sao lại không muốn?” Hoắc Trầm cong môi khẽ cười một tiếng, cả người đều tản ra sự quyến rũ lười biếng: “Mau nói cho anh trai nghe.”
Thư Trinh im lặng. Người này lần đầu rõ ràng đã nói “Ông đây lấy đâu ra em gái”, vậy mà đột nhiên bây giờ lại tự xưng “Anh trai.”
Thư Trinh mở mắt nhìn Hoắc Trầm, thiếu niên cười đến lạnh lùng xa cách, kính râm được cậu treo trên cổ áo trước ngực khiến chỗ đó hơi rủ xuống, lộ ra nửa xương quai xanh xinh đẹp.
Hoắc Trầm tháo mũ, ngón tay nắm lấy vành nón ngắm nghía.
Thư Trinh đang định nói chuyện, lại nghe Hoắc Trầm thờ ơ nói: “Nói cho cẩn thận.”
“Không nói thật...”
Thư Trinh khẽ run, nói nốt vế sau hộ Hoắc Trầm, “Không nói thật...Thì thế nào?”
“Cậu sẽ không đánh tôi đấy chứ?”
“Tuy tôi vừa mới ăn no, nhưng mà...” Thư Trinh nghĩ nghĩ, sau đó nói với Hoắc Trầm: “Hay là cậu đợi thêm một lát nữa?”
Hoắc Trầm nghiêng đầu, hỏi cô: “Để làm gì?”
Thư Trinh xoay người định vào trong tiệm lần nữa, “Tôi muốn ăn thêm hai suất thịt nướng.”
“Tăng khả năng thắng lợi.”
Hoắc Trầm: “...”
Hoắc Trầm bị cô gái nhỏ chọc đến tức cười, cậu nắm trọn lấy cổ tay Thư Trinh. Xương cổ tay mảnh khảnh, tay cậu cầm vào vẫn còn thừa cả một khoảng lớn, thật là gầy không chịu được.
“Đừng đi.” Hoắc Trầm nhẹ giọng nói, “Không nói thật, tôi cũng không đánh cậu.”
“Vậy được chưa?”
Không biết vì sao tình thế đột nhiên xoay chuyển, Thư Trinh không chớp mắt nhìn bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô, trên mặt ửng đỏ, cô khẽ gật đầu: “Được rồi.”
Nói xong, Thư Trinh giải thích: “Cậu cũng thấy đấy, tiệm này xa như vậy, tôi chẳng muốn đến chút nào.”
“Nhưng mà!” Cô cao giọng, vẻ mặt miễn cưỡng, “Tôi đến là do nghe nói được ăn miễn phí thôi.”
“Tôi nghĩ lãng phí rất đáng xấu hổ! Dù không muốn đến, nhưng tôi vẫn cố ép bản thân đến đây.”
“Tôi ăn thịt, không phải vì chính mình.”
“Mà ăn vì sự tiến bộ của loài người!”
Thư trinh tự cảm thấy mình đúng là không bình thường, vì ăn một bữa này mà eo cô chắc phải xoa cả tháng rồi.
Lời vô nghĩa như vậy cô cũng thể nghĩ ra được, thôi thì bây giờ chiếm lợi thế trước, cho Hoắc Trầm không còn lời nào để nói.
Một khi, cậu ta phản đối, chính là đối nghịch với nhân loại.
Vậy thì gây thù nhiều lắm haha.
Hoắc Trầm liếm môi, không nhịn được mà cười thành tiếng.
Thư Trinh cảm thấy bị sỉ nhục, tức giận ngửa đầu hỏi Hoắc Trầm: “Cậu cười cái gì?”
“Không có gì.” Hoắc Trầm nhấc tay xoa chóp mũi, nói: “Khó trách vừa rôi tôi đứng bên ngoài, đột nhiên lại cảm thấy mình có chút tiến bộ.”
“Hóa ra là nhờ cậu, Thư Trinh.”
Thư Trinh: “...” Không gì bằng bị sỉ nhục!!!
Thật ra, đến quán thịt nướng này chỉ cần đi một chuyến tàu điện ngầm là có thể đến. Nhưng Thư Trinh vì để tránh bị Hoắc Trầm phát hiện nên đã cố ý thiết kế một đoạn đường phức tạp hơn một chút. Bình thường cũng chẳng ai rảnh rỗi như vậy, chọn đoạn đường xa nhất để đến.
Nhưng bọn họ lại thực sự đi bằng con đường cô đã chọn.
Lúc đi về tâm trạng thoải mái hơn, Thư Trinh đi sau Hoắc Trầm giống như cái đuôi nhỏ, nhắm mắt đi theo, ném cũng không ném được.
Hai người soát vé xong thì lên tàu, nhưng lúc này đã rất chật chội, không còn chỗ để ngồi. Hoắc Trầm giơ tay lên cao bắt lấy cái tay vịn, quơ quơ khuỷu tay, rũ mắt nhìn nhóc lùn đang đứng trước mặt cậu. Hoắc Trầm cong môi, nói: “Không với tới à?”