Ngày Mai Vẫn Muốn Thích Em

Chương 5: Chương 5




Editor: Thùy Linh

Thư Trinh nhìn Hoắc Trầm thật lâu, cô cảm thấy người này có bệnh. Sau đó đẩy cửa, động tác liền mạch lưu loát mà vào phòng

Trong đầu Hoắc Trầm còn nhớ mãi cái ánh mắt ghét bỏ kia của Thư Trinh. Lúc lâu sau cậu mới chống tay lên vách tường mà cực khổ đứng lên

Vừa đứng được một nửa, cửa phòng Thư Trinh lại bị mở ra làm Hoắc Trầm giật mình, chân mềm nhũn lại dọc theo vách tường ngồi xổm xuống lại.

Thư Trinh vươn đầu nhìn Hoắc Trầm ngồi đó, bộ dáng cậu cực kì nghiêm túc như làm việc quan trọng

Có cái wifi thôi mà trịnh trọng đến vậy sao

Ánh mắt Thư Trinh di chuyển, cô đóng cửa phòng lại, chính mình cũng ngồi xuống bên cạnh Hoắc Trầm

Như hai cây nấm mới mọc lên sau cơn mưa

Động tác của hai người cực kỳ hài hòa với nhau

Thư Trinh chơi trò chơi trên điện thoại di động

Hoắc Trầm đang chờ đợi bên cạnh, nóng lòng hỏi: “Không phải cậu buồn ngủ à?”

Cô thuận miệng đáp: “Tóc còn chưa có khô”

Thư Trinh vốn định ngủ một lát nhưng tóc còn ướt nên đành phải chờ

Hoắc Trầm đôi mắt híp lại, nghiêng mắt nhìn Thư Trinh. Mắt nai của cô hơi chớp, màu nâu gần như trong suốt làm cho người ta say mê. Tóc dài còn nhỏ nước, một giọt lăn xuống theo cổ rồi tiến vào vạt áo

Tầm mắt Hoắc Trầm dừng lại, khống chế suy nghĩ của mình, cậu đột nhiên hỏi: “Hay là để tôi giúp cậu làm khô tóc nhé?”

Thư Trinh đang bấm điện thoại thì ngừng lại, nghiêng đầu nhìn cậu một cách vô lý: “Cậu định giúp tôi như thế nào?”

Nghe thật là mẹ nó có chút kỳ quái

Thiếu niên híp mắt lại, cằm cậu khẽ nâng về phía có cái quạt màu xanh

Hoắc Trầm thật sự bị chập mạch não, cậu cũng không biết hôm nay mình bị gì. Nhìn thấy đầu tóc ướt của Thư Trinh, cậu nghiêng lại, đưa miệng ra thổi: “Thổi như này.”

Thư Trinh: “….”

Trầm mặc một lúc sau, môi của Thư Trinh hơi mấp máy, cô chớp mắt rồi ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn, nhưng như thế này thì vất vả cho cậu quá, hay là thôi đi.”

Hoắc Trầm dừng lại, nhận ra hành động lúc nãy hơi bị điên khùng. Cậu gật đầu, giả bộ bình tĩnh: “Được, nghe theo cậu vậy.”

Hoắc Trầm còn bổ sung: “Cứ coi như là không có chuyện gì xảy ra đi nhé.”

Thư Trinh: “….” Sao giống như tôi phụ lòng cậu thế này?

Thư Trinh quyết định không để ý đến chuyện này nữa, miễn cưỡng quên đi. Cô rũ mí mắt, tiếp tục chơi điện thoại

Một lát sau, bên cạnh đột nhiên thò qua một cái đầu, hai người gần sát nhau, trên cổ cô là hơi thở nóng rực của Hoắc Trầm. Thư Trinh cảm thấy ngưa ngứa, đưa tay gãi. Vành tai cũng trở nên hồng

Hoắc Trầm đuôi lông mày khẽ nâng, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của Thư Trinh: “Cậu chơi trò gì vậy?”

Thư Trinh ngẩng đầu, vẻ mặt khó tin mà nhìn Hoắc Trầm: “Sudoku.”

Thư Trinh lại hỏi: “Cậu đã chơi bao giờ chưa?”

Hoắc Trầm lắc đầu, rất là thản nhiên: “Chưa từng chơi.”

Thư Trinh hào hứng: “Chơi vui lắm, có muốn thử không?”

“Cái này rất có ích cho trí tuệ!”

Hoắc Trầm ấn đường hơi nhíu, nhìn Thư Trinh: “Nạp thẻ cỡ mười vạn thì có được top 1 không?”

Thư Trinh: “……”

Một hồi lâu Thư Trinh mới lên tiếng: “Đại gia, cái này không phải game nạp thẻ!”

Hoắc Trầm khó hiểu, ngữ điệu giương lên hỏi cô: “Không thể nạp thẻ à?”

Sau đó cậu cho rằng trò chơi này rất nhàm chán: “Vậy thì chơi như thế nào?”

Thư Trinh giải thích: “Đây là game độc lập, một người chơi!”

“Dựa vào logic”

Thân mình Hoắc Trầm hơi ngửa ra sau, đầu dựa trên vách tường, cách xa Thư Trinh một đoạn, bộ dáng lười nhác như cũ: “Game này một người chơi thôi à?”

Thư Trinh gật đầu mạnh, đôi mắt sáng lên: “Đúng vậy!”

“Vậy thì.” Hoắc Trầm cười đến run người, hỏi cô: “Sao cậu lại ngồi đây canh wifi với tôi làm gì?”

Thư Trinh ngẩn ra mới phản ứng lại, cô cười gượng: “Ừ nhỉ, tôi phản xạ có điều kiện, nơi nào có wifi mạnh thì lập tức ngồi xuống canh vậy đấy!”. Thư Trinh đứng lên, làn váy dài quét đến cánh tay Hoắc Trầm, vải dệt mềm mại cứ thế chạm vào da thịt, cậu không tự giác mà liền rụt tay lại bảo trì khoảng cách

Thư Trinh không để ý đến chuyện này, chỉ lo tạm biệt Hoắc Trầm: “Tôi trở về phòng đây, cậu cứ tiếp tục.”

Hoắc Trầm vẫy tay, cảm giác như đôi chân không còn là của cậu nữa. Cậu không chút lưu luyến mà thúc giục: “Đi mau đi.”

Thư Trinh bước về phòng nhưng mắt vẫn còn nhìn Hoắc Trầm ngồi xổm nơi đó, cô mím môi không nói lời nào, đẩy cửa vào phòng

Hoắc Trầm cuối cùng nhẹ nhàng thở ra

Lần thứ hai Hoắc Trầm đứng dậy, cửa phòng Thư Trinh lại mở

Hoắc Trầm: “…”

Mẹ nó, còn chuyện gì nữa???

Hoắc Trầm nhịn, nghiêng đầu lại xem.

Thư Trinh lúc này chỉ lộ ra cái đầu nhỏ, khóe miệng cười xinh đẹp, thực ngọt ngào

Cánh tay nhỏ duỗi ra đưa tấm đệm mềm tới cho Hoắc Trầm

Tấm đệm nhỏ hình vuông có hình Cậu bé bọt biển màu vàng đang được cầm bởi những ngón tay nhỏ thon dài, móng tay sạch sẽ màu hồng hồng

Hoắc Trầm nơi khóe mắt có gân xanh giật giật, giơ tay nhận lấy tấm đệm mềm kia, yết hầu không tự giác mà đi lên đi xuống

“Cậu đừng ngồi xổm như vậy mãi, lấy cái này lót mông sẽ khá hơn nhiều đấy.” Thư Trinh nói thêm: “Nếu không sẽ bị tê chân.”

Hoắc Trầm “….” Tưởng tôi đây không biết đến chuyện này à?

Do ai mà tôi còn ngồi ở đây, ha ha ha….



Hoắc Trầm cảm thấy biết ơn cái đệm kia, cảm giác như một thế giới mới mở ra

Ngồi ở trên tấm đệm mềm kia quả thực rất thoải mái

Ngay cả khi chơi game cũng dễ dàng chiến thắng

Hoắc Trầm cứ như vậy duỗi chân ra, nghiêng người dựa vào vách tường ở cửa phòng Thư Trinh chơi game suốt cả buổi trưa

Trời dần tối, cậu mới nhận được tin nhắn từ Hứa Từ, nói cùng ăn cơm

Hoắc Trầm nhìn cánh cửa phòng Thư Trinh đang đóng. Sau đó chậm rãi đứng lên xách theo tấm đệm về phòng

Phòng cậu rất lớn, tùy tiện ném tấm đệm lên sô pha sau đó đi tắm rửa, lại tủ quần áo thay đồ

Hoắc Trầm thay đồ xong chuẩn bị ra cửa, mắt nhìn đến tấm đệm nhỏ màu vàng đang nằm trên sô pha kia, đuôi lông mày khẽ nâng, bước chân qua đặt ngay thẳng lại

Lại đưa tay vỗ vỗ như làm cho nó ngoan ngoãn hơn

Làm xong việc này Hoắc Trầm mới vừa lòng cầm điện thoại ra cửa



Thư Trinh trở về phòng lúc sau ngồi ở cửa sổ chờ tóc khô mới lên giường đi ngủ

Chợt nhớ tới chuyện gì đó, Thư Trinh lấy máy tính từ vali ra, hình như lâu rồi cô không lên Tấn Giang viết truyện

Thư Trinh là một tác giả viết truyện, ngày thường rảnh rỗi hay viết đoản văn, xem đó là việc vui

Vừa vào chuyên mục, cô tá hỏa nhận ra mười mấy cái hố còn chưa lấp

Thư Trinh thực ra không thấy áy náy, bài viết của cô quá ít, cũng không nhiều người xem, số liệu vẫn không tăng lên chút nào

Kết quả, ở phía sau hậu trường là một fan cuồng nhiệt của cô nhắn, vì thế mà cô mới cảm thấy có chút áy náy

Đẹp trai vô tội: Tác giả, hôm nay có chương mới chưa?

Đẹp trai vô tội: Tác giả, tuần này có chương mới chưa?

Đẹp trai vô tội: Tác giả, tháng này có chương mới chưa?

Đẹp trai vô tội: Tác giả, năm nay có chương mới chưa?

Đẹp trai vô tội: Tác giả, đợi cho đến khi tôi gặp ông nội mới ra chương mới sao?

Đẹp trai vô tội: Cấp báo cấp báo!



Một loạt tin nhắn đều là từ Đẹp trai vô tội

Thư Trinh run rẩy trong lòng, nghiệt duyên mà, cũng là nghiệt nợ nữa

Bởi vì Đẹp trai vô tội nhắn lại điên cuồng, Thư Trinh mới còn chút đạo đức cuối cùng cũng bắt đầu gõ chữ

Thư Trinh đang viết “Lạc lối”, là một câu chuyện về nữ chính là võ hiệp, bởi vì ân oán của cha mẹ mà cả gia tộc bị giết, chỉ còn nữ chính sống sót. Sau đó, tu khổ ba năm trở lại võ lâm chính tay đâm chết kẻ thù báo thù cho cha mẹ

Kết quả, kẻ thù kia chết trong nháy mắt. Trên trời có sấm sét đánh xuống, nữ chính cũng chết đi

Chuyện xưa kết thúc tại đây

Thật ra, kẻ thù ấy mới là cha mẹ của nữ chính, còn những người bị giết mới là thù

Toàn văn không có phân đoạn tình cảm, Đẹp trai vô tội đang đợi phiên ngoại, hắn chủ yếu muốn biết nữ chính tu khổ trong ba năm ăn cái gì để sống sót

Thư Trinh cũng biết hắn muốn cái gì, vì thế dứt khoát viết một cái phiên ngoại cho vừa lòng hắn

Viết xong 3000 chữ, Thư Trinh cảm thấy tổn thất tinh thần, tế bào trong não chắc đã chết hết rồi, rốt cuộc cô quyết tâm ngủ một giấc an lành



Lúc Hứa Từ thấy Hoắc Trầm là khi cậu đang cúi đầu chơi di động, khóe môi hơi gợi gợi, chắc chắn là đang cười

Hứa Từ mờ mịt, tiến lên cười hì hì hỏi: “Trầm ca, cười cái gì vậy?”

Hoắc Trầm đem điện thoại cất vào túi quần: “Không có gì.”

Hứa Từ lại hỏi: “Buổi tối đi đâu ăn đây?”

“Nhà hàng Vạn Tiên thì sao?”

Hứa Từ: “….”

Giang Hải kích động mà quơ tay múa chân: “Nhà hàng Vạn Tiên! Chính là nhà hàng hải sản mới đây, được vận chuyển bởi chuyên cơ từ nhật Bản, ăn cả đống bên ngoài cũng không bằng ăn một món ở nhà hàng Vạn Tiên sao?”

Hoắc Trầm gật đầu, không chút để ý nói: “Ờ, đúng vậy.”

“Chính là nó đó.”

Đại khái là vì Thư Trinh vào ở nên Phương Thư đã phát thiện tâm. Buổi chiều chơi game lúc ấy, cậu được cho 3 tháng tiền tiêu vặt

Cũng không biết Thư Trinh có thích ăn hải sản hay có dị ứng hay không, chờ lát nữa hỏi cô cho rõ ràng rồi đóng gói đem về nhà

Hứa Từ rốt cuộc cũng hết bất ngờ mà khôi phục lại tinh thần: “Trầm ca, vì cái gì?”

“Đột nhiên lại trìu mến chúng tôi như vậy.”

“Hay là cậu mới phát hiện ra tôi đẹp trai sao?”

Hoắc Trầm ghét bỏ mà mắng: “Đồ điên.”

“Đi thôi.”

Hoắc Trầm nhớ tới chuyện vui vẻ nào đó mà môi cười một cái, khóe mắt ôn nhu ý cười: “Hôm nay đổi mới.”

“Thật mẹ nó cao hứng như tết đến xuân về.”

Hứa Từ: “?????”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.