Ngày Mai Vẫn Yêu Em

Chương 20: Chương 20: Chúng ta đều đang học cách yêu




Dịch: Anh Đào

Beta: Cá nhỏ

Cuộc đàm phán hôm nay đại khái tầm khoảng một giờ sẽ kết thúc, không hẹn đối tác dùng bữa, Diệp Tây Thành nói với Bùi Ninh: “Trưa nay hai chúng ta ra ngoài ăn đi.”

Bùi Ninh nhìn hình ảnh của bản thân mình phản chiếu trong thang máy, thất thần.

Diệp Tây Thành không nhận được câu trả lời của Bùi Ninh, anh nghiêng mặt qua nhìn cô, cô vẫn không biết, còn đang ngẩn người.

“Trưa nay chúng ta ra ngoài ăn cơm.” Diệp Tây Thành lại nhắc lại lần nữa.

Bùi Ninh lúc này mới có phản ứng lại, có điều chỉ nghe thấy tiếng nói, thậm chí Diệp Tây Thành nói gì cô cũng không nghe rõ, cô hỏi: “Tổng giám đốc, anh vừa nói gì vậy?”

Diệp Tây Thành kiên nhẫn nói lại: “Trưa nay chúng ta ra ngoài ăn cơm.”

Bùi Ninh: “Được.”

Trên đường đi ăn cơm Bùi Ninh vẫn luôn mất tập trung, ngay cả lúc đàm phán với đối tác cô cũng chỉ chăm chú được nửa tiếng.

Mãi cho đến lúc nhà hàng tư nhân, thần trí của Bùi Ninh mới quay trở lại: “Ăn ở đây sao?”

Diệp Tây Thành hỏi: “Em đã từng đến đây?”

“Có đến cùng bạn một lần.” Bùi Ninh không giấu giếm: “Còn gặp cả Diêu Hi, bạn của em là em họ của Diêu Hi.”

Diệp Tây Thành ngạc nhiên: “Con trai của giáo sư Diêu?”

Bùi Ninh cũng ngạc nhiên: “Anh biết Diêu Viễn sao?”

Diệp Tây Thành: “Chỉ quen biết giáo sư Diêu.” Phòng thí nghiệm của giáo sư Diêu đang phát triển pin nhiên liệu hydro, hiện tại vẫn còn khá nhiều sự cố kỹ thuật chưa được khắc phục.

Hai người vừa nói chuyện vừa bước vào nhà hàng, hôm nay bà chủ cũng có ở đây, dường như là đang đặc biệt chờ Diệp Tây Thành, cô ấy dẫn họ đến phòng bao trên tầng hai, nói với Diệp Tây Thành: “Những món cậu gọi đã được chuẩn bị xong rồi.”

Diệp Tây Thành: “Cảm ơn, làm phiền rồi.”

Bà chủ cười: “Không cần khách sáo với tôi, đồ ăn sắp mang lên cho hai người rồi, dùng bữa vui vẻ nhé.” Sau đó gật đầu cười với Bùi Ninh, đóng cửa phòng rời đi.

Bùi Ninh thuận miệng hỏi: “Anh cũng quen cả bà chủ xinh đẹp kia sao?”

“Ừ.” Diệp Tây Thành nói tiếp: “Không tính là thân lắm, ngoại trừ qua đây ăn cơm, không nói nhiều hơn nửa câu.”

Bùi Ninh: “...” Cô giải thích: “Ý em không phải vậy.”

Ý của cô như thế nào không quan trọng, anh chỉ muốn có thể đem tất cả mọi chuyện nói rõ với cô, cả buổi sáng nay anh vẫn không biết được lý do: “Hôm nay em làm sao vậy?”

Bùi Ninh lắc đầu: “Không sao hết.” Sau đó cô ấn huyệt thái dương: “Đầu em hơi đau, hôm qua em bị mất ngủ vì ngủ không ngon.”

Diệp Tây Thành nhìn chằm chằm cô: “Mất ngủ?”

Bùi Ninh nói cho có lệ: “Ừ, có thể là dạo gần đây công việc dồn dập quá, ban ngày suy nghĩ nhiều chuyện, đầu óc quay cuồng không dừng, ban đêm rất dễ mất ngủ.”

Trong lòng có tâm sự, cái gì cũng không muốn ăn, Bùi Ninh chỉ ăn nửa bát cơm, uống nửa bát canh đã nói no rồi.

Diệp Tây Thành cũng không miễn cưỡng cô: “Em xuống lầu thanh toán đi.”

Lần này Bùi Ninh nhớ kỹ không lấy hóa đơn, lần trước cô ăn cơm cùng DIệp Tây Thành sau đó in hóa đơn, kết quả là anh không xét duyệt cho cô, cô không thanh toán được.

Diệp Tây Thành thấy cô cất thẻ vào trong túi, liền nói: “Trợ lý Bùi, lần này không yêu cầu in hóa đơn sao?”

Bùi Ninh ngẩng đầu lên, liếc anh.

Diệp Tây Thành cười nắm tay cô rời đi.

Xe rời khỏi sân nhà hàng, trong xe lại yên tĩnh trở lại, bầu không khí trong xe còn ngột ngạt hơn lúc ở trong phòng bao.

Có một số vấn đề không thể tránh khỏi, Bùi Ninh giả vờ không biết hỏi anh: “Hai ngày này công việc nhiều, có nên rời lại kế hoạch đi leo núi không anh?” Cô không trực tiếp nói là hủy bỏ.

Thực ra vé máy bay cô đã đặt rồi, là sáng ngày mai, nhưng có lẽ cuối tuần này anh còn phải tham gia bữa tiệc liên hoan, còn buổi xem mắt kia nữa.

Diệp Tây Thành suy nghĩ một chút: “Ừ, lùi lại hai ngày đi, thứ 7 này anh phải về nhà ông nội giải quyết chút việc. Đúng lúc chiều thứ 7 tập đoàn có buổi hội nghị, em đến tham gia đi, tìm hiểu thêm về sự phát triển kinh doanh của tập đoàn nửa năm cuối này.”

Sau đó quyết định: “Đặt vé máy bay cuối tuần đi.”

Trong lòng Bùi Ninh trùng xuống, cô hiểu.

Bữa tiệc liên hoan của gia đình nhà anh là vào thứ 7, cả buổi xem mắt đó nữa.

Bùi Ninh không tiếp lời, cô lấy điện thoại ra hủy vé, cũng không đặt vé vào chủ nhật này.

Tất cả biểu cảm nhỏ xíu này lọt hết vào trong mắt Diệp Tây Thành, đợi một lúc lâu vẫn không thấy cô đặt vé, anh giục cô: “Đặt vé vào sáng chủ nhật đi.”

Bùi Ninh xoa ngón tay trên màn hình một lúc, trong lòng vẫn luôn đấu tranh.

Đột nhiên cô ngẩng đầu, “Tổng giám đốc, công ty có quy tắc nhân viên cấp bậc như em muốn từ chức phải viết đơn xin thôi việc trước hai tháng không?”

Thực ra cô biết, trước tiên phải tìm một bậc thang đi xuống.

Ngay khoảnh khắc đó, vẻ mặt Diệp Tây Thành cứng đờ, sau đó khôi phục bình tĩnh, nhìn cô: “Em muốn từ chức?”

Bùi Ninh xoắn xuýt, cuối cùng vẫn nói: “Ừ.”

Diệp Tây Thành chỉ nói đúng hai chữ: “Lý do.”

Trong lòng Bùi Ninh lúc này vô cùng rối bời, về phần lý do nhất thời cô vẫn chưa nghĩ ra, chỉ tùy ý nói ra: “Phát hiện bản thân mình vẫn không thích hợp với công việc này, không trong nghề nên không biết rõ tình hình, có chút lực bất tòng tâm, thời gian lâu dài em sợ mình sẽ làm ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của công ty.”

Ngay khi chủ đề được nói ra, không khí trong xe cơ bản như đông cứng lại, tài xế nhanh trí hạ thấp vách ngăn xe lại, hàng trước và hàng sau ghế trở thành hai không gian độc lập.

Diệp Tây Thành cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân mình không nghĩ đến phương diện xấu, chỉ nói chuyện một cách bình thường: “Tại sao lại lực bất tòng tâm?”

Bùi Ninh bí mật điều chỉnh nhịp thở: “Em vẫn muốn tiếp tục làm những công việc thuộc sở trường của mình, nếu không thời gian lâu rồi chuyên ngành sẽ bỏ phí, cuộc đời sự nghiệp cũng sẽ gặp phải những nút thắt.”

Về điểm này Diệp Tây Thành không phản bác, anh gật đầu, hỏi cô: “Vậy kế hoạch tiếp theo của em là gì?”

Bùi Ninh nói với vẻ khó khăn: “Em định quay về công ty cũ hoặc là đi Pháp.”

Diệp Tây Thành như bị dội chậu nước lạnh lên đầu, anh hiểu ý của cô là gì.

Tất cả những hy vọng bỗng chốc bốc cháy biến thành mây khói, nhưng anh vẫn chọn cách tự lừa dối bản thân mình: “Có phải là... em đến kỳ rồi không? Trước đây mỗi khi đến kỳ em sẽ luôn quái lạ đi tìm anh.”

Lục phủ ngũ tạng của Bùi Ninh giống như bị ai đó chà xát, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu đau đớn, ánh mắt anh cẩn thận từng li từng tí, anh biết thực ra là cô muốn rời xa anh, nhưng anh vẫn giả vờ hồ đồ, cô ép buộc chính mình bình tĩnh lại.

Diệp Tây Thành không nói nhiều, đa số những lời anh nói lúc không lý trí sẽ tổn thương người khác, có những lời giống như bát nước đổ đi, không thể lấy lại được. Anh nắm lấy tay cô, cho cô thời gian suy nghĩ rõ xem rốt cuộc bản thân đang muốn làm gì.

Bùi Ninh từng chút một tiêu hóa những cảm xúc tiêu cực đó, ngay cả khi những cảm xúc đó không thể tiêu hóa ngay lập tức cô cũng nuốt chúng xuống, có thể mọi việc khác với những gì cô nghe được.

Anh đã quyết định sẽ đến bữa tiệc liên hoan của gia đình, cô không muốn mình giữa chừng lại làm khó anh.

Cô nhéo vào lòng bàn tay mình, tìm cho mình một lý do thoái thác việc từ chức ban nãy: “Tối qua em nằm mơ, mơ thấy anh thích người phụ nữ khác, vì vậy mà hôm nay nhìn gì cũng không thấy thoải mái, đúng lúc chuyến du lịch đột ngột bị hoãn lại, đột nhiên trong lòng có chút xúc động, thực sự em không muốn từ chức.”

Diệp Tây Thành hỏi ngược lại: “Chỉ là tâm trạng bất ổn?”

“Gần như vậy.”

“Không phải là muốn cắt đứt với anh?”

“... Không có.”

Diệp Tây Thành cảm thấy sự việc không hề đơn giản như những gì cô nói, nếu như là cô của tuổi 18, anh nhất định sẽ tin, nhưng cô của bây giờ sẽ không vô cớ muốn từ chức.

Cô không muốn nói, anh cũng không hỏi sâu thêm.

Đặt ta cô xuống sau đó lại hôn một cái xuống tay cô, chủ đề không vui này cứ thế mà qua đi, anh điều chỉnh lại chỗ ngồi, đối mặt với cô: “Vừa rồi quên chúc mừng em.”

Bùi Ninh bối rối: “Gì cơ?”

Diệp Tây Thành: “Chúc mừng em đã học được cách nói không của bố anh, em vậy mà dám chủ động nói từ chức, khen ngợi sự dũng cảm này của em.”

Bùi Ninh nghe ra được sự chế giếu từ anh, đạp mạnh một cái vào chân anh.

Cú đá này ít nhiều cũng có sự oán trách, cô nói: “Tối thứ 7 sẽ tính toán với anh sau.”

Diệp Tây Thành không rõ vì sao: “Tại sao phải đợi đến tối thứ 7?”

Bùi Ninh lại nhéo một cái vào lòng bàn tay anh: “Không sao hết, lúc nào tâm trạng vui sẽ đi tìm anh gây sự. Không phải anh nói em là lãnh đạo của anh hay sao? Lãnh đạo có việc tìm anh, còn cần lý do sao?”

Sau khi véo xong tay này, cô lại véo tay còn lại của anh.

Diệp Tây Thành: “...”

Trở lại văn phòng, Diệp Tây Thành dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, đem hết tất cả mọi chuyện từ sáng đến trưa lướt qua một lần, một chi tiết nhỏ cũng không bỏ xót.

Anh đột nhiên ngồi dậy, cầm điện thoại gọi đi.

Rất nhanh đầu dây bên kia đã bắt máy, “Hôm nay ngọn gió nào thổi cậu đến đây?”

Diệp Tây Thành; “Gió Đông Bắc.” Lại hỏi: “Đang ở đâu?”

Bên kia: “Vừa quay lại công ty.”

Diệp Tây Thành quan tâm hỏi một câu: “Vị không nghe lời trong nhà cậu vẫn chưa tìm được sao?”

“Chưa, điện thoại tắt máy, không biết đang đâu.”

Diệp Tây Thành: “Cậu lại làm gì chọc tức cô ấy?”

Bên kia trầm mặc mấy giây mới nói: “Không nói cô ấy nữa, ngày mai ông ngoại mời khách, nghe nói muốn giới thiệu bạn gái cho cậu? Cậu đi hay không?”

Diệp Tây Thành hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Bây giờ tôi tới công ty cậu tìm cậu.”

“Chuyện gì mà khiến vị đại giá này vất vả vậy?”

“Gặp rồi nói.”

“Được.”

Diệp Tây thành sửa soạn lại áo sơ mi, cầm điện thoại ra ngoài.

Ra đến cửa thì chạm trán với Bùi Ninh, cô đến báo cáo công việc: “Anh phải ra ngoài sao?”

Diệp Tây Thành: “Ừ. Có hẹn với người ta, em để tài liệu trên bàn đi, về anh xem sau.”

Bùi Ninh hỏi thêm một câu: “Có cần em qua đó không?”

“Không cần.”

“Hẹn phụ nữ sao?” Bùi Ninh nửa đùa nửa thật, để xoa dịu sự không vui giữa cô và anh trưa nay.

Diệp Tây Thành: “Đàn ông của một người phụ nữ.”

Ở vị trí này thư ký cũng nhìn thấy hai người họ, anh đặt xuống trán cô một nụ hôn.

Tai Bùi Ninh đỏ bừng, cô nhỏ giọng quát: “Đây là ở công ty!”

Diệp Tây Thành cười nhẹ, bước đi.

Sáng thứ 7 đó Bùi Ninh muốn ngủ đến tự tỉnh, nhưng rất sớm cô đã tỉnh, cô lười biếng trên giường mấy phút nữa mới qua phòng tập thể dục bên cạnh tìm Diệp Tây Thành, anh đang chạy bộ, “Không ngủ nữa à?”

Bùi Ninh: “Ngủ đủ rồi.” Sau đó chỉ tay ra cửa: “Mấy giờ anh qua nhà ông?”

“10 giờ.”

Bùi Ninh không lên tiếng.

Cô muốn nói, “Sớm như vậy sao” nhưng lại cảm thấy mình ích kỷ.

Diệp Tây Thành bước xuống máy chạy bộ, “Em cảm thấy nhàm chán thì đi mua sắm đi.”

Bùi Ninh khẽ “ừ” một tiếng, lúc anh đi đến cô đá anh hai phát vào chân, Diệp Tây Thành: “...”

Rất nhanh là đến 10 giờ, Diệp Tây Thành chuẩn bị đến khách sạn, hỏi cô: “Có điều gì muốn dặn dò anh không?” Bùi Ninh đang xem TV, cô bật âm thanh nhỏ lại, nhìn anh mấy giây mới nói: “Khi ăn không nói.”

Lúc nói ra mấy chữ này, trong lòng Diệp Tây Thành không nói được cảm giác gì.

Câu nói này rất quen thuộc, trước đây cô cũng hay như vậy.

Năm ba đại học cô tới Hoa Ninh thực tập, có người bạn muốn tổ chức sinh nhật, anh muốn cô đi cùng anh nhưng cô lại tìm lý do để từ chối, cô biết hôm đó là sinh nhật của người bạn khác giới, sau đó nói với anh: Khi ăn không được nói.

Khi đó anh không nghĩ nhiều.

Cho đến mãi mấy năm về sau, lúc đó cô và anh đã rời xa nhau, Tưởng Vân Triệu theo đuổi một cô gái, có lần Tưởng Vân Triệu tham gia bữa tiệc của bạn, bạn gái cậu ta nhìn Tưởng Vân Triệu nói: “Ăn nhiều đồ ăn vào, khi ăn không được nói.”

Tưởng Vân Triệu cười bảo đảm: “Chỉ nói chuyện với bạn học nam.”

Giây phút đó anh mới hiểu, ban đầu Bùi Ninh nói anh ăn nhiều bánh kem, khi ăn không nói là để anh ít nói chuyện với mấy cô gái đó.

Cô ghen.

Suy nghĩ quay lại, anh hỏi cô: “Còn dặn dò gì nữa không?”

Bùi Ninh: “Uống ít rượu.”

Diệp Tây Thành gật đầu: “Ừ, còn gì nữa không?”

Bùi Ninh: “Không được hút quá ba điếu thuốc.”

Diệp Tây Thành gật đầu, anh ra hiệu cho cô nói tiếp.

Bùi Ninh: “Tạm thời chỉ có bấy nhiêu thôi.”

Diệp Tây Thành: “Anh nhớ rồi.”

Trước khi đi anh nhớ ra gì đó, nói với cô: “Anh hẹn nhà hàng 3 giờ giao đồ ăn tới cho em, nếu em thấy đói thì ăn nhẹ trước đi.”

Bùi Ninh: “Sao lại giao đồ ăn muộn như vậy?”

“Đến lúc đó anh sẽ ăn cùng em.” Diệp Tây Thành đóng cửa lại rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.