Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài

Chương 100: Chương 100




Vừa rồi anh ta đã tìm hiểu sơ sơ, mới biết đứa bé này không có ba. Thì ra Tiêu Hà Hà là mẹ đơn thân, thật khó cho cô ấy. Một người phụ nữ vừa nuôi con, lại vừa dạy dỗ con mình tốt như vậy, đúng là không đơn giản. Và công việc, cô cũng hoàn thành rất xuất sắc.

Và lúc này, Bùi Lâm Xung đang đứng từ xa bỗng ra hiệu cho Tiêu Hà Hà qua đó, cô lập tức đứng dậy. “Xin lỗi, tôi qua đó xem thử. Thịnh Thịnh, đừng chạy lung tung nha con, mẹ sẽ quay lại tìm con!”

“Con biết rồi!” Thịnh Thịnh ngồi trên ghế sô pha và bắt đầu ăn kem.

Nhìn thấy ánh mắt của Đỗ Cảnh cứ dõi theo bóng lưng của Tiêu Hà Hà, Thịnh Thịnh trợn tròn mắt rồi nói thẳng: “Chú ơi, mẹ cháu có chú Tần rồi, chú không theo đuổi được đâu!”

“Chú Tần nào?” Đỗ Cảnh không hiểu.

“Chính là người đã theo đuổi mẹ con đó!” Trong mắt Thịnh Thịnh, mẹ là người xinh đẹp nhất, bất kỳ người đàn ông nào tiếp cận mẹ cũng đều có thể có ý muốn theo đuổi mẹ.

Một lớp sương bao phủ trên khuôn mặt điển trai của Đỗ Cảnh, chớp mắt lại trở về với vẻ lạnh nhạt vốn có.

Tiêu Hà Hà nhìn thấy Bùi Lâm Xung vẫn đang nói gì đó với Tần Lăng Hàng, cô thật sự không muốn qua đó, vì cô không biết làm sao đối mặt với Tần Lăng Hàng!

Nhìn thấy Tần Lăng Hàng, cô sẽ nhớ đến Tần Trọng Hàn, nhớ đến Ngữ Điền. Trong mắt Tiêu Hà Hà lúc này đang tràn ngập nỗi đau thương thầm lặng. Con tim lại đau nhói, mắt cô nhòe đi. Tác hợp cho người khác nhưng lại thiệt thòi cho bản thân, nhưng đâu phải chỉ một mình bản thân thiệt thòi?

Chuyện đã đến nước này, cũng không còn quan hệ gì nữa! Tiêu Hà Hà, mày nhất định phải mạnh mẽ, trời vẫn chưa sập xuống, vẫn còn nguyên đó, mày làm được mà!

Hít thật sâu, Tiêu Hà Hà vừa đi được vài bước thì một người phục vụ bưng khay rượu đi tới. Có lẽ vì chân của Tiêu Hà Hà đã quá mệt mỏi, đúng lúc đó bị sái chân, liền cảm thấy trên người có thứ gì đó lành lạnh đang thấm vào trong áo. Rồi một tiếng loảng xoảng, một cái ly bị bể vụn, và rượu trong cái ly đó đã đổ hết lên cái váy của cô.

Nhìn cái váy màu trắng bỗng chốc biến thành màu đỏ tím, cô sững sờ!

“Xin lỗi cô!” Người phục vụ hoảng sợ, vội vàng xin lỗi.

“Không..., không sao!” Rồi cúi nhìn cái váy của mình. Cô đúng là ngốc quá, có mỗi việc mang giày cao gót mà cũng không biết. Không hiểu tại sao, những giọt sương trong mắt Tiêu Hà Hà lại biến thành nước mắt.

Người phục vụ hốt hoảng. “Thưa cô, tôi không cố ý đâu! Cô đừng khóc!”

“Chuyện gì vậy?” Bỗng nhiên một giọng nam thấp trầm vang lên, rồi cảm giác căng thẳng ập đến, người phục vụ vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Đỗ Cảnh cao to vạm vỡ, với khuôn mặt điển trai lạnh lùng, đang nhìn mình bằng ánh mắt sắc bén, làm anh ta suýt chút nữa là nghẹt thở.

Rồi nhìn sang cô gái đang khóc lóc ở trước mặt với ánh mắt căng thẳng, người phục vụ không ngăn được nỗi hoảng loạn, trên cái váy màu trắng của cô ấy bị dính một mảng lớn vết rượu, chắc không phải anh này muốn đánh mình đó chứ?

“Ờ... Cô ơi... Cô có sao không?” Anh ta đến trước mặt cô và hỏi.

“Không sao!”Tiêu Hà Hà lắc đầu. “Anh đi đi!”

Bùi Lâm Xung và Tần Lăng Hàng cũng nhìn thấy, hai người đã bước đến. Tần Lăng Hàng hơi cau mày lại, Tiêu Hà Hà vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy khuôn mặt rất giống Tần Trọng Hàn đó, nước mắt bỗng trào ra.

“Xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh một lát!” Tiêu Hà Hà quay người nhanh như bay.

Đỗ Cảnh đã nhìn thấy nước mắt của cô nên đuổi theo.

“Thật không may, chủ tịch Tần, trợ lý của tôi xảy ra chút chuyện!” Bùi Lâm Xung cười híp mắt và nói. “Anhg cần gặp cô ấy không biết có chuyện gì không? Không biết tôi có thể thay mặt cô ấy được không?”

“Tổng tài Bùi, thôi bỏ đi, để hôm khác vậy!” Tần Lăng Hàng nói.

“Ý? Ông Tần nghiêm khắc! Ông cũng ở đây à?” Thịnh Thịnh cầm ly kem chạy đến, nhìn thấy hai ông già đứng cạnh nhau thì nhíu mày lại. “Hai ông đứng cạnh nhau thật kỳ lạ, một người cười giống cáo, một người giống hổ!”

Bùi Lâm Xung và Tần Lăng Hàng đồng thời kinh ngạc, đứa bé này nói chuyện...

“Ha ha ha...” Bùi Lâm Xung cười lớn, không hề giận chút nào. “Con ngoan, con đang khen ông cười gian như cáo à?”

“Ông ơi, ông cười híp cả mắt, vậy thì giống cáo rồi!”

“Ha ha, chủ tịch Tần, nói như vậy, anh chính là con hổ uy nghiêm rồi!” Bùi Lâm Xung trêu chọc.

Mặt Tần Lăng Hàng căng ra, ông ta có nghiêm khắc đến vậy à? Sao lại đem ông ta ra so với hổ? Đứa bé này thật biết đặt chuyện! Nhưng ông ta lại không hề nổi giận, ngược lại có chút muốn cười phì.

“Ông nghiêm khắc ơi, có phải ông cũng nhốt chú Tần lại rồi không? Tại sao chú ấy không xuất hiện nữa?” Thịnh Thịnh hỏi.

Tần Lăng Hàng nhìn đứa bé trước mặt, khẽ thở dài. Đứa bé này thông minh như vậy, thật sự ai gặp cũng thấy mến. “Thằng nhóc, muốn gặp Ngữ Điền không?”

“Đương nhiên là có ạ! Con cũng muốn gặp chú Tần nữa!” Thịnh Thịnh lập tức nói.

“Vậy tối nay cùng ông nghiêm khắc này về nhà của ông được không? Con dám đi không?” Tần Lăng Hàng hỏi với vẻ hứng thú.

Thịnh Thịnh nhướn mày. “Có gì mà không dám chứ? Chẳng lẽ ông là hổ thật, sẽ ăn thịt con hay sao?”

“Ha ha ha ha...” Bùi Lâm Xung càng lúc càng thích đứa bé này, vội bồng cậu lên. “Không được, hay theo ông về đi, nhà ông có nhiều đồ ăn ngon lắm!”

“Nhưng nhà ông không có Ngữ Điền. Ngữ Điền là con của mẹ, Thịnh Thịnh phải giúp mẹ giành lại con trai của mình. Ông ơi, con thích ông lắm! Ngày mai con đến nhà ông có được không?” Thịnh Thịnh ôm cổ Bùi Lâm Xung và hỏi.

“Được! Vậy được đó! Theo ý con nha!” Bùi Lâm Xung cười hà hà.

“Ngày mai không phải thứ Bảy à? Con có thể ở nhà ông đến thứ Hai, ông sẽ cho tài xế chở con đến trường!” Tần Lăng Hàng vẫn cứ nói.

“Này anh Tần à, có phải anh cố tình giành với tôi không?” Bùi Lâm Xung có chút không vui. “Đã nói hôm nay đến nhà anh, ngày mai sẽ đến nhà tôi! Cháu ngoan, ông tặng con món quà, nhất định phải đến đó! Ông có cháu ngoan rồi!”

“Không sao chứ?” Đỗ Cảnh lo lắng đưa một tờ khăn giấy.

Tiêu Hà Hà lắc đầu, cố nở một nụ cười yếu ớt: “Không sao! Tôi ổn mà! Tôi đi chỉnh lại váy áo một chút!”

Tiêu Hà Hà vào nhà vệ sinh chỉnh lại váy áo của mình. Nhưng vừa bước vào, cô đóng cửa một phòng lại, dựa lưng vào tường, lặng lẽ rơi nước mắt.

Tần Trọng Hàn! Anh khỏe không?

Em vẫn nhớ anh! Rất nhớ anh! Cô thầm lẩm bẩm trong lòng. Có trời biết thời gian vừa rồi cô đã sống thế nào, đêm nào cũng mất ngủ, phải nằm rất rất lâu thì mới ngủ được, hầu như đêm nào cũng nhìn trần nhà đến sáng!

Bao nhiêu nước mắt rơi ra là bấy nhiêu cay đắng nuốt vào...

Thì ra, nhớ nhung một người là sầu khổ đến vậy! Nó còn đau hơn nhiều, còn khó chịu hơn nhiều so với khi cô ngày ngày nhớ đến Ngữ Điền trước đây!

Nhà vệ sinh, nhà vệ sinh là nơi anh ta cưỡng hôn cô lần đầu tiên! Tại sao, đến tận bây giờ, đi đến đâu thì trong đầu cô vẫn hiện lên hình bóng của anh ta?

Khi Tiêu Hà Hà đi ra, Đỗ Cảnh vẫn đang đợi ngoài cửa, hỏi với vẻ rất lo lắng: “Cô không sao chứ? Có lạnh không?”

Nhìn thấy cái váy của cô đã bị rượu làm ướt, lo cô sẽ bị lạnh, nói rồi anh ta cởi áo vest của mình ra và khoác lên người cô. “Váy ướt rồi, khoác cái này đi!”

“Cám ơn!” Tiêu Hà Hà nói.

“Đừng khách sáo. Hà Hà, tôi đưa cô về nhà ha!” Đỗ Cảnh mở miệng.

Hai người quay lại buổi tiệc thì nhận được tin, Tần Lăng Hàng đã đưa Thịnh Thịnh đi rồi.

“Tổng tài, con trai của tôi sao lại đi cùng ông Tần vậy?” Tiêu Hà Hà lo lắng hỏi.

“Thịnh Thịnh nói muốn giúp cô tìm Ngữ Điền về!” Bùi Lâm Xung nói.

“A!” Tiêu Hà Hà lập tức căng thẳng lên.

“Chủ tịch Tần nói, ông ấy sẽ không ăn thịt con trai cô đâu, kêu cô không cần phải lo lắng!”

Đành vậy, Tiêu Hà Hà cũng không tiện nói gì thêm, nhưng trên đường về trong lòng cứ nặng trĩu. Đỗ Cảnh lái xe đưa cô đến đầu hẻm, Tiêu Hà Hà xuống xe, nhìn thấy một chiếc Bugatti màu xanh ngọc đang đậu ngay đó.

Tim cô như muốn nhảy ra ngoài.

Sau khi cô xuống xe, Đỗ Cảnh cũng xuống theo.

Ánh mắt Tiêu Hà Hà như đang tìm kiếm cái gì đó một cách vô thức, rồi nhìn thấy một bóng người cô đơn ở bên hông chiếc xe. Bóng của anh ta một nửa trong bóng tối, một nửa dưới ánh đèn. Ánh đèn làm cho bóng anh ta trải ra rất dài.

Nhìn thấy họ xuống xe, anh ta chậm rãi bước tới, trong ánh mắt chứa đầy vẻ phức tạp khó nói.

Trong tay kẹp một điếu thuốc, anh ta đang đợi cô về. Đã mười một giờ rồi, cô bước xuống xe, nhưng lại bước xuống từ trong xe của một người đàn ông khác!

Tim anh ta bỗng đau dữ dội, cảm giác trống trải trước đó giờ đã được thay bằng cảm giác đau đớn này.

Tiêu Hà Hà nhìn thấy anh ta, không nói gì. Và Đỗ Cảnh cũng đã nhìn thấy Tần Trọng Hàn.

Hai người đàn ông nhìn nhau, quan sát lẫn nhau.

“Đỗ Cảnh, anh về đi, khuya lắm rồi!” Tiêu Hà Hà trả áo vest lại cho anh ta, cười nói: “Cám ơn áo của anh!”

Lúc này Tần Trọng Hàn mới nhìn thấy cô đã mặc áo của người đàn ông khác, mắt anh ta hơi nhíu lại.

Nhìn thấy cô cười với người đàn ông khác, thời khắc đó, anh ta cảm nhận được rõ ràng trái tim mình đã vỡ vụn thành từng mảnh.

Nụ cười đó nhìn thật ngứa mắt, nhưng anh ta không biết rằng đằng sau nụ cười đó lại là sự đau đớn tổn thương nặng nề, là nụ cười rạng rỡ khi đau đớn cùng cực, trống rỗng và tuyệt vọng.

“Được! Tôi về trước đây!” Đỗ Cảnh gật đầu, sau đó lên xe và chạy đi.

Tiêu Hà Hà nhìn thấy xe của anh ta biến mất trong con hẻm, rồi hít thật sâu và quay người lại.

Anh ta đã đi đến trước mặt cô, cách cô hai mét. Thân hình cao to cô đơn và mảnh khảnh, tinh thần mệt mỏi, tiều tụy, râu để rất dài, bộ vest nhăn nhúm, trong tay kẹp điếu thuốc nhưng không hút!

Cô đứng trước mặt anh ta, nhìn vào anh ta. Hai ánh mắt gặp nhau.

Anh ta cũng nhìn vào cô, hai ánh mắt nhìn nhau, dường như lâu như một thế kỷ.

Không ai nói gì, chỉ yên lặng nhìn nhau.

Trời đã vào đầu đông, rất lạnh, cô rùng mình, hai tay vô thức ôm lấy cánh tay của mình. Đã bao lâu rồi không gặp?

Ba tuần rồi? Hay là bốn tuần?

Ừ! Đã bốn tuần rồi!

Đã bốn tuần rồi!

Thì ra, cô nhớ rõ như vậy. Thì ra, tim cô vẫn đập nhanh như điên, khao khát anh ta ùa đến!

Anh ta tiến lên trước một bước.

Mùi thuốc lá dễ chịu xuyên vào mũi cô, xen lẫn với mùi nam tính đặc biệt trên người anh ta, cứ vậy mà làm rung động lòng người. Hơi thở của cô như ngừng lại, không dám nhúc nhích.

Anh ta lại tiến thêm một bước. Anh ta và cô chỉ còn cách nhau một cánh tay.

Đầu mũi cô gần như có thể đụng vào cúc áo thứ hai của áo anh ta. Cô càng không dám nhúc nhích!

Bất thình lình, anh ta ôm chầm lấy cô, rất chặt, rất sâu, ôm cô vào trong lòng.

Đầu mũi cô cay cay, nước mắt trào ra. Thì ra, thật sự rất nhớ, thật sự thật sự rất nhớ!

“Không cho phép em yêu người khác...” Có sự áy náy sâu sắc ẩn giấu trong mắt anh ta, giọng anh ta thỏ thẻ bên tai cô, vẫn ngang ngược như vậy, vẫn xỏ lá như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.