Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài

Chương 152: Chương 152




Chữ “ông ta” này, cả Tiêu Hà Hà và Ngô Tân Tuyên đều biết họ đang nói đến Bùi Lâm Xung, cả hai người cùng lúc nhìn về phía Mai Tây Vịnh với vẻ ngạc nhiên, nhưng bà ta vẫn tiếp tục châm chọc: “Đã làm người đàn bà của đại ca xã hội đen, vậy mà còn muốn quyến rũ con rể của tôi, tốt nhất cô nên bỏ ý định đó đi!”

“Bà thật bỉ ổi!” Tiêu Hà Hà đáp lại một câu. “Tân Tuyên, chúng ta đi!”

Tần Trọng Hàn lo cho Hà Hà và Ngô Tân Tuyên nên đi xuống thang cuốn để tìm họ, liền nhìn thấy cảnh tượng gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây ở bên dưới. Đầu tiên, anh ta hơi ngây ra, rồi sau đó lập tức chạy xuống. “Có chuyện gì vậy?”

Mai Tây Vịnh cười gằn một tiếng, liếc nhìn Tần Trọng Hàn rồi quay người bỏ đi.

Vào lúc này, từ bên ngoài có một người vội vã chạy vào và nói với Mai Tây Vịnh: “Bà chủ, cô hai bị bắt cóc rồi!”

“Cái gì?” Mai Tây Vịnh hét lên. “Sao lại bị bắt cóc?”

“Bọn họ rất kỳ lạ, không cần tiền, chỉ yêu cầu cô hai hủy bỏ buổi đính hôn với cậu Mễ, và hứa sau này sẽ không kết hôn với cậu Mễ, nếu không thì...”

“Nếu không thì sao?”

Người đó nói với vẻ sợ sệt: “Giết không tha!”

Cung Luyến Nhi đã bị bắt cóc!

Tiệc đính hôn mà cô dâu biến mất, bỗng chốc trở thành một mớ lộn xộn!

Mễ Kiệt đang trong kinh hãi nhưng vẫn thấy rất áy náy!

Ngô Tân Tuyên cũng rất ngạc nhiên, mọi người đều rất lo lắng.

Cung Bồi Tân thì mặt mày tái mét, chỉ tay vào một nhóm đàn em rồi nói: “Ăn hại! Ăn hại! Tụi bây bảo vệ cô hai kiểu gì vậy? Tụi bây là heo hết à?”

“Anh à, chúng ta vẫn nên tính xa thì tốt hơn!” Mai Tây Vịnh đứng bên cạnh nói một câu đầy sợ sệt.

“Tính cái con khỉ mẹ đó!” Cung Bồi Tân đã mắng Mai Tây Vịnh ngay trước mặt rất nhiều người, cả sảnh tiệc bỗng im phăng phắc, còn ông ta đã nhận ra rằng mình đã lỡ miệng nhưng vẫn không xin lỗi, chỉ đanh mặt lại. “Tụi bây mau đi tìm cho tao!”

Mặt Mai Tây Vịnh trắng bệch ra, bà ta lùi sang một bên và không nói gì nữa!

Ông bà Mễ cũng vô cùng sốt ruột. “Sao lại như vậy chứ? Khó khăn lắm chúng ta mới chờ được đứa con dâu này mà!”

Họ đã chờ có cháu bồng rất nhiều năm rồi, nhưng mà...

Hôm nay, đứa con dâu mà khó khăn lắm họ mới có được lại gặp phải chuyện như vậy. Lần trước, cũng sau buổi tiệc đính hôn, Ngô Tân Tuyên đột nhiên biến mất... Còn lần này... Sau khi Mai Tây Vịnh nói mấy câu đó, vẻ mặt của Tiêu Hà Hà luôn không được vui. Ánh mắt sắc sảo của Tần Trọng Hàn cũng đã nhận ra tâm trạng của Hà Hà không được tốt, anh ta liếc nhìn Mai Tây Vịnh rồi lại nhìn sang Hà Hà, bỗng cảm thấy hai khuôn mặt này hơi giống nhau!

Vào lúc này, điện thoại của Mễ Kiệt reo lên. Anh ta vốn đang rất phiền muộn, nhận được cuộc gọi thì bỗng nhiên đực mặt ra, rồi phóng như bay đến một góc và nói vài câu, sau dó anh ta đi về phía bên này với vẻ mặt phức tạp.

Người thân và bạn bè của hai bên gia đình đang xì xào bàn tán. “Sao tự nhiên lại bị bắt cóc chứ?”

“Phải đó! Đúng là nẫu ruột mà!”

“Ài dà, chứ còn gì nữa!”

“...”

“Anh hai, ai lại làm việc đó? Chúng ta có báo công an không?” Mig lên đến thì nhanh nhảu lên tiếng, bỗng nhận ra Mễ Kiệt có gì đó sai sai, thậm chí còn hơi kỳ lạ.

Sau đó, Mễ Kiệt không nói gì, chỉ đi đến trước mặt Ngô Tân Tuyên, ngay trước mặt tất cả mọi người, trong lúc Ngô Tân Tuyên vẫn đang sững sờ thì cầm lấy tay cô, quỳ một chân xuống đất. “Tân Tuyên à, chúng ta kết hôn đi! Thật ra, người mà anh yêu vẫn luôn là em!”

“Hả...” Cả sảnh tiệc bỗng ồ lên.

“Chết tiệt! Mễ Kiệt, con đang làm gì vậy?” Cung Bồi Tân giận dữ.

Tiêu Hà Hà và Tần Trọng Hàn cũng ngớ mặt ra, người ngớ hơn chẳng ai khác ngoài Ngô Tân Tuyên, mặt cô ấy đỏ ửng, không phải mắc cỡ mà vì kinh ngạc. “Mễ..., Mễ Kiệt, anh mau đứng lên đi!”

“Lấy anh đi!” Mễ Kiệt vẫn nói, vẻ mặt hơi kỳ lạ.

Nhưng Ngô Tân Tuyên lắc đầu. “Mễ Kiệt à, anh mau nghĩ cách cứu cô Cung đi, đừng đùa nữa, mọi người đều đang nhìn kìa!”

Tăng Ly và Tần Trọng Hàn cũng liếc nhìn nhau, Tăng Ly nói nhỏ: “Sao lại như vậy? Làm vậy cũng hơi cay độc rồi thì phải?”

Ông bà Mễ cũng lặng người đi.

Phản ứng của Mễ Kiệt khiến mọi người bất ngờ, sau khi kinh ngạc thì bắt đầu bàn tán.

“Sao lại như vậy?”

“Mễ Kiệt chết tiệt! Cậu xem con gái tôi là gì hả?” Cung Bồi Tân giơ chân lên đá một cú về phía bên này, trúng vào vai Mễ Kiệt. Mễ Kiệt ngã xuống đất, cố chịu đau rồi lại đứng lên, vẫn giữ nguyên tư thế như vừa rồi.

Và vẫn câu nói đó: “Tân Tuyên, lấy anh đi!”

“Hả!” Ngô Tân Tuyên càng ngạc nhiên hơn, vô thức tìm kiếm sự trợ giúp của Tần Trọng Hàn và Tiêu Hà Hà.

“Mễ Kiệt, chuyện quái gì đang diễn ra vậy?” Tần Trọng Hàn đã nhận ra có gì đó không ổn. “Mễ Kiệt, lúc này nên nghĩ cách cứu Cung Luyến Nhi, anh đang làm gì vậy?”

Lúc này, Mai Tây Vịnh đột nhiên hét lên: “Tôi biết là ai rồi! Tôi biết ai đã bắt cóc Luyến Nhi rồi! Anh à...”

Chỉ thấy Mai Tây Vịnh ghét sát vào tai của Cung Bồi Tân và thì thầm mấy câu, ánh mắt của Cung Bồi Tân bỗng trở nên hung tợn, sau đó nheo mắt lại và nhìn về phía Tiêu Hà Hà, mỉm cười lạnh lùng.

Tiêu Hà Hà hơi ngây người ra, chưa kịp phản ứng lại thì Cung Bồi Tân đã đi đến gần cô.

Khi mọi người vẫn chưa kịp có phản ứng gì thì ông ta đã chụp lấy tay của Tiêu Hà Hà và kéo cô đến gần mình, một khẩu súng không biết lòi từ đâu ra đang chĩa thẳng vào đầu của Tiêu Hà Hà, sau đó Cung Bồi cười gằn rồi hét lên: “Bùi Lâm Xung, con gái của anh cũng đang nằm trong tay tôi, thả con gái của tôi ra, tôi cũng sẽ tha cho con gái của anh!”

“A...” Tiêu Hà Hà bị kéo bất ngờ nên rất đau, muốn giãy giụa nhưng họng súng lại đang chĩa thẳng vào mình. Cô bất giác đưa mắt nhìn về phía Mai Tây Vịnh, nhưng trong mắt bà ta không hề có chút áy náy nào.

Tiêu Hà Hà không dám tin bà ta lại kêu Cung Bồi Tân chĩa súng vào mình. Chút hoảng loạn ban đầu của cô, lúc này đã bị đau thương lấp đầy. Mẹ cô! Đây chính là mẹ cô.

“Chết tiệt!” Tần Trọng Hàn hoàn toàn không kịp trở tay với tình huống xảy ra quá bất ngờ này. Trong mắt anh ta lóe lên chút bối rối, nhưng chớp mắt đã lấy lại trí huệ của mình: “Chú Cung à, chú có gì thì từ từ nói, chú thả Hà Hà ra đi!”

Lúc này trái tim của Tiêu Hà Hà vô cùng chua xót, đột nhiên cô muốn khóc nhưng lại không thể khóc được. Đây chính là mẹ của cô, mẹ của cô đó!

Cô đưa mắt nhìn sang Tần Trọng Hàn, nhìn thấy sự căng thẳng trong mắt anh ta, cô bỗng mỉm cười với Tần Trọng Hàn.

Tại thời điểm này, cô cảm thấy có Tần Trọng Hàn thật tuyệt! Ít ra anh ấy cũng lo lắng cho mình!

Nhìn vào nụ cười của cô, trái tim Tần Trọng Hàn thắt lại. “Hà Hà, em đừng sợ, có anh ở đây!”

Cô biết có anh ta ở đây, cô biết điều đó, nên cô không sợ.

“Nói với Bùi Lâm Xung, thả con gái tôi ra!” Cung Bồi Tân đã kéo Tiêu Hà Hà đi ra bên ngoài.

“Khoan đã!” Giọng Tần Trọng Hàn trầm hẳn đi, khi giọng nói lạnh lùng vang lên, khuôn mặt điển trai cũng u ám lại, trong tư thế cao ngạo và uy nghiêm, làm cho tất cả mọi người đều sững sờ. “Chú Cung, Hà Hà là người phụ nữ của tôi, nếu chú đưa cô ấy đi như vậy, có phải là không nể mặt tôi?”

“Tần Trọng Hàn.” Khuôn mặt vừa mới tức giận bỗng trở nên do dự, không phải Cung Bồi Tân không biết thế lực của Tần Trọng Hàn, biết rõ mánh khóe của anh ta trên thương trường, vậy nên đứa con rể đầu tiên mà ông ta lựa chọn chính là anh ta. Trên người anh chàng này có khí chất vua chúa, đó là điều mà Mễ Kiệt không có! “Đây là hận thù riêng giữa tôi và Bùi Lâm Xung! Cậu yên tâm, chỉ cần con gái tôi không việc gì, người phụ nữ của cậu cũng sẽ không sao!”

“Vậy là chú Cung vẫn khăng khăng đưa người phụ nữ của tôi đi?” Giọng trầm thấp của Tần Trọng Hàn kèm theo vẻ lạnh lùng, ánh mắt híp lại sắc bén, khóa chặt khuôn mặt già nua của Cung Bồi Tân, rồi nhìn sang Mai Tây Vịnh.

Tất cả mọi người đều ngây ra.

Mễ Kiệt cũng hoàn toàn không ngờ được, Ngô Tân Tuyên liền vội vã kéo anh ta đứng lên. “Mễ Kiệt à, anh đứng dậy đi. Anh nói cho tôi biết, có phải có người đe dọa anh không?”

Mễ Kiệt không nói gì, chỉ nói: “Chú Cung, chú thả Hà Hà ra đi! Con hứa sẽ cứu được Luyến Nhi về!”

“Đừng hòng! Thằng nhóc như cậu đừng hòng sẽ cưới được con gái của tôi! Chết tiệt!” Cung Bồi Tân hét lên đầy giận dữ: “Con gái tôi đúng là mù mắt thật rồi, sao lại phải lòng tên tiểu nhân một dạ hai lòng như cậu!”

Mễ Kiệt không nói gì, chỉ lặng lẽ chịu đựng những lời chửi rủa của Cung Bồi Tân.

Còn Tần Trọng Hàn, lúc này trên khuôn mặt của anh ta đã không còn vẻ khách sáo như ban đầu nữa.

Một khuôn mặt ba mươi tuổi nam tính và trưởng thành, có vẻ lạnh lùng và sắc bén sau khi đã trải qua nhiều sương gió, những đường nét trên khuôn mặt rõ ràng như điêu khắc. Bên dưới đôi chân mày đen dày, một đôi mắt như hố sâu không thấy đáy, đôi môi mím chặt làm khóe môi hơi cong xuống. Khí thế này đã làm cho Cung Bồi Tân hơi chột dạ.

“Thả cô ấy ra!” Tần Trọng Hàn lại nói một câu, nhưng lại đưa mắt nhìn sang Tăng Ly. Chỉ một cái nhìn thẳng vào mắt, Tăng Ly liền hiểu ra điều gì đó.

Tăng Ly lập tức nói với Cung Bồi Tân: “Chú Cung à, chú thả Hà Hà ra đi! Nếu chú đã biết Luyến Nhi đang ở trong tay ai rồi, vậy cần gì phải làm khó Hà Hà chứ? Làm vậy chỉ tăng thêm mâu thuẫn thôi!”

Cung Bồi Tân vì thể diện nên bàn tay cầm súng hơi run lên, nhưng vẫn chĩa thẳng vào đầu của Tiêu Hà Hà. Ông ta đang do dự, đang cân nhắc.

Tăng Ly lại nói: “Chú Cung đưa Hà Hà đi, không những trở mặt với bên kia, chỉ e ngay cả Tần thị...”

Anh ta không nói tiếp nữa, nhưng ý tứ rất rõ ràng. Làm mích lòng Tần thị, sau này nhà họ Cung còn có thể hiện diện trên thương trường à?

Mai Tây Vịnh lại lắc đầu với Cung Bồi Tân, rồi vội vã nói: “Không được, không thể thả ra! Bùi Lâm Xung sẽ làm bất cứ điều gì, Tiêu Hà Hà là bùa hộ mệnh.”

Tiêu Hà Hà nghe thấy câu nói này, cả khuôn mặt trở nên nhợt nhạt, trong nỗi đau khổ đan xen một cảm xúc gì đó không thể diễn tả được...

Ánh mắt như diều hâu của Tần Trọng Hàn quét về phía Mai Tây Vịnh, bà ta hơi rụt người lại, núp sau lưng Cung Bồi Tân. “Anh à, chúng ta mau về nhà đi! Dùng cô ta để trao đổi Luyến Nhi! Luyến Nhi chưa về, chúng ta sẽ không thả cô ta ra!”

“Thím Cung à, thím tưởng làm vậy là đưa Hà Hà đi được sao?” Khuôn mặt của Tần Trọng Hàn cương nghị như dao cắt lát, đường nét đẹp đẽ, trong đó toát lên vẻ uy nghiêm vô hình làm cho tất cả mọi người đều không dám lên tiếng.

Anh ta tiến lên phía trước một bước.

“Cậu không được qua đây!” Cung Bồi Tân ngay lập tức hét lên.

“Chú cung sợ gì hả? Trong tay tôi đâu có vũ khí gì!”

“Tần Trọng Hàn, nếu cậu còn bước thêm một bước, tôi sẽ nổ sung đó! Cùng lắm là mọi người ôm nhau mà chết!”

“Hừ! Không biết tốt xấu!” Nắm đấm của Tần Trọng Hàn lúc này đang siết chặt bên người, cố nhịn, chỉ cười gằn: “Cung Bồi Tân, chú thật sự muốn đối đầu với tôi à?”

Lần này, anh ta không còn khách sáo nữa, đã gọi thẳng tên của Cung Bồi Tân.

Cung Bồi Tân bỗng ngớ ra, sắc mặt hơi tái đi. “Vì con gái của tôi, tôi sẽ bất chấp mọi giá! Cậu tránh ra, nếu không, tôi sẽ nổi súng thật đó!”

“Tần Trọng Hàn, không sao đâu anh!” Lúc này Tiêu Hà Hà đã lên tiếng, nhưng giọng cô rất đau thương, ẩn chứa nỗi đau thương khắc sâu vào xương tủy!

“Hà Hà, em đừng sợ! Rồi sẽ ổn thôi!” Tần Trọng Hàn cũng thoáng nhìn thấy, một nhóm người vị vây trong sảnh, anh ta cố gắng tìm kiếm cơ hội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.