Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài

Chương 155: Chương 155




“Không biết ông đang nói gì nữa, mau thả tôi ra đi!” Cung Luyến Nhi rất sốt ruột, thấy trời đã tối, buổi tiệc đính hôn mà cô ấy khó khăn lắm mới thuyết phục được Mễ Kiệt đồng ý đã không còn nữa, cô ấy phải làm thế nào đây?

Sắc mặt của Bùi Lâm Xung không thay đổi, vẫn lạnh lùng và nghiêm nghị, ánh mắt bỗng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang lo lắng của Cung Luyến Nhi, giọng lạnh lùng: “Vốn dĩ cô có thể rời khỏi đây một cách đơn giản, nhưng bây giờ không được nữa rồi, không ai có thể làm tổn thương đến con gái tôi mà có thể xong chuyện đơn giản mà như vậy. Có trách thì trách ba mẹ của cô đó, ai kêu họ đụng đến con gái của Bùi Lâm Xung tôi! Bây giờ cô phải ở lại đây, chờ sau khi Mễ Kiệt kết hôn với người đó, tôi còn sẽ nhốt cô thêm tám hay mười năm nữa!”

“Hả!” Cung Luyến Nhi tái mét mặt mày, rồi khóe mắt bỗng đỏ lên: “Ông không thể làm như vậy, rốt cuộc tôi đã làm sai chuyện gì? Chúng tôi đã làm gì xúc phạm đến ông? Ba tôi và dì Mai đã xúc phạm gì đến ông chứ? Tôi phải lấy anh Mễ Kiệt, tôi thích anh ấy. Ông không được làm như vậy, tôi muốn kết hôn với anh Mễ!”

“Kết hôn? Cô đừng hòng!” Bùi Lâm Xung cười mỉa mai.

“Tại sao chứ? Tôi mặc kệ, ông thả tôi ra đi. Tôi rất ngoan mà, sao ông lại làm như vậy? Tôi đâu có xúc phạm gì đến ông!”

“La cái gì? Còn la nữa, tôi sẽ bán cô qua Đông Nam Á làm gái đó!” Bùi Lâm Xung cất tiếng lạnh lùng, trên khuôn mặt lạnh lẽo đến đáng sợ.

“Hu hu...” Cung Luyến Nhi nhìn Bùi Lâm Xung bằng ánh mắt khó tin, chỉ cảm thấy một cơn lạnh ập đến từ xung quanh, làm cô sợ đến mức không dám nói thêm gì nữa.

Lúc này, điện thoại của ông ta reo lên. Vừa nhìn thấy là số của Ngô Tân Tuyên gọi đến, khuôn mặt lạnh lùng của ông ta dần tan chảy, lộ ra một biểu cảm dịu dàng.

Sau đó, ông ta ra hiệu cho đàn em của mình canh chừng Cung Luyến Nhi, còn mình thì đi ra ngoài nghe điện thoại.

Ngô Tân Tuyên đã tìm Bùi Lâm Xung ở khắp nơi nhưng vẫn không tìm thấy, nên cô đành phải gọi cho ông ta. “Anh đang ở đâu?”

“Có gì không? Tôi đang rất bận!” Giọng của Bùi Lâm Xung có chút cứng nhắc.

“Tôi đang ở nhà, anh về nhà ngay để chúng ta nói chuyện được không?” Cô nói, hoàn toàn không biết rằng từ “nhà” này đã làm cho Bùi Lâm Xung xuất hiện một sự thay đổi trong lòng.

“Nói chuyện gì?” Bùi Lâm Xung cau mày.

“Anh bắt cóc Cung Luyến Nhi cũng không có ý nghĩa gì đâu, tôi sẽ không lấy Mễ Kiệt, bởi vì tôi thực sự không còn yêu anh ấy nữa. Bây giờ tôi chỉ muốn sống tốt, sống yên tĩnh. Anh đừng chi phối cuộc sống của tôi nữa được không?”

“Em... Sao em biết là tôi đã bắt cóc Cung Luyến Nhi?”

“Lăng Phong, anh về nhà đi, tôi có chuyện muốn nói với anh!” Cô tiếp tục nói, giọng đột nhiên rất dịu dàng.

Ông ta hơi ngây ra vì có chút không quen, cô chưa từng nói chuyện với ông ta như vậy. Giọng điệu này khiến ông ta chìm đắm vào trong đó, bỗng bất giác nói. “Được! Tôi sẽ về!”

“Anh hãy thả Cung Luyến Nhi ra trước đi!” Ngô Tân Tuyên lại nói.

“Không được!”

“Vì Hà Hà, đừng gây thù chuốc oán nữa, anh không biết hôm nay cô ấy buồn đến mức nào đâu. Hãy thả Cung Luyến Nhi ra, để họ được sống bình thản, chúng ta cũng sống bình thản!”

“Chúng ta?” Ông ta hơi sững sờ.

“Thả cô ta ra đi!”

Lúc Bùi Lâm Xung về đến nhà là một tiếng sau đó.

Ngô Tân Tuyên vẫn ngồi ở phòng khách chờ ông ta, lúc này, trong lòng cô có đủ cảm xúc lẫn lộn. Cô đã nhìn lại năm năm của mình và Bùi Lâm Xung, cô chợt nhận ra, thật ra có rất nhiều rung động!

Mặc dù ông ta ngang ngược, nhưng ông ta cũng rất dịu dàng. Ông ta nhớ ngày sinh nhật của cô, đã mua rất nhiều quà cho cô, chỉ có điều cô chưa bao giờ nhìn thẳng vào nó.

Nếu không phải vì hôm nay ông ta bắt cóc Cung Luyến Nhi rồi gây ra chuyện náo động đó, có lẽ cô cũng sẽ không bị thức tỉnh.

Tiếng mở cửa khiến cả người cô ngẩn ra.

Bùi Lâm Xung không ngờ vẫn còn được gặp cô, bỗng nhiên cảm xúc rất phức tạp, đứng ở cửa và không nói gì.

Ngô Tân Tuyên lắng nghe từng chút động tĩnh ở sau lưng mình, rồi từ từ quay người lại. Cô nhìn thấy một hình dáng cao lớn đang đứng ở cửa, chỉ nhìn chằm chằm vào cô.

Cô nhìn ông ta, như thể đột nhiên quen biết ông ta, lại như thể đã quen nhau suốt cả đời rồi, đột nhiên trong mắt cô đầy nước mắt.

Đột nhiên thấy nước mắt của cô, ông ta bỗng câm lặng.

“Tại sao anh muốn tôi lấy Mễ Kiệt?” Cô nói chậm rãi, cảm thấy rất tủi thân, bởi vì ông ta đã tùy tiện quyết định thay cô bất chấp cô nghĩ gì. Cô không thích lúc nào ông ta cũng ngang ngược, cũng kiểm soát cô như vậy. Nhưng hôm nay, cô lại cảm động vì ông ta đã làm điều đó!

“Không phải em vẫn luôn thích cậu ấy à?” Ông ta không trả lời, chỉ hỏi ngược lại.

Câu trả lời của ông ta rất đáng ghét, nhưng khi nhìn vào người đàn ông còn xấu xa hơn đang ở trước mắt này đây, trái tim cô vẫn hơi run rẩy! Cô đã cảm động! Cảm động nhiều thì có lẽ sẽ thay đổi, mọi chuyện có thể phức tạp hơn hoặc đơn giản hơn.

Nước mắt cô rơi xuống như mưa. Bùi Lâm Xung nhìn vào người phụ nữ đang khóc trước mắt, thấy hơi lo lắng. “Sao em lại khóc?”

Ngô Tân Tuyên bỗng quay người đi, Bùi Lâm Xung nhìn chằm chằm vào sau lưng cô, cau mày rồi lại cau mày.

“Quay người lại! Nhìn tôi này!” Bùi Lâm Xung đột nhiên lên giọng ra lệnh cho Ngô Tân Tuyên.

Cơ thể mỏng manh của Ngô Tân Tuyên bỗng run lên, nhưng vẫn bướng bỉnh không chịu quay đầu lại.

“Ngô Tân Tuyên!” Bùi Lâm Xung không thể kiềm chế được cơn giận của mình, ông ta tiến về phía trước và ôm lấy eo cô từ phía sau, siết chặt cô vào lòng mình. “Em gọi tôi về đây là để tôi thấy em khóc à?”

“Ai biểu anh ngang ngược như vậy? Ai biểu anh đi bắt cóc người ta? Ai biểu anh làm cho tôi phải xấu hổ trước mặt bao nhiêu người?” Cô bị rất nhiều người nhìn vào khi Mễ Kiệt cầu hôn ở đó, hễ nhớ lại thì cô cảm thấy rất tủi thân. “Sao anh luôn tự cho mình là đúng? Sao lúc nào anh cũng tự quyết như vậy?”

Ngô Tân Tuyên ra sức giãy giụa ở trong lòng Bùi Lâm Xung, tóc cô rối tung lên vì sự vuốt ve cố tình của ông ta, mái tóc như mây đen xỏa ra trên mặt và ngực Bùi Lâm Xung như một dòng thác đổ.

Bùi Lâm Xung nhìn vào dáng vẻ tủi thân và đau lòng của Ngô Tân Tuyên, không nhịn được phải quay người cô lại, rồi nhẹ nhàng ôm lấy cô. Động tác của ông ta thật cẩn thận và nhẹ nhàng, như sợ sẽ lại làm cho Ngô Tân Tuyên gai mắt.

“Đừng khóc nữa...” Bùi Lâm Xung lúng túng an ủi Ngô Tân Tuyên.

Ngô Tân Tuyên mặc kệ ông ta, vẫn khóc thút thít. Đây là nỗi buồn của một mình cô, không ai có thể hiểu được cảm giác tủi hổ trong lòng cô ngay lúc này, và còn có chút cảm động nữa.

Bùi Lâm Xung lặng lẽ giơ tay lên rồi nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên má Ngô Tân Tuyên, ông ta thì thầm: “Đừng khóc nữa, em không thích làm vậy, vậy em thích tôi làm thế nào? Tóm lại chỉ cần em hạnh phúc là được! Em oán trách tôi thế nào cũng được cả. Chuyện này là tôi nợ em, tôi phải trả lại cho em hạnh phúc!”

Giọng của Ngô Tân Tuyên cũng khàn đi: “Không liên quan đến anh...”

Bùi Lâm Xung nhướn mày lên và nói: “Sao lại không liên quan đến tôi? Làm em hạnh phúc là trách nhiệm của tôi...”

Vừa nghe thấy câu này, nỗi căm phẫn và oán hận trong lòng Ngô Tân Tuyên đột nhiên bị khơi dậy. Cô trừng mắt nhìn ông ta, lên án ông ta: “Anh thì có trách nhiệm gì? Nếu không phải tại anh, có lẽ tôi đã rất hạnh phúc, sống một cuộc sống chồng hiền con ngoan. Nhưng bởi vì anh, tôi đã mất đi Mễ Kiệt, mà đã mất đi rồi thì sẽ không bao giờ có lại được nữa!”

“Vậy em muốn thế nào?” Bùi Lâm Xung hỏi.

“Muốn anh thả Cung Luyến Nhi, để cô ấy lấy Mễ Kiệt, để họ được hạnh phúc!” Cô nói.

“Còn em phải làm sao?” Ông ta hỏi.

“Tôi đã có con với anh mà anh kêu tôi đi lấy người khác, Bùi Lâm Xung, anh có còn là đàn ông không vậy?” Cô khẽ hét lên với đầy tủi hổ.

Khóe miệng đẹp đẽ của Bùi Lâm Xung bỗng nở một nụ cười cay đắng: “Tôi không phải là đàn ông thì sao làm em mang thai được?”

“Anh im đi!” Cô khẽ hét lên vì ngại ngùng. “Rốt cuộc anh có chịu thả Cung Luyến Nhi hay không?”

“Không vội, chờ ngày mai Hà Hà về rồi tính. Anh sẽ để cho nó quyết định!”

“Anh đảm bảo sẽ không làm tổn thương cô ấy?”

“Yên tâm, tôi đã rất nhẹ nhàng rồi, bây giờ không dễ dàng đại khai sát giới nữa!” Ông nói.

Cô cau mày rồi lau khô nước mắt.

Ông ta cũng lau nước mắt giùm cô. “Sao em khóc? Ai chọc em vậy?”

“Ngoài anh ra thì còn ai chọc tôi nữa? Ngoài anh đã khiến tôi khóc quá nhiều lần, còn ai khiến tôi khóc nữa?’

Ông ta nghe thấy vậy liền ôm lấy cô, siết chặt lấy cô vào lòng, cô giãy giụa nhưng ông ta không buông tay ra. Rồi dần dần, cô cuộn tròn lại trong vòng tay của Bùi Lâm Xung, mặt cô dính chặt vào ngực của ông ta một cách dịu dàng.

Bùi Lâm Xung thở dài với vẻ thỏa mãn, ông ta siết chặt người phụ nữ trong lòng mình, như muốn nhét cô vào trong lồng ngực rộng lớn đó. “Vậy phải làm sao thì em mới không khóc nữa?”

Cô im lặng và không nói gì.

“Không lấy cậu ấy, liệu em có vui không? Có hối hận không?” Bùi Lâm Xung khẽ hỏi, rồi càng siết chặt cơ thể của Ngô Tân Tuyên. “Nếu em không còn hối tiếc gì nữa, hãy ở lại bên cạnh tôi...”

Khi nói ra câu này, ông ta không hề nhận ra trên khuôn mặt đẹp trai nhưng đầy sương gió của mình đã lộ ra tình cảm nồng nàn vô hạn...

Ở nhà họ Cung.

Trong phòng ngủ sáng đèn, tiếng hét của một người phụ nữ vang lên, kèm theo đó là từng tiếng, từng tiếng như tiếng roi đánh xuống.

“Đồ đàn bà hư, đồ đàn bà hư, đồ đàn bà hư...” Là tiếng la hét liên tục của một người đàn ông.

“A... Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!” Tiếng van xin của người phụ nữ vang lên, những người giúp việc ở tầng dưới đều co người lại vì sợ, không ai dám đi lên lầu.

“Anh à, em xin anh đó... Đau quá...”

Người lên tiếng cầu xin đó là Mai Tây Vịnh, lúc này bà ta đang nằm sấp trên giường, cái giường đó rất lớn, đủ cho tận bốn người nằm. Chân giường là những cây cột đồng kiên cố được khắc hoa văn, ga giường màu đen in hoa hồng đỏ, có cảm giác đồng bóng đến lạ kỳ.

Chân tay của bà ta đã bị còng lại rồi xích vào bốn trụ giường kiên cố. Bà ta nằm sấp trên giường đầy tủi hổ, không thể nhúc nhích động đậy gì được.

Còn Cung Bồi Tân cầm thì đang cầm một cái dây nịt trong tay và đánh vào mông Mai Tây Vịnh. “Đồ đàn bà hư, đồ đàn bà hư, đồ đàn bà hư, đồ đàn bà hư... Tôi đánh chết cô! Tôi đánh chết cô! Cho cô chừa lẳng lơ dâm đãng! Cho cô chừa không giữ phụ đạo, cho cô chừa đi tìm thằng đàn ông khác...”

“Anh à, em xin anh, em sai rồi, em sai thật rồi. Em không nên sinh con cho người khác, không nên lấy người đàn ông khác... Anh à, em thực sự biết lỗi rồi, chúng ta mau nghĩ cách cứu Luyến Nhi đi. Anh đừng đánh em nữa mà! Luyến Nhi vẫn đang nằm trong tay người khác đó!”

“Nếu con gái tôi có mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ giết chết con đàn bà hư như cô!” Cung Bồi Tân đánh cũng đã mệt, cuối cùng đã ném cái dây nịt sang một bên.

Cởi còng khỏi người Mai Tây Vịnh, lật ngửa bà ta ra rồi tiếp tục còng lại. Lúc này bà ta đang nằm ngửa trên giường, lưng và mông bị đánh đang rất đau, bà ta cau mày lại, cắn chặt răng không dám rên la.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.