Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài

Chương 158: Chương 158




“Không, không phải như vậy đâu thưa bác!” Tiêu Hà Hà nhanh chóng phủ nhận, cô chỉ nghĩ rằng hiện tại vẫn còn vài chuyện chưa được giải quyết xong, mặc dù tình cảm giữa cô và Tần Trọng Hàn đã rất sâu đậm, nhưng thực sự không muốn kết hôn gấp gáp như vậy.

Hôn nhân là chuyện lớn cả đời, chúng ta nên cực kỳ thận trọng mới phải chứ?

“Vậy thì kết hôn đi, tuần tới ha. Nói với ba con, tuy lần trước anh ấy đã rất thô lỗ với bác, nhưng niệm tình anh ấy cũng nhất thời nóng ruột, nên bác không tính toán, tha thứ cho anh ấy!” Tần Lăng Hàng nói với vẻ nghiêm túc.

“Ờ... Dạ!” Tiêu Hà Hà đã nghe Tần Trọng Hàn kể lại chuyện mà Bùi Lâm Xung đã làm lần trước, xông vào nhà bắt Thịnh Thịnh và Ngữ Điền đi.

Sự chú ý của Tần Lăng Hàng mấy hôm nay đều dồn vào Thịnh Thịnh, cậu bé này vốn rất hiếu động, nhưng không biết mấy hôm nay bị gì, đột nhiên trở nên rất im lặng.

Tại thời điểm này, Thịnh Thịnh đang ngồi trên ghế sofa, lông mày nhăn lại, vẻ mặt lạnh lùng, giống như đang có tâm sự gì đó. “Thằng quỷ nhỏ, con đang suy nghĩ gì mà lông mày nhăn lại ghê vậy?”

Vừa ngẩng mặt lên là nhìn thấy Tần Lăng Hàng, Thịnh Thịnh chớp chớp mắt rồi chào hỏi: “Ông nội, con đã phiền lắm rồi, ông đừng làm phiền con nữa!”

“Này! Con phiền chuyện gì?” Tần Lăng Hàng ngạc nhiên vì từ “phiền” này lại được thốt ra từ miệng của một đứa trẻ năm tuổi. “Nói cho ta nghe xem!”

“Có nói ông cũng không hiểu đâu!” Thịnh Thịnh lắc đầu.

Tần Trọng Hàn đúng lúc dẫn Ngữ Điền đi đến rồi đưa cậu bé sang cho Tiêu Hà Hà. “Hôm nay Thịnh Thịnh bị một đám con gái si tình vây quanh, có một cô bé còn tuyên bố sẽ lấy nó nữa. Ba à, tại ba không biết thôi, tụi nhỏ bây giờ, đúng là làm người ta phải ngạc nhiên hết sức!”

“Có chuyện này nữa à?” Tần Lăng Hàng mím chặt môi, nhưng khóe miệng bất giác cong lên. “Ba còn nhớ hồi con còn nhỏ hình như cũng từng buồn bực như vậy phải không? Hình như cũng có người nói muốn lấy con thì phải!”

Tiêu Hà Hà nhìn lên, nhớ lại lúc ở trong xe đã hỏi anh ta hồi nhỏ có từng bị hôn qua chưa, anh ta liền đá lông nheo, xem ra đúng là từng có chuyện đó thật!

“Ngữ Điền à, có bạn gái nào nói muốn lấy con không?” Tần Trọng Hàn đổi chủ đề và hỏi Ngữ Điền, cố đánh lạc hướng sự chú ý của Tiêu Hà Hà, bởi vì anh ta đã nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của cô, ánh mắt này làm anh ta rất không vững tâm.

“Ba ơi, con đã quyết định rồi, con sẽ kết hôn với Mỹ Mỹ đó ba. Tụi con bàn xong hết rồi, chờ khi nào con lớn sẽ cưỡi một con ngựa trắng đến tìm bạn ấy, để bạn ấy làm cô dâu của con!” Ngữ Điền cười hì hì rồi tuyên bố với mọi người.

“Ờ!” Tất cả mọi người đều đực mặt ra.

Thịnh Thịnh liếc Ngữ Điền một cái, vẻ mặt như thể muốn nói cậu bé là “đồ ngốc” vậy.

“Ôi trời đất ơi!” Tiêu Hà Hà cúi xuống nhìn Ngữ Điền và kêu lên: “Ngữ Điền, Mỹ Mỹ là ai vậy con?”

“Là bạn nhỏ của con đó mẹ, bạn ấy không có ba. Mẹ ơi, Mỹ Mỹ đáng thương lắm có phải không mẹ? Con nhất định phải cưới bạn ấy, con nói được thì sẽ làm được!” Ngữ Điền nói với vẻ vô cùng nghiêm túc.

Tần Lăng Hàng lắc đầu.

“Mấy đứa con gái mê trai đó có gì hay ho, con sẽ không kết hôn đâu!”

Tất cả mọi người quay đầu lại và nhìn vào Thịnh Thịnh.

Thịnh Thịnh nhún vai, nói một cách lạnh lùng: “Mẹ ơi, mẹ đừng kết hôn với chú nha, chờ khi nào con lớn thì con sẽ cưới mẹ! Mẹ yên tâm, con trai của mẹ suốt đời này chỉ cần mẹ thôi, không cần vợ đâu!”

“Ờ!” Tiêu Hà Hà phì cười.

“Sao lại vậy được?”

“Ra thể thống gì nữa?”

Tần Trọng Hàn và Tần Lăng Hàng lên tiếng cùng lúc.

Hôm nay, Tần Trọng Hàn tập trung tất cả mọi người đến đây là để bàn chuyện kết hôn, nhưng khi nhìn thấy Thịnh Thịnh như vậy, anh ta đột nhiên mất tự tin. Đứa trẻ này, liệu có phải yêu mẹ hơi thái quá rồi không?

“Dù có thế nào, mẹ con phải là vợ của chú, con đồng ý hay không cũng được, chú và mẹ vẫn sẽ kết hôn!”

“Vậy cũng được, chờ khi nào con lớn rồi sẽ giành lại mẹ!” Thịnh Thịnh cố ý chọc tức Tần Trọng Hàn.

“Hà Hà, sao em có thể làm như không thấy sự càn quấy của thằng quỷ nhỏ này vậy?” Khuôn mặt lạnh lùng của Tần Trọng Hàn lúc này đã có vẻ thất vọng và khó chịu, nhất là đối với câu đó của Thịnh Thịnh, làm cho khuôn mặt của Tần Trọng Hàn lạnh đến mức có thể cạo xuống một lớp sương giá.

“Tần Trọng Hàn, con nít nói năng không biết suy nghĩ!” Tiêu Hà Hà nói một cách bất lực: “Sao anh lại đi so đo với một đứa trẻ!”

“Hà Hà, em yêu anh hay yêu thằng quỷ nhỏ này?” Tần Trọng Hàn cũng nghiêm túc hẳn, nhất định phải hỏi cho rõ ràng.

Khuôn mặt của Tiêu Hà Hà thật lúng túng, ở trước mặt ông Tần, kêu cô phải nói thế nào đây!

“Đương nhiên mẹ yêu con nhiều hơn rồi!” Thịnh Thịnh lại nói thêm một câu, nhìn thấy mặt của Tần Lăng Hàng đã sa sầm lại liền lập tức lên tiếng nịnh nọt: “Ông nội ơi, đi ăn cơm thôi, ăn xong rồi con đánh cờ với ông nha!”

“Được! Đi ăn cơm nào!” Tần Lăng Hàng vừa nghe đến đánh cờ thì ngay lập tức lấy lại tinh thần. “Tối nay hai ông cháu ta đánh hai ván ha!”

“Hà Hà, em nói cho anh biết đi mà!” Tần Trọng Hàn đã đi đến, vùi mặt vào mái tóc của Tiêu Hà Hà, hỏi với giọng buồn bã, mặc dù câu hỏi này có hơi trẻ con. Thôi được! Anh ta thừa nhận mình vô cùng trẻ con, nhưng anh ta chỉ muốn trở thành người duy nhất của cô mà thôi!

Ngữ Điền nhìn thấy ba mình ngốc nghếch như vậy thì cũng chạy đến bàn ăn. “Con cũng đi ăn cơm đây!”

“Tần Trọng Hàn, anh thật trẻ con!” Cô thật hết cách với anh ta. “Được rồi, Thịnh Thịnh chọc anh thôi, để anh tốt với em hơn, sau này đừng bắt nạt em nữa!”

“Được rồi! Anh thừa nhận anh rất trẻ con, nhưng em phải nói cho anh biết rằng em chỉ yêu một người đàn ông là anh thôi!” Anh ta vẫn không buông tha.

“Ừm! Ngày mai anh đi tảo mộ với em ha! Sau khi tảo mộ cho ba và em trai em, em sẽ nói cho anh biết!” Tiêu Hà Hà khẽ nói.

“Tại sao phải chờ đến ngày mai chứ?” Tần Trọng Hàn phàn nàn với vẻ không hài lòng. “Anh muốn biết ngay bây giờ.”

Tiêu Hà Hà mỉm cười và không nói gì, chỉ kéo tay anh ta xuống và đi về phía bàn ăn...

Ở nghĩa trang.

Nghĩa trang vào mùa đông có vẻ hơi đìu hiu. Tiêu Hà Hà ôm hai bó hoa trong tay và đi đến nơi đụng phải Tần Trọng Hàn vào mấy tháng trước. Cô đột nhiên nhớ ra gì đó liền hỏi: “Hôm đó, anh đến nghĩa trang này là để tảo mộ cho mẹ anh hả?”

“Không phải!” Tần Trọng Hàn lắc đầu. “Hôm đó em đụng anh ở chỗ này, làm hư luôn bó hoa của anh!”

“Phải!” Tiêu Hà Hà nhớ lại, mọi thứ dường như đang ở trước mắt.

“Được rồi! Chúng ta mau đi thôi! Em có rất nhiều chuyện muốn nói với ba và em trai!” Tiêu Hà Hà đã rất sốt ruột, đây là lần đầu tiên mà cô đến đây với một tâm trạng thoải mái.

Trước đây đều quá chua xót, lần nào đến cũng đều rất nặng nề.

“Ừm!”

Khi Tiêu Hà Hà dẫn anh ta đến trước bia mộ của Tiêu Nam Bắc, vẻ mặt của Tần Trọng Hàn bỗng ngây ra, sắc mặt bỗng tái mét đi.

Nhìn vào tấm hình trên bia mộ, nhìn vào ba chữ “Tiêu Nam Bắc”, trong đầu Tần Trọng Hàn kêu oong oong như bom nổ. Sao lại trùng hợp đến vậy?

Nhưng Tiêu Hà Hà lại hoàn toàn không chú ý đến vẻ mặt của Tần Trọng Hàn, cô đặt hoa lên mộ ba mình, bàn tay vuốt ve tấm hình của ba. Nhìn vào khuôn mặt hiền từ trên bia mộ, cô bỗng mỉm cười, rất yên ắng và thong thả, nhưng trong mắt lại đẫm lệ. “Ba ơi, con đến thăm ba rồi đây!”

“Tần Trọng Hàn, đây là ba em!” Tiêu Hà Hà cầm tay Tần Trọng Hàn và nói: “Ba đã cho em tình yêu vị tha nhất trên đời, đến bây giờ em mới biết được ông vĩ đại đến thế nào, mới biết được mình không phải là con gái ruột của ba, nhưng ba lại cho em tình yêu thương của người cha sâu sắc nhất và vĩ đại nhất! Ông là người cha vĩ đại nhất trên đời này!”

Tần Trọng Hàn nhắm mắt lại, trong tim đau dữ dội, trước mắt như choáng váng. Anh ta không nói gì, chỉ nhìn vào tấm hình trên bia mộ, đột nhiên không cầm được nước mắt, mấp máy môi nhưng không thể nói ra được gì.

Tiêu Hà Hà quay lại nhìn anh ta, bỗng rất ngạc nhiên. “Tần Trọng Hàn, anh khóc hả?”

Tần Trọng Hàn bừng tỉnh lại. “Không, đâu có, chẳng qua anh rất cảm kích bác, vì đã nuôi em khôn lớn!”

Đột nhiên, một cảm giác hoảng hốt lo sợ bao trùm lấy anh ta. Cảm giác áy náy đã rất lâu rồi không thấy, nay lại xuất hiện. Anh ta nhìn chằm chằm vào bia mộ, trong lòng nặng trĩu, tay chân lạnh cóng.

Tiêu Hà Hà không nghĩ ngợi nhiều, tiếp tục quay lại nhìn vào bia mộ và nói: “Ba ơi, cám ơn vì ba đã nuôi nấng dạy dỗ con nên người, đã cho con một gia đình ấm áp. Ba à, con gái lúc nào cũng yêu ba! Trong lòng con gái, không ai có thể thay thế vị trí của ba. Dù bây giờ con đã tìm được ba ruột của mình, nhưng trong trái tim tôi, không ai có thể so sánh với ba được...”

“Bố ơi, con đưa Tần Trọng Hàn đến gặp ba đây! Người đàn ông mà con gái thích, ba nhìn có hài lòng không? Nếu con lấy anh ấy, ba có phản đối không?” Tiêu Hà Hà nói khe khẽ một mình, nhưng không hề nhận ra vẻ khác lạ của Tần Trọng Hàn.

Mồ hôi lạnh toát ra trên trán của anh ta ngày một nhiều hơn, trái tim đang nặng trĩu, nặng trĩu dần... Cho đến khi rơi xuống một hầm băng không nhìn thấy đáy.

Anh ta nhìn vào tấm hình trên bia mộ, đôi mắt của Tiêu Nam Bắc hình như đang nhìn anh ta, như thể ông ấy vẫn còn sống, như thể lúc này họ đang nhìn thẳng vào người kia rất lâu. Hình như anh ta nghe thấy giọng nói của Tiêu Nam Bắc... Ông ấy sẽ không đồng ý gả Hà Hà cho mình đâu!

Không!

Tại sao lại như vậy?

Sắc mặt của Tần Trọng Hàn rất xanh xao, đôi môi mỏng đang mím chặt.

Tiêu Hà Hà đã nói rất lâu, sau đó quay sang hỏi Tần Trọng Hàn: “Tần Trọng Hàn, anh không muốn nói gì với ba em hả?”

Tần Trọng Hàn rùng mình, nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn và tươi sáng của cô, rồi gật đầu. “Hà Hà, em tránh sang một bên có được không? Anh muốn nói chuyện riêng với chú...”

“Được rồi!” Tiêu Hà Hà gật đầu. “Em sẽ qua bên kia chờ anh. Em còn phải qua nói chuyện với Tiêu Tiêu nữa!”

“Ừm!” Tần Trọng Hàn thẳng lưng lên, ngẩng cao đầu, cổ cứng đờ, toàn thân cũng căng cứng.

Mãi đến khi Hà Hà đã đi khá xa, anh ta mới khẽ nói: “Thưa chú, con không ngờ Hà Hà lại là con gái của chú. Con xin lỗi, nỗi day dứt đối với chú, cả đời con sẽ không bao giờ quên được. Con nhất định sẽ chăm sóc cho Hà Hà thật tốt, suốt đời sẽ không phụ bạc cô ấy. Xin chú hãy cho phép con, cho con được cưới cô ấy, được cho cô ấy hạnh phúc!”

Trầm ngâm một hồi, anh ta lại nói: “Chú vẫn còn trách con phải không? Con biết chú nhất định vẫn còn trách con, nhưng con thực sự không còn cách nào khác, xin chú hãy tha thứ cho con vì con không thể để mất Hà Hà, không thể đem chuyện này nói cho cô ấy biết... Con biết chú sẽ nghĩ rằng con rất bỉ ổi, nhưng con thực sự quá yêu Hà Hà... Con xin lỗi!”

Nói xong câu này, nước mắt của Tần Trọng Hàn trào ra. Anh ta cúi người xuống thật sâu, thật sâu...

“Con xin lỗi...”

Tiêu Hà Hà đứng từ xa nhìn anh ta, không biết anh ta đã nói gì với ba mình. Cô nghĩ đã đến lúc cô nên lấy chồng rồi, cô cũng đã nói chuyện với ba rồi, cô quyết định sẽ lấy anh ta rồi!

Nhìn thấy hình dáng cao lớn của anh ta đang đi đến. Khi đến gần, cô thấy sắc mặt của anh ta không tốt lắm, cô hơi lo lắng: “Anh sao vậy?”

Tần Trọng Hàn lắc đầu, nụ cười hơi mất tự nhiên. “Không, không có gì, chắc do trời lạnh quá, sắp đến Noel rồi mà! Chúng ta mau đi thăm Tiêu Tiêu thôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.