Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài

Chương 161: Chương 161




Hu hu... Anh ta đã sai thật rồi!

“Được thôi! Anh nói đi! Thương lượng thế nào?” Cô chống nạnh và đứng cách xa anh ta ba mét, vẫn đeo cái mặt nạ đó, đôi mắt cong lên vì cười vào lúc này giống hệt như một con cáo.

“Em đeo cái mặt nạ này mà mặc váy cưới sẽ không đẹp đâu. Bà xã à, ai cũng chỉ kết hôn một lần trong đời, chúng ta đừng đeo mặt nạ được không vậy?” Anh ta cố thuyết phục cô.

Nhưng cô lại lắc đầu. “Em nhớ mới chỉ mười phút trước, có một người đàn ông đã rất trìu mến nói với em rằng những chuyện mà em căn dặn đều sẽ làm theo răm rắp! Nhưng em có yêu cầu gì nhiều đâu? Chỉ một chuyện nhỏ như vậy mà người đàn ông đó cũng không đồng ý nữa! Vậy làm sao kết hôn đây? Nếu kết hôn rồi thì chắc anh ta sẽ càng không nghe lời nữa! Thôi vậy, cuộc hôn nhân này đừng có thì tốt hơn! Thảo nào người ta hay nói, thà tin vào ma còn hơn tin vào miệng lưỡi của đàn ông!”

“Bà xã...” Trên trán của Tần Trọng Hàn đã bắt đầu đổ mồ hôi hột.

Anh ta bắt đầu nói không nên lời. Phải! Anh ta đã nói sau này cô nói gì cũng sẽ nghe theo, nhưng chuyện này...

Bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng, anh ta nói: “Bà xã à, mọi người sẽ nghĩ sao anh lại kết hôn với một con cáo tinh đó! Cáo tinh không phải là từ dễ nghe gì, hay chúng ta đừng làm cáo tinh nữa ha?”

“Đâu có quan trọng, em cảm thấy rất tốt, em sẵn sàng làm cáo tinh, vì cáo tinh rất xinh đẹp, vả lại còn không phải chịu khổ, em thích làm cáo!” Cô tuyên bố vô cùng vui vẻ, nhìn thấy bộ dạng lúng túng của Tần Trọng Hàn, cô cười đau cả ruột.

“Bà xã, chuyện này thực sự không tốt đâu! Ai chửi cũng đều chửi con cáo cả đó. Anh... Không phải anh không nghe lời em, thật sự không phải không nghe lời em! Anh...”

“Vậy cứ thỏa thuận vậy đi, sẽ đeo mặt nạ để kết hôn, có ý nghĩa biết mấy! Nếu anh thực sự không thể chấp nhận điều đó, anh cũng có thể đeo mà, em hoàn toàn không có ý kiến! Dù sao, em nhất định phải đeo mặt nạ này đi vào nhà thờ để kết hôn!” Cô tuyên bố một cách trịnh trọng, trong lòng vui như nở hoa. Nhìn thấy Tần Trọng Hàn lúng túng như vậy, cô cảm thấy rất vui!

Thì ra, cảm giác được nuông chiều bởi người đàn ông mà mình yêu lại vui đến như vậy, cô càng ngày càng trở nên nghiện ngập hơn!

“Bà xã!” Thấy cô cười, trong tim anh ta trào dâng những cơn sóng lòng kỳ lạ. Anh ta đã có cách rồi, không sợ cô không thỏa hiệp, mà ngược lại, anh ta sẽ không để cho vợ mình mặc váy cưới mà lại đeo mặt nạ cáo để kết hôn với anh ta đâu! Anh ta sợ rằng mọi người sẽ hỏi tại sao lại đeo mặt nạ này để kết hôn, anh ta sợ rằng người ta sẽ nói mình có sở thích đặc biệt.

“Bà xã à, qua đây nào!” Anh ta đột nhiên nói bằng giọng thấp và khàn.

Tiêu Hà Hà giật thót tim, đột nhiên ý thức được điều gì đó liền nuốt nước miếng. “Anh định làm gì?”

Anh ta nhìn cô, cái mặt nạ đó đã gợi lên những cảm xúc kì lạ của anh ta. Anh ta lập tức đứng lên, cái chăn tuột xuống, để lộ thân hình cường tráng của anh ta. Và ở một chỗ nào đó trên người anh ta, lúc này cũng đang... dựng đứng.

“A... Tần Trọng Hàn, anh thật lưu manh!” Cô hét lên, quay người định bỏ chạy.

Nhưng anh ta đã móc eo cô lại.

“A... Ư...m...” Môi của cô đã bị anh ta chặn lại.

Cách nhau cái mặt nạ, cảm giác tê dại khiến cho Tiêu Hà Hà đỏ mặt.

“Bà xã à, đừng đeo mặt nạ được không em?” Nụ hôn nóng bỏng của Tần Trọng Hàn kèm theo sức mạnh của anh ta làm cho những lời từ chối của Tiêu Hà Hà tan chảy trong miệng.

Đôi môi mỏng gợi cảm của anh ta hoàn toàn bao phủ cái miệng nhỏ nhắn của cô, đầu lưỡi nóng hổi tiến thẳng vào trong, mời gọi cái lưỡi thơm tho của Tiêu Hà Hà cùng nhảy múa.

“Được không em?” Anh ta hỏi lại.

“Không được...” Giọng cô đã dịu đi rất nhiều.

“Đi mà bà xã!” Anh ta tiếp tục, những nụ hôn tinh tế rơi xuống khắp người cô.

“Không được! Nói tóm lại, dù anh dùng cách này, em cũng sẽ không hứa với anh đâu! Còn không, em sẽ không lấy anh!” Cô nói nhanh, trong lòng quyết tâm sẽ không bao giờ thỏa hiệp.

Cuối cùng Tiêu Hà Hà cũng bỏ mặt nạ xuống. “Tần Trọng Hàn, đừng quậy nữa, em đói rồi, bụng em đang la hét đây này!”

Lúc này Tiêu Hà Hà thực sự đã rất đói, nhìn đồng hồ cũng sắp hai giờ sáng rồi. Lúc này, bụng cô quả thực đang kêu la ầm ĩ.

“Anh cũng đói rồi!” Anh ta nói với vẻ tủi thân, nhưng vẫn xót vì cô chưa ăn gì, anh ta thực sự đã làm cô mệt đừ rồi. “Để anh gọi đồ ăn!”

“Giờ này còn người bán đồ ăn à?” Cô cạn lời.

Anh ta nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô, trên khuôn mặt đẹp trai bỗng lóe lên vẻ dịu dàng. “Vậy để anh đi nấu gì cho em ăn!”

“Được đó! Em muốn ăn món anh nấu!” Cô nói.

Anh ta đành phải đứng dậy, mặc quần áo vào và đi xuống nhà nấu ăn!

Nửa tiếng sau, Tiêu Hà Hà không thấy anh ta lên lầu nên cũng đã đi xuống dưới.

Trong bếp, Tần Trọng Hàn đang đứng đó, cứ nhìn vào đống rau củ mà ngây người ra, đôi lông mày lưỡi mác nhíu lại, hình như anh ta không biết phải bắt đầu thế nào. Cô nhớ lúc trước anh ta còn không biết rửa rau, lúc rửa thì chà mạnh tay đến nỗi làm rau dập hết, sao cô lại để cho một cậu ấm mà mười đầu ngón tay không hề có vết chai sạn này vào bếp chứ? Cô liền xắn tay áo len của mình lên. “Hay để em nấu cho!”

“Không!” Tần Trọng Hàn quay đầu lại và nhìn thấy cô, vẫn chưa nhận ra mình đã đứng trong bếp lâu đến vậy. “Anh đã nói sẽ nấu cho em ăn mà!”

“Thưa cậu hai, có thể nào cho em ăn no rồi mới chờ bữa ăn sáng mai của anh không? Anh như vậy, chắc là tới sáng mai cũng chưa nấu xong đâu. Em sợ đến lúc đó vẫn chưa ăn gì, em sẽ ngủm luôn quá!” Cô lắc đầu và cười phì lên, nhưng rất cảm động vì việc anh ta muốn đích thân nấu ăn cho mình.

“Em chỉ cho anh là được mà, có gì khó lắm đâu!” Chẳng lẽ khó như làm kinh doanh à? Anh ta thực sự không tin!

Nhìn thấy vẻ rối rắm trên khuôn mặt đẹp trai của anh ta, cô nhón chân và hôn lên môi anh ta. “Được rồi, bé ngoan, anh ra ngồi nghỉ đi, để em hầu hạ anh được rồi!”

Tần Trọng Hàn ngạc nhiên, thích thú với sự chủ động của cô. Vừa định biến thế bị động thành chủ động, cô đã buông anh ta ra và bắt đầu nấu nướng.

Tần Trọng Hàn sờ sờ môi mình giống như một kẻ ngốc, rồi nhìn sang cô gái nhỏ nhắn đang bận rộn bên cạnh, một cảm giác hạnh phúc sâu sắc dâng lên trong lòng.

Mười phút sau, Tiêu Hà Hà đã chiên xong một dĩa trứng gà, nấu hai chén mì, để một ít rau mùi tây lên trên. “Nào, anh bưng ra ngoài đi!”

Anh ta đón lấy một cách ngớ ngẩn, nhìn thấy rau mùi tây thì liền nhíu mày lại, nhưng không nói gì.

Hai người ngồi xuống, Tiêu Hà Hà nói: “Anh ăn đỡ đi, khuya quá rồi, em sắp đói chết rồi đây! Sao anh không ăn đi?”

Tần Trọng Hàn lắc đầu. “Không phải, anh không ăn rau mùi tây!”

“Này! Sao lại vậy? Thịnh Thịnh cũng không biết ăn!” Tiêu Hà Hà mỉm cười và nói. “Tần Trọng Hàn, đôi khi em thật sự rất nghi ngờ, chẳng lẽ Thịnh Thịnh là con riêng của anh để lại bên ngoài?”

“Làm gì có chuyện đó!” Tần Trọng Hàn phủ nhận, sau đó lại nói với vẻ vô cùng nghiêm túc: “Hà Hà, anh thực sự không hư hỏng đến vậy đâu, em đừng nghĩ anh như vậy chứ! Nhưng em yên tâm, mặc dù Thịnh Thịnh không phải là con ruột của anh, nhưng anh cũng sẽ yêu thương nó mà!”

“Em không nghi ngờ chuyện đó!” Tiêu Hà Hà mỉm cười. “Ba anh cũng tốt với Thịnh Thịnh hơn tốt với Ngữ Điền, có lẽ bác ấy thực sự thích Thịnh Thịnh! So với Thịnh Thịnh, con trai của chúng ta hướng nội quá!”

“Đều là lỗi của anh!” Anh ta nói. “Nếu ngay từ đầu nó được lớn lên gần em, có lẽ nó sẽ tốt hơn nhiều so với bây giờ! Nhưng hiện Ngữ Điền cũng đã hoạt bát hơn trước nhiều rồi, chúng ta phải có lòng tin với con!”

“Ừm!” Cô gật đầu. “Nhưng anh hãy ăn chút mùi tây đi, tốt cho sức khỏe mà!”

“Không ăn, sẽ bị dị ứng đó!”

“Thịnh Thịnh cũng bị dị ứng!” Tiêu Hà Hà lại nói.

“Vậy anh sẽ chờ nó là con ruột của anh vậy...”

Bùi Lâm Xung đưa Ngô Tân Tuyên đến trung tâm thương mại để sắm đồ cho em bé, nhưng không ngờ lại gặp Mig ở đó.

Mig đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Bùi Lâm Xung đang ôm eo Ngô Tân Tuyên, rất cẩn thận như thể không muốn cô ấy bị trượt té. Những cử động thân mật đó khiến cả người Mig như ngây ra đó.

Cô chạy đến trước mặt họ. “Chú Bùi, chị Tân Tuyên, hai người...?”

Cô nhận ra mình không tìm được từ để nói nữa, trong lòng bỗng có linh tính không hay, nhưng cô muốn hỏi cho rõ ràng.

“Mig?” Ngô Tân Tuyên cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Mig. “Em cũng đi mua sắm hả?”

“Mig đó hả? Khi nào rảnh thì đến nhà chú Bùi chơi, chú đang định cám ơn con vì đã chăm sóc cho Hà Hà và Thịnh Thịnh trong nhiều năm qua, chú nhất định phải cám ơn con thật đàng hoàng!” Bùi Lâm Xung nói với một nụ cười.

“Ờ! Không có gì đâu!” Mig gật đầu ngượng ngùng. “Chú Bùi, thật ngại quá, con có chuyện muốn nói với chị Tân Tuyên!”

Cô kéo Ngô Tân Tuyên đến một góc yên tĩnh. “Chị Tân Tuyên, sao chị lại đi cùng với chú Bùi? Hai người...? Sao hai người lại đi mua đồ em bé? Chị có thai rồi hả?”

Ngô Tân Tuyên cắn chặt môi, và đột nhiên nói: “Mig, em không cần suy đoán nữa. Như em nhìn thấy đó, anh ấy là ba của con chị!”

“Oong” một tiếng, đầu Mig như nổ tung! Cô nhìn Ngô Tân Tuyên với vẻ không dám tin. “Chị Tân Tuyên, chị...”

“Mig, chị đã bắt đầu một cuộc sống mới rồi, cũng quyết định sẽ ở bên cạnh người đàn ông này, chăm lo cho con của chị và anh ấy, sống những ngày tháng yên bình!” Cô ấy nói ra những điều này chỉ vì muốn bản thân cắt đứt hoàn toàn với quá khứ, cũng thực sự bắt đầu một cuộc sống mới.

“Không!” Mig lắc đầu. “Em không tin! Em không tin!”

“Là thật đó! Hà Hà cũng chấp nhận rồi!”

“Hà Hà cũng biết rồi?” Giọng của Mig đã gay gắt hơn. “Tại sao cô ấy không nói cho em biết? Cô ấy đã biết đứa bé này là em trai hoặc là em gái của mình à?”

Ngô Tân Tuyên gật đầu và giải thích: “Chuyện này không thể trách Hà Hà được, tại chị không cho cô ấy nói ra, muốn trách thì em cứ trách chị đi!”

Trên mặt Mig có chút vẻ không thể nhẫn nhịn được. “Sao chị có thể ở bên chú Bùi chứ? Chú ấy lớn hơn chị nhiều quá! Chú ấy là ba của Hà Hà mà!”

“Mười lăm tuổi cũng không phải nhiều lắm!” Ngô Tân Tuyên nói bằng giọng yếu ớt.

“Chẳng lẽ mấy năm qua, chính vì chú ấy, nên chị và anh hai của em mới...”

Ngô Tân Tuyên không nói gì, xem như là ngầm đồng ý rồi!

Mig đột nhiên nói với vẻ tức giận: “Thì ra, chị chẳng thà thích ông già đó chứ không thích anh hai của em, có phải vì chú ấy giàu có hơn anh hai của em không?”

“Mig à, hãy chúc phúc cho chị đi!” Ngô Tân Tuyên vẫn nói bằng giọng yếu ớt.

“Không! Em không tài nào làm được. Anh hai em có biết chưa?” Cô lại hỏi.

“Chắc là biết rồi!” Ngô Tân Tuyên nói.

“Vậy em biết rồi!” Mig quay ngoắt người lại. “Được! Em biết rồi!”

“Mig!” Ngô Tân Tuyên định gọi cô ấy lại, nhưng Mig đã chạy đi mất dạng!

“Có chuyện gì vậy?” Bùi Lâm Xung chạy đến mà không hiểu gì. “Chuyện gì đã xảy ra với Mig vậy?”

“Không có gì!”

Mig chạy ra khỏi khu mua sắm, bất thình lình đụng vào Đỗ Cảnh vừa mới dừng xe và đi qua đây. “Cô Mig? Cô...”

“Đỗ Cảnh?” Mig ngây ra, nhưng chỉ liếc nhìn anh ta một cái với vẻ giận dữ rồi lại chạy đi mất!

Khi Tiêu Hà Hà nhận được cuộc gọi từ Mig, đầu bên kia vang lên một giọng nói lạnh lùng. “Tiêu Hà Hà, chúng ta quen nhau bao lâu rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.