Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài

Chương 167: Chương 167




Trong tim Tiêu Hà Hà bỗng đau nhói, và càng tự trách mình hơn, rồi cô vội vàng bước tới và ôm lấy hai con. “Mẹ xin lỗi, mẹ sai rồi! Mẹ không nên ích kỷ như vậy! Sao mẹ có thể bỏ hai đứa lại mà đi du lịch một mình được chứ? Sao mẹ lại nghĩ đến cảm nhận của riêng mình như vậy chứ?”

“Mẹ ơi, rốt cuộc mẹ và chú đã xảy ra chuyện gì vậy?” Thịnh Thịnh hỏi với vẻ buồn buồn.

“Mẹ ơi, mẹ không cần ba nữa hả?” Ngữ Điền rất nhạy cảm, giọng nói sợ sệt, gần như không dám nói to. “Mẹ ơi, có phải ba lại chọc giận mẹ nữa không? Mẹ đừng bỏ mặc ba mà, ba đáng thương lắm!”

“Không phải, tại mẹ không tốt!” Tiêu Hà Hà lắc đầu. “Tại mẹ không tốt!”

“Vậy tại sao ba lại không đến đây nữa?” Ngữ Điền ngẩng đầu lên và thấy mẹ khóc, bàn tay nhỏ nhắn vươn ra lau nước mắt cho cô. “Sao mẹ lại khóc?”

Trong tim của Tiêu Hà Hà lúc này có đủ loại hương vị, sao cô có thể mãi đắm chìm trong đau thương của mình mà quên đi hai con? “Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi, tại mẹ quá ích kỷ! Sao mẹ có thể chỉ nghĩ cho mình, chỉ nghĩ rằng mình buồn mà quên mất rằng hai con cũng buồn như mẹ chứ?”

Vào thời điểm này, Bùi Lâm Xung đã đi ra, thấy cảnh Hà Hà đang ôm hai đứa bé, tim ông ta thắt lại. “Hà Hà à, vì bọn trẻ, con hãy tha thứ cho Tần Trọng Hàn đi!”

Tiêu Hà Hà quay đầu lại và thấy Bùi Lâm Xung. “Nếu chú là ba Tiêu Nam Bắc, chú có muốn con ở bên anh ấy không?”

Bùi Lâm Xung thở dài, gật đầu rất nghiêm túc. “Có! Ba nghĩ ông ấy cũng giống như ba, luôn muốn con gái được hạnh phúc! Nếu người đàn ông đó có thể cho con hạnh phúc, có thể cho con vui vẻ, ba nghĩ ông ấy cũng sẽ như ba, dù đã mất đi mạng sống của mình thì cũng sẽ ngậm cười nơi chín suối! Dù người đã cướp đi cuộc sống của mình chính là người có thể mang lại hạnh phúc cho con gái mình, ba cũng muốn con gái sẽ ở bên cậu ấy, vì cậu ấy là nguồn hạnh phúc của con gái mình!”

Tiêu Hà Hà kinh ngạc, khóe mũi cay cay, đã rất xúc động. Cô đột nhiên đứng dậy và sà mình vào lòng Bùi Lâm Xung, thì thầm: “Ba ơi... Ba ơi...”

Bùi Lâm Xung ngây người ra, không ngờ ngay vào thời điểm này mà con gái của ông ta đã gọi ông ta là ba. Vừa nghe thấy hai từ đó, khuôn mặt đầy biến cố thăng trầm của Bùi Lâm Xung đã co giật lên, rồi khóe mắt đỏ ửng, ôm chặt Hà Hà. “Con gái ngoan, con gái tốt bụng của ba...”

“Ba ơi, có phải con đã quá ích kỷ không?” Cô hỏi, trong lòng vẫn đang đấu tranh. “Ba Tiêu Nam Bắc sẽ không trách con thật sao?”

“Không đâu, ông ấy nhất định sẽ hài lòng với đứa con rể này!” Bùi Lâm Xung vỗ nhẹ lên lưng Tiêu Hà Hà.

“Mẹ ơi, chúng ta có thể đi gặp ba rồi chứ?” Ngữ Điền hỏi.

“Ừm! Mẹ sẽ đi tìm ba, mẹ nhất định sẽ tìm ba về cho hai đứa!” Cô ngẩng đầu lên và lau khô nước mắt. “Ba ơi, con sẽ tìm Tần Trọng Hàn!”

“Con cũng đi nữa!” Ngữ Điền vội vàng nói.

“Không được!” Thịnh Thịnh lắc đầu và giữ Ngữ Điền lại. “Mẹ và ba có chuyện cần nói, chúng ta đừng đi theo làm phiền, chờ ba mẹ làm hòa rồi chúng ta hẵng đi!”

“Đúng! Thịnh Thịnh rất thông minh!” Bùi Lâm Xung nắm tay hai đứa cháu. “Để ba kêu Đỗ Cảnh chở con đi! À không, kêu Tần Trọng Hàn đến đây là được rồi!”

“Không! Ba à, con muốn đích thân đi tìm anh ấy!” Cô đã chạy như bay ra ngoài.

Bùi Lâm Xung nhìn đồng hồ, đã 1 giờ rưỡi sáng rồi! Ông ta thở dài! Những người đang yêu đều bất chấp đêm ngày như vậy sao? Khi nhìn xuống, thấy hai đứa trẻ đã buồn ngủ tới mức không mở mắt ra nổi. “Hai cục cưng à, mau đi ngủ đi con, đừng lo lắng nữa!”

Đỗ Cảnh đã chở Tiêu Hà Hà đến biệt thự số 15.

“Anh ấy có ở đây không?” Đỗ Cảnh hỏi.

“Em sẽ gọi cho anh ấy. Đỗ Cảnh à, anh về đi! Cám ơn anh!” Tiêu Hà Hà nói với vẻ chân thành.

“Đừng khách sáo với anh, em mau vào đi, anh chờ em vào trong rồi sẽ đi!”

“Ừm!” Tiêu Hà Hà gật đầu, sau đó chạy nhanh vào bên trong biệt thự. Lúc này Đỗ Cảnh mới rời đi, lắc đầu rồi nhìn lên ngôi sao cô đơn trên bầu trời. Đêm nay, lại phải cô đơn!

Trong căn biệt thự tối đen như mực, Tiêu Hà Hà nhìn vào nơi quen thuộc mà cảm xúc dâng trào. Đây là nơi mà cô gặp anh ta lần đầu tiên, anh ta đeo mặt nạ cáo, lúc đó anh ta có một đôi mắt sắc bén, cô nhớ đôi mắt đó rất đáng sợ.

Nhưng sau đó, ánh mắt anh ta khi nhìn cô chỉ còn lại tình cảm nồng nàn! Còn cô, dường như luôn trốn tránh. Sau khi đã trải qua rất rất nhiều chuyện đến vậy, sao cô vẫn không tin anh ta chứ? Cô đúng là quá ngu ngốc! Nỗi tự trách dâng tràn trong tim!

Trong căn phòng quen thuộc, những giọt nước mắt cố kìm nén của Tiêu Hà Hà cuối cùng cũng rơi xuống. Cô từ từ đi lên lầu, nơi đó có những kỷ niệm ngọt ngào nhất giữa cô và Tần Trọng Hàn.

Cô vừa đi lên cầu thang thì nghe thấy tiếng mở cửa.

Cô hơi giật mình, đứng im trên cầu thang, sững sờ nhìn về hướng cửa. Sau tiếng cạch mở khóa, cánh cửa mở ra, một bóng dáng cao lớn xuất hiện ở cửa.

Anh ta nhìn thấy trong biệt thự đã sáng đèn, cứ tưởng mình đang nằm mơ, có vẻ như không dám tin. Nơi này, ngoài chị giúp việc theo giờ và Hà Hà ra, không ai có chìa khóa nữa.

Anh ta khao khát nhưng lại không dám tin, cả trái tim đang run rẩy, anh ta sợ không phải là cô. Nhưng khi cánh cửa vừa mở ra, anh ta nhìn thấy người đang đứng trên cầu thang, trái tim liền đập loạn nhịp.

Khóe mắt của Tiêu Hà Hà bỗng đỏ bừng. Trong nước mắt mông lung, cô nhìn anh ta, anh ta cũng nhìn cô chằm chằm. Hình dáng anh ta cao lớn, đôi mắt đen vô cùng sâu thẳm, cứ nhìn cô như vậy, như nhìn một ngôi sao sáng nhất trong đêm.

Cô cắn môi và giọng run rẩy. “Anh về rồi!”

Chắc chắn là giọng của cô, không phải ảo giác.

Anh ta đột nhiên bước đến, chạy về phía cô với tốc độ nhanh nhất. Anh ta cúi xuống nhìn cô, thở hổn hển.

Cô ngửi thấy mùi thuốc lá và mùi rượu trên người anh ta, rất nồng, trái tim cô bỗng đau nhói. Anh ta đã uống rượu, còn uống rất nhiều, quần áo nhăn nhúm, hoàn toàn không giống anh ta lúc đầu chút nào cả.

Cô nhìn anh ta mà mắt đẫm lệ, bàn tay nhỏ nhắn duỗi ra và chạm vào má Tần Trọng Hàn. Anh ta nói cô ốm đi, nhưng anh ta mới là người đã hao gầy không ít, cằm nhìn nhọn hoắt rồi kìa!

Bàn tay trắng trẻo vuốt ve khuôn mặt của Tần Trọng Hàn từng chút, từng chút một. Tiêu Hà Hà bụm chặt miệng mình để kiềm chế tiếng nấc nghẹn ngào, sao anh ấy lại làm cho bản thân tiều tụy đến như vậy?

“Sau này không cho anh uống rượu nữa!” Cô nghẹn ngào nói. “Sao anh không biết chăm sóc cho bản thân chút nào hết vậy?”

Tần Trọng Hàn cảm động, trở tay nắm lấy tay của Tiêu Hà Hà. Trong thoáng chốc, anh ta cảm thấy mình đang nằm mơ, nhưng cảm giác mềm mại trong tay đã cho anh ta biết một cách rõ ràng, cô đã quay về.

Bàn tay to lớn của anh ta siết chặt và ôm cô vào lòng, khóe miệng không kìm nén được phải cong lên.

Vòng tay ấm áp, hơi thở ấm áp, Tần Trọng Hàn cúi xuống và nhanh chóng nhấc bổng cả người Tiêu Hà Hà lên, đi thẳng lên lầu, đá cửa ra rồi đặt cô lên giường. Anh ta quỳ xuống bên giường, bàn tay lớn nắm chặt bàn tay nhỏ của cô, hỏi bằng giọng khàn khàn: “Em về lâu chưa?”

Trong giọng khàn đặc có vẻ phấn khởi vô cùng tận, Tần Trọng Hàn lặng lẽ tận hưởng cảm giác sung sướng khi ôm Tiêu Hà Hà trong tay. Mất đi cô, cuộc sống của anh ta không bao giờ được trọn vẹn.

Cô đã đến!

Cô đã tha thứ cho anh ta rồi sao?

“Em vừa về!” Cô nói, giọng run rẩy.

“Còn đi nữa không?” Anh ta hỏi một cách vô ý thức.

Cô hơi ngây người ra, và lắc đầu.

Anh ta nhìn cô với vẻ không dám tin. Bỗng chốc, cả hai người đều không nói gì nữa, chỉ tận hưởng cảm giác bên nhau đầy quyến luyến.

“Em xin lỗi!” Hà Hà khẽ mở miệng, cảm nhận được bàn tay đang nắm chặt tay cô của Tần Trọng Hàn bỗng căng cứng lại, rồi tiếp tục: “Tại em không tin anh! Em xin lỗi!”

“Hà Hà...” Tần Trọng Hàn không hiểu ý cô là gì, nhưng trực giác cho anh ta biết cô đang nói về vụ tai nạn đó.

“Tần Trọng Hàn, là em có lỗi với anh, là tình yêu của em chưa đủ mạnh mẽ, là em đã tự ti mà chùn chân, là em đã không chịu tin anh, là do em quá ích kỷ! Em đã nghi anh nói dối, đã nghi anh lừa dối em!”

Tiêu Hà Hà lặng lẽ rơi nước mắt, trong lòng lúc này đầy áy náy.

“Bà xã ngốc nghếch, đừng xin lỗi anh nữa. Cái chết của ba em, đúng là anh phải có trách nhiệm. Nếu anh nhường ông ấy một chút, có lẽ ông ấy sẽ không xảy ra chuyện rồi!” Đôi mắt sâu thẳm của Tần Trọng Hàn rưng rưng, đưa tay ra ôm lấy cô. “Sau này chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa!”

Cô cũng vươn tay ra, hơi nhút nhát nhưng vẫn chủ động ôm lấy cổ anh ta, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng vào cổ anh ta, hít một hơi thật sâu và bình tĩnh lại những cảm xúc. “Anh mau đi tắm đi, để em xuống nấu gì cho anh ăn. Có phải anh để bụng đói mà uống rượu không?”

Tần Trọng Hàn gật đầu, mỉm cười dịu dàng, nhìn vào Tiêu Hà Hà bằng ánh mắt trìu mến, sau đó kéo cô đứng lên, và anh ta bắt đầu cởi quần áo!

Tiêu Hà Hà hơi giật mình, mặt cô càng đỏ hơn. Mặc dù đã từng nhìn thấy thằng nhỏ của anh ta, nhưng khi thấy anh ta cởi quần áo, cô vẫn không kìm được đỏ mặt, quay người định bỏ trốn. Chắc cô nên xuống nấu gì đó cho anh ta ăn thì tốt hơn!

Nhưng anh ta vừa cởi áo khoác ra thì đột nhiên kéo cô lại, cô giật mình, bị anh ta kéo suýt loạng choạng. Theo quán tính, cô không đứng vững, chớp mắt đã ngã sầm vào người anh ta.

Anh ta thuận thế hôn tới, trong miệng đầy mùi rượu, hơi thở gấp gáp, tim đập loạn xạ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Bàn tay nhỏ nhắn của Tiêu Hà Hà chống trước ngực anh ta, nhất thời không biết phải làm gì, muốn đẩy anh ta ra nhưng lại không còn chút sức lực nào.

Anh ta hôn cô rất lâu, cô cảm thấy mình sắp ngạt thở. Lúc này anh ta đột nhiên buông cô ra, nhưng đầu vẫn để trên vai cô, cùng thở hổn hển như cô.

Cô nghe thấy giọng anh ta thì thầm: “Em định ngày mai đi du lịch có phải không?”

Cô vô cùng ngạc nhiên. “Sao anh biết?”

“Ngày mai em theo anh qua Mỹ công tác đi! Chờ Thịnh Thịnh và Ngữ Điền nghỉ hè, chúng ta sẽ đến Hokkaido!” Anh ta nói vào tai cô.

Cô vẫn còn đang mơ màng, cả người như quay cuồng. “?”

“Em thực sự sẽ không rời xa anh nữa phải không?” Dường như anh ta vẫn không yên tâm, vẫn ghét sát và tai cô và khẽ hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.