Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài

Chương 174: Chương 174




Cô ta nhận được một cuộc gọi, ở đầu bên kia không nói gì, chỉ có hơi thở phả vào trong loa. An Tây biết rằng bản tính của Mao Chi Ngôn rất gian xảo nên đã lên tiếng trước. “Nói đi!”

Vào lúc này, đã nghe thấy giọng của An Tây, đầu bên kia mới vang lên một giọng nói ảm đạm. “Sao lâu nghe máy quá vậy?”

An Tâyliếc nhìn Tần Trọng Hàn, rồi thì thầm: “Vừa đi tắm thôi!”

“Gửi thông tin thứ hai ra ngoài!”

“Bây giờ sao?”

“Phải!” Mao Chi Ngôn nói xong rồi gác máy.

Cúp điện thoại rồiAn Tây quay đầu lại nhìn Tần Trọng Hàn. “Anh ta muốn tôi gửi bằng chứng, bằng chứng bất lợi cho Tần thị!”

Tần Trọng Hàn im lặng một hồi rồi điềm tĩnh nói.“Bằng chứng ở đâu ra vậy?”

“Anh ta đưa nó cho tôi!”An Tây nói đúng sự thật rồi lấy ra một cái USB. “Tất cả đều ở trong này.”

Tần Trọng Hàn gật đầu: “Được, cô tạm chịu thiệt vài ngày trước,chờ mọi chuyện kết thúc, tôi nói được thì sẽ làm được!”

Vào lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

Một mình Tăng Ly đang chờ ở bên ngoài, rồi chuông điện thoại reo lên, anh ta nhìn thấy số của Mạc Lam Tịnh.Mấy năm nay, anh ta vẫn luôn trốn tránh Mạc Lam Tịnh, không ngờ cô talại chủ động gọi cho mình, không muốn nghe máy nhưng vẫn bấm bụng mà nghe. “Lam Tịnh, em tìm anh có chuyện gì không?”

“Tăng Ly, anh định cứ trốn tránh em hoài như vậy à? Đã trốn sáu năm rồi mà vẫn muốn trốn tiếp?”Mạc Lam Tịnh hỏi.

“Không... Anh đâu có trốn em! Lam Tịnh, sao anh lại trốn em được chứ?”

“Anh định khi nào sẽ chịu trách nhiệm với em? Đã cho anh tự do năm năm rồi, khi nào chúng ta sẽ kết hôn?”

“Lam Tịnh, chuyện này...”Mỗi lần đề cập đến chuyện này thì Tăng Ly liền toát mồ hôi hột.Sáu năm trước trong một lần uống say, anh ta và Mạc Lam Tịnh đã lên giường với nhau.Nói chính xác là tối đóđúng là anh ta đã lên giường với một người phụ nữ, lúc thức dậy thì Lam Tịnh đang nằm cạnh anh ta, trên giường đầy những vệt màu đỏ.

Vì chuyện đó, anh ta đã trốn tránh sáu năm rồi.

Có làm sao thì anh ta cũng không thể hiểu nổi sao mình lại lên giường với một người đẹp băng giá như Lam Tịnh.Về ký ức đêm hôm đó, anh ta chưa bao giờ muốn nhớ đến,bởi vì hễ nhớ đến thì anh ta sẽ giật mình run sợ.Mạc Lam Tịnh nói sẽ cho anh tatự do năm năm,năm năm sau thì anh ta phải chịu trách nhiệm với cô ta, đó là kết hôn, nhưng không ngờ cô talại yêu cầu kết hôn vào lúc này.

“Anh xem chọn lúc nào để em đến chào hỏi hai bác,rồi bàn bạc chuyện kết hôn luôn!” Mạc Lam Tịnh nói.

“Lam Tịnh, anh nghĩ hay chúng ta cứ suy nghĩ kỹ lại đã!”

“Anh không muốn chịu trách nhiệm?” Mạc Lam Tịnhcao giọng lên.

“Không phải...”

“Vậy thì cứ quyết định vậy đi!” Mạc Lam Tịnhcúp máy một cái rụp.

Tăng Ly thờ người ra.Trời ơi, sao lại khủng khiếp đến vậy? Phải kết hôn à?

Vào lúc, chuông điện thoại đột nhiên reo lên lần nữa, anh ta suýt nữa là ném luôn cái điện thoại ra bên ngoài.Nhưng khi nhìn thấy số của Dương Dương gọi đến, anh ta ngay lập tức thở phào và nhấn nghe. “Dương Dương? Có chuyện gì?”

“Chúc mừng anh nha, anh ha!” Giọng của Dương Dương rất bình tĩnh. “Nghe chị Lam Tịnh nói hai anh chị định kết hôn,chắc là anh hai vui mừng lắm phải không?”

“Dương Dương, không! Không phải...” Tăng Ly lo lắng giải thích, nhưng đột nhiên lại cảm thấy không thích hợp. Anh ta giải thích gì vớiDương Dương chứ? Dương Dươngđâu phải là vợ anh ta!Ôi!

“Nói tóm lại là chúc mừng anh hai!”Dương Dương vẫn rất bình tĩnh, nhưng trái tim Tăng Ly lại run lên.

Khi Tần Trọng Hàn quay lại thì nhìn thấy Tăng Ly đang cầm điền thoại mà ngây người ra đó, liền cau mày và hỏi.“Cậu sao vậy?”

Tăng Ly hoàn hồn lại, lắc đầu rồiliếc nhìn cái điện thoại.Dương Dương đã cúp máy rồi, không ngờ Mạc Lam Tịnh lại gọi cho Dương Dương. Người đàn bà chết tiệt!Lần nào cũng gây sự với Dương Dương. “An Tây nói sao?”

“Đã được kiểm soát rồi,tin tung ra ngày mai hiện đang nằm trong tay tôi!” Tần Trọng Hànđưa cái USB trong tay mình ra.

“Ờ! Đơn giản vậy à?”Tăng Ly dường như không tin. “Mấy người vừa rồi là do anh gọi đến đó hả?”

“Ừ!” Tần Trọng Hàn gật đầu. “Cậu sao vậy?”

Hễ nghĩ đến chuyện Mạc Lam Tịnhđòi kết hôn, Tăng Ly liền lập tức xụ mặt xuống: “Hàn à, anh nói xem đàn ông thời nay nếu làm chuyện đó với gái trinh thì có phải chịu trách nhiệm không?”

Liệu anh ta có thể không chịu trách nhiệm không? Anh ta thực sự hối hận tại sao lúc đó lại mạnh miệng nói sẽ chịu trách nhiệm.

“Này! Cậu đã làm hại đời ai rồi hả?” Tần Trọng Hàn đóng cửa xe lại.

Tăng Ly nổ máy xe.“Lam Tịnh đòi kết hôn với tôi!”

“Ờ!” Tần Trọng Hàn cũng bị sốc. “Cô ta vẫn chưa bỏ cuộc à?”

“Phải, đúng là khó hiểu! Ma mới thèm kết hôn với cô ta!” Tăng Ly mắng thầm.

“Cô tavẫn chưa bỏ cuộc, đúng là khiến người ta bất ngờ!” Tần Trọng Hàn nhíu mày lại, cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng anh ta không nói ra được. “Cậu định sẽ chịu trách nhiệm với cô ta sau sáu năm à?”

“Chờ công ty vượt qua khủng hoảng, anh hãy cử tôi sang Ý đi, hoặc qua Hy Lạp cũng được,miễn sao không ở lại trong nước nữa! Tôi có chết cũng sẽ không kết hôn với Lam Tịnh đâu!” Tăng Ly nghĩ đến liền thấy sợ,anh ta chưa bao giờ sợ hãi đến vậy!

“Cậucó từng nghĩ đến Dương Dương không?” Tần Trọng Hàn hỏi.

“Dương Dương?”Tăng Ly mím chặt môi, ngây người ra một lúc rồi lắc đầu. “Cô ấy là em gái của tôi!”

“Nhưng đâu phải là em ruột!”

“Có lẽ vì ở gần nhau quá nên quen rồi, không có cảm giác muốn kết hôn!” Tăng Ly nhớ lại vẻ mặt của Dương Dươngkhi nói muốn lấy anh ta, nhớ lại nụ hôn giữa anh ta và cô, rồi bất giác đưa tay lên chạm vào môi.Ôi trời ơi,đúng là càng ngày càng phiền phức!

Nhớn đến nụ hôn đó, nhớ đến việc dạo này Dương Dương cứ bám lấy anh ta, nhớ đến chuyện anh ta cũng đang tránh nhé Dương Dương, lại nhớ đến giọng điệu buồn bã của cô ấy vừa rồi, chúc phúc cho anh ta và Mạc Lam Tịnh, tự nhiên cảm thấy trong lòng chua xót.

“Có vẻ như không phảicậu không có tình cảm với Dương Dương!” Tần Trọng Hàn đã nhìn thấy điều gì đó từ biểu hiện của anh ta.

Tiêu Hà Hàvốn định ở lại nhà họ Tần để trò chuyện vớiTần Lăng Hàng, nhưng sau đó ông ta nhận được một cuộc điện thoại và nói có chuyện phải đi ra ngoài,Tiêu Hà Hàở lại đó một mình cũng vô ích nên đã nhờ tài xế chở mình đến Lăng Phong.

Chiếc xe còn chưa đến Lăng Phong thì đột nhiên bị chết máy, anh tài xế xuống sửa cònTiêu Hà Hàvẫn ngồi đợi trong xe.Lúc này, cửa xe bất thình lình mở ra, có hai người kéo cô ra khỏi xe.

“Các anh...Các anh định làm gì?”Tiêu Hà Hà run rẩynhìn vào mấy người đàn ông cao lớn đang đứng gần mình, đến khi đã kéo được cô ra ngoài thì mấy người đólập tức vây quanh cô. Khi cô còn chưa kịp mở miệng kêu cứu,ai đó đã bịt miệng cô lại, cô cảm thấy một mùi lạ trên cái khăn, rồingay lập tức bất tỉnh.

“A! Các anh là ai?”Khi anh tài xế phát hiện ra thì đã quá muộn,mấy người đó đã nổ máy xe. Anh tài xế muốn đuổi theo, nhưng xe lại đang bị chết máy.

“Là cô ta đó à? Cô em này đúng là đẹp thật!”Tiêu Hà Hà bị đẩy vào trong một chiếc RV, hai bên trái phải đều có một người đang giữ chặt cô lại, một người trong số họ nói.“Cô em này thực sự đáng giá đến vậy à?”

“Mau lên!Đừng để người khác nhìn thấy!” Giọng của một người phụ nữ vang lên, chứa đầy cảm giác nham hiểm, làm người ta nghe thấy phải rùng mình.

Khi Tần Trọng Hàn nhận được cuộc gọi thì anh ta vẫn đang trên đường đến thành phố H, vừa nghe máy thì anh ta sững sờ, rồi lập tức nói với Tăng Ly: “Ly à, Hà Hà bị bắt cóc rồi!Chạy với tốc độ nhanh nhất đi!”

Trong lúc hoảng loạn, anh ta đã gọi điện cho Phong Bạch Dật. “Dật à, bà xã tôi đã bị bắt cóc!”

“Địa điểm?”Phong Bạch Dật chỉ nói hai từ.

Tần Trọng Hànnói ra địa chỉ mà người tài xế đã nói.

“Dật, nhanh lên!”

“Một tiếng! Nhanh nhất cũng phải một tiếng. Tôi đang ở thành phố H, bây giờ sẽ đích thân đi xử lý!”

“Cám ơn cậu!”Tần Trọng Hànnói với giọng nặng nề.

Chờ đợi trong lo lắng, chiếc xe lao đi như bay, cuối cùng Tăng Ly cũng biết Hà Hà đã bị bắt cóc. “Chính xác thì bên kia muốn gì?”

“Không phải bắt cóc!” Tần Trọng Hàncảm nhận được rõ ràng đây không phải là một vụ bắt cóc. “Nhất định là phải có mục đích khủng khiếp hơn!”

“Hàn, anh đừng lo!” Tăng Ly vừa lái xe vừa mở điện thoại. “Để tôi gọi cho ba tôi!”

Tần Trọng Hàn hơi ngây người ra, nhưng vì quá lo lắng nên cũng không nói gì cả.

“Ba, ba nhờ vài cảnh sát kiểm tra các video giám sát trong thành phố,con cần tìm một chiếc xe có biển số...”

“A8735...” Tần Trọng Hàn ngay lập tức báo cáo số xe.

Sau khi nói xong thì Tăng Ly căn dặn: “Ba à, phải nhanh lên đó!Mạng người quan trọng, ba phải làm liền đó.Bây giờ hãy gọi điện điều động cấp dưới của ba, tìm một cô gái tên là Tiêu Hà Hà! Ba à, cô ấy là người ơn đã cứu mạng con,làm phiền ba!”

Tần Trọng Hàn cũng bắt đầu gọi cho Bùi Lâm Xung, lúc này đã là nửa tiếng kể từ khi Hà Hà bị bắt đi. Bùi Lâm Xung nhận được điện thoại thì mặt mày tái mét: “Đỗ Cảnh!Đỗ Cảnh!Mau huy động tất cả mọi người, đi tìm Hà Hà!”

Thế là, ba nhóm người đã chia nhau đi tìm Tiêu Hà Hà khắp thành phố.

Không biết đã qua bao lâu, trước mắt tối đen như mực.Khi Tiêu Hà Hà tỉnh dậy thì trước mắt tối đen, cô khẽ nhúc nhích nhưng chợt nhận ra tay chân mình đang bị trói chặt.Hình như cô đang nằm trên một cái giường, nhưng mắt thì bị người ta dùng vải đen bịt lại.

Cô không biết đây là đâu, chỉ cảm thấy lạnh run cả người. Cái giường cô đang nằm không có nệm, chỉ có tấm ván cứng, thậm chí cô không thể chắc chắn đó có phải là giường hay không.

Điều chắc chắn duy nhất là, cô đã bị người ta bắt cóc!

Nỗi sợ hãi ập đến!Ai muốn bắt cóc cô? Cô muốn hét lên nhưng lại không thể hét được.Sao cô lạibị mất giọng rồi?

Trong bóng tối và im lặng, có thể nghe thấy tiếng nước nhỏ xuống sàn nhà, tách tách, giống như tiếng bước chân nhè nhẹ của thần chết.

Có vẻ như gió lạnh đã cuốn những tấm rèm nặng trịch lên, thổi vào một luồng không khí trong lành, cũng thổi vào nỗi sợ hãi lẫn lộn trong không khí.

“Tần Trọng Hàn, anh đang ở đâu?” Tiêu Hà Hà thì thầm không thành tiếng.Cô rất sợ!Sợ đến nỗi chỉ muốn gặp Tần Trọng Hàn ngay lập tức.

Sao tự nhiên lại bị mất giọng?

Sao tự nhiên lại bị bịt mắt?

Đột nhiên có tiếng bước chân vang lên, trái tim Tiêu Hà Hà siết chặt lại, căng thẳng đến mức gần như nhảy ra ngoài.Tiếp theo là một bàn tay vươn tới,rồi trong lúc hoảng loạn, Tiêu Hà Hàđã nghe thấy giọng điệu thô lỗ của một gã đàn ông.

“Anh là ai?” Cô nhúc nhích khóe miệng trong lặng lẽ, nhưng không thể hét lên được.

Cằm cô bị người đó bóp rất đau, cô rất sợ hãi. Ai đang bóp cằm cô vậy? Cô không thể nhìn thấy, không thể hét lên được, nhưng cô vẫn hét lên: “Thả tôi ra!”

Không ai trả lời cô, bên tai là hơi thở nặng nề của người đàn ông đó.Rồi cô cảm thấy người đó bỗng chụp vào ngực cô, cô hít vào một hơi, một cảm giác kinh tởm ập đến.

Cô vùng vẫy dữ dội, nhưng tay chân cô đã bị trói chặt, hoàn toàn không thể cử động được.Bàn tay của người đó đang bóp chặt ngực cô,ra sức mà nhào nặn.Tiêu Hà Hà không nhìn thấy anh ta, nhưng vẫn cảm nhận được anh ta tục tĩu đến mức nào.

Cảm giác hoảng loạn, sợ hãi và ghê tởm ập đến, khiến cô hoảng loạn đến cực độ.Không!

Hơi thở của người đàn ông đó càng nặng nề hơn, Tiêu Hà Hà đột nhiên cảm thấy có ai đó đã đến gần cô, kéo cằm cô lên như thể muốn bóp nát nó. Trong lòng cô tràn ngập nỗi bất an, chẳng lẽ định cưỡng hiếp cô sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.