Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài

Chương 200: Chương 200




Trong phòng sách.

“Hàn à, tôi vẫn chưa nói với ba tôi về thân phận của Ngữ Điền, tôi sợ ông ấy sẽ bất thình lình chạy đến đây làm phiền mọi người! Vả lại, anh và Hà Hà vẫn chưa tìm được con, làm sao tôi có thể ích kỷ mà đưa Ngữ Điền đi được?”

Tần Trọng Hàn cảm động vỗ vỗ vai Tăng Ly. “Con trai tôi đã tìm được rồi!”

“Tìm được rồi?” Tăng Ly hét lên đầy kinh ngạc. “Ôi trời đất ơi, nó đang ở đâu?”

Tần Trọng Hàn ngồi xuống. “Chính là Thịnh Thịnh! Nó là con trai ruột của tôi với Hà Hà, không ngờ được phải không?”

“Thật sao?”

“Tôi đã làm xét nghiệm rồi, nhưng chuyện này thì cậu vẫn phải giữ bí mật đã!” Tần Trọng Hàn nói cho Tăng Ly biết những chuyện mà Mao Chi Ngôn đã làm, và cũng nói ra thân phận hiện tại của anh ta.

Trong một khoảnh khắc, ánh mắt của Tăng Ly u ám lại, trong mắt toát ra vẻ lạnh lùng đến đáng sợ. “Tôi luôn cố giữ phong độ của một quý ông, nhưng lần này, tôi thực sự rất tức giận, tôi sẽ không bỏ qua cho anh ta dễ dàng như vậy đâu. Anh ta đã dám làm chuyện đó, tráo đổi hai đứa con của chúng ta, vậy mà vẫn giả vờ như không biết, ở lại công ty bao nhiêu năm qua. Mẹ kiếp! Tôi thực sự muốn giết anh ta!”

“May mà con của chúng ta đều đã tìm lại được rồi!” Trên mặt Tần Trọng Hàn vẫn rất điềm tĩnh, anh ta biết về dự án đầu tư ở nước ngoài, Mao Chi Ngôn muốn bắt đầu hành động ở đây, anh ta đã không thể chịu đựng được nữa. “Dự án anh ta đang phụ trách sắp được phê duyệt, tôi hứa chiều nay sẽ cho anh ta câu trả lời!”

“Anh định làm gì?”

“Duyệt!” Tần Trọng Hàn trầm tĩnh nói.

Tăng Ly mím môi với vẻ không tán đồng, rồi nhìn vào Tần Trọng Hàn: “Đây có thể là một âm mưu, số tiền đầu tư vào dự án đó quá lớn, phải huy động rất nhiều vốn, lỡ như có vấn đề, chúng ta sẽ gặp khó khăn về tài chính.”

“Không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con?” Trong đôi mắt u ám của Tần Trọng Hàn lóe lên một tia ánh.

“Nhưng nguy cơ này quá lớn!” Tăng Ly lắc đầu, đột nhiên mắt sáng lên. “Anh đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi rồi hả?”

“Cứ chờ mà xem!” Tần Trọng Hàn tràn đầy tự tin, nhưng tâm trạng vẫn hơi nặng nề.

“Cần gì phải phí sức như vậy? Loại thẳng anh ta ra khỏi công ty, sau đó thuê người thiến của anh ta, sau đó cho anh ta uống thuốc kích dục, rồi ném vào hang sư tử ở châu Phi, để anh ta thỏa mãn cho sư tử cái đi!”

“Ly à, anh ta có thể là anh hai của tôi!” Tần Trọng Hàn vừa thấy buồn cười vừa hơi tức giận.

“Có người anh hai nào như vậy à? May mà con của chúng ta đã tìm được rồi, nếu chưa tìm được thì anh nói phải làm thế sao? Anh tốt bụng quá rồi đó!” Tăng Ly giận dữ nói: “Chết tiệt! Dám bày kế hãm hại người phụ nữ của tôi và con tôi, còn hại luôn con của em họ tôi, tôi nhất định phải đánh cho anh ta rớt răng mới hả dạ. Đánh cho anh ta không còn làm được chuyện đó luôn. À không, đánh cho anh ta chỉ có thể tìm kiếm sự an ủi trong hang sư tử cái, sau đó bị sư tử đực ăn thịt mất!” Tăng Ly tức giận nói xong thì nhìn thấy Tần Trọng Hàn đang đực mặt ra. “Đây là kết cục của việc anh ta dám đụng đến tôi!”

“Đừng giận nữa, để xem anh ta sẽ làm gì!” Tần Trọng Hàn liếc nhìn Tăng Ly đang xụ mặt xuống mà không có chút thiện cảm. “Loại thủ đoạn này, tôi không thích dùng đến!”

“Phải rồi, anh là quân tử, vậy để tôi làm tiểu nhân là được chứ gì?” Tăng Ly lắc đầu với vẻ mặt thất vọng, rồi thở dài. “Tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở anh, sau này lỡ có xảy ra chuyện thì đừng trách thằng bạn này không giúp anh. Nếu vụ đầu tư này có sai sót, công ty có thể bị phá sản. Số tiền khổng lồ đó, anh định ném qua cửa sổ hả? Có tiền thì anh để dành làm từ thiện vẫn hơn!”

“Tiền sẽ không mất đâu, cậu cứ yên tâm đi!” Tần Trọng Hàn mỉm cười và nói. “Giữ kín thân phận của Thịnh Thịnh, tạm thời không nói với người khác. Ba tôi nhanh nhất cũng phải ba ngày nữa mới về, tôi nghĩ chắc Mao Chi Ngôn cũng đã biết tin ba tôi qua Thụy Sĩ rồi!”

“Trưa nay chúng ta ra ngoài ăn cơm đi!” Tần Trọng Hàn đề nghị.

“Anh vẫn còn tâm trạng đi ăn hả?”

“Tại sao lại không?” Tần Trọng Hàn nhướn mày.

“Anh được lắm! Tôi biết anh đã quyết tâm thì sẽ làm được, tôi sẽ phối hợp với anh, nhưng món nợ giữa tôi và Mao Chi Ngôn thì tôi phải tính với anh ta. Anh đừng nói với tôi nhân nghĩa hay anh em gì đó, tôi sẽ không cho phép bất cứ ai làm tổn thương Dương Dương và Hà Hà, và cả bọn trẻ!” Khuôn mặt của Tăng Ly hung tợn và nghiêm túc, trên khuôn mặt điển trai có một vẻ đẹp nữ tính.

“Làm như tôi không quan tâm đến họ vậy đó!” Tần Trọng Hàn lắc đầu và phì cười.

“Tại anh tử tế quá, đổi lại là tôi, tôi sẽ cho anh ta một trận!” Tăng Ly nói rồi bước ra khỏi phòng và đi xuống nhà dưới.

Đề nghị của Tần Trọng Hàn nhận được sự ủng hộ và hoan hô của hai đứa trẻ, thế là mọi người cùng nhau ra ngoài ăn trưa.

Dương Dương và Ngữ Điền đã quen với nhau, Tiêu Hà Hà cũng có ý định tạo cơ hội cho hai mẹ con họ.

Trong phòng vip của một nhà hàng sang trọng.

Cả sáu người đều đã ngồi xuống.

“Thưa anh, mời anh xem qua thực đơn.” Giọng nói ngọt ngào của cô phục vụ thân thiết đến lạ thường, dựa sát vào Tần Trọng Hàn, bộ dạng của cô gái đó rất mê trai.

Thịnh Thịnh vô tình liếc qua, nhìn thấy cô gái đó đang đưa tay lên cạ cạ vào tay áo vest áo của Tần Trọng Hàn.

Tần Trọng Hàn dường như không nhận ra, và những người khác cũng không chú ý đến. “Món này, món này...” Tần Trọng Hàn chọn xong món ăn rồi đưa thực đơn cho mọi người. “Mọi người xem thử có muốn gọi thêm món gì nữa không. Anh ra ngoài gọi một cú điện thoại!”

Nói rồi anh ta đứng dậy và bước ra ngoài.

Trên mặt của cô phục vụ kia đầy vẻ thất vọng.

Rồi sau khi mọi người gọi món xong, cô phục vụ cũng vội vã đi ra ngoài.

Thịnh Thịnh trượt xuống khỏi ghế và đi theo sau.

“Thịnh Thịnh, con đi đâu vậy?” Tiêu Hà Hà hét lên.

“Con đi tìm chú!” Thịnh Thịnh vội vã đi theo sau.

Tần Trọng Hàn đang gọi điện thoại, Thịnh Thịnh đã đi đến và đứng bên cạnh Tần Trọng Hàn, bàn tay nhỏ bé cầm lấy bàn tay to lớn của anh ta. Tần Trọng Hàn đang mải gọi điện, lúc đó hơi ngây người ra, sau đó mỉm cười và tiếp tục nói chuyện điện thoại.

Nhưng ánh mắt của Thịnh Thịnh không nằm ở chỗ Tần Trọng Hàn, cậu đang liếc nhìn cô phục vụ vừa rồi, chợt nhận ra tất cả các cô phục vụ đều đang nhìn về phía Tần Trọng Hàn.

Vài cô phục vụ đang thì thầm bàn tán, đôi mắt mơ màng cứ nhìn thẳng vào người đàn ông đẹp trai đang mặc bộ vest thủ công cao cấp và nói chuyện điện thoại. Đường nét trên khuôn mặt như được điêu khắc, khí thế oai phong, đôi mắt sâu thẳm, đôi môi mỏng gợi cảm nhiều khi vô tình để lộ một ra một nụ cười bí hiểm.

“Thấy chưa? Anh ấy có con rồi, đúng là đáng tiếc quá!” Một cô phục vụ khác vừa nhìn thấy đứa bé đang nắm tay Tần Trọng Hàn, khuôn mặt đẹp trai như một phiên bản thu nhỏ kia, đôi mắt giống nhau đến khó tin, ai có mắt nhìn thì liền nhận ra họ là hai cha con.

“Mặc kệ anh ấy đã có con hay chưa, tình một đêm thì ai thèm quan tâm đến chuyện đó?”

“Ừm! Để tôi qua đó thử xem!” Vẫn là cô phục vụ vào ghi món ăn vừa rồi, cô ta mỉm cười và bước tới.

Thịnh Thịnh thả tay Tần Trọng Hàn ra và đứng chặn trước mặt anh ta.

“Này em trai, anh ấy là ba của em hả?” Giọng nói ngọt ngào của cô phục vụ làm cho người ta phải nổi da gà. Cô ta cố gắng để tạo ra một nụ cười đẹp nhất, và đôi mắt vẫn dán chặt vào Tần Trọng Hàn đang gọi điện thoại.

“Dạ phải! Dì ơi, dì thật thông minh!” Thịnh Thịnh cười hì hì và nói.

“Gọi chị là được rồi, chị đâu có già đến vậy!” Cô gái đó với vẻ mặt mê trai, suýt nữa là chảy nước miếng ra ngoài.

Nếp sống xã hội ngày mỗi khác mà, thời buổi này hạng người nào cũng có cả!

“Chị ơi, chị chảy nước miếng rồi kìa!” Thịnh Thịnh nhắc nhở với ý tốt.

Cô gái đó liền lau môi, nhưng vẫn không quan tâm và tiếp tục dụ dỗ. “Ba của em tên gì?”

“Chị ơi, chị có thể gọi ba của em là chú Tần, không cần phải biết tên của ba đâu!” Thịnh Thịnh chớp chớp đôi mắt to và sáng của mình, quay đầu lại nhìn Tần Trọng Hàn vừa mới cúp máy, rồi trề môi. “Chị gái này đang hỏi tên của chú nè, con nói chị ấy có thể gọi chú là chú Tần!”

Tần Trọng Hàn đã nghe thấy những lời của con trai mình trước đó, cậu bé đã nói với người khác rằng anh ta là ba của cậu, điều này thực sự làm anh ta ngạc nhiên và bất ngờ. Không cần nhìn cũng biết cô gái mê trai đó đang có ý định gì, khi ở trong phòng vip thì Tần Trọng Hàn đã nhận ra cô gái này đang lợi dụng mình rồi, anh ta mượn cớ ra đây gọi điện để thoát khỏi cô ta, không ngờ cô ta vẫn chưa chịu từ bỏ.

Tần Trọng Hàn dịu dàng cầm tay con trai mình, quay đầu lại lướt mắt nhìn cô gái đó, rồi nói với con trai: “Thịnh Thịnh, mắt con có vấn đề rồi đó, đây rõ ràng là một bà thím mà, sao con lại gọi là chị?”

Nói câu này xong, Tần Trọng Hàn dắt tay con trai đi về phía phòng vip.

Cô phục vụ đó vẫn đang đực mặt ra đó. Bà thím? Trời ơi! Bộ cô ta già đến vậy sao? Chẳng lẽ phải đi kéo căng da nữa à? Có thể nhìn thấy vết chân chim trên mắt của cô ta rồi sao?

“Con phải nói với mẹ!” Thịnh Thịnh liếc nhìn Tần Trọng Hàn với vẻ khinh thường.

“Nói với cô ấy chuyện gì?” Tần Trọng Hàn cúi đầu và hỏi con trai.

“Chú quá trăng hoa!” Thịnh Thịnh ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh ta. “Trêu ong ghẹo bướm, giống y như những người đàn ông xấu trên tivi!”

“Này! Con nhìn thấy chú trêu chọc phụ nữ lúc nào?” Tần Trọng Hàn hỏi mà mắc cười.

“Lần này thì không, nhưng ai biết được lần sau? Tốt hơn là chú đừng có, nếu không, con sẽ cho chú suốt đời không tìm thấy mẹ mẹ đó nha!” Thịnh Thịnh thừa cơ đe dọa, nhưng bàn tay nhỏ vẫn không rút khỏi bàn tay lớn của Tần Trọng Hàn.

Có thể nhận ra hình như cậu bé rất hài lòng với biểu hiện của Tần Trọng Hàn.

“Con trai à, con đang giúp mẹ con củng cố địa vị đó hả?” Lúc này Tần Trọng Hàn mới hiểu ra, thì ra Thịnh Thịnh đi theo ra đây vì đã nhìn thấy cô gái mê trai kia lợi dụng anh ta.

Trời ơi! Đứa con trai này của anh ta cũng quá tài năng rồi thì phải?

“Ừm! Mẹ không tự nhận ra, con là con trai của mẹ, tất nhiên con phải giúp mẹ dọn sạch mọi chướng ngại vật rồi. Con không muốn mẹ buồn!”

“Con nghĩ rằng mấy bà thím đó mà sẽ đe dọa được đến mẹ con à?” Tần Trọng Hàn mỉm cười và ngồi xổm xuống, ánh mắt ngang bằng với con trai, rất vui vì con trai biết bảo vệ cho bà xã mình, nhưng cũng rất lo không biết liệu cậu bé có bảo vệ mẹ mình thái quá hay không.

Thịnh Thịnh trề môi. “Đảm bảo rằng ngay cả một con ruồi cái cũng không buông tha!”

“Ôi, ha ha...” Tiếng cười khe khẽ vang ra từ trong đôi môi mỏng của Tần Trọng Hàn, nghe thấy giọng điệu kiên quyết của con trai, anh ta chỉ cảm thấy rất buồn cười.

“Chú đang cười gì vậy?” Thịnh Thịnh nhướn mày và hỏi.

“Con đó, là một thám tử nhỏ!” Tần Trọng Hàn bồng con trai lên, không kìm được phải lên tiếng chọc ghẹo con trai mình. “Thằng quỷ nhỏ, ba không phải là ruồi đực đâu.”

“Nhưng có một số phụ nữ là ruồi cái mà, bay lộn xộn lắm!” Thịnh Thịnh trề trề cái miệng nhỏ. “Chú không muốn trở thành ruồi đực thì đừng để ý đến họ nha!”

“Thằng quỷ nhỏ!” Tần Trọng Hàn chỉ vào mũi con mình. “Vào trong thôi! Ba đảm bảo chỉ cần một mình mẹ con! Nào, gọi một tiếng ba đi con!”

“Không gọi!” Thịnh Thịnh giảo mồm. “Con vào trong đây!”

“Thằng quỷ nhỏ cứng đầu.” Nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của con trai, trên khóe miệng lạnh lẽo của Tần Trọng Hàn bỗng nhuộm lên một nụ cười tự hào, anh ta cũng đứng lên và đi vào trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.