Lại đến thứ hai.
Sau 9 giờ tối, khách trong nhà hàng hầu như đã về hết, Tiêu Hà Hà cũng chuẩn bị tan ca. Và ngay lúc này, cô nhận được một tin nhắn.
Chỉ bốn chữ đơn giản nhưng rất ngang ngược: “Tối nay đến đây!”
Cô nhìn đồng hồ, đã 9 giờ rưỡi, rồi gọi điện nhờ chú tài xế đến đón cô. Trên đường đi, cô rất im lặng, chú tài xế cũng rất im lặng, có thể thấy được là chú ấy không phải người nhiều chuyện.
Khi cô đến nơi, đèn trong nhà đã được bật sáng.
Hít một hơi thật sâu, cô đẩy cửa đi vào. Trên chiếc ghế sofa màu trắng trong phòng khách, Tần Trọng Hàn đang đeo mặt nạ, lặng lẽ hút thuốc, trong cái gạt tàn trên bàn đã chất đầy đầu thuốc lá.
Những ngón tay dài mảnh khảnh đang kẹp lấy điếu thuốc, nghe tiếng người đi vào, anh ta quay đầu lại, trên mặt vẫn đeo cái mặt nạ cáo đó, cả người tỏa ra vẻ quyến rũ rất riêng.
Tiêu Hà Hà sợ sẽ xảy ra chuyện đó lần nữa, nên cô đứng yên bên kia, không hề nhúc nhích.
Anh ta ngước nhìn lên, cố ý hạ thấp giọng: “Ăn cơm chưa?”
Anh ta biết cô vừa mới tan ca, chắc vẫn chưa ăn, và anh ta cũng chưa ăn.
Tiêu Hà Hà lắc đầu.
“Đi nấu đi, tôi cũng chưa ăn!” Anh ta điềm tĩnh nói.
Nuốt nước miếng, Tiêu Hà Hà ngạc nhiên.
“Trong tủ lạnh trong bếp có sẵn nguyên liệu!” Anh ta nói rồi đứng lên, đi về phía cửa sổ sát sàn, nhìn ra cảnh đêm bên ngoài cửa sổ. Đã vào cuối thu, trên núi đã rất lạnh, trên cửa sổ cũng đã đọng nước.
Tiêu Hà Hà nhìn theo bóng dáng đó với vẻ hồ nghi, tự nhiên cảm thấy rất quen thuộc. Bóng dáng này hơi giống Tần Trọng Hàn, nhưng giọng nói thì không giống. Cô hơi ngây người ra, rồi lắc đầu thật mạnh. Dạo này trong tâm trí cô toàn là hình bóng của Tần Trọng Hàn. Đúng là quái đản! Lúc này mà vẫn nhớ đến anh ta.
Tiêu Hà Hà để cái túi xách lên ghế sofa rồi khẽ hỏi: “Anh muốn ăn gì?”
“Gì cũng được!” Không kén chọn, nhưng giọng nói có chút mệt mỏi.
Cô đi đến trước cửa nhà bếp ở tầng một rồi quay lại nhìn anh ta, không hiểu sao, cuối cùng cô lại hỏi: “Thưa anh, tôi muốn biết anh đã nói sẽ cho con ở gần tôi, vậy có thể nói cho con biết tôi là mẹ của nó không?”
Anh ta đứng trước cửa sổ sát sàn và quay đầu lại: “Được!”
Trái tim cô đập rộn ràng. Điều này sao có thể? Anh ta nói sẽ cho con trai nhận cô? Niềm hân hoan cứ vậy mà ập đến, làm cô nhất thời mất kiểm soát, trên khuôn mặt nhỏ bé bình thản nhưng đang thấp thỏm ngay lập tức lộ ra nụ cười rạng rỡ. “Tôi sẽ đi nấu ăn ngay!”
Tần Trọng Hàn nhìn theo bóng lưng của cô đang đi vào trong nhà bếp, hút một hơi thuốc thật mạnh, không biết phải làm sao để cởi bỏ cái mặt nạ của mình. Sau khi cởi xuống, cô sẽ thế nào?
Anh ta chưa bao giờ lo lắng về chuyện gì đó như vậy, nhưng lúc này lại tự nhiên lo lắng một cách không giải thích được.
“Thưa anh, hay anh uống ly cà phê trước đi!” Tiêu Hà Hà nhìn thấy trong bếp có cà phê hạt mới mua, nên đã đích thân xay rồi pha một ly, rồi đem để trên bàn. “Tôi sẽ đi nấu cơm!”
Vì trong lòng có hy vọng, nên tâm trạng của Tiêu Hà Hà cũng đã được cải thiện. Chưa bao lâu sau, cô đã nấu xong bốn món mặn và một món canh, bày hết trên bàn. “Thưa anh, có thể ăn cơm được rồi!”
Mặc dù vẫn là giọng điệu thờ ơ, nhưng rõ ràng đã không còn căm thù như trước nữa, nhưng Tần Trọng Hàn vẫn không thể mở lòng được.
Nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lông mày khẽ nhíu lại, nhưng cô không nhìn thấy. “Được! Ngồi xuống ăn đi!”
Anh ta sải bước đến, dập điếu thuốc vào trong gạt tàn và đi rửa tay, hai lần, anh ta không quên. Tiêu Hà Hà nhìn chằm chằm vào cách anh ta rửa tay trong bồn rửa chén, một lần nữa cảm thấy quen thuộc.
“Anh...?” Cô hỏi một cách lúng túng: “Tôi... có quen anh không?”
Cơ thể anh ta cứng đờ một cách rõ ràng, quay đầu lại, ánh mắt dò xét của anh ta lướt nhìn về khuôn mặt nhỏ nhắn và hơi ngỡ ngàng của cô, dường như không muốn bỏ sót chút biểu cảm nào của cô.
Tiêu Hà Hà bị anh ta nhìn nên hơi căng thẳng, liền cúi gầm mặt xuống. “Mau qua ăn đi!”
Sau đó, cô quay người và đi đến trước bàn ăn, bới cơm cho anh ta. Nghe thấy tiếng nước chảy sào soạt, trong lòng cô tự nhiên khó chịu hơn. Trong đầu cô vẫn xuất hiện khuôn mặt của Tần Trọng Hàn, dường như vào lúc này đây, hơi thở của anh ta đã bao trùm lấy cô. Tại sao cô cứ bất giác nhớ đến Tần Trọng Hàn như vậy chứ?
Hít một hơi thật sâu, cô nói: “Thưa anh...”
“Ăn cơm đi!” Anh ta chỉ muốn ăn xong rồi nói.
“Anh đeo mặt nạ có tiện không?” Cô hơi lo lắng.
Anh ta ngồi xuống, cầm đũa lên, im lặng và bắt đầu ăn. Không nói gì, cũng không trả lời, chỉ im lặng ăn cơm.
Cô không dám lên tiếng, tim cô cũng thắt lại từng cơn. Nhình dáng vẻ ăn cơm của anh ta, không có gì là bất tiện. Dáng vẻ ăn cơm của anh ta rất tao nhã, không có chút tiếng động nào, ngay cả khi ăn canh cũng không.
Tiêu Hà Hà nghĩ, có lẽ anh ta là một người giàu có, suy cho cùng, anh ta rất hào phóng, chịu bỏ ra 7 triệu rưỡi, anh ta ắt hẳn không phải là một người bình thường.
Hai người im lặng ăn cơm, thỉnh thoảng đũa đụng nhau, cô sợ đến mức ngay lập tức rút lại. Anh ta liếc nhìn cô, đôi mắt càng sâu thẳm hơn. Cô không dám nhìn thẳng vào, bởi vì hễ nhìn vào thì giống như rơi xuống vực thẳm không đáy, muốn leo lên cũng không được, như thời khắc này đây.
Đôi mắt phía sau cái mặt nạ đó, luôn khiến cô vô tình nghĩ đến một đôi mắt khác. Thôi đi, không nghĩ ngợi nữa, bởi vì cô đã không còn tư cách từ lâu rồi. Cô cần con trai, và anh ta nói muốn gặp con trai thì phải có điều kiện.
Đôi mắt to đen nhánh của Tiêu Hà Hà cứ ngây ra mà nhìn chằm chằm vào mặt anh ta. Đôi mắt sâu thẳm đằng sau cái mặt nạ cáo, vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến mức làm tim cô run lên. Tại sao lại giống đến như vậy? Là cô đã vô tình nhớ đến anh ta, hay là giống thật? Lúc này đây, cô thực sự bối rối.
Ánh đèn chiếu vào khuôn mặt trắng trẻo không son phấn của cô, gần như trong suốt, khiến cô nhìn giống như một con búp bê bằng pha lê, rất dễ thương và tinh khiết.
Tần Trọng Hàn nhìn vào mặt cô từ bên này bàn ăn. “Cả đời không có danh phận, có chấp nhận được không?”
Cô hơi cau mày lại, trong đầu lại hiện ra khuôn mặt của Tần Trọng Hàn một lần nữa, và cả câu nói của anh ta cũng đang vang vọng bên tai: “Làm người phụ nữ của tôi nhé!”
Lúc này, nụ cười của cô hơi chua chát, cô cắn chặt răng. “Chấp nhận!”
“Nhìn tôi! Chỉ nhìn tôi thôi!” Anh ta không thích ánh mắt lơ đãng của cô bay trong thế giới hư vô, giống như thói quen bình thường của anh ta, đòi hỏi quyền lực và kiểm soát tuyệt đối, ngay cả cô cũng không được giữ lại chút suy nghĩ riêng tư nào.
“Ngoài tôi ra, không cho phép cô nghĩ về người đàn ông khác!” Giọng nói ngang ngược vang lên bên tai Tiêu Hà Hà. “Suốt đời sẽ không hối hận?”
“Ừm!” Cô gật đầu một cách đờ đẫn, ánh mắt rơi vào sâu trong đôi mắt đằng sau cái mặt nạ của anh ta.
“Ngay cả khi cô nhìn thấy khuôn mặt thật sự của tôi, cũng không được hối hận! Được chứ?”
Trong tim cô đột nhiên hơi hoảng loạn, cô đã nhận lời, sẽ không bao giờ nghĩ về người đàn ông nào khác, vậy làm sao để quên đi khuôn mặt trong tâm trí cô đây? Thì ra, cô đã động lòng từ lâu. Thì ra, cô cũng biết động lòng, nhưng vẫn tự lừa dối bản thân rằng cô sẽ không.
Hình bóng của Tần Trọng Hàn lại bất thình lình thoáng qua trong đầu Tiêu Hà Hà. Thì ra, từ lâu anh ta đã để lại một dấu ấn sâu sắc trong trái tim cô, chỉ có điều cô vẫn luôn tự lừa dối mình.
“Tôi...” Cô dừng lại.
“Cô có thể cân nhắc, tối nay cô cứ nghỉ ở phòng khách trên lầu!” Nói xong câu này, anh ta đứng dậy và đi lên lầu.
Tiêu Hà Hà nghĩ rằng tối nay anh ta sẽ không tha cho mình, bởi vì dù gì giữa họ, vừa gặp nhau thì đã lên giường, nhưng hình như hôm nay anh ta không có ý định đó.
Cô nhìn theo bóng lưng của anh ta và rơi vào trầm tư.
Anh ta nói sẽ cho cô thời gian. Giọng của anh ta rất nhẹ nhàng, có vẻ như rất chu đáo.
Tiêu Hà Hà dọn bàn ăn và đi rửa dọn. Rửa xong, cô cất chén vào trong tủ, sau đó mới cầm túi xách và đi lên tầng hai, vào phòng dành cho khách.
Cả căn biệt thự rơi vào im lặng.
Tiêu Hà Hà không buồn ngủ, cô thật sự muốn trở thành người tình của người đàn ông đeo mặt nạ cáo này sao?
Cả cuộc đời, cô phải làm người tình của người khác như vậy sao? Cả đời đen tối. Dù có tình cảm hay không, cô vẫn phải sống với anh ta suốt đời. Đây chắc là duyên phận phải không? Duyên phận này, chắc là nghiệp duyên? Tiêu Hà Hà cười lên với vẻ tự ti.
Xoay xoay cái điện thoại trong tay một cách vô thức, nhưng vô tình lại nhấn ra số của Tần Trọng Hàn. Lúc này, đột nhiên có một tiếng chuông chói tai vang lên từ trong biệt thự, đầu óc của Tiêu Hà Hà kêu oong oong lên. Sao lại trùng hợp đến vậy?
Cô lập tức nhấn gọi, âm thanh đó bỗng dưng im bặt.
Trong căn phòng bên cạnh, Tần Trọng Hàn cầm điện thoại lên, nhìn thấy số của Tiêu Hà Hà, giật mình kinh ngạc. Lúc này, anh ta đã tháo cái mặt nạ xuống.
Tiêu Hà Hà gọi lại, tiếng chuông lại vang lên lần nữa.
Tim cô đột nhiên đập rộn lên, cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra ngoài. Cô cầm điện thoại trong tay, nhanh chóng đứng dậy và chạy như bay về phía phát ra âm thanh đó. Nhưng khi vừa đến trước cửa phòng của anh ta, cô liền nghe thấy âm thanh đó bỗng dưng im bặt. Cô cúi đầu xuống nhìn cái điện thoại trong tay, thì ra cuộc gọi đã bị từ chối!
Cô không suy nghĩ nhiều, không kịp gõ cửa, chỉ hít một hơi thật sâu, rồi dùng hết sức bình sinh để đẩy cửa phòng của anh ta ra.
Thời gian như dừng lại tại thời điểm này, rất yên tĩnh. Trái tim cô đập loạn nhịp, ánh mắt dừng ở hình dáng mảnh mai đang đứng bên cửa sổ, trong tay anh ta đang cầm một cái điện thoại, và trên mặt không còn đeo mặt nạ nữa.
Anh ta nghe thấy tiếng động nên từ từ quay người lại. Tiếng động này, anh ta đã nghe thấy từ lúc chuông điện thoại reo vừa rồi.
Ánh mắt cô khóa chặt khuôn mặt của anh ta, trong đầu vẫn kêu oong oong: “Là anh...”
Sao lại là Tần Trọng Hàn?
Tiêu Hà Hà không dám tin. Cô kinh ngạc, chết lặng người. Cảm giác bị lừa dối lũ lượt kéo đến...
Anh ta bình thản, và cũng nhẹ nhõm. “Phải! Là tôi!”
Sao lại có thể như vậy?