Tiêu Hà Hà đã bị cơ thể cao lớn của anh ta chặn lại, nên không nhìn thấy ánh mắt tò mò của mọi người. Cô hoảng hốt cúi gầm mặt xuống, Tần Trọng Hàn lại đưa tay ra nâng cằm cô lên, im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới nghiến răng chất vấn. “Em nói đi! Có chuyện gì vậy? Tại sao lại bỏ trốn?”
Cô trợn to mắt nhìn vào anh ta, mơ mơ màng màng. Còn anh ta nhận ra rằng, mới xa nhau chưa đầy một tuần, giờ gặp lại cô, trong tim anh ta bỗng có chút tình cảm khó hiểu. Khuôn mặt mộc này thật xinh đẹp, đẹp đến mức làm tim anh ta đập nhanh hơn, có một chút choáng váng.
Trái tim của Tiêu Hà Hà đang dao động, nhưng tay lại siết chặt thành nắm đấm. Những ngón tay bị thương ngày hôm qua đang đau nhói, rồi lan ra khắp cơ thể khiến cô không thể đắm chìm nữa. Cứ vậy mà nhìn anh ta, thốt ra vài từ buồn bã. “Tôi mệt rồi, cuộc sống ở thành phố không phù hợp với tôi!”
Nghe thấy những lời nói bất lực của cô, trái tim Tần Trọng Hàn thắt lại, vội ôm cô vào lòng. Anh ta sẽ không cho cô đi! Có lẽ vì quá hoảng hốt, cũng để chứng minh điều gì đó, ở trong sân bay đông người qua lại, anh ta đã hôn Tiêu Hà Hà...
Nụ hôn của anh ta xen lẫn mùi khói thuốc ập đến tê tái, làm trái tim cô run rẩy, phát ra tiếng kêu thình thịch.
Nhưng Tiêu Hà Hà cứ trợn to mắt như vậy, không từ chối, không phối hợp, chỉ có sự tê tái lạnh nhạt.
Không thể để mình chìm đắm, cô muốn rời xa anh ta, rời xa Ngữ Điền, không thể tiếp tục chìm đắm nữa!
Anh ta là tổng tài của Tần thị, dù bây giờ không phải, nhưng tương lai vẫn là người thừa kế. Một người phụ nữ như cô không thể ở lại bên cạnh anh ta được, dù làm người tình cũng không được. Cô vẫn còn chút lòng tự trọng sau cùng, không chỉ vì bản thân, mà quan trọng hơn là vì Ngữ Điền.
Phong Bạch Dật kinh ngạc. Đó còn là Tần Trọng Hàn mà anh ta quen biết không? Ở nơi đông người mà anh ta đã hôn nhau?
Còn Thịnh Thịnh thì quay đầu sang nhìn Phong Bạch Dật, tươi cười rạng rỡ: “Con chào chú!”
“Ờ!” Phong Bạch Dật cúi đầu xuống, nhìn thấy một cậu bé. Thật ra ngay từ đầu thì anh đã nhìn thấy nó rồi, nhưng vì quá ngạc nhiên về phản ứng của Hàn với cô gái đó mà lờ đứa đứa bé này! Vừa cúi xuống liền nhìn thấy đôi mắt của cậu bé có chút quen thuộc khó giải thích được. Ơ! Hàn, là mắt của Hàn!
“Cậu bé, con tự giới thiệu xem nào!” Phong Bạch Dật nhướn mày.
“Chú ơi, chú đẹp trai thật đó!” Thịnh Thịnh chân thành khen ngợi, chú này vừa ngầu vừa đẹp trai, rất hợp gu!
“Ờ!” Lần đầu tiên được một đứa trẻ khen ngợi, Phong Bạch Dật nhất thời chưa quen. “Con tên gì?”
“Tiêu Thừa! Tên gọi ở nhà là Thịnh Thịnh!”
Cách đó không xa, tiếng hét của Tần Trọng Hàn lại vang lên. “Chết tiệt! Em cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nhưng Tiêu Hà Hà lại không nói gì, chỉ chịu đựng, rồi hỏi rất thờ ơ: “Đây có phải là nụ hôn từ biệt không?”
“Chết tiệt!” Tần Trọng Hàn sắp phát điên rồi, cô ấy nói mình với giọng điệu này thật sự đã khiến anh ta rất giận dữ.
“Hàn, không giới thiệu một chút à?” Đột nhiên có một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng, với chút dí dỏm, nhưng cũng phấn khởi lạ thường.
Tần Trọng Hàn nghiên người rồi quay đầu lại, và Tiêu Hà Hà đã nhìn thấy người vừa đến kia.
Tần Trọng Hàn lạnh lùng nói: “Không phải chuyện của cậu!”
Tiêu Hà Hà nhìn thấy đó là một người đàn ông rất đẹp trai, có điều khắp người anh ta phát ra hơi thở lạnh lùng, ngay cả khi cười thì nụ cười cũng như thể gượng gạo. Bộ vest trắng phẳng phiu, thân hình cao và rắn rỏi. Mái tóc đen dày che trán, lông mày lưỡi mác nhướn lên, vừa nhìn đã biết anh chàng này có tính khí không tốt lắm.
Khóe miệng anh ta vẫn giữ nụ cười đầy ẩn ý, đôi mắt nhỏ dài nhưng xinh đẹp, đang nhìn vào Tiêu Hà Hà với vẻ sắc bén. Ánh mắt của anh ta có vẻ bình thường, nhưng lại rất sắc sảo, làm Tiêu Hà Hà cảm thấy rõ ràng lúc này mình đang bị một ánh nhìn dò xét, như thể anh ta đang đánh giá điều gì đó, suy đoán điều gì đó.
Tiêu Hà Hà cúi gầ mặt xuống, không dám nhìn vào ánh mắt đó, chỉ yếu ớt nói: “Thịnh Thịnh, chúng ta phải đi rồi!”
Tần Trọng Hàn lặng người đi. Vậy mà cô ấy vẫn muốn đi, để anh ta không bao giờ ngẩng cao đầu trước mặt bạn mình được nữa.
Phong Bạch Dật đột nhiên cười phá lên. “Hàn à, không ngờ một nụ hôn mà cũng không giải quyết ổn thỏa được, kỹ thuật của anh cần phải được rèn luyện thêm đó!”
Sắc mặt của Tần Trọng Hàn lập tức thay đổi, hơi đỏ lên, vẫn cầm chặt tay Tiêu Hà Hà không chịu buông ra.
“Ớ! Anh mắc cỡ rồi kìa!”
“Thịnh Thịnh, nhờ chú này chở con về nhà, sống ở nhà chú vài ngày, chú có vài món nợ phải tính với mẹ của con!” Tần Trọng Hàn căn dặn.
“Ơ! Vậy là muốn tôi giữ con giùm anh à?” Phong Bạch Dật càng tò mò hơn.
“Tần Trọng Hàn, anh buông tôi ra!” Khẽ hét lên, rồi Tiêu Hà Hà hơi bối rối. “Buông ra!”
“Mẹ ơi, con sẽ đến nhà chú làm khách với chú mặc vest trắng này. Mẹ cứ yên tâm, con sẽ chơi vui vẻ mà!” Thịnh Thịnh hoàn toàn không sợ chút nào, còn ngước đầu lên nhìn Phong Bạch Dật. “Đi thôi chú ơi, chú Tần nói con phải theo chú về nhà chú đó!”
“Cậu bé, đó là ba của con!” Đôi mắt này có thể nói rõ mọi thứ, trực giác của Phong Bạch Dật nói rằng cậu bé này là con trai của Hàn.
“Không phải đâu, Ngữ Điền mới là con trai của chú Tần, không phải con đâu!” Thịnh Thịnh giải thích.
Hơi ngạc nhiên, nhưng Phong Bạch Dật cũng không nói gì thêm, chỉ nhìn về phía Tần Trọng Hàn.
Ánh mắt của Tần Trọng Hàn và Phong Bạch Dật gặp nhau, anh ta cũng không nói gì cả, chỉ vác Tiêu Hà Hà lên vai, bất chấp những ánh mắt dõi theo ở sân bay, đi thẳng đến chỗ thang cuốn.
“Buông tôi ra, Tần Trọng Hàn, tôi muốn về đó, anh buông tôi ra!” Tiêu Hà Hà không nào bình tĩnh được nữa, bị anh ta vác trên vai, đầu chúi xuống, cô đánh đấm vào tấm lưng rắn chắc của anh ta, nhưng Tần Trọng Hàn vẫn mặc kệ, còn nhỏ tiếng đe dọa. “Nếu em không muốn bị đánh đít thì hãy ngoan ngoãn đi!”
Nói rồi anh ta đánh một cái lên cái bàn tọa nhỏ nhắn của cô, Tiêu Hà Hà lập tức hét lên: “A...”
Sau khi hét lên thì không dám giãy giụa nữa, chỉ có thể để mặc cho anh ta vác mình đi ra khỏi sân bay.
Nhìn thấy cảnh này, Phong Bạch Dật và nhóm vệ sĩ sau lưng anh ta đều sững sờ. Đây vẫn là Tần Trọng Hàn sao? Ai đó làm ơn giải thích giùm đi?
Còn Thịnh Thịnh lại cười, cười một cách gian xảo. “Chú ơi, chúng ta cũng đi thôi!”
Bên trong chiếc Bugatti màu xanh ngọc, đôi chân mày của Tần Trọng Hàn như dính lại với nhau. “Nói đi, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”
“Không có gì để nói!”
“Ông già đến tìm em à?” Anh ta nghi ngờ.
“Không, không có!” Nhanh chóng phủ nhận, Tiêu Hà Hà không muốn nói bất cứ điều gì. Nhớ đến những câu ba anh ta nói, Trọng Hàn cũng là người từ nhỏ đã không có mẹ, trong tim bỗng nhói đau. Từ nhỏ anh ta đã không có mẹ à?
“Không tìm thì việc gì em phải bỏ đi?” Anh ta quay người qua và nhìn vào mắt cô.
“Anh tránh xa tôi ra!” Cô khẽ nói và bắt đầu đẩy anh ta ra xa.
Ánh mắt của Tần Trọng Hàn khựng lại, vẫn nói với vẻ kiên quyết. “Em chỉ được là người phụ nữ của tôi, chỉ được ở bên cạnh tôi, không được đi đâu hết, nghe rõ chưa?”
Giọng điệu ngạo mạn như trước nay của anh ta lại khiến cho trái tim của Tiêu Hà Hà hơi xao động.
Anh ta cúi đầu nhìn cô chằm chằm, chỉ thấy cô cúi gầm mặt xuống, ánh mắt có chút đau thương, có chút bất lực, thậm chí có cả tuyệt vọng. Và khi anh ta nhìn cô từ góc độ này, thậm chí còn có thể nhìn xuyên qua cổ áo cô và thấy làn da trắng ngần trên ngực cô.
Cô xinh đẹp như vậy, khiến Tần Trọng Hàn cảm xúc dâng trào, có thứ gì đó dựng đứng lên suýt nữa đâm rách cả quần của anh ta! “Khách của em đi chưa?”
“Hả? Cái gì?” Cô nhất thời chưa hiểu kịp.
“Tôi hỏi em hết tới tháng rồi phải không? Hình như cũng một tuần rồi thì phải? Có phải không?” Anh ta tính nhẩm, hình như là vậy.
Mặt cô lập tức đỏ bừng lên, bây giờ là lúc nào và đang trong tình hình nào rồi mà anh ta còn tính chuyện này? Còn đôi mắt của anh ta thì bắt đầu trở nên sâu thẳm, cô càng không biết làm thế nào, chỉ có thể lùi sát vào sau ghế, không dám nhúc nhích.
“Qua rồi phải không?” Anh ta lại hỏi, rồi đột nhiên cong môi lên, nghiêng người về phía cô, hôn lên đôi môi khát khao đã lâu kia.
Ánh mắt cô trong veo như mắt nai, rồi từ từ nhắm mắt lại trong sự kinh ngạc bàng hoàng. Bị anh ta vác ra khỏi sân bay như vậy, bây giờ đang ở trong bãi đậu xe của sân bay mà còn... “U...m... Buông ra!”
“Ha! Được, chúng ta về nhà đi!” Dường như tâm trạng của anh ta rất vui, buông cô ra nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào cô, rồi chớp chớp mắt. “Lần sau em còn dám chạy trốn nữa, sẽ giết không tha!”
Nhưng cô là người phụ nữ không có tư cách ở lại bên cạnh anh ta. Vừa nghĩ vậy, trái tim của Tiêu Hà Hà thấy hơi chua xót, trong ánh mắt có đôi chút lúng túng, chỉ im lặng và cúi đầu.
Ở biệt thự số 15.
Tiêu Hà Hà được anh ta chở đến biệt thự số 15.
“Tần Trọng Hàn, anh tha cho tôi đi!” Cô thì thầm. “Tôi muốn sống một cuộc sống bình lặng!”
Cứ tiếp tục như vậy, cô thực sự sẽ nổ tung mất thôi. Không được gặp Ngữ Điền, có gặp cũng không được nhìn nhận, vì muốn tốt cho con trai, mọi thứ đều vì muốn tốt cho con trai! Cô đã là một người có tội, không thể tiếp tục tạo nghiệp nữa.
Tần Trọng Hàn vẫn nhìn cô, và mùi thơm tươi mát của mùi sữa tắm trên người cô bắt đầu thu hút anh ta, làm tim anh ta như thắt lại.
Cô cúi đầu xuống thì nhìn thấy đôi giày da màu đen sáng bóng của anh ta đập vào mắt, nhưng mãi vẫn không đợi được câu trả lời của anh ta, khiến cô phải ngẩng đầu lên với vẻ nghi ngờ, nhìn thẳng vào mắt anh ta, lại làm cô có cảm giác muốn tránh né. Đôi mắt đó quá ư chăm chú!
Trong khoảnh khắc cô cúi đầu xuống đó, bàn tay to lớn của anh ta duỗi ra và ôm chặt eo cô, kéo cô vào lòng mình. “Tôi đã nói là không được rời xa tôi! Tại sao em không chịu nghe lời gì hết?”
Giọng Tần Trọng Hàn rất bất lực.
Tiêu Hà Hà ngây ra, mặt đột nhiên đỏ bừng lên. Cơ thể họ dính sát vào nhau, thật sát, sát không còn một kẽ hở. Mặt cô nóng hổi, bởi vì cô đã cảm nhận được, phản ứng của anh ta quá cuồng nhiệt.
Anh ta đặt cằm lên vai cô. “Tôi và em suốt đời này đã bị trói lại với nhau rồi, em đừng hòng trốn thoát. Lẽ nào em không cần Ngữ Điền nữa?”
Anh ta hỏi với vẻ điềm tĩnh.
Cô im lặng không nói gì, không biết phải giải thích gì. Bờ ngực của anh ta rất rộng, rất ấm áp. Nhưng cô cũng biết rằng, bờ ngực này là của người khác, chứ không phải của loại phụ nữ đã nhơ nhớp như cô.
Ông Tần nói rất đúng, loại phụ nữ từng làm người đẻ mướn như cô không có tư cách làm mẹ của Ngữ Điền, dù đó là con trai của cô, nhưng cũng là cháu của nhà họ Tần!
“Tần Trọng Hàn, làm ơn tha cho tôi đi! Thật đó! Tôi không cần Ngữ Điền nữa, không cần nữa!” Giọng của rất nhỏ, lộ rõ sự đau đớn, đau đến tận tim gan.
Tần Trọng Hàn nhìn chằm chằm vào đầu cô mà ánh mắt rực lửa, đây là lần đầu tiên thấy cô bất lực đến vậy, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó rồi. “Những lời ông già nói, em đừng để trong lòng, ông ấy không quyết định được!”
Anh ta đã nhượng bộ rồi, sẽ không cưới Tiêu Hà Hà về nhà, nhưng cũng đừng mong Ngữ Điền sẽ có mẹ kế. Thà rằng anh ta không có vợ, cũng không muốn tìm một người mẹ kế cho con trai mình!
Tiêu Hà Hà bàng hoàng, cả người đột nhiên căng cứng lại.