Rồi những bạn phục vụ đã mang thức ăn lên, năm người ngồi chung một bàn.
“Ha, Tần Trọng Hàn, thì ra anh có bạn gái rồi hả?” Cung Luyến Nhi nói với giọng nhẹ nhàng.
Tiêu Hà Hà lập tức cúi gầm mặt xuống, định rằng mình không phải, nhưng Tần Trọng Hàn lại trả lời một cách tỉnh bơ: “Đúng vậy!”
Anh ta chỉ tự hỏi sao cô ta lại đến đây, hơn nữa còn ngồi chung với Mễ Kiệt, lẽ nào họ đã quen nhau sau buổi coi mắt đó?
Đôi mắt của Mễ Kiệt đầy trống trải, tâm trí hoàn toàn không có ở đây.
Tiêu Hà nhìn thấy anh ấy lấy thuốc ra châm lên và bắt đầu hút, nhìn ra được anh ấy rất buồn bực, dường như hồn vía đã bị bắt đi đâu mất.
“Mễ Kiệt, Ngô Tân Tuyên cũng có đến hả?” Tần Trọng Hàn đưa mắt về phía Mễ Kiệt đang ngồi ở đối diện và hỏi.
Mễ Kiệt vẫn chỉ ngồi im hút thuốc, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng giống như được bao phủ bởi một màn sương mù, khiến mọi người không nhìn rõ được, và nét mặt càng lạnh lùng hơn, không lên tiếng.
Mig bực mình liền nói: “Chỉ là một người phụ nữ thôi mà! Anh hai, có phải anh cầm lên được mà không buông xuống được không? Đến lúc phải tỉnh táo lại rồi!”
“Chuyện của anh, không cần em lo!” Mễ Kiệt hừ một tiếng lạnh lùng.
Tiêu Hà Hà liền dùng mắt ra hiệu kêu Mig đừng nói thêm gì nữa.
“Ngô Tân Tuyên là ai vậy?” Cung Luyến Nhi hỏi với vẻ mặt không hiểu.
Không ai trả lời câu hỏi của cô ta, mọi người đều im lặng.
Mễ Kiệt hút một hơi thuốc, làn khói trắng nhả ra che hết mặt của anh ấy. Im lặng một lúc lâu, đôi môi mỏng khẽ nhúc nhích, lời nói ra khiến mọi người đều kinh ngạc. “Một người bạn cũ!”
“Hy vọng là cũ thật!” Mig liếc nhìn Mễ Kiệt, rồi lại nhìn sang Cung Luyến Nhi, thấy hơi khó hiểu. Cô gái này cũng khá xinh, người giống như tên, rất ngọt ngào.
Nhưng Tiêu Hà Hà lại không nhìn thẳng vào Cung Luyến Nhi, bởi vì mối quan hệ phức tạp đó, cô không muốn có bất kỳ liên hệ nào với người nhà họ Cung.
Còn Cung Luyến Nhi thì hình như rất có hứng thú với Tiêu Hà Hà. “Này, cô tên gì?”
Cô ta lên tiếng rất thẳng thắn, cũng rất tùy ý.
Tiêu Hà Hà hơi ngây người ra, nhớ lại lần trước cô ta cũng hỏi mình như vậy. Và lần này, cô không trốn tránh, trả lời với vẻ lạnh nhạt: “Tiêu Hà Hà!”
Có lẽ vì giọng cô rất thờ ơ, thờ ơ đến nỗi Tần Trọng Hàn cũng thấy hơi lạ, vì Tiêu Hà Hà trong ấn tượng không bao giờ ăn nói như vậy.
Tần Trọng Hàn dùng ánh mắt để dò hỏi, cô chỉ mỉm cười và nói: “Mau ăn đi, không phải anh đang đói à?”
Cung Luyến Nhi thấy có vẻ như Tiêu Hà Hà không muón nói chuyện với mình lắm, cũng hơi ngạc nhiên, cau mày lại nhưng không nói gì, chỉ nói với Mễ Kiệt: “Mễ Kiệt, ăn xong chúng ta đi uống rượu nhé?”
Mễ Kiệt giấu đi đôi mắt sâu thảm, hít một hơi thuốc rồi gật đầu. “Được!”
Anh ấy cần phải uống một ly cho đã, bởi vì tâm trạng đang thực sự tồi tệ.
Nhưng Mig lại thở dài: “Đi uống ở đâu? Em cũng đi nữa!”
“Cô cũng đi?” Cung Luyến Nhi hơi ngạc nhiên.
“Phải! Tôi sợ hai người trai đơn gái chiếc ra ngoài uống rượu, uống say rồi làm chuyện bậy bạ, nên cố tình đi theo để giám sát!” Mig nói mà không có chút thiện cảm.
Lời cô ấy nói ra bỗng làm cả mấy người bị sốc, còn Cung Luyến Nhi thì hơi ngại. “Cô Mễ à, cô thật dí dỏm!”
Tần Trọng Hàn hơi cong môi lên, nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm túc, không ngờ bạn của Tiêu Hà Hà, em gái của Mễ Kiệt lại lanh mồm lanh miệng đến vậy. “Phải, nên có ai đó đi theo, uống xong rồi chở hai người về!”
Mễ Kiệt hiển nhiên không có tâm trạng để nói đùa, đầu óc của anh ấy không biết đã bay đi đâu.
“Đừng để bụng, tôi nói đùa thôi!” Mig nghĩ không nên đem cơn giận của mình trút hết lên người Cung Luyến Nhi, nên lên tiếng cứu vãn lại. “Hay hai người cũng đi chung luôn đi?”
Cô ấy liếc nhìn Tần Trọng Hàn và Tiêu Hà Hà rồi hỏi.
Đúng ngay lúc này, giọng của Tăng Ly bất thình lình xen vào. “Wow, họp mặt hả? Sao không gọi tôi?”
Vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Tăng Ly, Tiêu Hà Hà liền đứng dậy. “Anh Tăng!”
Nhưng Tần Trọng Hàn đã kéo cô lại như thể đã chiếm hữu cô, nên Tiêu Hà Hà lại ngồi xuống.
Tăng Ly nhìn thấy cô ngồi cạnh Tần Trọng Hàn, cũng nhìn thấy bàn tay to lớn của Tần Trọng Hàn đang siết chặt eo cô, anh ta hơi ngạc nhiên rồi nhoẻn miệng cười. “Hà Hà, lâu rồi không gặp!”
Người phục vụ bưng cà phê lên, Tăng Ly gọi món ăn cho mình, sau đó ngồi chung với mọi người.
“Tôi nói này, thưa anh tổng tài cục cưng, anh định khi nào mới xin lỗi ba anh rồi quay lại làm việc hả?” Dạo này Tăng Ly luôn phải tăng ca, còn Tần Trọng Hàn thì thong dong quá, hơn một tuần rồi không thấy bóng dáng ở công ty.
“Cậu cũng có thể xin từ chức!” Tần Trọng Hàn ném ra một câu.
Tăng Ly ngớ ra. “Phải ha, sao tôi lại không nghĩ đến chứ? Tôi cũng từ chức, tôi kiệt sức rồi, tôi cũng phải từ chức!”
Bởi vì có sự tham gia của Tăng Ly, nên bầu không khí bỗng chốc đã náo nhiệt hơn.
“Anh Tăng, chúng tôi đi đi uống, anh có đi không?” Cung Luyến Nhi cười hỏi.
“Đi uống? Được thôi, đi chỗ nào?”
“Đi bar, nơi có thể hoan lạc!” Mig nói với với vẻ uể oải, cô ấy có sức nhưng không làm được gì, thấy anh hai mình buồn thì cô cũng lo lắng, lo lắng đến mức muốn đi hoan lạc để giải khuây thật!
“Hay chúng ta đi karaoke đi, vừa hát vừa uống, không bỏ lỡ cái nào!” Cung Luyến Nhi đề xuất.
Tần Trọng Hàn lại mím môi, anh ta mới từ Mỹ về, chưa được nghỉ ngơi gì, lại vận động suốt cả ngày, bây giờ đi hành xác như vầy nữa thì thực sự mệt mỏi, nhưng quan trọng nhất là anh ta muốn ở một mình với Tiêu Hà Hà.
“Hàn, đừng nói là anh không đi nha! Dạo này tôi kiệt sức rồi, đang muốn kể khổ với anh đây, anh không thể không đi!” Tăng Ly chặn họng trước khi Tần Trọng Hàn kịp mở miệng.
Không còn cách nào khác, Tần Trọng Hàn phải gật đầu. “Được! Đi thì đi!”
Kết quả là mọi người ăn xong rồi cùng đi hát karaoke. Mig và Cung Luyến Nhi đang hát, Tiêu Hà Hà ngồi im và lắng nghe họ hát, còn Mễ Kiệt thì đang uống bia, trông rất cô đơn.
Tần Trọng Hàn và Tăng Ly đã đi ra ngoài.
“Chuyện gì vậy?” Tăng Ly hỏi.
“Ngô Tân Tuyên đã đến đó, không biết đã xảy ra chuyện gì mà bộ dạng Mễ Kiệt lại như vậy!” Tần Trọng Hàn nói.
“Vậy để tôi gọi cho Ngô Tân Tuyên, kêu chị ấy đến đây! Có vẻ như chúng ta phải giúp một tay thật rồi. Cứ tiếp tục như vậy, không biết cuộc tình marathon này sẽ chạy đến năm tháng nào nữa!” Tăng Ly nói rồi lấy điện thoại ra gọi.
“Tân Tuyên cục cưng, tôi Tăng Ly đây, ra hát karaoke không?”
Tần Trọng Hàn mỉm cười nhìn anh ta gọi điện, bỗng nhiên phát hiện ra Tăng Ly có khuôn mặt của một bà mai, rất dẻo miệng, rất nhiều chuyện, rất khôi hài.
“Không đi, tôi đang bận, cúp máy đây!” Và Ngô Tân Tuyên đã cúp máy thật.
“Này...” Tăng Ly vội hét lên: “Đừng cúp...”
Nhưng vẫn cúp rồi.
“Vấn đề giữa họ không phải ngày một ngày hai đâu, đã mấy năm rồi!” Tần Trọng Hàn nói: “Chị ấy sẽ không đến đâu!”
“Cúp máy cái rụp, chắc là có vấn đề thật rồi! Lần trước đến khai trương nhà hàng chẳng phải cũng khá ổn à?”
“Họ ngày càng trở nên xa lạ với nhau, ngày càng ngăn cách hơn!” Tần Trọng Hàn than thở.
“Vấn đề là cảm giác ngăn cách và xa lạ này khiến những người ngoài như chúng ta đều buồn theo. Họ quá thờ ơ với nhau, đúng là quá khủng khiếp. Tôi không thể được việc lúc trước như vậy mà bây giờ lại xa lạ như thế. Tôi sẽ gọi Mễ Kiệt ra đây để hỏi cho rõ ràng!”
“Tùy cậu!” Tần Trọng Hàn châm một điếu thuốc rồi đưa cho Tăng Ly điếu khác.
Tăng Ly đã gọi Mễ Kiệt ra. “Này, ông anh, anh đừng giữ bộ dạng của một người chết rồi vậy được không?”
Mễ Kiệt chỉ nhìn Tăng Ly với ánh mắt dửng dưng, cố kéo ra một nụ cười cay đắng, nhưng không nói gì cả.
“Mễ Kiệt, anh thật sự làm cho anh em tôi cạn lời luôn đó!” Tăng Ly vỗ vai Mễ Kiệt. “Xem ra tình yêu đúng là thứ làm cho người ta phải đau đầu!”
“Mễ Kiệt, rốt cuộc anh nghĩ gì vậy?” Tần Trọng Hàn hỏi.
“Trống rỗng!” Mễ Kiệt chỉ thốt ra hai từ đó. Có lẽ, anh ấy điên rồi, chính Mễ Kiệt cũng nghĩ rằng mình điên thật rồi. Đã nhiều năm qua đi mà anh ấy vẫn còn nhớ nhung người phụ nữ đó, vẫn rất mãnh liệt. Rõ ràng là không bao giờ có thể, nhưng vẫn không kìm được lòng mà nghĩ đến.
“Đi thôi, vào trong hát đi, đừng để tôi làm hỏng cuộc vui của mọi người!” Mễ Kiệt lấy lại tinh thần.
Tiếng nhạc rock ầm ĩ trong phòng vang lên bên tai, kèm theo bầu không khí mờ ảo. Dưới ánh đèn lờ mờ, Mig và Cung Luyến Nhi đang hát những bài tình ca say đắm, một người hát giọng nam còn người kia hát giọng nữ!
Giọng hát của Cung Luyến Nhi rất ngọt ngào, còn Mig thì khá phóng khoáng.
Tiêu Hà Hà chỉ ngồi yên trên ghế sofa và lắng nghe họ hát.
“Hà Hà, sao cô không hát?” Tăng Ly bỗng tắt nhạc đi.
Mig và Cung Luyến Nhi lập tức phản đối.
“Tôi không biết hát!” Tiêu Hà Hà mỉm cười và lắc đầu.
“Sao lại không hát biết hát? Nào, em hát đi!” Mig đưa micro cho Tiêu Hà Hà.
Tiêu Hà Hà bất giác ngước mắt lên nhìn Tần Trọng Hàn, ánh mắt sâu thẳm của anh ta khóa chặt mắt cô, cô bỗng đỏ bừng mặt lên.
“Mau hát đi, tôi muốn nghe!” Tăng Ly cũng hùa theo, nâng ly lên và uống với Mễ Kiệt. “Mau lên nào! Không hát sẽ bị phạt uống đó!”
“Nhưng mà...” Tiêu Hà Hà muốn nói điều gì đó.
“Hát đi, đâu phải chị không biết là em thích ca hát. À phải rồi, hát bài mà ba em thích đó!” Mig đề nghị: “Là một bài cũ lắm rồi. Tên gì ta? Phải rồi, “Hoa trên biển”. Hát bài đó đi. Em hát bài đó đã làm cho cả đống con trai trong trường mê mệt còn gì!”
Tiêu Hà Hà càng lúng túng hơn. Lúc học cấp 3, cô từng hát bài hát đó, bởi vì ba cô thích bài hát đó nhất.
Làm cả đống con trai mê mệt? Mắt Tần Trọng Hàn híp lại đầy nguy hiểm, vậy thì anh ta phải nghe thử mới được. Tiêu Hà Hà nhìn thấy đôi lông mày kiếm của Tần Trọng Hàn đang nhíu chặt, đành bấm bụng nói: “Được, em hát, nhưng nói trước là em hát không hay đâu!”
Trước nay cô không ra ngoài hát bao giờ, sau khi ba cô qua đời, cô đã không hát nữa.
Người dịu dàng mang đến cho em một giấc mơ, được rong chơi trong những con sóng nhấp nhô, vòng tay người dịu dàng ru giấc mơ tôi, kéo dài như bọt biển vô danh trong đại dương mênh mông, ở bên người, giấc mơ trở thành hiện thực, quay người đi bỗng sóng biển cuộn trào cuốn đi hết bụi đời, những giọt nước đọng lại chỉ còn là nỗi hận, chỉ mong sao kiếp sau, hình bóng ngày hôm qua vẫn kề bên, suốt đời suốt kiệp không chia lìa...