Edit: Kiều Anh
Beta: DinhHa
”Tằng Ly, thật ngại, buổi chiều tôi phải chuẩn bị hội cho cuộc họp.” Tiêu Hà Hà bưng mỳ còn thừa trước mặt lên, ném vào trong sọt rác: “Tôi đi xuống bộ hành chánh tìm ít tài liệu.”
Nghe vậy, Tần Trọng Hàn hai tay khoanh trước ngực, nhếch miệng lên nhìn bóng lưng rời đi. Rất tốt, cô còn biết tự từ chối, nếu không thì, anh nhất định sẽ không dễ dàng tha cho cô.
Dám cùng đàn ông khác đi công tác, trừ phi anh chết rồi.
Tiêu Hà Hà có thể cảm giác sau lưng, ánh mắt Tần Trọng Hàn tìm tòi nghiên cứu như ưng phóng tới, mặc dù là sau lưng, nhưng cô rõ ràng cảm thấy cặp mắt kia sắc bén làm cho người khiếp sợ.
”Hàn. Cái này hẳn coi là chạy mất dạng chứ?” Nhìn cô xoay người chạy như điên, Tằng Ly cùng Tần Trọng Hàn nói.
Chẳng lẽ anh là nước lũ và mãnh thú? Hà Hà cũng thật là...
”Cậu nên đi ra khỏi đây.” Tần Trọng Hàn nhếch miệng lên độ cong.
”Không muốn.” Tằng Ly nghiêng đầu trở về phòng làm việc mình.
Tần Trọng Hàn lắc ly rượu đỏ trong tay, rượu nhàn nhạt vị ngọt, anh tựa vào lưng ghế về phía sau, xắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Rất tốt, ở ba mươi năm trong cuộc đời anh, lần đầu tiên gặp phải người phụ nữ giống như Tiêu Hà Hà không để ý đến anh.
Cô ra sức miệt thị mị lực cá nhân anh cùng tài lực hùng hậu, bây giờ bỏ qua hứng thú bất luận, chỉ vì vấn đề mặt mũi đàn ông anh cũng phải níu cô trở lại, nữ nhân đáng chết, biểu hiện hôm nay cũng không tệ lắm, từ chối con quỹ háo sắc Tằng Ly.
Tiêu Hà Hà.
Cô tốt nhất nên ngoan ngoãn, chuyện Tần Trọng Hàn tôi muốn làm còn không có không thành công, cô đừng nghĩ đến việc trốn tôi đi.
Ánh sáng âm trầm từ mắt anh chợt lóe lên, số mạng tương lai Tiêu Hà Hà lúc này bụi bậm lắng xuống.
Anh muốn cô.
Tiêu Tiêu Hà Hà một đường đến phòng hành chánh, dọc đường các loại ánh mắt hướng nhìn cô, Tiêu Hà Hà chỉ cảm thấy thật là bất tiện.
Thời gian tới, cô cũng nên làm gì chứ nhỉ?
Cầm tư liệu trên tay, Tiêu Hà Hà ánh mắt dừng ở trên người nữ nhân viên sửa sang lại tư liệu, đi tới gần hơn một chút, vỗ bả vai cô ta: “Cô có thể giúp tôi tìm một chút...”
”A? Được.”
Nữ nhân viên được nhờ vả, xoay người lại. Thấy Tiêu Hà Hà chớp mắt, nụ cười trên mặt nhanh chóng rút đi, lộ ra vẻ khinh bỉ, trong nháy mắt gương mặt lạnh lại.
”Tôi bây giờ bề bộn nhiều việc, không có thời gian.” Ngay cả giọng đều thay đổi ba trăm sáu mươi độ.
Tiêu Hà Hà hơi sững sờ: “Buổi chiều tổng giám đốc phải dùng tài liệu.”