Edit:DinhHa.
Beta: Tiểu Mãn.
Mười bảy tuổi!
Tổi mười bảy tuổi đối với cô mà nói, mười bảy tuổi là cái tuổi đen tối, năm đó cô đã mất đi quá nhiều. . .
”Cùng nhau ăn cơm đi!” Ngô Tân Tuyên không hiểu sao đối với Tiêu Hà Hà lại có cảm tình. “Tôi mời cô!”
”Được sao?” Tiêu Hà Hà cũng không nghĩ tới việc đệ nhất thiết kế WVL lại mời cô.
”Sao lại không được? Chẳng lẽ cô không đói bụng?” Ngô Tân Tuyên nhìn vào
đường nét lông mày xinh đẹp được cắt tỉa khéo léo của Tiêu Hà Hà. “hay
là vì cô không muốn cùng tôi ăn cơm?”
”Sao vậy được? Vậy thì phải cám ơn cô rồi!” Tiêu Hà Hà không khách khí nữa.
Ngô Tân Tuyên là người cô rất bội phục, có ấy có rất nhiều tác phẩm thiết
kế cực kỳ kinh điển, Tiêu Hà Hà cũng không nghĩ tới Ngô Tân Tuyên lại là người bình dị dễ gần như vậy .
”Ngày trước cô nói thiết kế của tôi có khuyết điểm, tôi thấy cô thật thẳng thắn!”
”Thực xin lỗi, tôi chỉ là nói bừa!”
”Nhưng thật bộ trang phục kia có khuyết điểm về chất lượng!” Ngô Tân Tuyên
không có bất kỳ giấu diếm: “Bộ trang phục kia ở trên sàn diễn đã rách
rồi, tôi đã dùng kim tây gài lại ở trên người mẫu!”
”Làm sao có thể rách được?” Tiêu Hà Hà có chút nghi ngờ, lúc cô quan sát bộ
trang phục đó là không bóp eo, nhớ lại các thiết kế trước của Ngô Tân
Tuyên quả thật không giống.
”Cạnh tranh!” Ngô Tân Tuyên chỉ nói hai chữ nhưng Tiêu Hà Hà vừa nghe liền hiểu ngay.
Hai người nói chuyện xong thì rời khỏi phòng làm việc của Ngô Tân Tuyên .
”Hàn! Tôi cùng Hà Hà tới thì tốt rồi, anh là tổng giám đốc của chúng tôi thì
cũng nên cùng đi theo xem náo nhiệt?” Thanh âm của Tằng Ly từ một đầu
khác của hành lang truyền đến.
Tiêu Hà Hà sửng sốt, nhìn qua, hành lang bên kia bắt đầu náo loạn lên.
Tần Trọng Hàn tiến đến quả nhiên dẫn tới náo nhiệt.
Nhất là anh cùng Tằng Ly cùng nhau xuất hiện ở trong hành lang, lập tức làm mọi người rộ lên.
Rất nhiều nhân viên WVL từ các khu làm việc đều ngó đầu ra xem vị đại tổng
giám đốc Tần thị, chỉ cần nhìn dung mạo hoàn mỹ lạnh lùng đều đã có cảm
giác choáng váng.
Toàn thân là bộ âu phục thẳng thớm, vẫn
như cũ không có một nếp nhăn, giày da sáng loáng giống như gương, một
đôi mắt đoạt hồn như chim ưng, hội tụ tất cả năng lực mê hoặc.
Quanh mình của anh dường như có một dòng khí mãnh liệt trời sinh, vừa đi qua
hành lang lập tức làm cho khu làm việc của các nhân việc nữ trầm mê, còn các nhân viên nam lại bị khí lãnh của anh đàn áp.
Tóm lại, toàn thân anh phát ra cái loại sức quyến rũ độc đáo làm cho người ta vừa sợ hãi vừa trầm mê. . .
Tằng Ly là người có vẻ mặt luôn mang nụ cười, xem ra anh ta là người bình dị dễ gần còn Tần Trọng Hàn lại là một khối băng, hai người đứng chung một chỗ, liền là một nóng một lạnh nhưng lại rất phối hợp! Từ trước đến
nay, khi Tần Trọng Hàn tới thì ngay cả tổng giám đốc WVL đều phải tự
mình ra chào đón.
Không thể nghi ngờ, hai người đàn ông này đều là cực phẩm nam nhân!
Tiêu Hà Hà chỉ biết mím mím môi, cực kỳ thức thời mà cùng mọi người lùi về
sau một bước dài. Cúi đầu thấp đến mức không thể thấp hơn như một con đà điểu nhỏ.
Bản năng trực giác của cô có cảm giác nguy hiểm mãnh
liệt. . . Bởi vì cô cảm nhận được một ánh mắt đáng sợ đang vượt qua mọi
người, hướng về phía bên cô bên này.
Ngô Tân Tuyên mắt nhìn Tiêu Hà Hà. “Hà Hà, chúng ta đến bên kia đi!”
” Được!” Lập tức hưởng ứng, Tiêu Hà Hà đi theo Ngô Tân Tuyên đến hành lang đi xuống lầu.
”Cô hình như rất sợ tổng giám đốc của cô!” Trên thang lầu, Ngô Tân Tuyên cười nhạt nói.
”Hấc…c! Không có!” Tiêu Hà Hà trong lòng ngạc nhiên.
Ngô Tân Tuyên nở nụ cười: “Trừ bỏ tính đào hoa của Tần tổng thì năng lực làm việc của anh lại rất tốt!”
Thật là đào hoa, bọn họ nhìn thấy anh hai lần, ít nhất anh sẽ mang theo hai
người phụ nữ khác nhau! Tiêu Hà Hà suy nghĩ, không phải là vận khí
quá tốt, công việc của cô cũng không phải chị nhờ vào vận khí!
Ngô Tân Tuyên nhìn Tiêu Hà Hà đang trầm mặc: “Đi ăn món cay Tứ Xuyên ở một
quán gần công ty của chúng ta nhé? Cô không ghét ăn ở một quán nhỏ chứ?”
Tiêu Hà Hà ngạc nhiên, Ngô Thiết Kế lại đi đến quán nhỏ này, cô vẫn thường
nghĩ rằng cô ấy là thành phần tri thức nên sẽ đi nhà hàng Tây. “Không
có, tôi thích ăn món cay Tứ Xuyên nhất rồi!”
”Vậy thì tốt quá!” Ngô Tân Tuyên rất vui vẻ nói.”Đi thôi!”
Hai người sóng vai đi ra cao ốc, nhưng đột nhiên lại nhìn thấy ở ngay cửa đang xôn xao.
Hai người cùng quay đầu nhìn thấy Tằng Ly và Tần Trọng Hàn đang đi ra, hai
bóng dáng cao lớn khác nhau làm người khác chú ý.
”Hà Hà, cô đi nhanh như vậy làm gì?” Giọng Tằng Ly truyền đến.
Tiêu Hà Hà rụt cổ quay đầu lại, bọn họ đã đi tới trước mặt hai người, Tiêu
Hà Hà khách sáo nói: “Chào tổng giám đốc, Tằng Ly!”
Tần Trọng Hàn nhìn lướt qua Ngô Tân Tuyên, anh vuốt cằm xem như chào hỏi.
”Tôi và Hà Hà muốn đi ăn món cay Tứ Xuyên, chỉ sợ Tần tổng giám đốc và Tằng
Ly sẽ không thích nơi đó cho nên tôi không thể có vinh hạnh mời được hai anh rồi !” Ngô Tân Tuyên tao nhã mở miệng. “Hà Hà, đi thôi!”
”Uhm!” Tiêu Hà Hà trong lòng mừng thầm, rất nhanh xoay người.
”Không mời chúng tôi? Như vậy sao được?” Tằng Ly nho nhỏ nói thầm, liếc trộm
Tần Trọng Hàn bên cạnh một chút, rồi quay sang hai người nói lớn: “Tôi
rất thích ăn ở quán nhỏ, quán nhỏ có rất nhiều món ăn thơm ngon! Món cay Tứ Xuyên càng đặc biệt ngon hơn! Tuyên thân yêu, tôi cũng đi nha! Đợi
tôi với. . .”
Ngô Tân Tuyên kinh ngạc quay đầu, Tiêu Hà Hà trợn mắt, Tằng Ly thật sự là thích tham gia náo nhiệt.
”Hàn! Cậu cũng đi đi, náo nhiệt đấy, dù sao cũng đến thời gian ăn cơm rồi!”
Vốn cho rằng Tần Trọng Hàn sẽ không đi, lại không nghĩ rằng anh lại gật đầu.”Có gì không thể chứ?”
Khiến cả hai Ngô Tân Tuyên và Tiêu Hà Hà đều ngạc nhiên, Tần Trọng Hàn và Tằng Ly dẫn đầu đi đến con hẻm nhỏ gần WVL.
”Trời ạ! Đây là Tần Trọng Hàn tôi biết sao?” Ngô Tân Tuyên kinh ngạc.
”Ngô tiểu thư, cô biết tổng giám đốc chúng tôi?” Tiêu Hà Hà nghi ngờ hỏi.
”Ừ! Tính đi tính lại thì tôi đã biết cậu ấy mười năm thôi!”
”A!”
”A cái gì? Cậu ấy là của hậu bối của tôi!”
”Hậu bối?” Tiêu Hà Hà kinh ngạc, xem ra Ngô Tân Tuyên và Tần Trọng Hàn không chênh lệch nhiều tuổi lắm, tổng giám đốc có 30 thôi!
”Nghi
ngờ sao? Xem ra tôi không già như vậy, bất quá tôi đã 32 tuổi rồi!” Ngô
Tân Tuyên thở dài!”Năm tháng thúc giục người già!”
”Không, Ngô tiểu thư, cô một chút cũng không có già!” Tiêu Hà Hà lắc đầu.
”Cô không thể đem hai chữ tiểu thư xóa sao? Trực tiếp bảo tôi là chị Ngô đi!” Ngô Tân Tuyên nhìn cô.
”Ừm! Chị Ngô!”
”Hai người nhanh lên! Tuyên thân yêu, cô có phải không muốn mời khách hay không?” Tằng Ly ở phía trước hô to.
”Chúng ta đi nhanh đi! Kẻ dở hơi ở phía trước thúc giục kìa!” Ý Ngô Tân Tuyên là chỉ Tằng Ly.
”Vậy chị cũng biết Tằng Ly lâu rồi hả?”
”Bọn họ đều là hậu bối của chị!” Ngô Tân Tuyên lắc đầu bật cười. “Chỉ là
không nghĩ tới việc tính tình họ sẽ thay đổi, qua mười năm thì bọn họ đã thật sự thay đổi rồi !”
Tiêu Hà Hà cố gắng tiêu hóa lời
nói của Ngô Tân Tuyên, tính tình thay đổi? Không phải nói giang sơn dễ
đổi bản tính khó dời sao?
Nhìn thấy hai người đẹp trai mặc âu phục đi tới, bà chủ nhà hàng thiếu chút nữa rớt tròng mắt xuống.
”Này! Bà chủ, cho chúng ta một gian phòng nhỏ!” Tằng Ly vừa vào cửa liền nói với bà chủ.
”Thật có lỗi với quý khách, nơi này chúng tôi không có phòng!” Bà chủ quán
xin lỗi, bà trước giờ đều không nghĩ sẽ có những người mang thân phận
cao quý lại tới tiệm nhỏ này ăn cơm!
Ngô Tân Tuyên vừa lúc tiến tới.
”A! Ngô tiểu thư, cô cũng tới rồi !”
”Vẫn là chỗ cũ đi!” Ngô Tân Tuyên nói với bà chủ: “Ba vị này là bạn của tôi, dì mau đi làm việc đi!”
Ngô Tân Tuyên lập tức đi đến một vị trí gần cửa sổ, tuy quán cơm này không
có phòng nhưng mà đều cắt từng bàn ăn theo phong cách cổ xưa, cũng coi
như là ngăn phòng một thể.
”Hai vị có phải hay không không thích loại địa phương này?” Ngô Tân Tuyên đã an bài Hà Hà ngồi ở bên trong.
”Xem ra còn có thể ăn!” Tần Trọng Hàn cũng đi vào bên trong ngồi đối diện với Tiêu Hà Hà.
Tiêu Hà Hà ngẩng đầu nhìn đến ánh mắt thâm sâu của anh, trong lòng ẩn chút
lo lắng nhưng mà lại cố tỏ ra bình tĩnh đón nhận ánh mắt của anh dường
như không có một tí khiếp sợ nào.
Đôi mắt to trong suốt nhìn chằm chằm vào đáy mắt thâm thúy của Tần Trọng Hàn: “Tổng giám đốc, món cay Tứ Xuyên rất cay!”