Từ cục cảnh sát về nhà, đầu Nghê Lam vẫn còn choáng. Tuy rất nhiều chi tiết manh mối của vụ án không thể tiết lộ cho cô nhưng cô cũng hiểu đại khái đã xảy ra chuyện gì.
Quan Phàn, nữ cảnh sát cùng bị tai nạn xe với cô, đang điều tra một vụ án. Cho nên theo cảnh sát, cô ấy đột nhiên bị tai nạn xe có khả năng rất lớn là bị mưu hại. Không hiểu vì sao cô lại chạy đến đường Long Côn, truy đuổi va chạm đụng xe với Quan Phàn, đương nhiên bị hiềm nghi lớn nhất.
Huống chi trước đó không biết vô tình hay cố ý cô còn giấu đi năng lực chiến đấu, lại chạy đến nhà mẹ của một tội phạm quan trọng liên quan đến một vụ án.
Đừng nói cảnh sát, ngay cả Nghê Lam cũng hoài nghi chính mình.
Những cảm giác kỳ quái kia của cô, trực giác kỳ lạ bản thân không phải là chính mình, còn có không biết là cảnh trong mơ hay là những mảnh vỡ ký ức trước kia. Với sự nhạy cảm trong điều tra, hiểu biết về an toàn, trình độ máy tính, cô rõ ràng không phải một người bình thường.
Nghê Lam còn mừng là bản thân còn có chỗ giấu diếm cảnh sát. Chân tướng chưa rõ, cô cũng không muốn bị cảnh sát bắt giữ.
Âu Dương Duệ hỏi cô vì sao Lam Sắc Hào lại thanh toán cho cô một vạn, chứng tỏ cảnh sát đã giám sát cô toàn diện. Chiếc xe Honda màu bạc kia có phải cũng là người của cảnh sát không, đang giám thị cô? Nhưng hôm nay Âu Dương Duệ không nhắc đến việc này, không biết là có ý giấu diếm hay kỳ thật cũng không biết chuyện.
Nghê Lam nói cho Âu Dương Duệ là sau khi cô xông vào phòng người ta, vì chuyện của cô khiến khách sạn phát hiện ra lỗ hổng an ninh, mà cô gặp chút khó khăn kinh tế, trước mắt công việc bị trở ngại lớn, đây là vì Lam Diệu Dương lên tiếng muốn diệt đường của cô.
Hiện tại Lam Diệu Dương không có ý tính toán với cô nữa, nhưng lời đã nói ra cũng có ảnh hưởng, vì vậy để đền bù cho cô nên trả khoản tiền này.
Nghê Lam nhớ lại những câu hỏi lúc kiểm tra nói dối và phản ứng của Âu Dương Duệ, suy đoán phía sau tấm kính một chiều có người, cô nghiêm túc suy nghĩ xem mình rốt cuộc còn hiềm nghi gì, có phải đã lưu lại sơ hở gì không.
Nghê Lam nằm ập xuống giường, cảm thấy mơ hồ lại tức giận.
Cô không muốn bị oan, cô không thể bị người ta phán tội lung tung.
Lúc này tiếng chuông điện thoại cắt ngang suy nghĩ của cô, cô vừa cầm điện thoại lên nhìn, là Thiệu Gia Kỳ, hơn nữa lại còn tới chín cuộc gọi nhỡ.
Nghê Lam nhấn nút nghe máy. Giọng nói kích động của Thiệu Gia Kỳ oang oang trong phòng: “Nghê Lam, em bị người ta hại rồi, lên hot search rồi. Em làm trò quỷ gì vậy, chạy đi đâu thế.”
Nghê Lam không phản ứng lại, hỏi cô: “Xảy ra chuyện gì?”
Thiệu Gia Kỳ nói nhanh cho cô, mấy câu chuyện phiếm của các cô ở tiệm cà phê trước lễ Quốc Khánh bị người ta ghi âm rồi.
Đối phương biên tập lại ngắt đầu bỏ đuôi, đoạn hội thoại ngắn ngủi giống như tuyên bố của Nghê Lam muốn gả vào nhà đại gia, rất tương xứng với video Nghê Lam đến phòng Lam Diệu Dương giở quy tắc ngầm, lại còn phù hợp với vụ Weibo lần trước ám chỉ ‘Quý công tử không thể xâm phạm’ có khả năng bị ‘Cô gái tâm cơ bò lên giường’ tóm lấy rồi, bằng chứng như núi.
Bây giờ toàn bộ dân mạng giễu cợt, còn đen hơn lần trước.
“Trên Weibo giờ toàn là chuyện đó. Chị chia sẻ qua Wechat cho em rồi, em xem đi.” Thiệu Gia Kỳ tức đến run tay, video lần trước cô không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng lần bị ghi âm này cô ở hiện trường, Nghê Lam là bị vu oan bôi nhọ!
Mấy tên chó săn kia thật quá đáng, muốn bức chết người sao!
“Chị tìm chị Tĩnh, chị ấy nói không giúp em. Chỉ nói công ty sẽ không giúp em làm bất kỳ hoạt động truyền thông xã hội nào.”
“Chị muốn khóc à?” Nghê Lam nghe giọng của cô không ổn, an ủi cô: “Đừng lo, em xem nội dung chút, không sao. Chị đừng vội.”
Thiệu Gia Kỳ kích động như vậy, Nghê Lam trái lại lại tỉnh táo.
“Xin lỗi, chị không giúp được gì.” Thiệu Gia Kỳ tự trách. Cô là người đại diện của Nghê Lam, trơ mắt ra nhìn cô bị người ta bôi nhọ như vậy, cô lại không có cách nào. “Chị đăng Weibo làm rõ rồi, chị nói chị ở ngay đó, mà không ai tin chị hết.” Càng nói càng khó chịu, cô thật sự sắp khóc rồi.
“Em biết, không sao đâu, chị đừng hoảng. Để em xử lý.” Nghê Lam chuyển sang giao diện Wechat, nhấn vào đường dẫn Thiệu Gia Kỳ gửi, đó là một tài khoản giải trí lớn trên V, nói là có tin tức mở rộng tầm mắt. Có ai đó dã tâm lớn, da mặt dày, không thể tưởng tượng nổi. Đính kèm là một đoạn ghi âm ngắn.
Nghê Lam nghe xong đoạn ghi âm. Đó là giọng của cô và Hồng Lôi, cuộc nói chuyện dài lại cắt ngắn thành như vậy, thật đúng là ‘tinh hoa’.
Nghê Lam lại tìm thêm mấy nội dung liên quan trên Weibo, hot search lần này của cô quả nhiên lại dính với Lam Diệu Dương. Trên Weibo hiện giờ đã đánh cược ‘Người phụ nữ bò lên giường chí khí ngút trời’ rốt cuộc có thể tóm ‘Quý công tử không thể xâm phạm’ hay không, còn xem cuối cùng là ai sẽ gả vào nhà đại gia, v.v.
Các fan kia thích thú lao vào. Nghê Lam không mở Weibo còn đỡ, Weibo của Lam Diệu Dương cùng mấy nghệ sĩ bên Blue, Weibo mấy người bạn thân của Lam Diệu Dương đều bị bình luận nhấn chìm.
Nghê Lam đọc xong, trước gọi điện thoại cho Lam Diệu Dương.
Anh đáng thương biết bao, một người đàn ông dịu dàng đáng yêu như thế lại bị người ta nói xấu, lấy ra đùa, hắt nước bẩn như vậy.
Lam Diệu Dương không bắt điện thoại, Nghê Lam liền nhắn tin cho anh: ‘Lam tổng, tôi không hề nói như vậy, cái này bị chỉnh sửa.’
Lam Diệu Dương nhìn thấy cuộc gọi tới của cô, cũng nhìn thấy tin nhắn của cô, nhưng anh chưa trả lời. Bây giờ anh một bụng tức giận.
Anh đã nói thế nào với cô chứ! Lúc nào cũng dặn cô phải cẩn thận với chó săn Lý Mộc một chút, cô đều nói không sao. Miệng lưỡi nói vớ nói vẩn, một chút cảm giác bản thân là nghệ sĩ cũng không có, bị người ta chỉnh cho vậy không phải đáng đời sao?
Cô còn mặt mũi cười nhạo anh là thư sinh trói gà không chặt, cô mới chính là sao quả tạ không có não.
Nghê Lam nhắn liền ba tin nhắn giải thích cũng không thấy Lam Diệu Dương trả lời, trong lòng sốt ruột. Cô trái lại gọi điện thoại cho Cổ Hoắc.
Cổ Hoắc ngược lại bắt máy rất nhanh, chỉ là cô chưa kịp nói anh đã giành nói rồi: “Cô Nghê, Lam tổng đã dặn tôi, nếu cô có gọi điện thoại đến, không cần để ý đến cô.”
“Đừng vậy mà anh Cổ, tôi bị oan. Tôi có thể giải thích, đây là bị người ta chỉnh sửa rồi, tôi không có nói như vậy. Ý tôi là, lời của tôi phần trước phần sau không phải ý đó.”
“Lam tổng nói, bất kể cô nói gì cũng không cần để ý đến cô.”
“Tôi thật sự bị oan mà. Tôi có thể gặp mặt giải thích với Lam tổng không? Không thể nói rõ trong điện thoại được. Tôi là lấy được tiền lương mới mời đồng nghiệp uống cà phê, chúng tôi tám chuyện, thật không có nói đến ý kia. Tôi còn cam đoan với chị ấy tôi tuyệt đối không có si tâm vọng tưởng với Lam tổng. Anh Cổ, Lam tổng ở đâu, tôi đến tìm anh ấy được không? Tôi sẽ giải thích rồi xin lỗi trước mặt Lam tổng.”
Cổ Hoắc lạnh nhạt nói: “Bây giờ cô còn dám tới Lam thị chúng tôi, cô còn thấy chuyện náo chưa đủ lớn sao, hại Lam tổng chúng tôi chưa đủ phải không?”
Nghê Lam: “…”
Cổ Hoắc cúp điện thoại.
Nghê Lam nhìn điện thoại, thất vọng mất mát.
Cổ Hoắc hỏi Lam Diệu Dương: “Lam tổng, giọng điệu này được chứ?”
Lam Diệu Dương khẽ gật đầu, hỏi anh: “Bên phòng PR xử lý hot search đến đâu rồi?”
Cổ Hoắc đáp: “Phòng PR nói đã làm rồi, nhưng không nhanh như vậy. Bởi vì chuyện này dính với video lần trước, lại thêm việc Nghê Lam vì anh lại tranh chấp với fan, anh còn bênh vực, còn thêm nội dung quý công tử không thể xâm phạm và người phụ nữ tâm cơ bò lên giường làm nền, độ hot càng lên, muốn hạ xuống phải cần chút thời gian. Lần này Lý Mộc quăng ra là đã chuẩn bị tốt rồi.”
Lam Diệu Dương cầm cây bút gõ gõ bàn, hừ, đồ phụ nữ ngu ngốc, kêu cô cẩn thận một chút, cô lại nghe như gió thoảng bên tai.
Nghê Lam bỗng nhiên nhảy xuống giường, cô gọi điện thoại cho Thiệu Gia Kỳ: “Chị Gia Kỳ, hôm nay chị rảnh không? Em chuyển tiền cho chị, chị mua máy tính giúp em được không? Ừm, là loại có cấu hình tốt một chút. Xíu em lên mạng xem thử rồi gửi cho chị hiệu nào. Em đang gấp, muốn dùng trong hôm nay.”
Lúc này Thiệu Gia Kỳ không trêu chọc cô biết xài máy tính hay không nữa, đồng ý ngay.
Nghê Lam lại nói: “Chút nữa em phải ra ngoài, không biết khi nào về. Em để chìa khóa ở dưới thảm trước cửa, nếu như em không ở đó, chị lấy chìa khóa mở cửa vào là được.”
Nghê Lam dặn dò xong, tìm xong loại máy gửi cho Thiệu Gia Kỳ, chuyển tiền cho cô, thay đồ, thu dọn xong xuôi rồi ra ngoài.
Một tiếng sau, Cổ Hoắc gửi xong email, cầm tài liệu chuẩn bị vào văn phòng Lam Diệu Dương, lại nhìn thấy một người phụ nữ vừa quen vừa lạ đi tới. Cô ôm một cái cặp táp vừa rơi xuống, mặc một chiếc váy công sở chữ A màu xám, giày đen, kính đen, tóc búi, da hơi ngăm, trang điểm tỉ mỉ.
Cổ Hoắc đang cố suy nghĩ xem người kia là ai, là đối tác nào đến họp hay sao?
Chẳng mấy chốc người phụ nữ kia đã đến gần, bình tĩnh nói với anh: “Anh Cổ, là tôi, bình tĩnh một chút, đừng làm mọi người chú ý. Lam tổng đang trong phòng sao? Trong phòng có ai không? Có tiện gặp tôi không?”
Cổ Hoắc đột nhiên kịp phản ứng, biết được người phụ này là ai rồi? Mẹ kiếp! Gián điệp sao? Lại cải trang thành cái loại này?
“Cả tòa nhà đều là phụ nữ kiểu này, sẽ không ai chú ý. Anh cứ tự nhiên một chút là được.” Nghê Lam còn trấn an anh, “Có thể dẫn tôi đi gặp Lam tổng không? Tôi nói hai câu xong liền đi, sẽ không gây phiền toái cho Lam tổng đâu.”
Cổ Hoắc trực tiếp im lặng, cô ở chỗ này chính là phiền phức lớn rồi, không cần phải gây.
Nhưng quả thực không thể để Nghê Lam ở đây cho người ta nhìn ngờ vực, Cổ Hoắc dẫn cô đi về phía văn phòng Lam Diệu Dương. Anh gõ cửa, đi vào nhìn thoáng qua, không có ai khác, vừa khéo.
“Lam tổng.” Cổ Hoắc đang muốn báo một tiếng thì Lam Diệu Dương đã đưa mắt nhìn thấy người phụ nữ đằng sau anh rồi.
“Nghê Lam!” Lam Diệu Dương cực kỳ kinh ngạc.
Cổ Hoắc cảm thấy ông chủ thật sự là mắt thánh, ăn mặc như vậy cũng có thể nhận ra.
“Lam tổng, tôi có thể giải thích với anh.” Nghê Lam chạy về phía Lam Diệu Dương, đứng ở bên cạnh bàn anh, “Đoạn ghi âm kia là giả, ý tôi nói, đã bị cắt ghép. Đó tuyệt đối không phải ý của tôi…”
Nghê Lam còn chưa nói hết điện thoại của Lam Diệu Dương đã reo rồi, anh vừa nhìn thì thấy là chị gái, liền ra hiệu cho Nghê Lam im lặng, nhận cuộc gọi.
Giọng nói của Lam Diệu Ninh vang ra từ điện thoại, cực kỳ lớn: “Lần này chị nhất định phải làm thịt cô ta, dây dưa mãi là sao, còn muốn vô sỉ tới trình độ nào nữa, cảm thấy nhà họ Lam chúng ta cực kỳ dễ đào mỏ hay sao, ghê tởm…”
Nghê Lam nhe răng, biết là đang mắng cô.
“Chị…” Lam Diệu Dương định ngăn chị gái tiếp tục nói.
Nhưng Lam Diệu Ninh vẫn còn đang mắng: “Mà cô ta còn nằm mơ giữa ban ngày sao, cái gì mà mộng gả vào nhà giàu có, cũng không soi gương thử coi bản thân mình thế nào. Lần này em tuyệt đối đừng có ngăn cản chị….”
Giọng Lam Diệu Ninh vẫn còn trong điện thoại nhưng bên ngoài cũng truyền đến một giọng nói như vậy, Cổ Hoắc đúng lúc đứng ngay cửa gọi: “Ninh tổng.”
Lam Diệu Dương giật nảy mình, người đang gọi điện thoại sao lại ở đây rồi.
Muốn ngăn cũng ngăn không kịp, Lam Diệu Ninh từ cửa bước vào.
Lam Diệu Dương đành trơ mắt nhìn Nghê Lam nhanh chóng ngồi xổm xuống, gạt chân anh chui vào dưới chỗ trống dưới bàn làm việc.
Lam Diệu Ninh đi tới, thấy Lam Diệu Dương ngẩn người cầm điện thoại, cô liền cúp điện thoại, hỏi: “Em làm gì vậy?”
“Không có gì.” Lam Diệu Dương nhanh chóng đứng lên, quá kích khích rồi, anh có chút chịu không nổi.
Lam Diệu Ninh đi về phía bàn làm việc của Lam Diệu Dương, anh nhanh chóng đi tới phía cô, rồi đưa cô về phía ghế sofa bên kia.
“Hôm nay chị không lên công ty sao? Bảo Bảo đâu rồi?” Lam Diệu Dương kéo chị gái ngồi xuống, cố ý chọn một chỗ để Lam Diệu Ninh quay lưng về phía bàn làm việc.
Lam Diệu Ninh và chồng – Liên Húc có công ty giải trí riêng của mình, tên là Vân Lộ. Nghiệp vụ chính của công ty là quản lý nghệ sĩ, át chủ bài hiển nhiên là ông chồng ảnh đế của cô – Liên Húc, ngoại trừ ký hợp đồng với nghệ sĩ khác ra, Vân Lộ còn đầu tư một số hạng mục điện ảnh và truyền hình.
Lam Diệu Ninh chỉ quan tâm công việc của Liên Húc, mấy nghệ sĩ công ty ký hợp đồng đều giao cho người đại diện khác dẫn dắt. Lam Diệu Ninh và Liên Húc còn có một bé trai hơn một tuổi, tên ở nhà là Bảo Bảo. Lam Diệu Ninh chính là bận chuyện sự nghiệp và chồng con.
“Qua đây họp với phòng kế hoạch.” Lam Diệu Ninh nhíu mày nói, “Đang chuẩn bị đi đó, kết quả thì nhìn thấy tin trên mạng.”
Nghe thấy lời nói vô sỉ mặt dày của người phụ nữ kia trong đoạn ghi âm, cô lập tức nổi trận lôi đình, quay đầu đi thẳng tới văn phòng của em trai.
“À…” Lam Diệu Dương thành thật gật đầu, bắt đầu nhắc tới chủ đề công việc với chị: “Họp thế nào rồi?”
Ánh mắt anh đặc biệt chính trực, cũng không dám nhìn về phía bàn làm việc.
“Đừng có nói sang chuyện khác.” Ý đồ của Lam Diệu Dương bị Lam Diệu Ninh nhìn ra. “Chị đang nói với em chuyện của Nghê Lam.”
Không thoát được, Lam Diệu Dương đành phải nói: “Nghê Lam không có vấn đề gì, cô ấy bị người ta hại, là Lý Mộc nhằm vào cô ấy.”
Nghê Lam ở dưới bàn nghe thấy lời này, ấm áp trong lòng.
“Cô ta là ai, Lý Mộc còn phí thời gian nhằm vào cô ta?”
Lam Diệu Dương hắng giọng: “Lần trước Lý Mộc chụp em, Nghê Lam giúp em lấy về, đắc tội với Lý Mộc.”
Lam Diệu Ninh: “…”
Vẻ mặt Lam Diệu Dương bình tĩnh.
“Lý Mộc chụp hình em, Nghê Lam còn giúp em cướp về?” Giọng điệu chị gái cực kỳ nguy hiểm. “Vậy là hình hai người ở cạnh nhau? Lúc đó hai người ở cùng một chỗ? Ở cùng một chỗ làm cái gì?”
Lam Diệu Dương vội vàng nói: “Tụi em chỉ tình cờ gặp nhau.”
“Sau đó thì bị chụp, thà là đắc tội với người ta cũng nhất định phải cướp ảnh về?”
Lam Diệu Dương: “…”
Nghê Lam trốn ở dưới bàn có chút sốt ruột, chị gái này còn ghê gớm hơn cảnh sát, Lam đáng yêu hiển nhiên không phải đối thủ.
Lam Diệu Dương cố gắng chống đỡ: “Chị cũng không phải không biết tụi chó săn. Chụp bừa một chút cũng có thể tạo ra một vở kịch.”
“Vậy Nghê Lam thì sao? Cô ta chạy tới phòng em lúc nào, cũng là thật chứ?”
Lam Diệu Dương bất đắc dĩ gật đầu: “Đúng. Nhưng lần này khẳng định cô ấy vô tội.”
“Sao em biết vô tội? Lời này là chó săn cầm súng chỉ vào bắt cô ta nói sao?”
“Không phải. Cô ấy khẳng định chỉ là nói đùa với đồng nghiệp, bị thu âm lén, sau đó bị biên tập lại như vậy.”
Nghê Lam ở dưới bàn gật đầu: ‘Đúng, đúng, chính là như vậy. Đa tạ Lam tổng đã tin tưởng.’
Lam Diệu Ninh lại nói: “Vậy chính là nói lúc cô ta nói chuyện riêng với đồng nghiệp cũng đang nói đến chuyện gả vào nhà đại gia, nói gả cho đàn ông trẻ tuổi giàu có tốt. Hơn nữa, cô ta từng có ý đồ muốn có quan hệ với em. Em cảm thấy vậy còn chưa đủ chứng minh ý đồ và nhân phẩm của cô ta sao?”
Nghê Lam: “…”
Mẹ bà nó chứ, nếu cô không phải người trong cuộc, cô cũng cảm thấy lời này có lý nha.
“Em thấy chị võ đoán quá rồi.” Lam Diệu Dương đáp lại như vậy, “Cô ấy tới phòng tìm em, nhưng sao chị biết được đằng sau có ẩn tình hay không? Cô ấy cùng bạn bè tán dóc về em, về tiền bạc, về bất kỳ chuyện gì làm cho người ta vui vẻ, không phải rất bình thường sao?”
Lam Diệu Ninh đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn em trai: “Em có gì giấu chị phải không?”
“Rất nhiều chuyện.” Lam Diệu Dương bình tĩnh trả lời.
Ví dụ như bây giờ sau bàn đang giấu một người, em cũng không nói chị biết.
“Em đương nhiên cũng có chuyện riêng tư của mình.” Lời này nói xong, ra vẻ đạo mạo.
Lam Diệu Ninh khẽ nheo mắt lại: “Chị nhớ lần trước lúc hỏi câu này, em còn nói tuyệt đối không có.”
Lam Diệu Dương nói: “Em cũng nhớ lần trước chị nói trên đời này chỉ yêu ba người đàn ông, ba, anh, còn có em, mà em đứng nhất. Kết quả lời còn văng vẳng bên tai, chị đã ôm anh rể vào lòng.”
Cổ Hoắc cúi đầu, thầm nghĩ ông chủ anh phải ổn định chút, nói nhiều chỉ lộ ra đang chột dạ.
Lam Diệu Ninh nhìn em trai: “Chị cảm thấy em có gì đó.”
Cổ Hoắc tự nói với mình: ‘Thấy chưa, tui nói có sai đâu’, liền nghe thấy Lam Diệu Ninh nói: “Hơn nữa Cổ Hoắc đứng mãi chỗ này không đi, hai người đang bày trò gì đó?”
Cổ Hoắc: “…”
Lam Diệu Dương liếc Cổ Hoắc, Cổ Hoắc vội nói: “Ninh tổng, chị có muốn uống gì không?”
Nghê Lam ở dưới bàn cầu nguyện: ‘Đừng uống, nói mấy câu rồi đi đi.’
“Hồng trà.” Lam Diệu Ninh đáp.
Nghê Lam và Lam Diệu Dương cùng thở dài trong lòng.
“Chị nghiêm túc nói với em.” Lam Diệu Ninh nói: “Việc này thật sự phải xử lý, cũng không thể cứ bị lấy ra đùa. Nhân dịp này, em thương lượng với bên PR ra bài tỏ rõ thái độ, phân rõ giới tuyến.”
“Như thế không tốt cho cô ấy.” Lam Diệu Dương không đồng ý. “Nghê Lam không làm gì sai, giờ em lại phân rõ ranh giới với cô ấy chính là bỏ đá xuống giếng. Chị chưa thực sự tiếp xúc với cô ấy, cô ấy không có ý đồ hay nhân phẩm như chị nghĩ. Cô ấy thật sự rất có ý chí cầu tiến. Em thấy nếu như giữa hai chức danh quán quân quyền anh và mợ chủ bày ra trước mặt cô ấy, cô ấy chắc chắn chọn quán quân quyền anh.”
Nghê Lam: “…” Sao có thể chứ, đương nhiên là muốn cả hai.
Lam Diệu Dương còn muốn nói gì, điện thoại của Lam Diệu Ninh đã vang lên rồi. Cô nhìn thoáng qua, bắt máy. Lam Diệu Dương ngồi ở một bên chờ.
Không nghĩ tới Lam Diệu Ninh đang nói chuyện điện thoại đột nhiên đứng lên: “Cô chờ chút, tôi đi tìm cây viết.” Cô đi đến bàn làm việc của Lam Diệu Dương.
Lam Diệu Dương giật mình, vội vã theo sau: “Cần ghi gì, em giúp chị.”
Nhưng đã không kịp, Lam Diệu Ninh xé ra một tờ giấy trên hộp giấy note của Lam Diệu Dương, lại đụng phải cây bút trên bàn, làm cây bút rơi lăn xuống phía sau bàn.
Lam Diệu Ninh vòng qua bàn nhặt bút. Cho dù Lam Diệu Dương có vọt tới cũng không ngăn kịp.
Lam Diệu Ninh đã đến sau bàn, Lam Diệu Dương nhắm chặt mắt, thấy chết không sờn.