Ngày Nắng Gặp Mưa Rào

Chương 25: Chương 25




Một lát sau Nghê Lam nhịn không nổi hỏi: “Rốt cuộc là mắc cười chỗ nào?”

Lam Diệu Dương vội vàng nói: “Anh đây là cười vui vẻ.”

Mặt Nghê Lam hơi nóng, cô đáp lại rất nhanh: “Nói nhảm, chẳng lẽ còn có cười đau khổ?”

“Cũng có, kiểu cười miễn cưỡng anh cũng từng cười.”

“Sao anh lại ở đây?”

“Không phải đã nói sẽ đến đón em sao?”

“Không phải nói là cho xe đến à?”

“Xe không ai lái sao tới được.”

“Không phải có tài xế rồi ư.”

“Tài xế với xe đều cho em, ai đưa anh đi.”

Nghê Lam: “…” Sao cũng có lý nhỉ.

Trần Châu chăm chú lái xe, mắt nhìn phía trước, không nói gì.

Lam Diệu Dương rất hài lòng, bởi vì anh cũng nhất thời quyết định bản thân cũng phải ghé qua.

Dự định ban đầu là Trần Châu đến đón Nghê Lam, anh tự lái xe đến nhà hàng. Lại còn thương lượng để Trần Châu lái chiếc xe nào không bị chó săn chú ý. Cuối cùng chọn một chiếc Mercedes Benz màu đen anh rất ít khi dùng.

Nhưng hôm nay lúc Trần Châu xuất phát thì Lam Diệu Dương lại thay đổi ý định, cảm thấy nếu bình thường ít lái, chó săn không biết, vậy anh đi cũng không sao, liền kêu Trần Châu đợi một chút.

Cái đợi một chút này là đợi tới hai mươi phút, Lam Diệu Dương thay quần áo chải tóc, do dự nên xịt loại nước hoa nào. Vốn dĩ những việc này dự định sau khi Trần Châu đi anh sẽ từ từ làm, bây giờ vừa sốt ruột lại vừa thấy chưa hài lòng.

Sau cùng Trần Châu gấp gáp lái xe đến, bọn họ vẫn đến muộn năm phút đồng hồ.

Nhưng sự khẩn trương của Lam Diệu Dương liền biến mất sau khi thấy Nghê Lam. Hôm nay cô thật xinh đẹp, cái câu ỷ có sắc đẹp hành hung thật đúng là có. Nghê Lam để mặt mộc cũng rất đẹp, chăm chút ăn mặc lại càng không hề bình thường.

Bây giờ vì tranh luận không lại anh, cô thật sự nghĩ không ra từ nào nói lại, giả bộ dữ dằn, lại khiến anh mắc cười.

Cuối cùng Nghê Lam không nói gì nữa, cắm đầu chơi điện thoại.

Điện thoại của Lam Diệu Dương vang ting ting ting liên tục. Anh mở ra xem, tất cả đều là biểu tượng meme Nghê Lam gửi tới, còn theo đủ kịch bản, hệ liệt, tình cảnh.

Lam Diệu Dương xem điện thoại cười suốt.

Trần Châu yên lặng nhìn, lén nhìn bọn họ trong gương chiếu hậu, không biết có gì vui ở đó.

Lam Diệu Dương xem hết tấm này đến tấm kia, Nghê Lam còn đang nhắn, anh không khỏi hỏi: “Tập hợp chắc lâu lắm đi.”

“Ừm.” Nghê Lam hào phóng thừa nhận, “Chính cái lần anh nói xem mặt quỷ của em là đủ rồi cần gì phải xem meme, em trở về đã bắt đầu thu thập. Em quyết định hôm nào thêm Wechat của anh sẽ dùng meme dìm chết anh”

Lam Diệu Dương nói: “Anh không có nói mặt quỷ.”

“Mặt tàn?”

“Không phải, anh nói là nhìn mặt em thôi là đủ rồi, cần gì phải xem meme.”

“Vậy đó không phải ý là không muốn xem mặt quỷ mặt tàn còn gì.”

Lam Diệu Dương há miệng, cuối cùng nói: “Được rồi, chính là ý nhìn bộ mặt xui xẻo của em.”

Nghê Lam tiếp tục lướt điện thoại, tìm meme thú vị. Điện thoại đột nhiên nhận được một tin nhắn. Cô vừa mở ra xem, thế mà lại là Lam Diệu Dương giúp cô nạp tiền 4G.

Mặt mày Nghê Lam hớn hở, liếc mắt nhìn Lam Diệu Dương.

Lam Diệu Dương cúi đầu xem điện thoại, cũng cười.

Trần Châu im lặng lái xe, hai người ngồi phía sau không nói chuyện gì, vui vẻ chơi điện thoại.

La Văn Tĩnh đi vào phòng làm việc của Đỗ Lợi Quần: “Đỗ tổng.”

Đỗ Lợi Quần đóng laptop lại, chỉ vào cái ghế trước mặt, La Văn Tĩnh ngồi xuống.

Đỗ Lợi Quần hỏi cô: “Em đề nghị hủy hợp đồng với Nghê Lam không cần bồi thường?”

La Văn Tĩnh nói: “Em chỉ là đề nghị đổi cách thức, để chuyện hủy hợp đồng này khả thi hơn. Với điều kiện kinh tế hiện tại của cô ta, bất kể bồi thường bao nhiêu cô ta cũng không trả nổi, cho nên em đề nghị hạ số tiền xuống thấp nhất, tranh thủ đàm phán với cô ta trước, đồng thời chính thức tuyên bố việc hủy hợp đồng, đem ảnh hưởng xấu của cô ta với công ty giảm tới mức thấp nhất. Còn về tiền bồi thường và kiện tụng, từ từ tính cũng được.”

“Hơn hai trăm vạn lúc đó không phải bên em tính ra sao?”

“Đúng.” La Văn Tĩnh gật đầu, “Khoản đầu tư cho cô ta rất lớn, không chỉ là tiền bạc vật chất, còn bao gồm cả tổn thất gián tiếp trực tiếp. Lớp thần tượng mới kia cả công ty chỉ có một suất, cho cô ta đi lại thành kết quả như vậy, còn tổn hại tới danh tiếng của công ty, tài nguyên và cơ hội công ty dành cho nghệ sĩ khác cũng bị tổn thất.”

La Văn Tĩnh dừng một chút: “Vốn ban đầu nghĩ là phải tính toán rõ ràng các món nợ này với cô ta, nhưng với tình cảnh của cô ta bây giờ, hết cái này đến cái khác, Lý Mộc kia trực tiếp đối chọi với cô ta rồi, mấy chuyện ở đâu đâu không liên quan cũng đổ lên người cô ta. Những nghệ sĩ khác của công ty bị ảnh hưởng rất lớn. Cho nên em thấy cần đổi cách khác, mau chóng kết thúc với Nghê Lam. Như vậy mới có thể duy trì công việc của nghệ sĩ chạy bình thường được.”

Đỗ Lợi Quần nói: “Anh hiểu, nhưng bao nhiêu tiền cũng không bồi thường nổi, việc này không phải cũng kéo lê sao? Nếu công ty chúng ta đơn phương tuyên bố hủy hợp đồng, chuyện bồi thường từ từ nhờ pháp luật can thiệp, vậy không phải tạo sơ hở cho cô ta lợi dụng, công ty sẽ rất bị động. Đúng là công ty đầu tư cho cô ta không ít, ban đầu là đặt cược, cảm thấy cô ta chắc chắn sẽ nổi tiếng. Bây giờ mọi thứ trôi tuột hết, việc này cũng không thích hợp.”

“Là trách nhiệm của em.” La Văn Tĩnh nhanh chóng đáp lời: “Em xử trí không thỏa đáng. Với tình huống hiện tại, Nghê Lam không thể xoay mình, cho nên chúng ta phải kịp thời cắt giảm tổn thất, giảm ảnh hưởng của mấy scandal của cô ta tới công ty và các nghệ sĩ khác.”

Đỗ Lợi Quần nghĩ ngợi: “Đừng vội tuyên bố, để anh cân nhắc lại đã.”

Lam Diệu Dương và Nghê Lam đang ăn cơm trong nhà hàng, trò chuyện đủ thứ.

Lam Diệu Dương kể cho Nghê Lam tình hình tiến độ nâng cấp hệ thống an ninh của Lam Sắc Hào, nói với cô trước đó anh làm thế nào điều tra vụ thẻ phòng.

“Đối diện quầy tiếp tân có camera, nhưng nhìn không rõ được màn hình máy tính, mở thẻ nào, mở phòng nào trong hệ thống đều có ghi lại, nhưng thẻ trong tay em thì không có.”

“Vậy là người có quyền xóa lịch sử ghi chép làm à?”

“Ban đầu vì để thuận tiện công việc, không phân quyền mở thẻ quá tỉ mỉ, mở sai thẻ sau này đều có thể sửa lại, xóa lại từ đầu, nhân viên tiếp tân hay quản lý đều có quyền. Sau anh đã điều tra tất cả nhân viên tại quầy tiếp tân, đã đuổi việc mấy người, chuyển công tác mấy người, tóm lại xử lý nghiêm khắc chút. Sau đó kêu phòng quản lý máy tính của công ty đến kiểm tra và nâng cấp lại hệ thống quản lý của khách sạn, bọn họ cũng không phát hiện ra vấn đề gì.”

“Cho nên chỉ có thể dựa vào trí nhớ của em thôi.” Nghê Lam nói.

Lam Diệu Dương hỏi cô: “Em còn cách khác sao?”

Nghê Lam không nói gì, cô cần phải vào hệ thống của khách sạn mới có thể biết mình có cách nào hay không. Nhưng như vậy kỳ thật là xâm phạm vào bảo mật của công ty.

“Em không chắc.” Nghê Lam do dự một hồi, nói thẳng: “Kỳ thật hiện tại em còn chút hoang mang với thân phận của mình, thậm chí không biết lúc trước mình là người tốt hay xấu. Nhưng có người hoài nghi em, em rất tức giận.”

“Anh không nghi ngờ em.” Lam Diệu Dương nói.

Nghê Lam cười rộ lên.

“Thật đó. Em cũng không nên hoài nghi mình.” Lam Diệu Dương hỏi cô: “Hơn nữa, người tốt hay người xấu định nghĩa thế nào? Em không yên tâm gì về mình?”

Nghê Lam nói: “Em chỉ lo, lỡ như em là tội phạm, hoặc làm chuyện gì có dính líu tới pháp luật.”

Lúc này tới lượt Lam Diệu Dương bật cười.

“Sau đó bị cảnh sát tóm được chứng cứ, em không thể làm gì khác ngoài việc chạy trốn khắp chân trời góc bể.” Thấy Lam Diệu Dương cười, Nghê Lam diễn quá lên.

Lam Diệu Dương nói: “Sao lại nghĩ vậy, vì cảnh sát điều tra em à?”

“Không phải.” Sợ Lam Diệu Dương hiểu lầm mình thật sự là tội phạm, Nghê Lam nhanh chóng giải thích: “Em cảm thấy mình là công dân tuân thủ pháp luật, nhưng quả thực có vài điểm đáng ngờ, nhưng em không nhớ nổi, cũng nói không rõ, không cách nào chứng minh mình vô tội. Thêm nữa không có công việc không có thu nhập nên cảm thấy rất không an toàn. Hơn nữa lúc trước em còn giấu diếm đồng nghiệp một số chuyện, ví dụ như em biết quyền anh, ví dụ như em biết dùng máy tính, sau này cũng không biết em có lại phát hiện thêm chút chuyện gì mà em không nhớ rõ không. Mỗi lần phát hiện em lại càng lo lắng.”

“Anh lại nghĩ khác, mỗi lần phát hiện ra gì đó, anh lại càng tin tưởng em.”

Nghê Lam nhìn anh.

“Sau khi em vào phòng anh, anh đã điều tra em. Người và việc trong ngành giải trí anh điều tra tương đối dễ. Cho nên anh biết em làm không ít chuyện ngớ ngẩn, nhưng không thấy báo cáo nào là em đánh người. Cho nên anh phát hiện em biết quyền anh, có thể chế ngự một người đàn ông như Lý Mộc, anh rất bất ngờ.”

Nghê Lam nhăn mặt chun mũi: “Không dùng vũ lực bừa bãi không phải là chuyện nên làm sao?”

Lam Diệu Dương lại nói: “Lý Mộc biên tập lại đoạn ghi âm tung tin bịa đặt, em tức giận như vậy, cải trang mạo hiểm chạy đến văn phòng anh giải thích, nhưng khi em có cơ hội bôi đen anh ta, em lại chỉ dùng cách thức uyển chuyển để giải quyết.”

Nghê Lam há hốc miệng muốn giải thích, lại không nói gì.

“Tuy anh không hiểu lắm, nhưng nếu có thể đồng thời hack tài khoản của anh ta, lại tìm ra được bản ghi âm gốc, anh tin em chắc chắn có thể tìm được những thứ khác trong máy tính anh ta. Em có thể tung hết lên, thậm chí tìm được chứng cứ phạm tội đưa cho cảnh sát, anh ta sẽ thân bại danh liệt, bị kiện, nhưng em không làm như vậy. Em chỉ tự chứng minh mình trong sạch, không mượn cơ hội tổn thương anh ta.”

Lam Diệu Dương nhìn ánh mắt Nghê Lam: “Còn có trước đó, một fan biến thái photoshop ảnh của anh, mấy chiêu trò con nít của cô ta, em càng có cách đối phó. Thậm chí không dùng tới kỹ thuật, em chỉ cần đăng lên thư riêng khiêu khích của cô ta, khơi mào dư luận sẽ có người nói chuyện giúp em rồi.

Chuyện dễ dàng đảo ngược cục diện, việc dễ làm, em lại không làm. Em lo lắng cho thể diện của người khác, bảo vệ danh dự của người khác, tình nguyện bỏ qua cơ hội làm sáng tỏ cho mình.”

Từ lúc mất trí nhớ đến nay, Nghê Lam vẫn luôn lạc quan kiên cường đối diện hiện thực, nhưng bất luận thế nào cũng không tránh khỏi cảm giác lo lắng cô độc, nhưng những lời nói lúc này của Lam Diệu Dương lại xóa tan những thứ này một cách thần kỳ.

Ánh mắt chân thành tha thiết của anh, anh thật lòng khích lệ cô, thật lòng khẳng định giá trị của cô.

“Nếu như lúc trước em thật sự có làm gì sai, vậy chắc chắn cũng có lý do. Giống như chuyện em xông vào phòng anh, anh nghĩ nhất định có nguyên nhân của nó. Không nhớ nữa thì đi tìm. Luôn có cách giải quyết.

Em mới hai mươi hai tuổi, vốn là lứa tuổi bốc đồng lỗ mãng, đơn thuần dễ bị lừa, tính cách còn nóng vội xao động. Lớn lên trong gia đình đơn thân, chắc chắn sẽ nhạy cảm yếu đuối chút. Người khác tốt với em một chút, em liền dễ dàng tin tưởng, dựa vào. Việc này cũng có khả năng.”

Nghê Lam không nhịn được cười: “Còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, anh đã giúp em tìm lý do rồi.”

“Anh là suy đoán hợp lý.”

“Anh mới đơn thuần dễ bị lừa á.” Nghê Lam cười, trong lòng đặc biệt nhẹ nhõm: “Mới giả bộ đáng thương một chút, anh đã cảm thấy người ta là người tốt rồi.”

“Làm gì có, anh nói sự thật có căn cứ.”

“Anh nhất định là thiên sứ nha, Lam đáng yêu.” Nghê Lam nhìn mắt anh, nghiêm túc nói với anh.

Trong mắt cô có sao. Lam Diệu Dương nghĩ.

Anh hắng giọng một cái, chững chạc đàng hoàng nói: “Lam đáng yêu là để em gọi sao?”

“Lam tổng.” Nghê Lam lập tức thành thật.

Lam Diệu Dương nhịn cười, tiếp tục nghiêm túc hỏi: “Thiên sứ là để khen loạn sao? Có phải ai đối tốt với em một chút đều là thiên sứ, gọi bao nhiêu người là thiên sứ rồi?”

“Làm gì có, chắc chắn chỉ có mình anh.”

“Da mặt em dày dễ sợ.” Lam Diệu Dương cảm thấy công lực nhịn cười của mình thật thâm hậu.

“Em chỉ là nhờ khuyên bảo của Lam tổng mà hiểu ra, tỉnh ra, cảm thấy cuộc sống rất có hi vọng.”

Không thể tiếp tục nhiều lời với cô, không thì phải bật cười mất. Thiên sứ phải là hình tượng anh tuấn vĩ đại cao lớn nha.

“Phía bên cảnh sát thế nào rồi?”

“Cho em làm kiểm tra nói dối, một mặt điều tra tình hình của em, một mặt hi vọng em hỗ trợ điều tra.” Nghê Lam giấu đi một số chi tiết quan trọng của hành động ngày mai, đơn giản nói sơ một chút về vụ án.

Trong nhà giam, Trần Viêm bưng khay cơm đi về một chỗ trống.

Từ hôm qua sau khi biết anh sẽ được chuyển nhà giam, tâm tình của anh cũng không tệ. Tên tội phạm mới giấu dao trước đó anh cũng không thấy nữa, nhưng trưởng ngục Hồ Khang vẫn còn ở đó. Trần Viêm rất cảnh giác với anh ta. Sau khi anh yêu cầu đổi sang nhà giam đơn, trưởng ngục kia không còn lởn vởn trước mặt anh, như vậy rất tốt.

Nhưng hiện tại trưởng ngục này ở đây, Trần Viêm nhìn thấy anh ta đã chuyển hướng đến một chỗ khác.

Lúc này có người đụng vào người anh, cơm của anh ta rớt vào giày của một phạm nhân khác. Phạm nhân đó là đại ca trong nhà giam gọi là Hắc Ca. Hắc Ca nhìn giày của mình, giận dữ gào thét bắt người làm đổ cơm kia quỳ xuống liếm sạch sẽ.

Trần Viêm không muốn gây chuyện, xoay người bỏ đi. Người làm đổ cơm kia chộp lấy anh, nói là vì Trần Viêm đụng vào mình.

Bên cạnh có người nói to với Hắc Ca: “Mẹ mày đừng có gây sự. Ăn hết cứt của mày đi.”

Hắc Ca nổi giận, một phát tóm lấy cổ áo người kia. Một người khác ở một bên vây lại, hét lớn kêu Hắc Ca buông tay.

Cảnh ngục thổi còi, hét to kêu mấy người này giải tán.

Trần Viêm bị nhóm này xô đẩy qua lại, anh dùng sức tách đám người ra, lúc cảnh ngục xông tới, anh đã thuận lợi đi ra.

Cảnh ngục vừa tới, tất cả mọi người ngoan ngoãn trở lại.

Trần Viêm liếc mắt nhìn Hồ Khang theo tiềm thức. Hồ Khang cũng qua đây, mấy tên nhóm Hắc Ca sợ ngay, ngoan ngoãn thu dọn sạch sẽ dưới sàn, nhận sai. Trần Viêm lẫn ra xa, tìm chỗ nhanh chóng ăn cơm.

Anh quan sát Hồ Khang, chú ý đến động tĩnh của những người khác, nhai vội rồi nuốt xuống. Cơm hôm nay không ngon, vừa mặn vừa đắng, nhưng Trần Viêm không thèm để ý. Anh nhìn những người khác ngoan ngoãn lại, không ai xông về phía mình, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.

Trong nhà hàng, Nghê Lam chia sẻ một chút chuyện của mình với Lam Diệu Dương, lại nhận được lời khuyên.

Cái gì mà bị đen, không có tương lai, trước mắt vị lão đại này không phải vấn đề.

Nghê Lam chắp tay biểu đạt: “Bây giờ thực sự có chút lòng tin với tương lai rồi. Đang vui như vậy, gọi thêm chút đồ ăn đi.”

Lam Diệu Dương quả thật không nói nên lời, “Lúc nãy ngại gọi món sao?” Nhìn sắc mặt do dự của cô lúc gọi món, anh đoán vậy.

Nghê Lam cười gượng, vẫn không trả lời, không phải lão đại nên hỏi tiếp: ‘Giờ hết ngại gọi món rồi hả.’

Lam Diệu Dương không hỏi, mà trực tiếp nhấn chuông gọi phục vụ mang thực đơn lại.

Thực đơn đến rồi, Nghê Lam lật lật một hồi, dừng chỗ trang kem một lúc, sau đó lật qua. Cuối cùng cô gọi món tôm hùm nướng bơ và gan ngỗng sốt.

Gọi món xong, cô trả thực đơn lại cho phục vụ, nói với Lam Diệu Dương, “Bữa cơm này ngon như vậy, chắc chắn vận may sắp tới rồi.”

Vừa nói xong, điện thoại đã reo vang. Cô vừa nhìn vừa cười nói với Lam Diệu Dương: “Linh thật, chắc chắn là vận may tới rồi.”

Lam Diệu Dương ra hiệu cho cô nghe máy, không sao hết.

Nghê Lam bắt máy: “Anh Kính.”

Lam Diệu Dương không để ý, vẫy vẫy tay với phục vụ, kêu đem thực đơn ra cho mình, sau đó anh lật đến trang đồ tráng miệng, nhìn mấy loại kem một chút.

Kế đó anh chỉ vào hương vani, đang định nói với phục vụ thì lại nghe thấy Nghê Lam có chút ngạc nhiên kêu lên: “Tiết mục truyền hình trực tiếp? Thể loại gì vậy? Em với anh sao? Lại có chương trình đồng ý cho em đi sao? A, thật là bất ngờ. Lại còn là vì scandal của tụi mình? Anh Kính, anh thật sự là thiên sứ nha.”

Lam Diệu Dương bình tĩnh khép thực đơn lại, đưa cho nhân viên phục vụ, khách sáo nói: “Không gọi thêm nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.