Ngày Nắng Gặp Mưa Rào

Chương 30: Chương 30




Nghê Lam suy xét thật lâu, trả lời điện thoại cho Thiệu Gia Kỳ: “Chị Gia Kỳ, em đồng ý hủy hợp đồng, nhưng em có một điều kiện. Công ty phải giúp em đàm phán được hợp đồng của ‘Phần thưởng tối cao’, ít nhất năm mùa, mỗi mùa mười vạn. Công ty căn cứ vào hợp đồng rồi khấu trừ tiền vào tiền em phải bồi thường.

Em vẫn muốn gặp chị Tĩnh, về sau em vẫn còn lăn lộn trong nghề, không muốn chị em kết thúc trở mặt với nhau. Sau này mọi người không gặp chỗ này thì gặp chỗ khác, chưa biết chừng còn có cơ hội hợp tác. Cho nên vì suy nghĩ này, em muốn ký hợp đồng chương trình và thỏa thuận hủy hợp đồng cùng lúc.”

Thiệu Gia Kỳ nói: “Em là lo hủy hợp đồng xong lại thêm nợ, sau đó chương trình lại thất bại đúng không? Em suy nghĩ rất thấu đáo. Chị sẽ nói với chị Tĩnh. Nhưng ký một lúc năm mùa, không biết bên phía chương trình có chịu không.”

“Nếu không được vậy em không hủy hợp đồng nữa. Hủy hợp đồng rồi em không có gia cảnh không có chỗ dựa, coi như thật sự tham gia được chương trình rồi cũng dễ bị người có tài nguyên khác giành mất. Không phải chị nói hiệu quả chương trình của bọn họ cần cao thủ sắt, ngôi sao mềm sao?

Em chính là cao thủ, chỉ cần em tham gia được một mùa là có thể chứng minh. Nhưng em muốn tham gia nhiều mùa hơn, chỉ là dựa vào bản lĩnh thì không bảo đảm lắm. Phía sau không có người đại diện, không có công ty giúp em, em sẽ bị người ta giành mất.”

Thiệu Gia Kỳ cảm thấy lo lắng của Nghê Lam là đúng. Cho dù sau khi cô lên chương trình biểu hiện cực kỳ tốt, làm chương trình hấp dẫn, cũng có khả năng bị người có quan hệ ngư ông đắc lợi. Trong ngành này, tranh tiết mục với một người không có gia cảnh gì rất dễ dàng.

“Được rồi, em suy nghĩ rất đúng. Chị đi thảo luận xem sao.”

Nghê Lam kết thúc cuộc gọi với Thiệu Gia Kỳ, lại gọi cho Âu Dương Duệ.

Âu Dương Duệ đang ở trong nhà tù, đi theo cục trưởng nhà giam thẩm tra phạm nhân. Sự tình tiến triển không thuận lợi, mặt Âu Dương Duệ lạnh tanh. Lúc nhận được điện thoại, Hồ Khang, anh và Liêu Tân đang bàn về tình huống trong camera.

Âu Dương Duệ chờ Hồ Khang nói xong mới gọi lại cho Nghê Lam.

Nghê Lam hỏi anh: “Đã xác định được nguyên nhân cái chết của Trần Viêm chưa?”

“Xác nhận là trúng độc xyanua.”

“Kẻ đầu độc thì sao?”

Âu Dương Duệ dừng một lúc: “Vẫn đang tra.”

“Ý là nói có khả năng không tra được? Camera quay không đến, thẩm vấn không ra, nguồn gốc thuốc độc tìm không được?”

Âu Dương Duệ khó chịu ngay, lại lặp lại: “Vẫn đang tra!”

Nghê Lam nói: “Cho dù bây giờ tâm tình anh không tốt, nhưng tôi vẫn phải nói với anh một tiếng. La Văn Tĩnh yêu cầu tôi hủy hợp đồng, lần này tôi khó từ chối rồi, liên quan đến vấn đề cơm áo. Bất luận thế nào, tôi phải lo cuộc sống của mình trước. Cho nên anh muốn tôi tìm ra manh mối từ La Văn Tĩnh, xem ra sau này sẽ khó đấy.”

Âu Dương Duệ không nói gì, bên kia điện thoại rất im lặng.

Nghê Lam tiếp tục nói: “Chuyện anh yêu cầu tôi làm, tôi đã làm rồi, nhưng kỳ thực các anh không nói cho tôi toàn bộ sự thật, bây giờ Trần Viêm chết rồi, người tiếp theo có phải là tôi không, tôi thấy rất sợ. Các anh luôn giữ thái độ hoài nghi với tôi, yêu cầu tôi hợp tác, nhưng trong quá trình hợp tác lại tuỳ thời tìm cơ hội trị tội tôi, tôi cũng thấy áp lực. Tôi không muốn vào tù oan, cũng không muốn bị người ta mưu sát.”

Âu Dương Duệ hỏi: “Cô có suy nghĩ gì?”

“Tôi muốn một chút bảo đảm.”

“Tôi sẽ xin phái người bảo vệ cô.”

“Không cần. Nội bộ cảnh sát các anh có vấn đề, cái này anh rõ hơn ai hết. Trần Viêm cũng vì vậy mà chết. Phái người bảo vệ tôi, là giám sát, hay là bảo vệ, hay là mưu hại, cái này còn chưa chắc.”

“Thế cô muốn sao?”

“Tôi tự bảo vệ mình, để tránh hiểu lầm không đáng, các anh tránh xa tôi một chút. Tôi là người bình thường, muốn có công việc bình thường, các anh đừng quấy rầy tôi kiếm tiền sống, đừng gây phiền phức cho tôi.”

Âu Dương Duệ: “…”

“Sau khi bảo đảm được công việc cuộc sống của tôi, tôi đồng ý hợp tác cùng cảnh sát các anh, hỗ trợ các anh điều tra chân tướng vụ án, cũng để chứng minh cho tôi. Nhưng điều tra án có nguy hiểm, tôi cũng cần có được sự tin tưởng và trao quyền của các anh, tránh lo lắng về sau, tôi mới có thể toàn tâm toàn ý hợp tác với cảnh sát, cho nên tôi muốn ký một thỏa thuận với các anh.”

“Thỏa thuận gì?” Âu Dương Duệ hơi kinh ngạc. Lại còn thỏa thuận, tính đem cái ngành giải trí đó tới cục cảnh sát của bọn họ chơi đùa hay sao?

“Tôi cần một bản thỏa thuận, bất kể trước đây tôi có làm gì, nếu như lần này tôi có thể hỗ trợ các anh phá án thành công, vậy thì xóa bỏ những chuyện trước đây. Nếu như trước đây tôi vô tội, vậy phải luận công khen thưởng cho tôi chút tiền.

Bây giờ tôi là cái bia đỡ đạn, bất kỳ lúc nào cũng có thể gây chú ý với tội phạm. Tôi với La Văn Tĩnh đều trong ngành giải trí, tôi có thể điều tra thông qua con đường khác hoặc tìm cơ hội điều tra trực tiếp. Cho nên, đối với cảnh sát các anh mà nói, tôi có giá trị.

Nhưng trong lúc tôi tự bảo vệ mình có thể sẽ làm ra một số hành động. Còn nữa, chính là vì tôi không nhớ rõ trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì, việc mất trí nhớ là gánh nặng trong lòng tôi. Nếu tôi vì hỗ trợ cho cảnh sát mà mạo hiểm, vậy thì tôi thấy cảnh sát cũng nên cho tôi sự bảo đảm để yên tâm, cũng là hợp lý.”

Âu Dương Duệ lạnh băng nói: “Phạm tội chính là phạm tội, không có chuyện xóa tội.”

“Cái tôi nói là phạm tội nhẹ trong quá trình lập công lớn sẽ được miễn trừ xử phạt theo luật.”

“Cô rất hiểu luật đó.”

“Cũng tạm. Đây không tính là điểm đáng ngờ chứ? Không sao. Dù sao yêu cầu của tôi là vậy, anh có thể thương lượng với lãnh đạo một chút không. Nhưng nhờ anh xử lý cẩn thận một chút, đừng đánh trống khoa trương khắp nơi. Còn nữa, nếu như đạt được thỏa thuận, nhờ anh nói thêm chi tiết vụ án cho tôi, chắc chắn là tôi đã bị để mắt tới rồi, tôi biết càng nhiều càng dễ đề phòng. Trần Viêm chết rồi, mạng của tôi xin các anh quý trọng một chút.”

Âu Dương Duệ suy nghĩ một hồi nói: “Tôi sẽ xin chỉ thị cấp trên.”

“Được.”

“Mấy ngày nay phải theo vụ án, qua mấy ngày nữa tôi sẽ trả lời cô.”

“Được. Vừa hay mấy ngày này tôi cũng bận.”

Âu Dương Duệ không nói, cúp điện thoại rồi.

Lam Diệu Dương muốn hiểu rõ chương trình ‘Phần thưởng tối cao’ mới này, gọi mấy cuộc điện thoại, điều tra hết nội tình nhà người ta. Trong công ty đều biết, ông chủ cảm thấy hứng thú với chương trình này.

Người đại diện Vương Dụ nghe phong phanh tin tức, đi hỏi thăm chương trình, cảm thấy không tệ, cực kỳ thích hợp cho một người mới ký hợp đồng với bọn họ.

Cô này tên là Đào Niệm Hạ, là MC chương trình game online, ca hay nói ngọt, dáng dấp rất đẹp, rất có duyên với khán giả. Thế là Blue ký hợp đồng thu về, định hướng phát triển cô thành thần tượng. Bây giờ đang lên lớp thanh nhạc, tìm người sáng tác ca khúc solo cho cô. Trước đó cũng để nghệ sĩ đang nổi tiếng của Blue đưa cô lên cùng một chương trình, hiệu quả rất tốt.

Cô gái này phản ứng nhanh, nói chuyện đâu ra đó, trải nghiệm thực tế đặc biệt tốt.

Bây giờ trò chơi này là người chơi thật phát sóng trực tiếp, rất phù hợp với cô. Cái khác không nói, cô mặc đồ chiến đấu lên là có thể khiến người ta sáng cả mắt. Càng chưa nói kinh nghiệm chơi game của cô phong phú, đầu óc có chiến lược, các loại súng ống trang bị trong game thuộc lòng như cháo. ‘Phần thưởng tối cao’ cũng là dạng game như vậy, quá dễ để bắt đầu.

Vương Dụ hỏi một chút, cô quả thật đã từng chơi ‘Phần thưởng tối cao’, xếp hạng cũng cao. Cái này lại càng có ưu thế thương lượng.

Thế là Vương Dụ đi tìm tổ sản xuất. Tổ sản xuất rất thẳng thắn, nhân tuyển kỳ đầu của bọn họ gần như đã định rồi, hai tuyển thủ chiến đấu thật, một người ba hoa huyên thuyên sẽ ghép cặp với một chị gái nghiêm túc, em trai ngại ngùng xấu hổ sẽ ghép với chị gái diễn viên hài không che được miệng, còn có một đôi ‘tra nam tiện nữ.’

Mặt khác, bốn hợp đồng đều đã đàm phán xong, chuẩn bị ký. Bây giờ chính là đang chờ phía Phan Kính và Nghê Lam.

Vương Dụ nghe là Phan Kính và Nghê Lam, cảm thấy góc tường này vẫn có thể nạy ra. Phan Kính là đàn ông già ba mươi, Nghê Lam thì đen đến người người chửi mắng, sao có thể cạnh tranh với Blue của bọn họ.

Vương Dụ lôi ra một đống ưu thế của Đào Niệm Hạ, nào là MC game, lượng fan, hình tượng, tuổi tác, các anh không phải muốn ghép đôi sao? Trong game Đào Niệm Hạ cũng có một đối tác ghép đôi, thường thi đấu chung, đủ ăn ý, đối phương cũng là người dẫn chương trình nổi tiếng, tên là Ngô Niệm. Fan trong game gọi anh là Ngô Ngạn Tổ.

Vương Dụ gọi điện thoại tại chỗ cho Đào Niệm Hạ, kêu cô hỏi Ngô Niệm có thể tham gia chương trình này với cô hay không. Ngô Niệm là nghệ sĩ tự do, không có công ty quản lý, rất dễ nói chuyện.

Tổ sản xuất bên này cũng lên mạng tra thông tin Ngô Niệm một chút.

Kết quả tra một cái, Đào Niệm Hạ và Ngô Niệm thật sự rất nổi tiếng. Tổ sản xuất gọi điện cho công ty game, bên phía công ty nghe xong tên hai người này liền biết là ai, trong game đúng là người dẫn chương trình rất nổi tiếng.

Vương Dụ cảm thấy việc này đã ổn thỏa một nửa. Một lát sau Đào Niệm Hạ trả lời điện thoại, nói Ngô Niệm tham gia được, giá cả tùy cô.

Vương Dụ liền nói cho tổ sản xuất biết tình huống. Hơn nữa giá của anh ta báo thấp, Đào Niệm Hạ và Ngô Niệm mỗi người năm vạn.

Blue cũng không hi vọng người mới sẽ lập tức kiếm được bao nhiêu về cho công ty, cái Blue xem chính là kế hoạch tổng thể, khả năng dẫn xuất, lợi ích tương lai lâu dài. Công ty có kế hoạch tuyên truyền và kế hoạch phát triển đầy đủ cho Đào Niệm Hạ, tham gia tiết mục trực tiếp ba ngày chỉ là một phần nhỏ, cho nên một chút tiền này không quá quan trọng, Vương Dụ nắm chắc tâm lý.

Tổ sản xuất nghe vậy không có từ chối, chỉ nói sẽ thương lượng lại. Nhân tuyển không tệ, giá cả so ra cũng rất tốt.

Nội bộ tổ sản xuất vốn có tranh luận về đôi Phan Kính và Nghê Lam này, nhưng mà nhà sản xuất muốn có mánh lới, Phan Kính với Nghê Lam xứng như vậy, ngàn đôi có một, đụng được quả là cơ duyên.

Cho nên, chọn lựa thế nào, vẫn phải họp thảo luận một chút.

Ngày hôm sau, Vạn Hạ nhận được điện thoại của tổ sản xuất, cô nghe tin xong, hỏi thăm truy vấn một phen, quả thực là ngạc nhiên đến ngẩn người.

Phan Kính ở ngay bên cạnh cô, Vạn Hạ liền nói trực tiếp với Phan Kính.

“Chương trình ‘Phần thưởng tối cao’ kia bị Blue chặn rồi.”

Phan Kính trực tiếp phun nước trong miệng ra: “Bị ai?”

“Một nữ nghệ sĩ mới ký hợp đồng với Blue, xuất thân dẫn chương trình game, cô ấy với một nam chính bên game truyền bá ghép đôi.”

“Blue của nhà Lam Diệu Dương đó hả?” Phan Kính quả thực không thể tin.

Vạn Hạ gật mạnh đầu.

Phan Kính hơi trợn mắt, vẫn không quay lại, “Vậy hôm trước anh ta đạo mạo nhận điện thoại từ tay Nghê Lam, hỏi chúng ta một hồi, là muốn để nghệ sĩ của mình cướp bát cơm của Nghê Lam à?”

Vạn Hạ lại gật mạnh đầu.

Phan Kính sững sờ hồi lâu, chậm rãi nói: “Nghê Lam thật là ngốc.” Khẳng định là trúng mỹ nam kế rồi.

Mà anh cũng thật khờ, sao lúc đó lại đần độn vậy, không nhận ra Blue cũng là đối thủ cạnh tranh. Nghê Lam là nghệ sĩ của Phong Phạm, mắc mớ gì đến Lam Diệu Dương? Việc gì phải nói cho anh ta biết.

A, ngu quá, bọn họ thật là một đám ngu xuẩn.

Vạn Hạ nói: “Công ty của Nghê Lam nói Nghê Lam tự yêu cầu, hoặc là không ký, còn không thì phải ký năm mùa liền.”

Phan Kính: “…”

Vạn Hạ: “Tổ sản xuất ghép anh với cô ấy với nhau, cho nên cô ấy ra điều kiện này, có nghĩa là tổ sản xuất cũng phải cân nhắc có phải ký năm mùa với anh hay không. Những người khác chỉ ký một mùa, đối với họ chỉ là rủi ro nhỏ. Cho nên đây cũng là một nguyên nhân khiến chúng ta bị hất chân.”

Phan Kính không còn lời nào để nói: “…Nghê Lam kia thật ngốc.” Chắc chắn là bị mỹ nam xúi giục rồi.

Vạn Hạ nói: “Còn nữa, giá của anh ở đây là cao nhất, lớn tuổi nhất. Nam chính bên game nổi tiếng để thay thế kia mới có 21 tuổi, giá 5 vạn.”

Phan Kính: “…”

Trẻ hơn anh mười tuổi, giá có một phần sáu.

Phan Kính thở dai: “Được rồi, đằng nào tôi cũng vô duyên với chương trình thực tế. Vẫn là chọn kịch bản tiếp tục diễn vai phản diện đi.”

Nhưng nghĩ ngợi vẫn thấy không nuốt được cục giận này, anh gọi điện cho Nghê Lam: “Em gái, chương trình quay trực tiếp mất rồi em biết không?”

“Không biết.” Tâm tình Nghê Lam đang không vui. Phần mềm bẻ khoá mật khẩu thất bại rồi. Cô chỉ còn lại một cơ hội, cô không muốn thử nữa.

“Hì hì.” Phan Kính bỗng nhiên vui vẻ, kiểu cười trên nỗi đau của người khác: “Em biết là ai cướp mất không?”

“Ai?” Trong máy tính chắc chắn cất giấu nội dung rất quan trọng.

“Lam tổng á. Chính là Lam tổng Lam đáng yêu đó.”

Nghê Lam: “…”

Cổ Hoắc gõ cửa văn phòng Lam Diệu Dương, đi vào. Anh thấy nên báo cáo việc này với ông chủ một chút.

“Sếp.”

Ánh mắt Lam Diệu Dương rời khỏi điện thoại, anh vừa định gọi điện thoại cho Nghê Lam hỏi cô xem chuyện chương trình đã bàn đến đâu rồi, sao mãi không thấy có tin tức.

Cổ Hoắc thấy Lam Diệu Dương nhìn qua, nhân tiện nói: “Trước đó không phải anh hỏi thăm chương trình ‘Phần thưởng tối cao’ sao?”

“Thì sao?” Lam Diệu Dương không biết anh hỏi chuyện đó làm gì.

“Bên phòng nhân sự nói đã đàm phán được rồi.”

Lam Diệu Dương: “…”

“Tôi có dặn phòng nhân sự đi bàn bạc chương trình này sao?” Lam Diệu Dương nhẹ giọng hỏi, giọng điệu có chút nguy hiểm.

“Vậy nên em thấy phải nói cho anh một tiếng.” Cổ Hoắc ngẩng đầu ưỡn ngực, lập công lớn.

Lam Diệu Dương ném di động lên bàn, người ngã về phía sau ghế: “Đoạt của ai?”

Anh đã có dự cảm rồi.

Quả nhiên.

“Nghê Lam và Phan Kính.”

Sắc mặt Lam Diệu Dương rất khó nhìn.

Cổ Hoắc cảm thấy phải giúp đồng nghiệp một chút: “Cũng không tính là cướp, công ty Nghê Lam đưa ra điều kiện bên sản xuất thấy không chấp nhận được.”

“Phong Phạm ra điều kiện gì?”

“Ký năm mùa, một mùa mười vạn. Nghê Lam cùng với Phan Kính. Phan Kính một mùa là 30 vạn.”

Lam Diệu Dương bực mình: “Cho nên bọn họ muốn tiết kiệm chút tiền à? Không có tiền làm chương trình làm gì?”

Cổ Hoắc không dám nói lời nào.

Lam Diệu Dương phẩy tay nói anh ra ngoài. Cầm di động lên, từ giao diện gọi điện thoại cho Nghê Lam chuyển sang số điện thoại của nhà sản xuất ‘Phần thưởng tối cao’ – Thẩm Hà.

Cổ Hoắc rón rén ra tới cửa, Lam Diệu Dương đột nhiên hỏi: “Là ai?”

Cổ Hoắc lập tức hiểu ý, đáp: “Đào Niệm Hạ.”

Lam Diệu Dương gọi điện thoại, Cổ Hoắc đi ra ngoài.

Thiệu Gia Kỳ chạy đến nhà tìm Nghê Lam, chuyện rất nghiêm trọng, cô cảm thấy gọi điện thoại không thích hợp, vẫn là nói chuyện trực tiếp hay hơn.

Kỳ thật trước khi đàm phán cô đã thấy ký một lần năm mùa rất khó, cô cũng đã chuẩn bị kỹ phần thảo luận qua lại. Ví dụ như đối phương nói ký hai ba mùa gì đó, tóm lại là có thể tranh thủ được càng nhiều mùa càng tốt, thậm chí cô đã nghĩ kỹ đối sách, ví dụ như ký thành 1+4 hoặc là một cộng mấy mùa, nếu mùa đầu Nghê Lam đạt giải quán quân, thì mấy mùa sau sẽ có hiệu lực.

Kết quả sau khi cô nói ra hi vọng có thể ký được mấy mùa tiếp theo, đối phương liền từ chối rồi. Giống như là đợi cô đưa ra điều kiện cao một chút để từ chối. Cô cảm thấy tình hình không đúng, về sau hỏi thăm một chút, quả thật bất ngờ.

Thiệu Gia Kỳ rất nản, kết quả đến chỗ Nghê Lam, thấy cô đã biết chuyện mà lại còn rất bình tĩnh.

“Em nói đúng.” Thiệu Gia Kỳ nói. “Không có gia cảnh không có chỗ dựa quả thật rất dễ bị người có tài nguyên tranh mất.”

“Vẫn còn may.” Nghê Lam nói, “Vừa khéo mọi người giữ khoảng cách với nhau chút.”

Thiệu Gia Kỳ: “…” Em iu, em có thấy giọng điệu em có chút chua xót không.

“Vậy…” Thiệu Gia Kỳ cẩn thận dè dặt hỏi: “Lam tổng có nói gì với em không?”

“Cướp mất cơ hội của em thật là ngại quá, ai bảo người mới ngây thơ nhà anh ca hay nói ngọt được yêu thích, không có chút scandal, tổ sản xuất tuyển cô ấy là chuyện hiển nhiên.” Nghê Lam giả giọng bắt chước Lam Diệu Dương.

Thiệu Gia Kỳ xụ mặt xuống: “Thật là nói vậy?”

“Không có!” Nghê Lam nhảy dựng lên, rốt cuộc giận dữ, “Cướp tiền của em, tuyệt đường sống của em! Anh ta còn dám nói thế, em đập bể đầu anh ta.”

Nghê Lam đi tới đi lui, vung nắm đấm: “Ai ngờ được người cuối cùng giết chết em không phải La Văn Tĩnh, mà là Lam Diệu Dương anh ta.”

Thiệu Gia Kỳ: “…”

“Khinh người quá đáng rồi!” Nghê Lam cực kỳ tức giận, “Người khác em không nói, mà lại là Lam Diệu Dương giở trò phía sau!”

Thiệu Gia Kỳ rụt cổ lại, dáng dấp đẹp hung dữ cũng thật đáng sợ.

“Vậy rốt cuộc anh ta nói gì?” Thiệu Gia Kỳ kiên trì hỏi, thật quá tò mò.

“Không nói gì!” Nghê Lam chống nạnh, “Ngay cả điện thoại anh ta cũng không gọi, anh ta còn dám gọi tới sao! Dám sao!”

Điện thoại Nghê Lam để trên bàn trà reo rồi, màn ảnh hiện lên ‘Lam Diệu Dương’.

Thiệu Gia Kỳ: “…”

Nghê Lam: “…”

Thiệu Gia Kỳ thoáng nhìn Nghê Lam, lại quay đầu nhìn điện thoại.

Điện thoại vẫn lì lợm tiếp tục vang.

Nghê Lam nhìn điện thoại chằm chằm, thuận theo câu cuối lúc nãy nói tiếp: “Anh ta lại dám gọi!”

Sau đó cô xoay ngoắt sang một bên: “Không nghe!”

Thiệu Gia Kỳ rất muốn nhận điện thoại cho Nghê Lam, muốn biết sau khi làm ra loại chuyện như vậy Lam Diệu Dương sẽ nói gì với Nghê Lam, nhưng cô không dám đụng vào điện thoại.

Hai người một đứng một ngồi, đều nhìn điện thoại.

Điện thoại kêu một hồi thì ngừng, sau lại kêu tiếp.

Nghê Lam đi về phía ghế sofa, Thiệu Gia Kỳ tưởng cô nghe máy, kết quả Nghê Lam rất sĩ diện, đặt chân xuống ngồi lên sofa, trừng mắt nhìn điện thoại.

Điện thoại lại reo một hồi xong ngưng.

Màn hình điện thoại tối đen, Nghê Lam đưa tay ấn một cái, màn hình chờ sáng lên, hiện lên hai cuộc gọi nhỡ.

Thiệu Gia Kỳ rất muốn chửi sao em không nghe máy, em nhìn thông báo cuộc gọi nhỡ làm cái quỷ gì?

Lúc này có tin nhắn WeChat tới, trên màn hình hiện lên câu: ‘Đừng giận. Anh không biết việc này, không phải anh sắp xếp.’

ID tin nhắn này là ‘Nhị Lam thần.’

Thiệu Gia Kỳ làm bộ không nhìn thấy. Cô lặng lẽ liếc Nghê Lam một cái, nhìn thấy Nghê Lam hí hí mắt lén nhìn màn hình điện thoại.

‘Nhị Lam thần’ là ai? Lam tổng?

Thiệu Gia Kỳ làm bộ không đoán.

Lúc này một tin WeChat nữa lại tới, vẫn là ‘Nhị Lam thần.’

‘Anh tìm nhà sản suất, hẹn bên đầu tư ăn cơm. Em muốn năm mùa, vẫn còn cơ hội.’

Thiệu Gia Kỳ đảo nhanh mắt một vòng, đọc xong rồi lại lén nhìn Nghê Lam.

Nghê Lam vẫn không lên tiếng, nhìn chằm chằm điện thoại, trên mặt không chút biểu cảm.

Tim Thiệu Gia Kỳ đập bình bịch, chửi rủa điên cuồng: ‘Mẹ nó trẻ tuổi thật là tốt, sức khỏe tốt, lo lắng cũng không để ai nhìn ra.’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.