Ngày Nắng Gặp Mưa Rào

Chương 41: Chương 41




Nghê Lam nghe thấy tiếng thét chói tai bên kia, tim đập như trống chầu.

Giọng nói Lam Diệu Dương vẫn như thường: “Diệt khẩu à, nghe có vẻ nguy hiểm.” Loại tình huống bây giờ làm adrenaline của anh tăng vọt, cảm giác gan hẳn ra. “Anh phải cúp máy rồi, anh cần tập trung tinh thần.”

“Chia sẻ định vị của anh cho em đi.” Nghê Lam lớn tiếng kêu.

“Được. Cúp đây.” Lam Diệu Dương chia sẻ định vị cho Nghê Lam trên WeChat, sau đó hô lớn với mấy người đang chạy. “Đừng đi qua thang máy, đi cầu thang thoát hiểm an toàn hơn. Theo tôi.”

Dáng dấp anh cao lại đẹp trai, chân dài đi nhanh, vừa cất tiếng nói đã có một số người nhận ra anh, liền có người đi theo anh thật.

Chỉ một lúc sau Lam Diệu Dương đã dẫn đi một đoàn người.

Nghê Lam nhận được định vị chia sẻ, cô cắm điện thoại lên khung xe đạp, đạp xe đi, nhanh chóng chạy về vị trí cửa tiệm của Lam Diệu Dương.

Lam Diệu Dương dẫn mọi người vào cầu thang thoát hiểm, dòng người lập tức chen chúc.

Lượng khách trên tầng bốn tầng năm tương đối nhiều, đám người lao xuống tụ lại với bọn họ một chỗ. Lam Diệu Dương lớn tiếng chỉ huy trật tự, rất nhiều người nhận ra anh, người không biết anh cũng không thắc mắc anh rốt cuộc là ai, dù sao thấy có người lãnh đạo thì cứ đi theo. Nhất thời Lam Diệu Dương trở thành tiêu điểm trong đám người.

Lam Diệu Dương mừng là tình huống không mất khống chế, kế sách của anh vẫn có thể áp dụng. Một người chỉ huy khỏe khoắn năng động không thể nào đột nhiên ngã xuống hôn mê mà người xung quanh không nghi ngờ không thắc mắc, anh sẽ không để bị mang đi im hơi lặng tiếng trong đám người.

Nhưng cũng không vì vậy mà anh buông lỏng cảnh giác, anh tận lực đi sát bên tường, tránh chen vào trong đám người, anh đi rất chậm, quan sát chung quanh. Một mặt chỉ huy mọi người dìu người già chăm sóc trẻ nhỏ, một mặt quan sát kỹ người có biểu hiện khác thường trong đám người.

Anh gần như nhớ được dáng người chiều cao của người khả nghi kia.

Anh không nhìn thấy người nọ, cũng không có tình huống đáng nghi nào.

Lam Diệu Dương bước nhanh, cẩn thận đề phòng từng li từng tí, ruốt cuộc cũng tụ hợp được với Trần Châu ở hành lang tầng trệt.

Trần Châu kéo anh đi: “Không ra bãi đậu xe, ra ngoài trước đã.”

Trần Châu vừa che chở Lam Diệu Dương vừa gạt nhóm người ra. Lúc này Lam Diệu Dương mới nhẹ nhõm thở ra, theo phía sau anh ra ngoài.

Đám người vẫn còn chen chúc, bên cạnh Lam Diệu Dương có một thanh niên mặc áo khoác đỏ, đeo kính đen chen lấn đụng phải Lam Diệu Dương một chút. Lam Diệu Dương vô thức nói một câu ‘không sao’, nhưng trong lúc lơ đãng quay đầu, anh nhìn thấy nửa người dưới của người đang gạt dòng người ra này – quần jean, giày thể thao màu xanh đen.

Anh đã thấy qua.

Quần và giày này là người thần bí theo dõi anh mặc.

Lúc này Lam Diệu Dương mới phát hiện dáng người của người này tương tự với người theo dõi anh trước đó, mà cái áo khoác màu đỏ kia hơi to một chút.

Lam Diệu Dương nhanh chóng sờ lên người, ví tiền của anh mất rồi.

Lam Diệu Dương hét lớn một tiếng: “Đứng lại.”

Mẹ nó, bất cẩn rồi. Đổi sang một cái áo khoác màu sáng, đeo thêm cặp kính đen đã làm anh ngu đi rồi.

Lam Diệu Dương giận tím mặt, quăng bộ quần áo trên tay đi liền đuổi theo, anh chỉ vào bóng lưng người kia kêu lớn: “Bắt lấy người mặc áo khoác đỏ kia, hắn ta trộm ví của tôi.”

Từ tiếng kêu đầu tiên của Lam Diệu Dương, người kia đã liều mạng xô đẩy đám đông để chen ra ngoài, người xung quanh hoảng sợ ào ào né tránh.

Trần Châu chỉ sợ có bẫy, muốn giữ chặt Lam Diệu Dương nhưng tốc độ Lam Diệu Dương cực nhanh, đã chen vào trong đám người đuổi theo người kia.

Trần Châu lớn tiếng quát: “Đừng đuổi theo, quay lại.”

Lam Diệu Dương mặc kệ anh, vừa đuổi vừa hét lớn: “Bắt lấy người mặc áo khoác đỏ, hắn ta là kẻ trộm.”

Trần Châu đuổi theo sát, nhưng đám người bị tên trộm và Lam Diệu Dương dạt ra đều đẩy về phía anh, ngăn cản anh đi tới.

Tên trộm rốt cuộc thoát ra khỏi đám người, bắt đầu chạy nhanh. Lam Diệu Dương đuổi theo không từ bỏ.

Tên trộm cởi chiếc áo khoác đỏ vứt đi, Lam Diệu Dương tiếp tục hô: “Ăn cướp, bắt hắn lại, ăn cướp.”

Nghê Lam ra sức đạp xe nhanh chóng đuổi tới, đột nhiên ánh mắt liếc thấy điểm đỏ trên điện thoại đang di chuyển. Cô vội vàng nhìn kỹ lại, vị trí cũ vẫn luôn không thay đổi đột nhiên lại nhanh chóng chuyển động, Lam Diệu Dương đã an toàn lên xe rồi sao? Nhưng sao lại không gọi điện báo tin cho cô?

Trong lòng Nghê Lam xuất hiện linh cảm không lành, cô dừng lại, gọi điện thoại cho Lam Diệu Dương nhưng không có ai nhận.

Nghê Lam cắn răng, quay đầu xe, xông vào con dốc tắt.

Lam Diệu Dương đuổi theo tên trộm không tha, anh cảm thấy anh có thể đuổi kịp, anh có lòng tin!

Nhưng hoàn toàn không ngờ tới tên trộm này lại có người tiếp ứng.

Một chiếc xe gắn máy chạy như bay tới. Lái xe đội mũ bảo hiểm che mặt, không thấy mặt mũi. Chiếc xe máy kia dừng trước tên trộm, tên trộm chạy mấy bước tới, sắp sửa nhảy lên xe.

Lam Diệu Dương thấy vậy liền đổi hướng chạy về phía giao lộ. Trần Châu ở phía sau đã đuổi theo kịp, tốc độ của anh nhanh hơn Lam Diệu Dương, cách Lam Diệu Dương càng lúc càng gần.

Tên trộm lên xe nhìn lại không thấy Lam Diệu Dương sau lưng. Tên lái xe đã phóng xe đi, chẳng mấy chốc đã chạy tới giao lộ, bỗng nhiên một bộ quần áo bay tới đập vào đầu! Lái xe giật mình, mắt hắn bị che, xe lảo đảo nghiêng sang bên rồi ngã xuống đất.

Lam Diệu Dương biết mình không nhào tới xe được, anh vừa chạy vừa cởi áo vest ra, thấy xe chạy tới liền quăng áo tới.

Vốn không ôm hi vọng gì, vậy mà lại trúng.

Lam Diệu Dương mừng rỡ, cả người khỏe lên, anh xông lên một phát bắt được tên trộm.

Tên trộm kia phản ứng rất nhanh, trở tay liền thúc một phát vào ngực Lam Diệu Dương.

Lam Diệu Dương đau đến suýt chút nữa thở không được. Anh ôm ngực lui về sau mấy bước, tên trộm kia đảo mắt đã thấy Trần Châu đuổi tới. Lúc này chắc chắn không kịp nhấc xe dậy, thế là tên trộm nhanh chóng xoay người bỏ chạy.

Lam Diệu Dương tức đến chửi thề, tiếp tục liều mạng đuổi theo.

Trần Châu đã đuổi tới, lớn tiếng kêu Lam Diệu Dương: “Đừng đuổi nữa.”

Nhưng Lam Diệu Dương mắt điếc tai ngơ. Trần Châu đành phải đuổi theo anh. Nhưng tên lái xe gắn máy kia đã bò lên, hắn bỗng nhiên đánh tới phía Trần Châu, ôm Trần Châu quăng xuống đất. Trần Châu một cước đá văng hắn ra, lăn người đứng dậy, tên lái xe đánh tới Trần Châu, ra một quyền xuống đầu anh.

Trần Châu né tránh, giơ tay đánh trả. Thân thủ của tên lái xe không tệ, né một đòn của anh xong lại đánh tới.

Trần Châu không ham chiến, một cước đá lui tên lái xe, xoay người chạy. Anh biết rõ nhiệm vụ của mình, anh phải đuổi theo bảo vệ Lam Diệu Dương. Nhưng mục đích của tên lái xe này là muốn ngăn cản anh, nháy mắt lại lao đến Trần Châu.

Chẳng mấy chốc Lam Diệu Dương đã đuổi kịp tên trộm chạy tới một con đường, tên trộm chạy vào một ngõ nhỏ đầy xe đạp và đồ linh tinh, con ngõ kia lại là hẻm cụt, tên trộm chửi một câu, xoay người lại.

Lam Diệu Dương thở dốc, trách móc: “Mẹ nó mày lại chạy giỏi vậy.”

Tên trộm cũng chửi: “Mẹ nó mày mới chạy giỏi.” Hắn ta tháo kính vứt sang một bên, móc ra một con dao.

Lam Diệu Dương mạnh mẽ nuốt lại câu chửi kế tiếp.

Lam Diệu Dương đứng thẳng, thở phì phò suy nghĩ. Anh đứng đây dây dưa một hồi, chút nữa Trần Châu có thể chạy tới, anh chỉ cần đứng đây dây dưa một lát là được.

“Người anh em, có gì từ từ nói. Anh chỉ cần tiền mà thôi, không cần phải chơi lớn vậy.” Lam Diệu Dương giơ hai tay ra thế yếu với tên trộm, “Chúng ta thương lượng một chút.”

Tên trộm cảnh giác nhìn anh chằm chằm, tiến về phía anh hai bước.

Lam Diệu Dương nhanh chóng lui lại một bước, “Hì hì, đừng xúc động, đừng xúc động, tôi không làm khó anh, anh bình tĩnh một chút.” Anh giơ tay trái lên, tay phải chậm rãi tháo chiếc đồng hồ trên tay trái, “Anh xem, chúng ta làm như vầy được không. Tôi dùng chiếc đồng hồ này đổi cái ví của tôi, được không?”

“Bà mẹ mày bớt nói nhảm đi.” Tên trộm giơ dao lên, hét: “Cút ngay.”

“Anh chỉ cần tiền thôi, đồng hồ này của tôi rất đáng tiền.” Lam Diệu Dương lấy đồng hồ ra, tiến lên hai bước, tên trộm nhanh chóng hét lên: “Đừng qua đây, đứng yên.”

Lam Diệu Dương giơ đồng hồ cho tên trộm xem, nói: “Chiếc đồng hồ này mười mấy vạn, mẫu có hạn, bán được giá rất cao trên thị trường secondhand.” Lam Diệu Dương nhìn tên trộm, nói cho hắn ta tên thương hiệu, “Anh không tin có thể lên mạng tra thử. Anh chỉ cần tiền mà thôi, tôi cho anh. Nhưng cái ví tiền kia là quà của con dâu tương lai mẹ tôi chọn mua cho tôi, lợi ích dòng họ, rất phức tạp, đêm nay tôi đi tiệc mà không có cái ví biểu hiện tiếp nhận ý tốt này sẽ làm cho mẹ buồn. Anh có biết tôi không? Tôi là Lam Diệu Dương.”

Tên trộm nhìn anh chằm chằm, không nói gì.

Lam Diệu Dương lại nói: “Thật đó, không thì anh lấy hết tiền trong ví đi, trả lại ví cho tôi là được. Tôi sẽ không báo cảnh sát, không bị gì đâu. Tiệc tối nay rất quan trọng, cái ví này cũng rất quan trọng. Tiền trong ví không nhiều đâu, anh lấy thêm đồng hồ nữa. Tôi không lừa anh, anh không biết tôi hả? Vậy anh biết Liên Húc không?” Anh lại nói ra tên một nghệ sĩ nổi tiếng: “Tôi là ông chủ của bọn họ, anh tra một cái là biết.”

Tên trộm nhìn anh chằm chằm, rốt cuộc mất kiên nhẫn, hét lớn một tiếng: “Không muốn chết thì cút ngay.”

Hắn vừa hét vừa giơ con dao lao tới.

Lam Diệu Dương giơ cái đồng hồ ném vào mặt hắn.

Tên trộm quay đầu né, Lam Diệu Dương thừa cơ kéo một chiếc xe đạp qua ném về phía tên trộm.

Khung xe đạp lớn, tên trộm kia không thể né được, đành phải nghiêng người lui về sau theo bản năng, bị nện trúng người, lảo đảo lui về sau mấy bước không dừng lại.

Lúc này Lam Diệu Dương đã đánh một quyền vào mặt hắn.

Tên trộm kia nhanh chóng né qua một bên, nhưng không chịu nổi lực phóng tới của Lam Diệu Dương, rốt cuộc té xuống đất. Lam Diệu Dương nhanh chóng bay tới nắm lấy cổ tay phải của hắn đè xuống đất.

Tên trộm kêu một tiếng đau đớn nhưng con dao vẫn không tuột khỏi tay.

Lam Diệu Dương chỉ được cái mã võ, không thể hoàn toàn giữ chặt tay chân tên trộm. Tên trộm nhấc khuỷu tay thúc Lam Diệu Dương một cái, cong chân đạp một phát lên đùi Lam Diệu Dương.

Lam Diệu Dương bị đạp văng ra, a một tiếng té sang một bên.

Tên trộm nhanh chóng bò dậy, Lam Diệu Dương ngã nhào lảo đảo xông lên ôm chặt lấy hai chân hắn.

Hai người cùng té xuống đất.

“ĐCM mày!” Tên trộm tức lắm rồi, tung mấy cước đạp mạnh Lam Diệu Dương.

Lam Diệu Dương nhịn đau ôm lấy chân hắn, quơ tới chân hắn, cởi giày hắn quăng đi.

Không có giày coi mày chạy kiểu gì!

Tên trộm kia trợn tròn mắt ngay lập tức, quay người đá một phát vào mặt Lam Diệu Dương.

Lam Diệu Dương lăn sang một bên, nhanh chóng bò dậy, chạy vội tới trước kéo một chiếc xe đạp bị mất bánh che ở trước người, chặn cái ngõ lại.

Tên trộm mới rồi bị té đập thẳng mặt, mũi chảy máu, vừa đau vừa chật vật. Một tay hắn chống đất đứng dậy, nhổ nước bọt, phun cát trong miệng ra, lại vuốt mặt một cái, thấy máu. Hắn tức giận nắm chặt con dao xông tới Lam Diệu Dương: “ĐM nó, muốn chết sao!”

Lam Diệu Dương nhịn đau, thở hồng hộc, nội tâm quật cường, giọng nói trầm ổn: “Tôi chỉ muốn cái ví kia thôi. Tiền và đồ trong ví anh có thể lấy còn không được sao? Sao nói vậy mà anh còn không hiểu?”

Tên trộm chửi rủa: “Mày bị đần à! Tránh ra, không là tao đâm chết mày đó!”

Lam Diệu Dương không nhường, anh chửi lại: “Mày mới là đồ ngu á, đưa tiền còn không muốn, thằng ngu!”

Lam Diệu Dương nắm chặt khung xe đạp, trong lòng sốt ruột, vừa rồi đánh nhau vài lượt đã thấy rõ thực lực. Tên trộm vặt này đã từng luyện võ, đánh nghiêm túc khẳng định dư sức đối phó với tên công tử như anh. Nếu Trần Châu không tới kịp, tên trộm này xông lên đâm anh, anh chỉ có thể dùng chiếc xe đạp này đẩy hắn ra một chút sau đó bỏ chạy.

Giữ được núi không sợ không có củi đốt.

Tên trộm giơ dao tiến lên một bước hét lớn: “Cút ngay.”

Lam Diệu Dương nhìn hắn chằm chằm, không nhúc nhích.

Tên trộm nghiến chặt răng, do dự một hồi hét to: “ĐM mày!”

Nói xong liền lao tới Lam Diệu Dương.

Lam Diệu Dương hùng dũng hiên ngang dùng sức quăng khung xe, xoay người chạy.

Vừa mới xoay người thì hoa mắt, một bóng người phóng tới như mũi tên vượt qua anh bay về phía tên trộm.

Lam Diệu Dương dừng gấp lại, nghe sau lưng truyền đến tiếng tên trộm a một tiếng kêu đau, anh quay người lại, nhìn thấy tên trộm ôm bụng té xuống đất. Nghê Lam chống chân xuống đất, ngồi trên chiếc xe leo núi của cô dừng trước mặt anh.

Lam Diệu Dương mừng rỡ, lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu.

Nghê Lam xuống xe, dùng sức đẩy xe. Chiếc xe trượt về phía Lam Diệu Dương, anh nhanh chóng đón lấy, đạp chân chống xuống, dựng gọn gàng.

Nghê Lam một cước đá văng khung xe đạp ngăn giữa cô và tên trộm.

Tên trộm bật dậy như con cá chép búng, giơ bàn tay cầm dao lên, bày ra thế đánh nhau.

Nghê Lam không nói hai lời, cởi ba lô sau lưng ra vứt qua một bên.

Một cái vứt này vừa khéo quăng xuống dưới chân Lam Diệu Dương, anh giúp cô nhặt ba lô lên phủi phủi, ôm vào trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.