Nghê Lam được thêm vào trong nhóm chat khách mời của tiết mục, sáu vị khách mời còn có người đại diện của bọn họ, trợ lý cùng với tổ tiết mục, tổ quản lý khách mời, nhà sản xuất, quản lý tiết mục, đều ở đó.
Lúc Nghê Lam được thêm vào cô đang nói chuyện điện thoại với Vu Thừa.
Vu Thừa và Lam Diệu Dương đến phòng server của công ty an ninh ở thành phố bên cạnh, Lam Diệu Dương kiểm tra hình ảnh gốc của tầng 20 khách sạn lưu trên server, từ ngày 9 tháng 9 đến nay đều không thấy nhân viên khả nghi nào vào phòng 2001. Nói cách khác, camera và cửa an ninh của phòng quả thực đã từng bị người ta hack.
Nhưng Vu Thừa lại không phát hiện được gì trên server, ngoại trừ một chuỗi ghi chép sử dụng quyền hạn của nhân viên quản lý khách sạn mà Nghê Lam lưu lại.
Lam Diệu Dương nói cho Vu Thừa chuyện Nghê Lam đã dặn dò, Vu Thừa cũng cố ý kiểm tra những phần liên quan, cũng không phát hiện được gì.
Hacker này chẳng những xóa hết lịch sử ghi chép của khách sạn, cũng xóa bỏ hết lịch sử trên server của công ty an ninh.
Chỗ này liên quan rất nhiều đến trình độ kỹ thuật và nội dung chuyên ngành, Vu Thừa nói Lam Diệu Dương không hiểu lắm, liền muốn để nhân viên quản lý phát hiện ra lỗ hổng này nói chuyện trực tiếp với Vu Thừa.
Lam Diệu Dương không muốn để bọn họ biết Nghê Lam, liền nói là lúc quay về sẽ sắp xếp cuộc họp.
Đúng lúc đó Âu Dương Duệ gọi điện thoại cho Vu Thừa hỏi tình hình điều tra thế nào, nghe được chuyện này liền kêu Vu Thừa đưa điện thoại cho Lam Diệu Dương.
“Nhân viên quản lý kia có phải Nghê Lam hay không? Cô ấy cong cong thẳng thẳng thế nào tôi còn không biết sao? Đêm đó cô ấy ở khách sạn suốt, thời gian này trùng với thời gian server bị hack.” Âu Dương Duệ nói.
Lam Diệu Dương không thích anh, cũng không thích giọng điệu của anh.
Âu Dương Duệ nói: “Kêu Nghê Lam nói chuyện với Vu Thừa, tôi sẽ không nghi ngờ Nghê Lam vì cô ấy có kỹ thuật hack máy tính.”
Lam Diệu Dương cảm thấy hoàn toàn không thể tin tưởng. Cảnh sát biết lừa người nhất, lại còn lừa đường đường chính chính.
“Anh không muốn lãng phí thời gian của mình thì thời gian của người khác cũng quý giá. Nhân lúc Vu Thừa còn ở chỗ phòng server để cậu ta kiểm tra triệt để tình hình chút đi, người ta là chuyên gia cũng bận rộn nhiều việc. Chúng tôi mời cậu ấy hỗ trợ cũng không dễ dàng gì, lần sau chưa chắc sẽ đi với anh chuyến nữa.”
Lời này có lý. Lam Diệu Dương nghĩ ngợi liền liên lạc với Nghê Lam. Nghê Lam trái lại không bận tâm. Cô không xử lý đồng hồ định vị chính là không sợ Âu Dương Duệ biết. Chỉ là cô quả thực không ngờ tới trên lịch sử ghi chép của server lại không có.
Thế là chính Nghê Lam cũng rất muốn nói chuyện với Vu Thừa để hỏi tình hình một chút.
Hai kỹ thuật viên máy tính cứ vậy nói chuyện với nhau. Lam Diệu Dương ngồi bên cạnh nghe rõ từng chữ nhưng không hiểu gì.
Ngoại trừ tập cơ bụng, có phải cũng nên bắt đầu học cho biết máy tính một chút không?
Lam Diệu Dương nghe chuyên gia nói chuyện không hiểu bắt đầu thất thần, kiểu phụ nữ như Nghê Lam thật là hay quá mà, quá biết nhắc nhở đàn ông vươn lên.
Vu Thừa và Nghê Lam thảo luận thật lâu, sau đó anh lại quay về phòng server một chuyến. Lần này thời gian anh ở lại dài hơn, còn nói chuyện với quản lý phòng máy, kiểm tra các thiết bị liên quan, bận rộn tới tận tối, nhưng cuối cũng vẫn không tra ra được gì.
Hacker kia quả thực xử lý sự việc cực kỳ sạch sẽ, không lưu lại một chút dấu vết.
Nghê Lam nói chuyện xong với Vu Thừa, cô quay lại WeChat xem một chút. Trong nhóm khách mời kia, mọi người mới đầu đều chào hỏi khách sáo, Phan Kính còn tag tên cô, nhưng cô vẫn không trả lời. Về sau trong nhóm mọi người nói sang chuyện khác, Thẩm Hà cảm ơn mọi người, Chu Văn Bân cảm ơn mọi người, nhóm quản lý cũng cảm ơn mọi người, sau đó thì không còn gì nữa, trong nhóm im lặng như gà mắc tóc.
Nghê Lam không hiểu tình hình lắm, cô thử thăm dò bằng cách phát ra một bao đỏ một tệ.
Phan Kính bỗng nhiên nhảy ra: ‘Biết mình chọc người ta ghét mà không có thành ý chút sao?’
Nghê Lam vội vàng nói: ‘Bấm nhầm số lẻ rồi.’
‘Tiếp bóng.’ Phan Kính phát ra một bao đỏ 200 tệ, Nghê Lam là người đầu tiên cướp được. Cướp được 87.5 tệ.
Nghê Lam mừng như điên, cô cộng thêm 5 tệ, góp thành 88 tệ, lại phát ra.
Lần này Môn Bội Bội cũng tới góp vui, cô cũng phát ra một bao đỏ 200 tệ.
Sau đó mọi người khách sáo trò chuyện vài câu trong nhóm, phát bao đỏ cho nhau, bầu không khí đã sôi nổi hơn so với ban đầu.
Trong lòng Nghê Lam liền nghĩ, không khí chưa đủ, tiền bạc tới giúp.
Nhung mọi người không hề đề cập tới chuyện trên Weibo, sợ cô ngại. Ngược lại Nghê Lam thoải mái giới thiệu bản thân: ‘Em là Nghê Lam, là cái người bị chửi dữ dội trên mạng kia, trong tiết mục nhờ mọi người chiếu cố nhiều hơn.’
Sau đó cô lên Weibo tìm đại một nội dung vừa liếc mắt đã thấy về mình, đó là dân mạng nói, Nghê Lam xuất hiện, nhân vật phản diện cũng thành người tốt. Hiện tại người mọi người muốn thấy bị đánh bẹp dí chính là Nghê Lam, mạng của Phan Kính được bảo vệ rồi.
Nghê Lam chụp bình luận của dân mạng gửi ra.
‘Nhìn xem, có em ở đây, người khác đều an toàn rồi.’
Lần này Phan Kính hăng hái, anh lưu lại rất nhiều lời khen mình, ra sức gửi.
Nghê Lam trả lời, ‘Cứ coi là anh ép em, em cũng không gửi mấy tấm chụp màn hình mình bị chửi đâu.’
Cô lên chép mấy bình luận dân mạng động viên, khích lệ các khách mời khác, không sót người nào, không có thiên vị.
Những vị khách mời khác yên tâm rồi, cô này cũng được đó, rất mạnh mẽ, chắc là sẽ dễ tương tác.
Nghê Lam hi hi ha ha với mọi người một trận, xem như hoàn thành việc giao tiếp nhóm của tân binh ngây thơ mới ra nghề đã có scandal.
Cô lại cảm khái một lần nữa, ngành giải trí thật không dễ lăn lộn.
Cô chờ tin tức của Vu Thừa. Đến rất khuya, Vu Thừa lại nói chuyện một lần nữa với cô, nói là không tìm được bất kỳ manh mối nào.
Nghê Lam nghĩ ngợi, bọn họ gặp phải đối thủ như thế nào?
Trễ hơn chút, Lam Diệu Dương gọi điện thoại cho Nghê Lam, lúc này trời đã khuya rồi.
Lam Diệu Dương nói cho Nghê Lam là bọn họ đã trở về, anh mới tiễn Vu Thừa về.
Nghê Lam hỏi anh tình hình cụ thể hôm nay, Lam Diệu Dương nói cho cô biết, cảm thấy Vu Thừa rất có trách nhiệm, tốn rất nhiều thời gian trong phòng máy, còn thảo luận với nhân viên quản lý phòng máy rất lâu, Âu Dương Duệ cũng gọi điện thoại tới hỏi mấy lần.
“Vu Thừa nói đối phương khẳng định là một hacker rất lợi hại.” Lam Diệu Dương ngáp, hai ngày nay anh ngủ không ngon, đã rất buồn ngủ rồi.
Nghê Lam kết thúc cuộc nói chuyện, kêu anh đi ngủ sớm.
Nghê Lam cầm lấy tư liệu vụ án Âu Dương Duệ đưa, một lần nữa sắp xếp lại manh mối của vụ án này.
Giả như hôm đó cô lưu nội dung quan trọng nào trong thẻ nhớ, cô không có thời gian quay về nhà hoặc tìm chỗ khác cất đi. Cô mang nó đi theo La Văn Tĩnh, Khương Thành, Thiệu Gia Kỳ đến Lam Sắc Hào.
Trong buổi tiệc xảy ra một số chuyện khiến cô cảm thấy nguy hiểm, thấy nhất định phải giấu thẻ nhớ để bảo vệ nội dung trong thẻ nhớ.
Cô trộm được một tấm thẻ phòng, cô quyết định giấu thẻ nhớ trong căn phòng đó.
Nhưng trong phòng đó có người, tuy có chút xấu hổ nhưng cô đã giấu thành công rồi.
Thế là cô dùng phần mềm làm một cái meme đánh dấu địa điểm giấu đồ vật, viết ‘hỏng bét rồi’ để truyền tin từ xa cho người nào đó.
Đây chính là nguyên nhân vì sao mà cô tham gia tiệc tối lại không uống rượu, bởi vì trên người cô có đồ quan trọng, cô cần giữ tỉnh táo.
Cô chọn giấu thẻ đi mà không phải mang theo người rời đi là vì cô thấy mình còn chưa bại lộ sao? Cô còn có ý đồ giả vờ điềm nhiên như không có việc gì tiếp tục quay về làm nội ứng?
Cần phải tiếp tục quay về, vậy chắc chắn cái cô nắm được trong tay vẫn chưa phải bằng chứng để định tội cuối cùng.
Sau đó cô còn chạy mất, còn rất gấp, đến mức không quay về lấy thẻ.
Cũng có lẽ là vì cô biết mình đã chọc giận Lam Diệu Dương, quay về lại sẽ gặp rắc rối với bảo vệ, không có cơ hội lặng lẽ nhanh chóng đi lấy đồ.
Tóm lại, lần này cô rời đi thì hoàn toàn bị lộ rồi.
Cô đến đường Long Côn.
Nếu như Weibo của cô là báo tin cho Quan Phàn, vậy khẳng định Quan Phàn cũng sẽ phát tin cho cô, nhưng dùng cái gì? Tại sao Quan Phàn lại đến đường Long Côn?
Nghê Lam xem lại từ đầu hình ảnh chụp và ghi chép hiện trường tai nạn xe ngày 9 tháng 9 của các cô mà Âu Dương Duệ cho cô.
Quan Phàn cầm cổ tay cô, đè lên người cô, hai người hôn mê bên cạnh chiếc xe nổ tung.
Ở chỗ không xa còn có một cái còng đã mở.
Quan Phàn lấy ra còng tay? Muốn bắt cô?
Vậy rốt cuộc cô có phải trợ thủ của Quan Phàn không?
Nghê Lam bực bội ném tư liệu sang một bên.
Nghê Lam bật máy tính lên, tiếp tục xem xét nội dung trong điện thoại di động của La Văn Tĩnh mà cô bí mật chép ra.
Lịch sử trò chuyện, lịch sử cuộc gọi, Weibo, email bên trong rất nhiều, app sử dụng cũng là loại bình thường hay thấy.
Đây chính là một người phụ nữ cuồng công việc, ngay cả nói chuyện phiếm cũng nói chuyện công việc, phong cách nói chuyện không đùa giỡn, thật đúng là kiểu có việc gì nói việc đó. Không ảnh selfie, không giải trí tiêu khiển.
Nghê Lam rất hoài nghi trước ngày 9 tháng 9 cô đã điều tra được gì từ người phụ nữ này.
Nếu trong tay cô có Clone và phần mềm giám sát, vậy cho thấy là cô muốn dùng. Hẳn là cô đã dùng qua.
Trừ phi sau ngày 9 tháng 9, La Văn Tĩnh đã xóa hết nội dung liên quan.
Nhưng dựa vào ghi chép này trong điện thoại của cô, khối lượng công việc của cô rất lớn, thường xuyên tăng ca, có khi còn gửi email công việc ra lúc một giờ sáng, Nghê Lam không biết một ngày cô ấy có thể ngủ được mấy tiếng, còn có thời gian mà phạm tội nữa?
Nghê Lam quyết định đi ngủ.
Nếu như cô biết rõ mình là ai thì tốt rồi.
Tại cục cảnh sát, phòng làm việc của Viên Bằng Hải.
Viên Bằng Hải đứng dậy kéo rèm cửa bằng lụa trắng, khẽ che đi chút ánh nắng buổi sáng hướng đông nam.
Âu Dương Duệ vừa mới báo cáo tình hình điều tra camera của Lam Sắc Hào với Viên Bằng Hải, bây giờ đang nói về Trần Viêm.
“Trước đó chúng ta điều tra nhầm phương hướng. Trước đó chúng ta cứ theo chặt mẹ của Trần Viêm, điều tra tài khoản của bà ấy nhưng không phát hiện được gì. Chúng ta liền bỏ đi manh mối này.” Trong giọng nói của Âu Dương Duệ có kiểm điểm bản thân, “Nhưng ý thức của Nghê Lam khiến cô ta đi đến chỗ mẹ của Trần Viêm ở, điều này cho thấy chỗ đó vẫn còn giá trị điều tra. Cho nên tôi đã điều tra lại một lần nữa. Tài khoản mẹ Trần Viêm quả thực không có vấn đề gì, nhưng hai người hàng xóm có quan hệ rất tốt với bà ấy, trước khi Trần Viêm vào ngục, mỗi nhà nhận được một trăm năm mươi ngàn, tháng thứ hai, mỗi nhà lại nhận được một trăm ngàn, cuối cùng mỗi nhà nhận được tổng cộng hai trăm năm mươi ngàn.”
Viên Bằng Hải vừa nghe vừa cầm lấy tách trà. Ông ra hiệu cho Âu Dương Duệ nói tiếp.
“Chúng tôi đến đó hỏi thì hai nhà hàng xóm đều thừa nhận là tiền Trần Viêm cho. Trần Viêm gọi điện thoại cho bọn họ, nói bọn họ rằng bản thân làm việc sai trái bị đi tù, phải mấy năm nữa mới có thể ra tù. Anh ta sợ mẹ không có người chăm sóc nên gửi ít tiền cho hàng xóm, để bọn họ giúp đỡ chăm sóc bà. Hai trăm năm mươi ngàn, năm mươi ngàn là cho hàng xóm, hai trăm ngàn là để bọn họ chi tiêu hàng ngày và đi khám bệnh cho mẹ anh ta. Trần Viêm nói bọn họ đưa theo mỗi tháng, đừng nói ra ngoài.”
“Tổng cộng năm trăm ngàn?”
“Đúng. Bỏ ra năm trăm ngàn mua Trần Viêm gánh tội thay.”
“Đã điều tra ra nguồn gốc tiền chưa?”
“Tôi mới lấy báo cáo từ chỗ trinh thám. Năm trăm ngàn này là do mười hai tài khoản hợp thành. Mười hai người này đều là trưởng nhóm biểu diễn, diễn viên phó đạo điễn, hoặc là quản lý công việc của đoàn phim. Mỗi tháng trong tay bọn họ đều có ghi nhận số tiền chuyển nhận, có cái mấy vạn, có cái mấy trăm, còn có rất nhiều khoản tiền mua cơm, đạo cụ, có một số tài khoản cũng không phải do bọn họ tự quản, sổ ghi chép cực kỳ không rõ ràng. Rất nhiều khoản tiền bọn họ chuyển cùng lúc, theo tài khoản của công ty truyền hình chuyển ra. Tiền gom lại sau khi chuyển ra, có khi bọn họ cũng không biết người nhận được là diễn viên nào, văn phòng nào.”
Viên Bằng Hải đặt tách xuống: “Nói cách khác, bọn họ nhận được tiền từ nhiều kênh, trừ đi khoản tiền của mình, sau đó lại chuyển khoản ra theo danh sách. Hai nhà hàng xóm này nằm trong danh sách được chuyển tiền.”
“Đúng vậy. Mười hai tài khoản này sau khi được trinh thám điều tra cẩn thận, trong đó có hai chủ tài khoản rất cẩn thận, còn lưu lại danh sách trả tiền lúc đó, yêu cầu thanh toán cho hai hàng xóm kia là Giải trí Phong Phạm.”
“La Văn Tĩnh?”
Âu Dương Duệ nói: “Rất có thể. Nghê Lam điều tra chuyện này, cho nên trong trí nhớ của cô ta có lưu lại thông tin này. Tôi chỉ sợ cô ta biết nhiều tin tình báo hơn, còn cất giấu vật chứng, nhưng cô ta không còn nhớ nữa rồi.”
“Trí nhớ của cô ta là vấn đề lớn đó.” Viên Bằng Hải nói, “Vẫn nên quan sát cô ta trước, phải bảo đảm an toàn của cô ta.”
Âu Dương Duệ đáp lời, lại nói: “Quan Phàn không nghi vấn chuyện tài khoản của hai nhà hàng xóm này.”
Viên Bằng Hải hỏi: “Cậu cảm thấy cô ấy biết rõ sao?”
“Cô ấy biết. Nhưng cô ấy không muốn đánh rắn động cỏ. Một khi số tiền kia bị tra ra thì hai người hàng xóm kia đương nhiên sẽ thông báo cho Trần Viêm. Khi đó Trần Viêm còn chưa biết có thể có khả năng hợp tác. Trần Viêm biết sự việc bại lộ, đương nhiên sẽ mật báo cho người đứng phía sau Sơn Lâm.”
“Bây giờ Trần Viêm chết rồi, vì vậy chỉ còn manh mối La Văn Tĩnh và giải trí Phong Phạm này?”
“Tôi cũng cho điều tra lại từ đầu việc Trần Viêm bị ngộ sát. Tôi nghĩ trước đó có khả năng tôi cũng đi sai phương hướng. Có người cố ý gây chuyện gây náo loạn, cho nên chúng ta kiểm tra chính những người gây chuyện, nhưng lại không tìm ra thuốc độc trên người bọn họ.”
“Đánh lạc hướng?”
“Rất có thể.”
“Phía bên Phong Phạm làm sao điều tra?”
“Phong Phạm đã tuyên bố hủy hợp đồng với Nghê Lam. Nhưng vẫn trong ngành giải trí, bất kỳ lúc nào cũng có thể nói Nghê Lam tiếp cận.”
“Động tĩnh gần đây của Nghê Lam quá lớn.” Viên Bằng Hải nói, “Cậu nhắc nhở cô ấy một chút, tránh cho cô ấy không biết tình hình.”
“Tôi nghĩ cô ấy biết. Đây chắc cũng là một phương thức tự vệ.”
Viên Bằng Hải nói: “Tài khoản bên phía Phong Phạm kia tạm thời đừng đụng tới. Tài khoản của công ty giải trí với nhân viên tương đối phức tạp, rất dễ bị mất, trước khi có được bằng chứng trực tiếp vẫn nên bình tĩnh.”
“Được.”
Nghê Lam nghỉ ngơi một ngày, chuẩn bị cho họp báo tiết mục ngày mai.
Nói đến cô cũng rất khẩn trương, trước đó đối mặt với chửi rủa đều là trên mạng, bây giờ phải hợp báo, sẽ phải đối mặt với người thật, cô phát hiện cô có chút chướng ngại tâm lý.
Hôm nay động tĩnh trên mạng vẫn rất lớn.
Bởi vì chuyện Bành Khải ngoại tình đã lộ ra rồi.
Hình ảnh Chu Tân Mỹ tìm người giúp đỡ, tụ tập thương lượng phải bắt gian tình ở Lam Sắc Hào đều có.
Trong video đã biên tập qua, Chu Tân Mỹ nói: “Tìm thêm mấy người tới đi, khách sạn này có nhiều lối ra.”
Hai mươi phút sau thì Nghê Lam đạp xe đạp tới. Nghê Lam đeo khẩu trang và đội mũ, tìm một góc vắng dừng xe, sau đó đi vòng qua hông khách sạn đi vào, rồi biến mất trong video.
Sau đó lại có một vài người tới.
Đừng nói là người bình thường xem, ngay cả Nghê Lam suýt chút nữa cũng tin.
Nguyên một ngày, mấy kênh tiếp thị, giải trí, đối thủ của Bành Khải, Chu Tân Mỹ đều đã tham gia hết rồi. Thông tin mọi người đăng lên không giống nhau, nhưng tất cả đều làm rõ chuyện này.
Bành Khải ngoại tình, Chu Tân Mỹ bắt gian, cuối cùng lại cẩu huyết hòa hợp khiến chuyện này thành trò cười.
Mọi người bắt đầu đào bới, người thứ ba là ai, ngoại tình bao lâu rồi, Chu Tân Mỹ phát hiện như thế nào? Còn phân tích quá trình từ tư thế hùng hổ đe dọa tìm thêm người giúp đỡ lớn thế nào đến cuối cùng tha thứ cho tên đàn ông cặn bã ra sao của Chu Tân Mỹ.
Còn có người tự xưng biết chuyện nói hai người này vì bảo vệ mình, gửi ảnh chụp Nghê Lam cho ký giả, bịa chuyện xe đạp biến thành xe sang.
Cũng có người đứng ra làm sáng tỏ hai vợ chồng này không biết Nghê Lam, việc này với việc của Nghê Lam là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, không thể nào nhập làm một nói vu oan hãm hại.
Nhưng đã không còn ai quan tâm rồi.
Chuyện Nghê Lam bò lên giường đã không còn mới mẻ, không có phê như vở kịch vợ chồng ân ái bắt gian tình.
Nghê Lam nghe ngóng một chút, nghe nói Thẩm Hà đã ra tay, Lý Mộc đã ra tay, còn có Công ty giải trí Blue cũng ra tay.
Tài liệu vở tuồng của vợ chồng này hiển nhiên cũng tới từ nhiều nguồn khác nhau, còn có ‘bạn thân’ hữu nghị cung cấp.
Nghê Lam hỏi Lam Diệu Dương, anh nói anh vốn nghe lời mặc kệ không quản, nhưng sau đó anh có nghe bên phòng PR điều tra ra nói hai vợ chồng kia vì hình tượng sự nghiệp, lấy Nghê Lam ra làm bia, còn nói nhiều lời rất khó nghe. Lam Diệu Dương liền không vui.
Nghê Lam nghe xong thì vui, lúc Lam Diệu Dương nói anh không vui thật là đáng yêu.
Hôm sau là buổi họp báo của ‘Phần thưởng tối cao.’
Khác với những người khác có trợ lý, người đại diện đi theo, Nghê Lam tự mình tới. Thẩm Hà cho xe tới đón cô.
Buổi họp báo tổ chức ở sảnh giải trí của khu trò chơi. Sân chơi trên núi chính là nơi ghi hình.
Nghê Lam lần đầu tới nhưng cô không có tâm trạng ngắm cảnh sắc, bởi vì ống kính của phóng viên đã chụp cô tanh tách rồi.
Tổ tiết mục sắp xếp rất chu đáo, ăn uống đều có đủ.
Năm người khác đều có fan hâm mộ của mình tới cổ động, chỉ có Nghê Lam không có. Tổ tiết mục tìm mấy cô gái giơ bảng cho Nghê Lam, trên đó viết ‘Nghê Lam cố lên.’ Vì tránh để Nghê Lam khó chịu, đã sắp xếp cho Nghê Lam ngồi ở vị trí ngoài cùng.
Các câu hỏi trong khâu phỏng vấn đều đã được sắp đặt trước, phóng viên đặt câu hỏi đều rất ổn thỏa. Ví dụ như phần thưởng anh chị muốn là gì, tại sao anh chị lại muốn tham gia tiết mục này, anh chị muốn chung đội với ai.
Nhóm khách mời trả lời cũng rất an toàn ổn thỏa, nhất là Phan Kính, quả thật sử dụng phong độ tốt nhất, một hình tượng anh trai hiền lành, hơn nữa danh tiếng của anh cũng cao nhất ở đây, rất được hoan nghênh.
Lúc Phan Kính nói phần thưởng anh muốn chính là ‘diễn người tốt’, tất cả mọi người đều cười. Anh còn nói người anh muốn chung tổ nhất là Nghê Lam, vì người khác cùng đội với cô khẳng định áp lực rất lớn, anh là nhân vật phản diện nên không quan trọng, những người khác vẫn là hình tượng chính diện.
Phan Kính nói gì Nghê Lam đều rất phối hợp. Câu trả lời của cô cũng an toàn khiêm tốn, cũng tương đương khích lệ.
Thẩm Hà theo sát toàn bộ buổi họp báo, cực kỳ hài lòng.
Lúc tan họp báo, Nghê Lam xuống sân khấu. Cô chợt thấy trên tấm bảng phông nền họp báo lớn kia có một nhóm lớn các đơn vị tài trợ, có một cái tên rất quen thuộc trong danh sách: Công ty an ninh Thụy Thuẫn.
Đây không phải là công ty dịch vụ an ninh của Lam Sắc Hào sao.
“Tiết mục mời vệ sĩ bảo vệ à?” Nghê Lam hỏi Thẩm Hà.
“Không a, tất cả các thiết bị ghi hình trực tiếp trong sân chơi đều do Thụy Thuẫn cung cấp, là loại tiên tiến nhất trong trò chơi thực chiến.” Giọng điệu Thẩm Hà rất tự hào, “Độ nét cao, linh hoạt, ngõ ngách nào cũng có. Yêu cầu góc quay với đạo diễn cũng rất cao. Cho nên tổ đạo diễn tụi chị có mười người, cam đoan ống kính cho sáu người các em không ít đâu.”
“Lợi hại ghê, lần này là dốc hết vốn liếng a.” Thụy Thuẫn chính là công ty an ninh tốt nhất trong nước, cô đã nghe Lam Diệu Dương khoác lác qua.
“Thụy Thuẫn có cổ phần ở Viễn Bác, trong tiết mục này, ông chủ Tần đã đem hết tài nguyên dưới tay mình đổ vào đây, đất đai, trò chơi, nhân viên và phần mềm kinh doanh, rất có đầu óc kinh doanh.”
Thẩm Hà dẫn Nghê Lam đi xong, bỗng nhiên chỉ, “Nhìn xem, Tần tổng cũng tới rồi, chút nữa Tần tổng sẽ giảng giải thử nghiệm trò chơi cho phóng viên. Ông ấy rất xem trọng tiết mục này.”
Tần Viễn nhìn thấy sáu vị khách mời, vẻ mặt tươi cười, bắt tay chào hỏi với bọn họ.
Cuối cùng đến chỗ Nghê Lam, “Ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu, hôm nay rốt cuộc gặp được người thật rồi.”
Nghê Lam bắt chặt tay ông, lịch sự cười với ông một tiếng.