Ngày Nào Đi Học Cũng Phải Bực

Chương 39: Chương 39: Em thích cậu ấy trước




Biên tập: Bột

Không có gì là một nụ hôn không giải quyết được.

Thẩm Tịch bị Tiết Diễm dỗ đến mức đầu óc choáng váng, dù có giận hơn nữa cũng bị hôn hóa thành không.

Lúc ra cửa, cô cũng quên cả sợ bị người quen trông thấy, mà chỉ choáng váng bị Tiết Diễm nắm tay đi vào thang máy, trong đầu vẫn tràn ngập về nụ hôn vừa rồi.

Tiết Diễm thấy vẻ ngượng ngùng của Thẩm Tịch thì lại không nhịn được xoa xoa đầu cô.

Tóc Thẩm Tịch vừa được sấy vào nếp lại bị cậu vò thành hơi rối.

Thẩm Tịch bất mãn đập vào tay cậu rồi giận trách: “Sao cậu thích vò tóc tôi thế hả, không sợ càng vò càng ngốc à?”

“Không sợ.” Tiết Diễm ngậm ý cười nói: “Vò ngốc rồi, về sau tôi sẽ cứu vãn IQ của con chúng ta.”

“Cậu...”

Thẩm Tịch vừa tức vừa xấu hổ, cô đưa tay lên định đánh cậu nhưng bị Tiết Diễm bắt được, rồi thuận thế kéo vào trong ngực mình.

Đúng lúc này, cửa thang máy cũng mở ra.

Ba nam nữ sinh đứng ngoài cửa bỗng ngây ra.

Giang Diệc Đường là người phản ứng đầu tiên: “Má nó! Đây là thế nào, sao lại “show ân ái” trước bàn dân thiên hạ, hai người yêu đương ngầm cơ mà? Không sợ bị người ta nhìn thấy... Ưm ưm...”

Cậu ấy còn chưa nói hết thì đã bị Từ Hạo vội vàng bịt miệng lại: “Cậu nói nhỏ chút, người bên tòa nhà này đều là hàng xóm của em gái tôi đó.”

Sau đó Từ Hạo lại quay đầu nhìn về phía Thẩm Tịch vẫn còn ngây ra, tiếp đó lại rơi vào tay Tiết Diễm còn đang ôm bả vai của cô: “Hai người cũng thế, quang minh chính đại thế này, không sợ bị phát hiện à? Còn không mau buông tay?”

Thẩm Tịch vẫn chưa kịp hiểu gì, bảo là cùng đi ăn trưa mà? Sao lại có nhiều người thế? Thế nên Tiết Diễm nói cùng nhau... là cùng nhiều người như thế này hả?

Lúc này, Trình Hạ cũng ghét bỏ nói: “Lúc đầu tớ còn nghĩ Tiết Diễm mời bữa cơm thường thì không định đi, biết ngay sẽ bị hai người chọc mù mắt mà. Chưa ăn bữa cơm sinh nhật này mà đã bị nhét đầy miệng thức ăn chó rồi.”

“Sinh, sinh nhật?”

Thẩm Tịch bất giác nhìn về phía Tiết Diễm: “Sinh nhật cậu à?”

Khi thấy Tiết Diễm gật đầu, lòng Thẩm Tịch chợt thấy buồn bực. Là bạn gái mà cô lại là người cuối cùng biết đến sinh nhật của cậu, mà trong lòng buồn bực nhưng Thẩm Tịch lại không tiện thể hiện tức giận.

Tiết Diễm thấy cảm xúc của cô không đúng lắm thì xoa đầu rồi vuốt tóc Thẩm Tịch: “Hôm nay tôi cũng mới nhớ ra.”

Có lẽ vì thi đại học, rồi quá nhạy cảm khi đếm ngược từng ngày thi đại học mà quên mất sinh nhật của mình.

Vì sáng nay Giang Diệc Đường nhắn tin đến mời cậu ăn cơm, Tiết Diễm mới nhớ ra việc này, nên cậu mời cả Thẩm Tịch và mấy người bạn tới cùng luôn.

Thật ra Thẩm Tịch cũng không giận đến mức đó, chỉ là đây là sinh nhật đầu tiên sau khi bọn họ ở bên nhau, cô lại không kịp chuẩn bị quà sinh nhật gì nên thấy hơi tiếc nuối.

Có điều Thẩm Tịch lại nghĩ thoáng rất nhanh, chuyện này thì có gì mà phải tiếc nuối, những sinh nhật thứ hai thứ ba thứ tư của cậu trong tương lai sẽ đều do cô bao thầu hết.

Trên bàn cơm, nói thế nào Trình Hạ cũng không cho Thẩm Tịch ngồi cạnh Tiết Diễm, cô ấy nói rằng không muốn ăn thức ăn chó. Vì thế Trình Hạ kéo Thẩm Tịch ngồi cách xa Tiết Diễm, Tiết Diễm phải chịu, đành để cô ấy như ý một lần.

Hai ngày sau chính là ngày thi đại học, đã phấn đấu lâu như thế cuối cùng cũng phải nghênh đón khoảng thời gian này. Mọi người đều ngầm hiểu ý nhau mà không nhắc đến chuyện ấy, chỉ có Từ Hạo vô ý nhảy sang chuyện thi đại học, rồi hỏi liệu về sau Tiết Diễm và Thẩm Tịch có định yêu xa không?

Lúc nghe được như thế, cả người Thẩm Tịch chợt cứng đờ. Cô bất giác nhìn về phía Tiết Diễm, khi bắt gặp ánh mắt của đối phương thì lại cúi đầu xuống rồi gảy cơm trắng trong bát.

Cuối cùng vẫn là Giang Diệc Đường nhận ra hai người có điểm gì đó không ổn. Cậu ấy muốn ra mặt giảng hòa thì Tiết Diễm lại lên tiếng cắt ngang: “Bọn tôi sẽ kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp đại học.”

Ý ở ngoài lời, nghĩa là dù có yêu xa 4 năm, tình cảm của bọn họ cũng sẽ không đổi thay.

Lúc đó Từ Hạo đang uống nước, cậu ấy nghe được câu này thì phun hết nước lên người Giang Diệc Đường.

Không khí trên bàn cơm an tĩnh đến quỷ dị, chỉ có một mình Từ Hạo không muốn sống mà ho khan đến chết đi sống lại, cùng với đó là tiếng oán trách “má nó” liên tiếp của Giang Diệc Đường.

Thẩm Tịch vẫn luôn không dám ngẩng đầu lên. Mà dù cô có không ngẩng đầu lên, thì hai bên tai đỏ ửng cũng đã rơi vào mắt mọi người. May thay, tất cả đều thức thời không đi trêu chọc Thẩm Tịch.

Nếu là người khác nói ra câu này, có lẽ sẽ khó mà tin được, chỉ thấy người nói quá tự cao tự đạo. Thế nhưng người nói ra lời này lại là Tiết Diễm, bởi vậy họ đều biết đây là thực sự nghiêm túc, không thể thay đổi được.

Trước kỳ thi tốt nghiệp Trung học một ngày, bà Thẩm vẫn không giấu được cảm xúc của mình, vẻ căng thẳng của bà bại lộ ở điểm càm ràm nhiều gấp gội ngày thường.

Vì bị ép tới đường cùng, Thẩm Tịch ưỡn ngực nghiêm mặt đưa bà Thẩm đang lo lắng về chuyện thi đại học tới nhà Tiết Diễm, để Trâu Tĩnh Thu khuyên bà.

Trâu Tĩnh Thu nghe Thẩm Tịch nói xong thì vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Bà kéo bạn tốt của mình đi dạo phố buông lỏng tâm trạng, nhưng trước khi đi còn quay lại gọi hướng vào trong nhà: “Tiết Diễm, Tiểu Tịch đến này.”

Một lúc lâu không thấy ai đáp lại, bà nghi hoặc nói: “Vừa nãy còn thấy nó ở nhà mà nhỉ...”

Sau khi đã thân quen rồi, Thẩm Tịch cũng không quá câu nệ mà phóng khoáng nói: “Dì, lát nữa cháu vào phòng tìm cậu ấy, phiền dì giúp mẹ cháu.”

Thẩm Tịch tiễn Trâu Tĩnh Thu và bà Thẩm mày ủ mặt chau nhà mình đi rồi, mới xoay người vào phòng của Tiết Diễm.

Cô đứng ở cửa ra vào gõ một cái nhưng không có ai đáp lại, đến khi đẩy cửa phòng vào cũng không thấy bóng người.

Phòng của nam sinh trước giờ vẫn sạch sẽ và gọn gàng như thế. Ánh nắng chiếu vào từ cửa số thủy tinh khiến căn phòng sáng rõ hẳn lên.

Thẩm Tịch đi đến bên bàn sách thì thấy cuốn sách trên bàn còn đang mở ra, như vậy không lâu nữa chủ nhân sẽ trở về đọc tiếp.

Trong lúc lơ đãng, cô liếc qua thì trông thấy cửa sổ đối diện.

Thẩm Tịch hơi nheo mắt lại mà đứng bên cửa sổ, khi thấy rèm cửa bằng lụa trắng của khung cửa sổ đối diện bị gió thổi lên thì hơi ngạc nhiên. Ơ, thì ra cô ra ngoài mà quên không đóng cửa sổ.

Nhưng sau khi kinh ngạc, Thẩm Tịch lại bình tĩnh thu tầm mắt lại. Cô đang định cúi đầu nhìn đầu đề trên sách thì đầu đột nhiên thoáng nghĩ tới một chuyện. Cô chợt ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ đối diện.

Thì ra phòng ngủ của cô đối diện với phòng ngủ của Tiết Diễm!?

Ở giữa chỉ có hai nhà để xe nhỏ! Vậy bình thường cô ở trong phòng...

Tất cả những thứ nên nhớ tới và không nên nhớ tới đều tràn vào đầu Thẩm Tịch như thủy triều.

Cô thế nhưng lại nhớ rõ mình từng hét lên muốn tìm đường chết khi coi Tiết Diễm là “Giang nam thần”, lúc trước nhận ra mình thích Tiết Diễm cũng đã phát điên trong phòng.

Thẩm Tịch che mặt, thế là từ đầu tới giờ cô vẫn luôn bại lộ trước tầm mắt của “quân địch”, đã thế còn diễn bao nhiêu vở kịch trên trời dưới biển nữa chứ.

Đúng lúc cô đang khóc không ra nước mắt, thì cửa phòng vệ sinh bỗng bị mở ra từ bên trong.

Thẩm Tịch bất giác nhìn về phía cửa phòng vệ sinh. Cô không nhìn thấy người mở cửa mà đã nhắm mắt lại theo phản xạ, sau còn vừa đưa tay lên che vừa mở miệng: “Lại nữa à? Không trùng hợp đến mức đó chứ...”

Khi đối diện truyền đến tiếng cười trầm thấp, Thẩm Tịch mới hé mắt ra thăm dò, nhìn người đối diện qua khe hở. Nhưng làm gì có cảnh mỹ nam tắm nào, rõ ràng cậu vẫn đang mặc chỉnh chỉnh tề tề, còn nghiêng người dựa vào cửa nữa.

Lúc này Thẩm Tịch mới thở dài một hơi rồi đùa: “Làm tôi sợ chết đi được, còn tưởng lại thấy cảnh cậu không mặc quần áo nữa chứ.”

Cô thế mà lại nhớ kỹ lúc mới khai giảng, mình từng bị cậu trả thủ thảm bao nhiêu vì chuyện này.

Tiết Diễm nhíu mày, cậu vừa đi tới chỗ cô vừa hỏi: “Cậu mong thấy tôi không mặc quần áo à?”

“Không không không...”

Thẩm Tịch vội vàng phủ nhận, sau lại chốt dạ cúi đầu vì một giây đối mắt với cậu. Cô bất an đưa mắt nhìn loạn bốn phía.

Nói thật ra, cô rất muốn được nhìn lại một lần nữa. Người thiếu niên vai rộng eo hẹp, cả đường viền áo dụ hoặc thường mời gọi cô trong mơ kia nữa.

Nhưng nói trắng ra như thế, liệu có lộ ra là cô không dè dặt quá không?

Nói là rất muốn thấy thì đúng là không dè dặt thật, cô vẫn luôn đấu tranh giữa dè dặt và tùy theo ý mình.

Thẩm Tịch xoắn xuýt một lúc lâu rồi nhìn về phía nam sinh đứng ở phía trước. Cô vươn ngón tay trỏ và ngón tay cái ra làm động tác nhỏ xíu rồi cẩn thận nói: “Có hi vọng chút xíu thế này.”

Tiết Diễm bật cười, cậu vuốt xuôi theo mũi cô: “Cậu nghĩ hay lắm.”

*

Chuẩn bị lâu như thế, cũng đã căng thẳng lâu đến thế, song lúc làm môn thi cuối là tiếng Anh, Thẩm Tịch lại bình tĩnh hơn dự liệu nhiều.

Ngoài trường thi đen nghịt những là đầu người, các phụ huynh đứng thành nhóm đợi bên ngoài rào chắn, biểu cảm cũng khá lo âu.

Thẩm Tịch vừa ra khỏi trường thi đã chạy tới chỗ hẹn với Tiết Diễm, rồi từ xa đã trông thấy bóng dáng của cậu.

Nam sinh anh tuấn mặc áo phông màu đen đứng dưới tàng cây, cậu mỉm cười nhìn về phía bên này cách một đám người di chuyển.

Ánh nắng xuyên thấu qua kẽ hở của lá cây, pha tạp thành những bóng sáng trên người cậu.

Bỗng Thẩm Tịch nhớ tới lần thứ hai hai người gặp nhau, có lẽ lúc đó cô đã bị nụ cười nhàn nhạt kia cầm tù rồi.

“Đang nghĩ gì thế?”

Tiết Diễm đi tới chỗ Thẩm Tịch, rồi vuốt tóc bị gió thổi loạn của cô.

Cô nắm lấy tay cậu rồi mím môi cười, xoay người sang chỗ khác: “Không cho cậu biết.”

Thẩm Tịch đan mười ngón tay với Tiết Diễm mà đi về phía cổng trường, cuối cùng cũng không cần che che đậy đậy nữa. Dù cho đi trên đường có bị người khác chú ý thì cũng không phải sợ nữa.

Cảm giác quang minh chính đại đúng là khiến người ta thư thái cả về thể xác lẫn tinh thần.

Nhưng vừa đi đến cổng trường rồi thấy những người ở đó, Thẩm Tịch đã sợ hãi muốn thu tay lại, thế nhưng Tiết Diễm đã nắm chặt lấy tay cô.

Cô định quay đầu trừng mắt cảnh cáo Tiết Diễm, nhưng lại chỉ nhận được giọng cười chọc ghẹo của đối phương. Thế là Thẩm Tịch đành phải kiên trì quay đầu, yếu ớt gọi: “Mẹ, dì Trâu.”

Trâu Tĩnh Thu và Thẩm Trân đã nhìn thấy hai người họ nắm tay đi tới từ lâu. Lúc đầu hai người còn hơi xấu hổ, họ đều nghĩ đối phương không biết con trai mình (con gái mình) yêu con người kia, họ lơ đãng liếc nhau rồi chợt hiểu ra —— thì ra cô ấy cũng nghĩ thế!

Trâu Tĩnh Thu lên tiếng trước, ánh mắt của bà lại rơi vào mười ngón tay đan xen của họ. Mặt bà không giấu được ý cười, nhưng cũng biết Thẩm Tịch xấu hổ nên không trêu cô, mà cố vờ như không thấy: “Thi xong rồi thấy thế nào?”

Bà hỏi xong lại thấy mình hỏi thừa nên vội vàng đổi giọng: “Dù sao cũng thi xong rồi, đừng nghĩ nhiều, cứ thả lỏng và chơi vui vẻ mấy ngày đi.”

Thẩm Tịch lại không để ý đến vậy, cô hào phóng nói: “Phát huy như bình thường dì ơi, kiến thức cả đời có lẽ dồn hết vào hai ngày thi đại học này rồi ạ.”

Thấy cô còn rảnh rang đùa giỡn như thế, ngay cả Thẩm Trân vẫn luôn lo âu cũng dần buông lỏng. Bà phất tay để bọn họ đi ăn tiệc tốt nghiệp với cả lớp.

Sau khi rời khỏi ánh mắt của mẹ mình, Thẩm Tịch mới thở dài một hơi.

Thẩm Tịch nhớ vừa rồi Tiết Diễm cố tình không buông tay thì lườm cậu một chút, sau đó dùng sức rút tay mình về và đi về phía trước mà không quay đầu lại.

Tiết Diễm bất đắc dĩ phải đi theo sau lưng cô, cùng hướng về phía khách sạn lão Đinh đã đặt trước.

Lão Đinh đã hứa trước với cả lớp từ lâu, là sau khi thi đại học xong sẽ cho bọn họ chơi đùa một trận. Sau khi thi xong sẽ ăn ở khách sạn, hát KTV, đi net thâu đêm, tất cả combo này đã được đặt sẵn rồi.

Khách sạn cách trường một đoạn, lại thêm đang là lúc thi đại học nên có đoạn đường bị nghẽn xe. Thẩm Tịch và Tiết Diễm phải đi bộ một đoạn rồi mới lên xe buýt.

Thẩm Tịch giả vờ giận dỗi nên cố tình không cùng dãy ghế với Tiết Diễm. Cô ngồi ở ghế phía sau gần cửa sổ, đã vậy còn quay đầu nhìn ra ngoài ngắm cảnh, không để ý đến Tiết Diễm.

Thế nhưng một giây sau, cô đã không an vị được rồi.

Trên xe buýt không có nhiều người lắm, vì thế tiếng thì thầm kích động của hai nữ sinh ngồi bên cạnh rơi hết vào trong tai Thẩm Tịch. Những lời này cũng giống như lần ở trên sân bóng rổ kia, tất cả đều là bàn luận về vẻ ngoài của Tiết Diễm.

Thẩm Tịch nghiêng về phía trước rồi luồn tay từ phía sau ra che mặt Tiết Diễm lại, còn ghé vào lầm bẩm vào tai cậu: “Đây là bạn trai tôi.”

Tiết Diễm bật cười rồi xoay người nhìn cô rồi cố tình trêu chọc: “Không giận tôi nữa à?”

Nhìn vẻ vừa rồi của Thẩm Tịch, cậu còn tưởng cô định chiến tranh lạnh hơn mấy tiếng. Không ngờ vừa bị người khác khích một chút đã ghen lên, mà cậu lại thích vẻ khó chịu này của cô.

Thẩm Tịch phát ra hai tiếng hừ hừ từ mũi, cô thu tay lại rồi không trả lời câu hỏi của cậu.

Tiết Diễm không nhịn được mà véo véo khuôn mặt tức giận của cô: “Bình giấm nhỏ.”

Sau đó, cậu lại cười trầm thấp khi thấy đối phương phồng mặt vì câu nói này: “Cậu chắc chắn là muốn tôi dỗ vào lúc này à?”

Thẩm Tịch tức thì tức thật, nhưng nghe được câu này thì bất giác nhớ đến việc “dỗ” trước đó. Cô vội vàng lắc đầu rồi che miệng như đảm bảo an toàn trước: “Bây giờ không được!”

Tiết Diễm bị hành động này của cô chọc cười, cậu gật đầu: “Thế lát nữa dỗ.”

Thẩm Tịch và Tiết Diễm đến muộn, khi họ đến khách sạn thì cả lớp đã đến gần đủ rồi.

Lão Đinh đặt một gian phòng riêng, trong đó có ba bàn tròn lớn, ba mươi mấy người dồn vào rồi cũng đủ cả.

Không biết có phải vừa ra khỏi trường thi đã bị các bạn cùng lớp nhìn thấy hay không, mà họ vừa vào cửa thì người trong phòng đã bắt đầu ồn ào.

Lại Hằng có tình hữu nghị bạn ngồi cùng bàn với Thẩm Tịch nháy mắt ra hiệu: “Tôi nói này, hai người là thế nào vậy? Giấu đủ kĩ đấy nhỉ.”

Thẩm Tịch đỏ mặt rồi lôi Tiết Diễm ngồi vào chỗ khuất nhất.

Các bạn trong lớp đều cười vang, rồi nhao nhao bắt bọn họ khai báo xem bắt đầu từ lúc nào. Rất nhiều người bọn họ không nói chuyện cũng ồn ào theo, những nữ sinh ngày thường không chơi với Thẩm Tịch cũng chạy lại hỏi han.

Mãi cho đến khi Lão Đinh dẫn cô Đổng bước vào cửa, trừ Thẩm Tịch và Tiết Diễm ra thì những người khác đều sững người, đến cả không khí cũng như yên lặng mất mấy giây.

Sau đó họ bùng nổ ồn ào, trêu chọc cho cô Đổng xưa nay tính tình nỏng nảy cũng phải đỏ mặt.

“Đù! Cô Văn và thầy Toán, đại biểu Văn với đại biểu Toán, yêu ngầm ở lớp mình ghê quá ha!”

Lời này chính là đại biểu Vật Lý Tằng Phàm phát biểu, sau đó cậu ấy xông ra chỗ đại biểu Anh hay cãi cọ với mình mà cười hề hề: “Ba môn chính còn mỗi môn Anh là cô đơn thôi, Quả Ớt Nhỏ, cậu thấy sao?”

“... Cút.”

Mọi người đều ồn ào với Quả Ớt Nhỏ, để trả “thù” lúc trước ngày nào cô ấy cũng gào thét bắt cả lớp học từ đơn.

Thẩm Tịch lại rụt cổ vào, rồi chỉ hận không thể co mình thành đà điểu.

Chỉ có lão Đinh ngồi đối diện cô là híp mắt cười cười: “Thẩm Tịch, chuyện là thế nào đây?”

Thẩm Tịch nuốt một ngụm nước bọt, không biết lấy dũng khí từ đâu ra mà ngẩng đầu vô tội nói: “Thầy ơi, trước đó em đã nói rồi đấy ạ, Tiết Diễm đẹp trai quá, dễ lâu ngày sinh tình mà.”

Lão Đinh vừa tức vừa buồn cười, dù sao bây giờ cũng tốt nghiệp rồi, không còn quản được cô nữa. Thầy đành xua xua tay nhưng vẫn không quên trêu chọc: “Em lâu ngày sinh tình với Tiết Diễm thì còn dễ hiểu, nhưng cậu ấy với em thì...”

Thầy dừng lại đúng lúc rồi nhìn về phía Tiết Diễm, trong mắt cùng đầy ý trêu chọc.

Khóe miệng Thẩm Tịch giật giật, cô bất giác nhìn về phía Tiết Diễm. Khi thấy mặt đối phương cũng đầy ý cười, lòng Thẩm Tịch lại càng tức giận hơn, chẳng lẽ cô không có sức hấp dẫn đến mức đó?

Đúng lúc Thẩm Tịch đang phiền muộn, Tiết Diễm lại nắm lấy tay cô dưới gầm bàn mà vuốt nhè nhẹ, sau đó nhìn cô bằng ánh mắt ấm áp mà tràn đầy ý cười: “Là em thích cậu ấy trước.”

Hết chương 39.

Lời của tác giả: Có phải chương ngày Chủ Nhật này cũng rất dài không!

Ai nói không dài thì ra đây! Tét mông!

Nói dài thì hun hun mọi người nè!

Có điều nhìn các comment ghi “Tôi rất “béo”” (*), làm tôi có ảo giác mình là cún mập nặng 200 cân. _(:T∠)_

(*) Khi hỏi chương truyện có dài không, bên Trung thường dùng từ肥- [féi] nghĩa là phì, béo ú, mập.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.