Edit: Mộc Tử Đằng
Sau khi Thẩm Tâm quay về phòng bèn dùng máy tính đánh một bản báo cáo thật dài gửi cho công ty, kể lại cặn kẽ chuyện xảy ra bên này.
Tối hôm đó do ảnh hưởng từ cơn bão, bên ngoài mưa gió không ngừng, cũng giống như tâm tình của nhiều người.
Sáng ngày hôm sau thời tiết có chuyển biến tốt hơn, nhưng vẫn còn gió, Thẩm Tâm thông báo các đoàn viên tiếp tục ở lại khách sạn đến trưa, hành trình buổi chiều căn cứ vào thời tiết để quyết định.
Thông báo cho mọi ngời xong, Thẩm Tâm thay bộ quần áo khác rồi xuống nhà hàng trong khách sạn để ăn sáng.
Lúc cô bưng khay chọn đồ ăn, Lương Thiến Thiến cực kỳ tò mò xông tới: “Hướng dẫn viên Thẩm, đứa bé hôm qua là con của Tần Âm thật sao? Bây giờ cô ấy và Đỗ Tân Vũ sao rồi?”
Thẩm Tâm nói: “Lát nữa tôi sẽ nói riêng chuyện này với mọi người.”
Lương Thiến Thiến không ngờ việc này phải nói riêng, bèn ‘a’ một tiếng không hỏi thêm gì nữa, kế đó bưng khay thức ăn rời đi. Cô ta vừa mới đi, Diệp Tri Du lại bưng khay đi tới đứng cạnh Thẩm Tâm để gắp đồ ăn: “Công ty đuổi cô rồi sao?”
Thẩm Tâm: “…”
Diệp tiên sinh như này, có xem mắt cả đời cũng không thành công.