Edit: Mộc Tử Đằng
Mặt Diệp Tri Du dính khá nhiều bột ớt cay, đầu tiên Thẩm Tâm dùng cọ đánh phấn quét hết bột ớt trên mặt anh xuống, nhân tiện kéo bàn tay đang dụi mắt của anh ra: “Anh đừng lấy tay xoa nữa, mau đến rửa nước này.”
Cô mở vòi hoa sen, xối nước giúp Diệp Tri Du. Diệp Tri Du vừa rửa vừa nói với Thẩm Tâm: “Thẩm Tâm, nếu tôi mù cô phải chịu trách nhiệm với tôi đó!”
“..Không mù đâu! Tôi xối nước giúp anh, anh mau rửa mắt đi, ở chỗ tôi có thuốc nhỏ mắt, sau khi rửa sạch thì nhỏ vài giọt!’
“Mặt tôi cũng nóng hừng hực, có phải tôi bị hủy dung rồi không!”
“Không có mà! Mặt anh vẫn ổn, yên tâm đi! Này anh đừng mở mắt liền, coi chừng bị cay nữa đó!’
“Mặt tôi không có gì tại sao cô không để tôi nhìn!”
“Bây giờ mắt anh không thể chịu thương tổn nữa, anh để nó nghỉ ngơi một lúc đi! Anh hãy tin tôi, mặt anh không có bị gì hết! Chỉ có một vệt đỏ bé xíu xiu thôi, đợi chút nữa tôi đắp mặt nạ cho anh là sẽ ổn ngay!’
Náo loạn một trận trong nhà vệ sinh.
Thật vất vả rửa sạch bột ớt cho Diệp Tri Du, Thẩm Tâm đỡ anh nằm xuống ghế, còn giúp anh nhỏ hai giọt thuốc nhỏ mắt. Sau khi được nhỏ Diệp Tri Du cảm thấy mắt mình đỡ hơn rất nhiều, nhưng trên mặt vẫn còn nóng. Thẩm Tâm để ý thấy anh định sờ mặt thì nhanh chóng lấy một cái mặt nạ trong tủ lạnh ra, đắp lên mặt anh.
Tại thời điểm đắp mặt nạ lên, Thẩm Tâm rõ ràng cảm giác được Diệp Tri Du thả lỏng cả người, thậm chí còn lộ ra một tia dễ chịu.
“Cô đắp mặt nạ gì cho tôi vậy?” Diệp Tri Du hỏi.
Thẩm Tâm đáp: “Anh yên tâm đi, là mặt nạ y dược, dùng rất tốt!”
“Thật không?”
“Thật đấy! Loại mặt nạ này có công dụng chủ yếu là khôi phục da, làm dịu và chống viêm, nhiều minh tinh cũng dùng loại này sau khi làm đẹp xong!”
“Ồ, rất thoải mái.” Diệp Tri Du nhắm mắt lại, nằm trên ghế trông rất thư giãn, nên tốc độ nói chuyện của anh cũng trở nên chậm hơn.
Thẩm Tâm: “…”
Nhìn ông lớn nhà anh rất thoải mái đó.
Thẩm Tâm kéo ghế qua ngồi xuống cạnh anh, xòe tay ra nhẹ nhàng quạt gió cho anh: “Bây giờ anh cảm thấy thế nào?”
Diệp Tri Du đáp: “Tốt hơn nhiều rồi, cô còn mặt này loại này nữa không? Đưa thêm cho tôi đi.”
“…” Thẩm Tâm không nhịn được đau lòng, đồng ý, “Được thôi, chút nữa tôi sẽ đưa, anh chỉ cần đặt trong tủ lạnh, lúc dùng sẽ tuyệt hơn.”
“Ừ.” Diệp Tri Du thoải mái đáp.
Thẩm Tâm thấy anh đã bình tĩnh lại, nên thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tiếp tục quạt gió cho anh, cô còn sẵn tay cầm một que thịt nướng lên ăn.
Diệp Tri Du vẫn luôn yên lặng đột nhiên lên tiếng: “Thẩm Tâm, có phải cô đang ăn thịt nướng không? Tôi đã thành như này mà cô còn có tâm ăn thịt nướng hả?!”
Thẩm Tâm: “…”
Không phải chứ, anh là chó à, mũi thính vậy??
“Ha ha, tôi tưởng anh ngủ rồi.” Thẩm Tâm cười ha hả, tiếp tục gặm thịt của mình, “Thật sự tôi hơi đói, à đúng rồi, anh có đói không? Muốn ăn gì? Tôi đút anh ăn nha.”
“Không cần đâu.” Diệp Tri Du bĩu môi, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, “Mặt nạ này đắp trong bao lâu?”
“Khoảng nửa tiếng, anh cảm thấy ổn rồi thì có thể lấy ra.”
“À.” Diệp Tri Du ung dung đáp một tiếng, “Bình thường cô còn làm đẹp nữa à?”
“Đúng vậy, chủ yếu do Lý Thù Đường thích, mỗi lần đều gọi tôi.”
“Lý Thù Đường?”
“Cậu ấy là bạn cùng phòng lúc học đại học, cũng là bạn thân của tôi, bây giờ tôi đang sống ở nhà cậu ấy.”
“Ồ, nghe giống bạch phú mỹ.”
“Chính xác là bỏ đi hai chữ ‘nghe giống’.”
Diệp Tri Du: “…”
Thẩm Tâm ăn hết một xâu thịt nướng, lại đổi một xâu khác, tiếp tục tán dốc với Diệp Tri Du: “Diệp tiên sinh, tôi nói chuyện này với anh nè.”
“Chuyện gì?”
“Thì mấy ngày tiếp theo anh đừng lạnh lùng như này nữa, anh nhìn mấy khách nam khác đều đang liều mạng thể hiện mình, anh cũng nhiệt tình làm theo chứ. Điều kiện của anh tốt thế, thật ra rất nhiều khách nữ thích anh lắm đó, nhưng không dám bắt chuyện với anh thôi. Anh phải nhớ anh tới đây vì xem mặt.”
Diệp Tri Du bình tĩnh phản bác lại cô: “Tôi tới đây chỉ vì giúp cô không bị đuổi việc, thuận tiện tránh đầu sóng ngọn gió.”
“…” Thẩm Tâm nói: “Cho nên anh cố tình làm vậy?”
“Đúng, nếu không mấy khách nữ đó thích tôi thật, vậy không phải tôi đang tự chuốc phiền cho mình sao?”
“…” Thẩm Tâm trầm mặc một lúc, mới tò mò hỏi anh, “Diệp tiên sinh, anh đã 28 tuổi rồi đúng chứ? Chưa từng nghĩ tới việc yêu đương hả?”
Diệp Tri Du quay sang nhìn cô: “Cô đang ám chỉ tôi đó sao? Cô muốn nói chuyện yêu đương với tôi?”
Thẩm Tâm: “…”